![[CKĐ]Chương 6 Caukhongdung](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/05/caukhongdung.jpg)
Ngày hôm sau, thấy tiết công nghệ hơi muôn chút, buổi trưa La Nghị và những người khác đã học xong, đến lớp sau giờ nghỉ trưa, Kiều Uý Nhiên vừa kịp dọn dẹp ký túc xá.
Người bán hàng gửi cho Kiều Uý Nhiên hai bộ, cậu mặc một bộ rồi đi ra ngoài, bộ còn lại được đóng trong túi, cậu phải hoá trang và đội tóc giả.
Cậu ra ngoài sớm hơn một chút, chạy thẳng ra khỏi ký túc xá nam trong ánh mắt kỳ lạ của đám con trai.
Buổi chiều hôm nay không phải là tiết chuyên ngành, hai lớp học trong một phòng học lớn, những người ở các lớp khác không ai để ý đến Kiều Uý Nhiên, nhưng nữ sinh lớp cậu, đã nhận ra cậu ngay lập tức.
“Kiều Uý Nhiên, sao cậu lại mặc đồ nữ?”
Kiều Uý Nhiên ngồi trong góc phòng, làm động tác im lặng với họ, “Lát nữa tớ chụp ảnh, đây là chiếc váy mới.”
Nữ sinh ở bên cạnh sờ lên đùi của Kiều Uý Nhiên, “Ông trời không có mắt, chân cậu sao lại gầy và dài như vậy chứ? Muốn phụ nữ chúng tôi sống sao đây.”
Kiều Uý Nhiên sợ ngứa, dùng váy che lại, ngượng ngùng nói: “Đừng sờ loạn, sờ là phải chịu trách nhiệm, nhìn có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Mọi người cùng nhau chụm đầu thì thào.
Kiều Uý Nhiên trợn mắt hỏi: “Vậy thì… Nếu cậu là con trai, cậu có thích không?”
“Đừng nói là con trai, bây giờ là con gái tớ cũng thích.”
Cậu rất thích vẻ mặt nịnh nọt của đám con gái trong lớp, thổi phồng lẫn nhau, Kiều Uý Nhiên vui không quá nửa phút, lại sờ lên mặt, thầm nói: Nếu Đàm Xung cũng nghĩ như thế thì quá tốt rồi.
Nữ sinh ngày càng đông, mọi người tập trung lại với nhau trao đổi về trang điểm và quần áo, họ hỏi Kiều Uý Nhiên về cách hóa trang, liên tục hỏi đến quần áo, càng nói càng hăng say.
Buổi trưa Đàm Xung có chút thất thần, anh biết sau giờ học Kiều Uý Nhiên sẽ đến tìm anh, nhưng anh không nhịn được liên tục nhìn lên khán đài tìm kiếm xung quanh, bóng được chuyền cho anh mấy lần, nhưng anh đều thờ ơ.
Cuối cùng đám người Tống Tuân cũng không chịu nổi nữa,”Đàm Xung, cậu làm sao thế?”
“Đang chơi bóng hay đang nhìn em gái nào à?”
Đàm Xung thất thần cũng không phải lý do gì, tối qua ý của Kiều Uý Nhiên là cậu sẽ mặc trang phục nữ sinh đến để gặp anh, đúng không? Dù đã chút ít chuẩn bị, nhưng anh vẫn còn hoảng loạn.
Đàm Xung muốn xin lỗi, ánh mắt liếc đến một ‘cô gái’ tóc dài đang đi về phía khán đài, Kiều Uý Nhiên?
“Tớ… nghỉ ngơi một lát, đổi người đi.” Đàm Xung thậm chí không nhìn ai khi nói, nói xong anh liền rời khỏi chỗ.
“Quái, dạo này cậu ấy bị làm sao thế?” Bạn cùng phòng than thở, gọi người khác thay thế.
Nhìn thấy Đàm Xung đi về hướng này, Kiều Uý Nhiên vội lùi lại một chút, thẳng đến khi bạn cùng phòng Đàm Xung không thể nhìn thấy mới dừng.
