Đàm Xung vừa về ký túc xá, mọi người vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi: “Thành thật nói, cô gái hôm nay là ai?”
Không ai là không chú ý đến Đàm Xung, đưa người đi thay quần áo, lại có thể bị mọi người trong ký túc xá hiểu lầm.
Anh có nên nói với bạn cùng phòng của mình rằng Kiều Uý Nhiên là con trai, không phải con gái không? Vậy thậm chí càng không rõ ràng, anh thực sự muốn nói sự thật. Với khả năng buôn chuyện của bạn cùng phòng, nhất định phải tìm ra lý do tại sao Kiều Uý Nhiên lại mặc quần áo của con gái.
Loại chuyện như đồng tính luyến ái, suy cho cùng là quyền riêng tư của người khác, anh không thể coi đó là việc để tán gẫu với bạn cùng phòng được.
Nhưng im lặng không thể thỏa mãn sự tò mò của người bạn cùng phòng. Tống Tuân nắm lấy Đàm Xung vẻ mặt tò mò nói: “Cả ngày hôm nay cậu đều ở cùng cô gái đó à? Cùng nhau đi vào phòng thay quần áo! Thật không thể tin được, thật không thể tin được, nhìn không ra Đàm Xung cậu lại như thế nha? ”
“Hai người bên nhau bao lâu rồi? Yêu đương rồi còn không thèm nói cho chúng tớ biết? Chúng tớ không đáng để cậu tin tưởng thế à?”
Mọi thứ rối tung lên, Đàm Xung cố gắng lách ra khỏi vòng vây, tiếc rằng vùng vẫy vô ích, một người họ đều rát mạnh.
“Không yêu đương.”
“Lừa ai thế hả? Đều đã như vậy rồi.” Bạn cùng phòng mỉm cười, vừa nói vừa làm động tác, học được điệu bộ của Đàm Xung và Kiều Uý Nhiên đang ôm nhau, “Cũng đã ôm nhau như vậy rồi, cậu còn nói không yêu đương.”
Đàm Xung không chịu nổi nữa, liền tách hai người bạn cùng phòng ra, anh cùng Kiều Uý Nhiên sao có thể ôm chặt như vậy, lúc đó chỉ là có hơi khẩn trương, bị hai người họ miêu tả như thế rất khó xem.
Cuối cùng, Đàm Xung tức thở hổn hển: “Tôi đi tắm.”
“Tôi đi tắm.” Bạn cùng phòng học được giọng điệu rất giống Đàm Xung, “Luôn dùng câu này để trốn tránh vấn đề của bọn tớ, chắc chắn là có vấn đề!”
Lúc Đàm Xung từ trong phòng tắm đi ra, bạn cùng vẫn đang bàn tán, Tống Tuân là kẻ cầm đầu, bắt lấy Đàm Xung hỏi: “Cậu thành thật nói đi, có phải yêu đương rồi không, bọn tớ cũng đâu có đi nghe ngóng đâu.”
Điện thoại trên bàn vừa sáng lên, Đàm Xung đã vượt qua đám người, chộp lấy điện thoại leo lên giường, “Không có.”
Đàm Xung nằm trên giường bấm điện thoại, ảnh đều là Kiều Uý Nhiên gửi, Kiều Uý Nhiên nói đây đều là ảnh sửa xong rồi, nhưng anh không nhìn ra được sửa xong có gì khác biệt so với trước.
Ngay bên dưới còn có một câu “Anh nói xem em nên gửi cho chủ tiệm cái nào?”
Đàm Xung khả năng không rõ lắm, tác dụng của việc trả ảnh này bình thường sẽ để tại cửa hàng làm ảnh mẫu, anh chỉ là theo bản năng chọn lựa ra vài tấm, anh cảm thấy ảnh chụp quy củ là được.
Kiều Uý Nhiên nhìn lướt qua lựa chọn của Đàm Xung, cơ bản đã lọc ra những bức ảnh khoe chân và eo của cậu.
Cậu âm thầm hỏi: “Anh dị ứng với chân của em à?”
Lời nói của Đàm Xung lạnh lùng, “Lộ quá nhiều rồi.”