Đôi chân dài của Đàm Xung bước đi rất nhanh, chỉ hai bước là đã đến bên cạnh cậu.
“Anh chơi xong rồi à?” Bản thân Kiều Uý Nhiên cũng biết lúc nói chuyện với Đàm Xung cậu hay giả vờ, nhưng lại không kiềm chế được, hai tay để túi ra sau, khi nói chuyện không khỏi nghiêng người về phía trước, ánh mắt mơ hồ bất định.
“Ừm.”
So với nhìn ảnh chụp tối qua, không thể so với hôm nay thấy người thật, cố tình giọng nói của Kiều Uý Nhiên rất nhẹ nhàng, cho dù khi nói, cũng không có vẻ gì là không hợp với bộ váy này.
Bình thường Kiều Uý Nhiên cũng có trang điểm, nhưng váy hơi ngắn, phần đùi của cậu lộ ra quá nhiều, Đàm Xung nhìn mặt thì thấy sai sai, nhưng khi nhìn vào chân cậu thì lại càng thấy có gì đó sai hơn, nhìn một lúc cũng không biết nên nhìn vào đâu.
Thay đổi cách ăn mặc Kiều Úy Nhiên có hơi nũng nịu, khiến hai người ngượng ngùng khó hiểu.
Hai người xấu hổ lúng túng đứng một lúc, Kiều Uý Nhiên chủ động lên tiếng, cậu vỗ vỗ túi trong tay nói: “Có hai bộ, bộ này chụp ở đây, chụp xong phải thay quần áo, sau đó chúng ta đến lớp học, được không? “
Đàm Xung không có ý kiến gì, hai người không đi xa, chọn một nơi có bóng râm.
Kiều Uý Nhiên đưa túi trên tay cho Đàm Xung, chuẩn bị dạy anh cách sử dụng.
Dưới bóng cây xanh, làn gió thổi nhẹ, Kiều Uý Nhiên vén tóc ra sau tai, cậu thấp hơn Đàm Xung rất nhiều, cậu phải nhón chân đưa máy ảnh về phía anh.
Đàm Xung chăm chú nhìn dáng vẻ của Kiều Uý Nhiên, mùi hương ngọt ngào trên người Kiều Uý Nhiên rất thơm, từng hơi thở đều thơm tho, ở khoảng cách gần như vậy, thực sự có thể ngửi thấy.
Đàm Xung nhận ra khi Kiều Uý Nhiên đến gần anh thì thân hình cậu đứng không vững, anh bình tĩnh giơ tay lên, cánh tay Kiều Uý Nhiên vô thức dựa vào cánh tay anh, một phần nhỏ trọng lượng được giao cho anh.
Kiều Uý Nhiên kiễng chân có hơi đau, Đàm Xung không chỉ không biết phong tình, đã thế còn không có mắt nhìn, không nhìn ra cậu đang kiễng chân nói chuyện với anh sao? Còn liên tục giơ tay lên.
Kiều Uý Nhiên cảm thấy bắp chân hơi run, vì vậy cậu ôm cánh tay của Đàm Xung, oán trách nói: “Anh có thể ngồi xổm xuống một chút được không?”
Bị Kiều Uý Nhiên giáp mặt vạch trần, Đàm Xung xấu hổ, anh lấy lại tinh thần, cẩn thận lắng nghe Kiều Uý Nhiên nói chuyện, không làm ra mấy động tác nhỏ kia nữa.
“Lát anh nhớ bấm vào đây, nhớ lấy nét, chụp nhiều một chút, còn có thể chọn mấy bức.”
Đàm Xung vừa chơi bóng rổ xong, trên người có chỗ ẩm ướt, cộng thêm chiều cao của anh, tạo áp lực rất lớn cho Kiều Uý Nhiên.
“Anh hiểu chưa?”
Đàm Xung gật đầu.
Để chắc chắn rằng Đàm Xung đã hiểu, Kiều Uý Nhiên lùi lại một bước, ngày thường chụp ảnh là nhiếp ảnh gia, hôm nay đối mặt với Đàm Xung, cậu chỉ muốn đàng hoàng chụp cho xong.
Nhưng Kiều Uý Nhiên ngồi xổm trên mặt đất, làn váy của cậu nâng cao lên một chút, chiếc váy ngay lập tức bị kéo lên đến đùi.
Đàm Xung cầm máy ảnh không nhúc nhích, đôi mắt thâm thúy, vẻ mặt có chút phức tạp.
“Sao vậy?” Kiều Uý Nhiên có chút mơ hồ, nghĩ rằng trên mặt mình có gì đó không ổn.
“Váy.” Đàm Xung dừng một chút, “Quá ngắn.” Dứt lời, anh đi về phía Kiều Uý Nhiên, một tay xách cậu lên,”Cậu đứng im.”
Kiều Uý Nhiên co quắp nhìn Đàm Xung, vòng eo căng thẳng, Đàm Xung kéo váy của cậu, kéo nó xuống, chiếc váy vốn dĩ ở vòng eo đã tuột xuống bên hông.
Kiều Uý Nhiên ngẩng đầu lên bĩu môi, “Vậy thì thấp quá rồi… Ai lại mặc như thế này chứ…”
Đàm Xung từ trên cao nhìn cậu, “Cậu thường chụp những bức ảnh như thế này à?”
Không phải đến mức như vậy? Nó không tục tĩu như Đàm Xung nghĩ, hơn nữa đây là trang phục thường ngày, vốn đã rất quy củ rồi.
Kiều Uý Nhiên thỉnh thoảng chụp một số bức ảnh riêng tư, vậy không biết Đàm Xung có thể chấp nhận không.
“Làm gì?” Kiều Uý Nhiên nghiêng đầu, trong lòng giấu đi sự kích động khó giải thích được,
“Anh không để em chụp ảnh sao? Anh dựa vào cái gì mà quản em? Anh cũng không phải bạn trai em.”
Quả nhiên, Đàm Xung cái tên đầu gỗ này, căn bản không biết mở miệng, thậm chí đã cho anh bậc thang rồi còn không biết nói, anh mặt lạnh nói: “Tôi chỉ cảm thấy không ổn lắm.”
Nói xong, anh còn cố ý nhấn mạnh bức ảnh chụp tối hôm qua, “Cái tối hôm qua cũng không được lắm.”
Anh nhìn chằm chằm vào đường viền cổ áo của Kiều Uý Nhiên, chiếc áo sơ mi hôm nay được cậu mặc khá chỉnh tề, không có hình ảnh khiến người ta mơ màng.
Cái này không ổn, cái kia cũng không được, Kiều Uý Nhiên lập tức hỏi lại: “Vậy em chỉ gửi cho anh xem cũng không được à?”
Đàm Xung đột nhiên ngừng nói.
Ồ, thì ra không phải ‘loại ảnh đó không được’, có những người khác xem thì không được, lại còn nói không thích con trai, thì ra tính chiếm hữu mạnh như vậy. Cậu thực sự không biết Đàm Xung khẩu thị tâm phi hay đầu óc có vấn đề nữa. Quản trời quản đất, còn muốn quản người ta đánh rắm sao.
Kiều Uý Nhiên không tiếp tục hỏi nữa, giả vờ không vui sửa sang lại váy, cũng không cao như trước, ngồi xổm cũng không có gì nguy hiểm. “Thế này được rồi chứ.”
Bên ngoài có người đi tới đi lui, Kiều Uý Nhiên không thể buông thả, chụp vài tấm hình liền nói với Đàm Xung, “Đợi em thay quần áo xong, chúng ta vào lớp nhé.”
“Ừm.”
Gần đó không có nhà vệ sinh nào, Đàm Xung chỉ có thể đưa Kiều Uý Nhiên vào phòng thể thao thay đồ.