Thấy vẻ mặt giả vờ đạo mạo của anh, Kiều Uý Nhiên vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận, cậu nằm ra giường, gác chân lên tường, chiếc quần đùi rơi xuống tận đùi theo trọng lực rồi chụp ảnh đôi chân trắng nõn của mình, trực tiếp gửi cho Đàm Xung.
Đợi nửa ngày không thấy Đàm Xung trả lời, Kiều Uý Nhiên ngập ngừng hỏi: “Anh làm gì mà không trả lời em?”
“Có phải anh đang lưu ảnh của em không?”
Đàm Xung vốn dĩ muốn lưu lại vội dừng lại, sau đó cứng rắn nói: “Không.”
“Vậy tại sao bây giờ anh không nói lộ nhiều nữa rồi?”
Kiều Uý Nhiên không cho Đàm Xung cơ hội để nói, đánh chữ bùm bùm.
“Ồ, em biết rồi.”
“Cho anh xem thì có thể.”
“Còn chụp cho người khác xem thì không được.”
Như này khó có thể nói ra tâm ý, bị Kiều Uý Nhiên nói ra không chút lưu tình, Đàm Xung đúng là trở tay không kịp.
Kiều Uý Nhiên vẫn bám riết không tha, “Anh lại không phải người yêu em, còn muốn quản đông quản tây, tiện nghi đều cho anh một mình chiếm giữ.”
Đàm Xung thầm nghĩ, ngay cả khi họ không yêu nhau, cho dù Kiều Uý Nhiên có gửi ảnh cho anh hay không, thì những bức ảnh riêng tư như vậy cũng không được công khai.
“Hừ.” Luôn dùng im lặng chiếu lệ Kiều Uý Nhiên, Kiều Uý Nhiên không vui rồi.
Đàm Xung không biết mình nên nói gì, đem những bức ảnh từ đầu đến cuối xem lại một lần nữa, thình lình hỏi: “Tất cả đều ở đây à?” Anh luôn cảm thấy thiếu một tấm.
“Tất cả đều ở đây.” Kiều Uý Nhiên vẫn còn tức giận, không hiểu lời Đàm Xung có ý gì.
“Có phải thiếu một tấm rồi không?”
Làm gì thiếu? Cậu đều lấy ảnh gốc từ máy ảnh ra, làm gì…
Kiều Uý nhiên trong lòng oán giận đột nhiên im bặt, thiếu một tấm, không phải trong máy ảnh mà là trong điện thoại di động của cậu, hóa ra Đàm Xung vẫn đang nghĩ đến việc mình hôn anh.
Có thể đạt đến trình độ khẩu thị tâm phi này Đàm Xung đúng là số một.
Kiều Uý Nhiên cũng bắt đầu giả ngu, “Không ít đâu, thiếu tấm nào chứ?”
“Được rồi.” Hai từ thể hiện rõ sự thất vọng của Đàm Xung.
Lời nói đến môi, Đàm Xung vẫn có thể bình tĩnh lại, Kiều Uý Nhiên cũng phục anh rồi, hai người giằng co một trận, cậu mới gửi tin nhắn trước cho Đàm Xung, “Em đi ngủ đây.”
“Được rồi.” Lại là được nữa, không thể mang một chút cảm xúc được à?
Kiều Uý Nhiên thở dài, gửi ảnh trong điện thoại đi, “Anh là muốn ảnh này?”
Ảnh này chưa được sửa, nhưng chức năng làm đẹp đi kèm với một bộ lọc màu vàng ấm nhìn có chút ấm áp.
Kiều Uý Nhiên nói: “Em chụp nó là dùng làm hình nền di động, anh muốn làm gì?”
Làm gì? Đàm Xung không nghĩ tới, anh chỉ thuận miệng hỏi, âm thầm lưu lại bức ảnh.
“Hừ, lại không nói chuyện, em ngủ rồi nhé.”
“Ừm.” Đàm Xung ngu ngốc đáp lại người ta, góc trên bên trái của hộp chat hiển thị “đang nhập tin nhắn…”, nhưng vẫn chưa đợi được tin nhắn của Kiều Uý Nhiên.