Kiều Uý Nhiên lần đầu tiên bước vào phòng thay đồ sinh viên thể thao, tò mò nhìn xung quanh, “Phòng thay đồ của bọn anh không có ai khác chứ?”
“Ở bên ngoài huấn luyện bóng rổ hết rồi.”
Đàm Xung đã nhìn thấy mọi người khỏa thân trong phòng thay đồ, nhưng đổi thành Kiều Uý Nhiên thì, anh tự hỏi liệu mình có nên tránh đi không, có thể là vì bộ đồ nữ của Kiều Uý Nhiên quá bắt mắt đi.
Trong lòng thầm muốn tránh đi, Đàm Xung che chắn đứng trước mặt Kiều Uý Nhiên như một bức tường, nhìn những ngón tay mảnh khảnh của Kiều Uý Nhiên đang cởi cúc áo trên ngực.
Ánh mắt phía trên đầu như thiêu đốt, Kiều Uý Nhiên không khỏi nuốt nước bọt, thấp giọng hỏi: “Anh nhìn chằm chằm em làm gì?”
Bị Kiều Uý Nhiên một câu nói toạc ra, Đàm Xung muốn ra ngoài đợi, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy tiếng bước chân từ cửa, chưa kịp phản ứng thì đám người Tống Tuân đã xuất hiện trong phòng thay đồ.
“Ôi vãi, tình huống gì đây?”
“Đàm Xung, sao cậu lại đưa con gái vào phòng thay quần áo nam?”
Đàm Xung cuối cùng cũng cảm nhận được hết đường chối cãi là thế nào, anh không biết phải giải thích từ đâu.
Kiều Uý Nhiên đứng quay lưng về phía Đàm Xung và những người khác, nghe thấy tiếng động, cậu không dám quay đầu lại, bước một bước về phía Đàm Xung, trán chạm vào ngực Đàm Xung, ngón tay cũng bám lên.
“Cậu ấy thay quần áo…” Lời giải thích của Đàm Xung có hơi thừa.
Tống Tuân cùng những người khác không tới gần bọn họ, “Vậy cậu… xem người ta thay đồ?”
Cũng may anh em ở ký túc xá ăn ý với nhau, lập tức có người tiếp lời, “Quên đi, chúng ta ra ngoài trước.”
Phòng thay quần áo yên tĩnh lại, Đàm Xung đưa tay vỗ vỗ đầu Kiều Uý Nhiên, tóc giả chạm vào lòng bàn tay, cảm giác ngứa ngáy, “Họ đi rồi.”
Kiều Uý Nhiên không ngẩng đầu lên, vầng trán của cậu đối với cơ ngực rắn chắc của anh, cậu không nhịn được mà chọc chọc, thật cứng rắn.
Thể chất của Đàm Xung không giống một món đồ chơi mềm mại, cảm giác vô cùng mạnh mẽ hấp dẫn Kiều Uý Nhiên muốn ôm, dụi đầu mình vào trong ngực Đàm Xung cọ cọ.
Kiều Uý Nhiên dùng đầu ngón tay xoa xoa vải quần áo, khẽ lẩm bẩm: “Anh bây giờ luyện tập thế nào?”
“Rèn luyện thể năng.” Sinh viên thể thao còn có thể làm gì nữa, luyện tập càng nhiều, tự nhiên sẽ rắn chắc.
“Ồ…” Mùi hormone của anh khiến Kiều Uý Nhiên tâm ý viên mãn, cậu vẫn hỏi những câu không liên quan. “Đàm Xung, anh có ngửi thấy mùi nước hoa trên người em không?”
“Ừm.”
Thình thịch, tiếng tim đập đinh tai nhức óc, rốt cuộc ai trong lòng hoảng loạn.
Kiều Uý Nhiên dựa vào Đàm Xung tiếp tục chiếm tiện nghi của anh, hỏi, “Dễ ngửi không?”
Đàm Xung như bị điểm huyệt, không đẩy cậu ra, cậu hỏi một câu, anh đáp một câu: “Ừm”.
Nhận được câu trả lời hài lòng, Kiều Uý Nhiên không khỏi nở nụ cười, “Anh vẫn muốn xem à? Em muốn thay quần áo.”
Đàm Xung vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác, bây giờ bất cứ âm thanh nhỏ nào đều có thể được anh bắt được.
Tiếng vải cọ xát, tiếng thở của Kiều Uý Nhiên, cùng tiếng tim đập của anh.
Loại cảm giác này, sự nôn nao khó tả, nhưng cũng là sự chờ đợi đẹp đẽ.
Cho đến khi cổ tay nóng lên, Kiều Uý Nhiên bắt lấy anh, nói: “Xong rồi.”
Khi họ đi ra khỏi phòng thay đồ, ở cửa không có ai, Kiều Uý Nhiên cúi đầu kéo Đàm Xung tăng tốc độ của mình, hoàn toàn bỏ lại tiếng ồn ào sau lưng.
Kiều Uý Nhiên thấy mấy bộ phim truyền hình đều là lừa gạt. Thời điểm nắm tay là có ý thức, tiếp xúc da kề da rất mạnh mẽ, anh không buông tay cậu liền nguyện ý không buông.
Cậu lôi Đàm Xung đi từ lớp này sang lớp khác, chọn phòng không có người học, nếu không sẽ ảnh hưởng đến giờ lên lớp của người ta.
Phòng học vắng lặng hơn nhiều so với khung cảnh bên ngoài, tiếng động ngẫu nhiên di chuyển của bàn ghế, cũng khiến lòng người rối bời.
Bộ ảnh trước là ảnh toàn thân, nhưng bộ ảnh này chủ yếu chụp nửa thân trên.
Kiều Uý Nhiên tìm một chỗ để ngồi xuống, đặt khuỷu tay lên bàn, giống như một cô gái nhỏ e thẹn.
“Anh ngồi ở đây đi.” Cậu vỗ vỗ bàn trước mặt, “Từ góc đó chụp một tấm.”
Đàm Xung là người có chủ nghĩa đàn ông, nhưng cũng có chút nghe lời. Sự bá đạo và vâng lời của anh được thể hiện một cách sinh động.
Anh dựa vào bàn học, máy ảnh hướng về phía mặt Kiều Uý Nhiên một góc 60 độ, sau khi ấn chụp thì cho Kiều Uý Nhiên xem.
Không nghĩ đến, Kiều Uý Nhiên nói thầm, “Em luôn cảm thấy nếu bỏ máy ảnh đi thì như thể anh sẽ hôn em.”
Khoảng cách giữa hai người không xa, di chuyển máy ảnh vừa vặn có thể tới khoảng cách thân mật, tay Đàm Xung run lên, anh chỉ biết núp sau máy ảnh giả vờ không nghe thấy.
Rèm của lớp học được mở rộng, ánh sáng vừa đủ, trong ống kính, đôi môi của Kiều Uý Nhiên hồng hào, đôi mắt sáng rực.
Đàm Xung cái tên trai thẳng này không biết đã dùng bao công sức để giả vờ, anh chỉ cảm thấy Kiều Uý Nhiên so với bình thường đáng thương thì điềm đạm đáng yêu hơn.
Lời nói rất thẳng thắn, Đàm Xung không có phản ứng gì, Kiều Uý Nhiên hơi xấu hổ vì mình mặt dày như vậy.
Để phá vỡ sự bối rối, Kiều Uý Nhiên nói: “Anh chụp được chưa? Em đổi tư thế nhé.”
“Ừm.” Tên ngốc chỉ biết ừm ừm ừm.
Kiều Uý Nhiên cũng không tức giận, cậu nằm xuống bàn, chống cằm lên mu bàn tay, thờ ơ nhìn chằm thẳng vào camera.
Đàm Xung lùi lại một chút, sau đó ngồi xổm xuống, tìm một chỗ đối diện với Kiều Uý Nhiên rồi chụp vài tấm hình.
Ảnh chụp thường ngày không chuyên nghiệp như chân dung, tiến độ rất nhanh. Kiều Uý Nhiên không vui vì phản ứng vừa nãy của Đàm Xung, Đàm Xung biết cậu đối với anh có cảm giác thế nào, cậu cũng đã biểu đạt một cách rõ ràng, nhưng Đàm Xung không ấm không nóng, điều này khiến trái tim Kiều Uý Nhiên tắc nghẽn.
Kiều Uý Nhiên không đi xem ảnh, đôi mắt cụp xuống hỏi, “Em mặc đồ nữ còn trang điểm có khiến anh ghê tởm không?”
“Không đâu.” Đàm Xung chỉ cảm thấy, nhìn thấy Kiều Uý Nhiên hôm nay trang điểm ăn mặc đẹp, nhịp tim của anh tăng nhanh.
Không thích, cũng không ghét, nhưng không có một thái độ rõ ràng, Kiều Uý Nhiên vẫn chưa chết tâm, “Vậy vừa nãy anh sẽ hôn em chứ?”
Đàm Xung đang đặt máy ảnh xuống, cái này xem như là không có chỗ để trốn. Anh không nói được cảm giác đó thế nào, ngay cả khi Kiều Uý Nhiên mặc đồ nữ, anh vẫn biết rõ Kiều Uý Nhiên là con trai. Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc thích con trai, về phần có muốn hôn hay không thì lại càng không rõ.
Khi hỏi đến vấn đề này, cổ họng Đàm Xung như thể có gì dính dớp không nói được, khiến anh khó xử đến vậy sao?
Kiều Uý Nhiên nhếch miệng, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh, “Vậy anh chụp ảnh với em đi, không dùng máy ảnh, dùng điện thoại.”
Đàm Xung không từ chối, anh ngồi cạnh Kiều Uý Nhiên, thẳng thắt lưng, tư thế nghiêm chỉnh, như thể thế hệ trước chụp ảnh cưới.
Kiều Uý Nhiên điều chỉnh điện thoại chụp ảnh ở chế độ đếm ngược, đặt lên bàn rồi ngả người ra sau, muốn dựa gần Đàm Xung một chút, đẩy ghế đến cạnh Đàm Xung, âm thanh rất lớn, cậu chột dạ liếc nhìn Đàm Xung, nhưng Đàm Xung không có phản ứng gì.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Kiều Uý Nhiên đưa tay ra bấm chụp, trong màn hình điện thoại, đôi mắt của Đàm Xung luôn nhìn thẳng về phía trước, nét mặt cứng đờ.
Vào giây cuối cùng của thời gian đếm ngược, não của Kiều Uý Nhiên nóng lên, thay đổi ý định.
Cậu đứng dậy hôn má Đàm Xung, cảnh này bị đóng băng trong điện thoại.
Những chiếc lá ngoài cửa sổ bị gió thổi xào xạc, quai hàm Đàm Xung khẽ chuyển động, sau khi hôn anh xong tay chân Kiều Uý Nhiên có chút mềm nhũn, ngã ngồi xuống ghế, trong lòng tự hỏi liệu Đàm Xung có đánh mình không.
Một giây, hai giây, như kim châm trong tim, Kiều Uý Nhiên lưu manh có hơi ủy khuất, “Nhưng mà em muốn hôn anh…”
Cái chạm môi mềm mại chạm vào má cứ lởn vởn trong tâm trí Đàm Xung, hành động của Kiều Uý Nhiên làm anh trở tay không kịp, không có cách nào tốt hơn để giải quyết nó ngoại trừ im lặng.
Hai người im lặng ngồi cạnh nhau, ngón tay Kiều Uý Nhiên quấn vào nhau, cậu không bận tâm đến điện thoại, Đàm Xung nhìn từng cử chỉ của Kiều Uý Nhiên.
Sự im lặng này bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa, “Bạn học, các bạn còn sử dụng phòng học không? Chúng tớ muốn dùng để diễn tập.
Kiều Uý Nhiên dường như đã nắm được dây cứu mạng, cậu chỉ muốn nhanh chóng bỏ qua màn này, “Không dùng nữa, không dùng nữa, chúng tôi đi ngay đây.”
Cậu luống cuống tay chân thu dọn đồ đạc, đứng dậy thì Đàm Xung chủ động xách cặp, cậu liếc Đàm Xung một cái, không phát biểu ý kiến gì.
Sau khi ra khỏi lớp học, Kiều Uý Nhiên người không hào phóng nói rằng muốn mời Đàm Xung đi ăn tối, cả hai trở lại trường sau bữa tối.
Một hồi lăn lộn, tạm thời kéo hành động đó ra khỏi tâm trí của họ, Kiều Uý Nhiên cuối cùng cũng có thể tử tế nói chuyện.
Trên đường trở về, cậu chợt nhớ ra một việc, vẻ mặt buồn bã nói: “Muộn như vậy rồi, bạn cùng phòng của em giờ này chắc chắn đều ở ký túc xá. Sớm biết vậy em đã mang theo quần áo theo.”
Khi cậu quay về với dáng vẻ này, La Nghị chắc chắn sẽ lại chế nhạo cậu.
Đàm Xung không nói chuyện, chỉ đến lúc hai người tách ra, anh vẫn đi theo Kiều Uý Nhiên, Kiều Uý Nhiên thấy anh không có ý định đưa đồ cho mình, “Anh không về ký túc xá à?”
“Đưa cậu lên.”
Làm sao Kiều Uý Nhiên có thể không quan tâm đến việc Đàm Xung không đáp lại tình cảm của mình, chẳng qua là cho một cái tát và một viên kẹo, nhưng viên kẹo này vẫn là hương vị yêu thích của Kiều Uý Nhiên.
Vào đêm, dòng người ra vào ký túc xá nhiều hơn ban ngày, cách ăn mặc trang điểm kiểu nữ của Kiều Uý Nhiên thực sự khiến cậu không dám ngẩng đầu, cậu còn muốn làm người nên chỉ có thể lấy tóc che mặt vờ như không thấy.
Cánh cửa ký túc xá bị đóng chặt, Kiều Uý Nhiên vừa lấy chìa khoá vừa hỏi Đàm Xung, “Anh muốn vào không?”
Đàm Xung gật đầu.
Chết thì chết, Kiều Uý Nhiên mở cửa ký túc xá, La Nghị đang quay mặt về phía cửa liếc nhìn cậu, sự khinh thường trong mắt cậu ta vụt qua, đang muốn nói vài câu ghê tởm với Kiều Uý Nhiên, nhưng đứng sau lưng Kiều Uý Nhiên còn có một người.
Kiều Uý Nhiên ngẩng cao đầu bước vào trong, ánh mắt của bạn cùng phòng vẫn ghét bỏ, chỉ là không ai nói gì, không ngờ Đàm Xung đến lại có tác dụng lớn đến vậy.
Qua một lúc lâu sau Kiều Uý Nhiên mới nói nhỏ: “Anh về đi, em đi tắm.”
Nói xong, Kiều Uý Nhiên liền muốn lên giường lấy đồ ngủ, Đàm Xung đặt đồ trong tay lên bàn, vừa quay lại thì thấy Vương Kỳ, người ở giường đối diện, đang cầm điện thoại quay lưng về phía mình.
Đàm Xung đè vai Kiều Uý Nhiên lại, “Tôi giúp cậu lấy.”
Năng lực bạn trai và cảm giác an toàn khiến Kiều Uý Nhiên như một cô gái ngốc bạch ngọt, cậu ngoan ngoãn đứng đó.
Chiếc giường có vẻ không vừa với cơ thể cao lớn của Đàm Xung, anh chỉ leo lên hai bậc thang và dễ dàng lấy được bộ đồ ngủ của Kiều Uý Nhiên.
Kiều Uý Nhiên ngượng ngùng ở bên ngoài tháo trang sức, tháo tóc giả và mũ đội đầu, rồi ôm quần áo và đồ vệ sinh cá nhân bước vào phòng tắm, còn nói nhỏ với Đàm Xung: “Anh mau về đi.”
Nhìn Kiều Uý Nhiên vào phòng tắm, Đàm Xung không rời đi, thay vào đó, anh ngồi vào ghế của Kiều Uý Nhiên và nghịch điện thoại, mu bàn tay chạm vào bộ tóc giả mềm mại, anh đưa tay nghịch bộ tóc giả còn thơm mùi nước hoa.
Trên bàn của Kiều Uý Nhiên có một chiếc gương trang điểm, Đàm Xung dùng tầm nhìn của mình để nhìn Vương Kỳ đang ở trên giường đối diện lại trở mình, ánh mắt đối diện nhau qua gương trang điểm, Vương Kỳ lập tức tránh đi.
Ký túc xá yên tĩnh đến kỳ lạ, không có ai chế giễu quần áo con gái của Kiều Uý Nhiên, cũng không ai đuổi Đàm Xung đi.
Khi Kiều Uý Nhiên bật vòi sen lên, trong phòng tắm cậu thầm hét lên, cậu tiêu đời thật rồi, thật sự muốn thu tên cẩu nam nhân Đàm Xung này vào tay, mặc dù là lãnh đạm, cũng làm người ta chống đỡ không được.
Tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, Kiều Uý Nhiên thấy anh vẫn chưa đi, cầm khăn bước tới chỗ Đàm Xung, “Sao anh vẫn chưa về?”
Kiều Uý Nhiên đã gội đầu sạch sẽ, chiếc áo phông có hơi ướt trong suốt làm lộ vài chỗ và chiếc quần đùi lộ ra đôi chân thon thả.
Đàm Xung đứng dậy nhường chỗ, “Cậu sấy tóc khô đi rồi tôi về.”
Mặc dù Kiều Uý Nhiên không rõ Đàm Xung đang ở trong tình trạng gì, nhưng hai người ở bên nhau lâu hơn một chút, cho dù trong ký túc xá có người chán ghét, trong lòng cậu cũng rất vui, sấy tóc sấy đến vui vẻ.
Sau khi sấy khô tóc, Đàm Xung không còn lý do gì để ở lại, Kiều Uý Nhiên tiễn anh ra ngoài cửa và nói: “Ảnh hôm nay, lát nữa em sửa xong, anh có muốn xem không? Em gửi cho ảnh một bản?”
Khi nhắc đến bức ảnh, cả hai chợt nhớ đến cảnh tượng xấu hổ trong lớp học, Đàm Xung khô khan nói: “Sao cũng được…”
Đúng là khẩu thị tâm phi, Kiều Uý Nhiên hoàn toàn chấp nhận, nhấp miệng cười thầm.
Sau khi tiễn Đàm Xung đi, Kiều Uý Nhiên vào phòng liền nghe thấy La Nghị hùng hùng hổ hổ mắng, “Biến thái.”
Vẻ mặt bắt nạt kẻ yếu của La Nghị, Kiều Uý Nhiên không thèm đoái hoài đến, cậu vui vẻ leo lên giường, khi che rèm thì thấy Vương Kỳ đang bí mật theo dõi mình, bị cậu phát hiện, Vương Kỳ lại trở mình lần nữa.
Kiều Uý Nhiên cũng không để tâm mà bật máy tính chuẩn bị sửa ảnh, cậu sửa ảnh cũng tương đối đơn giản, thêm bộ lọc rồi đổ sáng, nhưng cái trong điện thoại không sửa, cho nên khi gửi ảnh cho Đàm Xung, đều là những bức ảnh dùng máy chụp.
—————————————–