Sau khi xác nhận rằng Kiều Uý Nhiên thực sự đã ngủ, Đàm Xung phóng to bức ảnh, mặc dù chưa nghĩ đến việc muốn tấm ảnh để làm gì, nhưng sau khi nghe lời của Kiều Uý Nhiên, anh đã âm thầm đặt bức ảnh làm hình nền trò chuyện của hai người họ.
Đêm này, Kiều Uý Nhiên ngủ không yên, cậu luôn cảm thấy có tiếng nước chảy, có lẽ là do chụp ảnh cả đêm hơi mệt, hoặc cậu bị Đàm Xung chọc tức, cậu là bị tiếng gầm của La Nghị đánh thức.
“Kiều Uý Nhiên! Tôi con mẹ nó đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng treo đồ lót của cậu với đồ của tôi!”
Kiều Uý Nhiên đột nhiên mở mắt ra, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh, có phần đờ đẫn nhìn tấm rèm.
Ngay sau tiếng “bang”, giường của Kiều Uý Nhiên rung lên, khi cậu vươn đầu ra nhìn, La Nghị đang đứng dưới giường với chiếc áo phông trên tay.
“Làm gì thế?” Kiều Uý Nhiên chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng như sáp.
La Nghị sửng sốt, lại đá góc giường, “Cậu không thấy ghê tởm à? Đừng đem đồ lót của cậu phơi chung với đồ của tôi.”
Nói xong, La Nghị ném chiếc áo phông xuống đất, ban đầu cậu ta không tức giận lắm, nhưng Kiều Uý Nhiên không tỉnh ngủ, vẻ mặt ngây thơ vô tội, La Nghị hận không thể lao lên giường xé xác cậu.
Vương Kỳ ở bên cạnh đột nhiên nói: “Thôi bỏ đi, sắp lên lớp rồi, tìm cái khác thay đi.”
Đám người đó hung hăng rời khỏi ký túc xá, cửa ký túc xá bị La Nghị giật mạnh, Kiều Uý Nhiên mơ hồ đã hoàn toàn tỉnh táo, đi tới ban công ngẩng đầu nhìn xem quần áo phơi ở đâu.
Quần áo của người khác treo một bên, đồ lót của cậu lơ lửng treo một bên, cậu lấy đồ lót xuống nói: “Ai thèm treo cùng cậu, đồ điên.”
Tay chạm vào quần lót cảm thấy hơi ẩm, phơi cả đêm mà không khô, Kiều Uý Nhiên bị đánh thức còn có chút tức giận, cảm thấy khó chịu không thể giải thích được, cậu cuộn chiếc quần lót thành một quả bóng và ném vào thùng rác.
“Cậu không vui, tôi còn không hài lòng đâu!” Cậu là người duy nhất trong ký túc xá, thản nhiên hét lên.
Tâm trạng tốt trong một ngày đã bị phá hỏng theo cách này, Kiều Uý Nhiên tức giận leo lên giường, chuyện đêm qua cậu giận dỗi với Đàm Xung đã quên từ lâu, cậu trực tiếp gửi cho anh tin nhắn thoại.
Thật là trùng hợp, Đàm Xung không có tiết học, còn đang ngủ trên giường.
Khi nhận được giọng nói của Kiều Uý Nhiên, chất giọng trầm thấp nội lực của anh thiếu chút nữa làm Kiều Uý Nhiên cương cứng vào buổi sáng “Alo?”
Kiều Uý vốn là hờn dỗi, như bị xì hơi, lại mặc kệ, không chịu lên tiếng, chờ Đàm Xung hỏi mình.
“Alo?” Đàm Xung có chút mơ hồ, cố sức liếc nhìn tên, “Kiều Uý Nhiên?”
Kiều Uý Nhiên lại bắt đầu công việc giả vờ, làm bộ làm tịch hít cái mũi.
“Làm sao thế?” Đàm Xung lật người định đứng dậy, người trong ký túc xá của họ, trừ khi là động đất, còn không chẳng ai có thể khiến họ tỉnh, “Khóc à?”
Kiều Uý Nhiên không khóc, cậu làm sao có thể mong manh như vậy, nhưng vì những lời nói của Đàm Xung, cậu trở ậm ừ, “Em… hự… Bạn cùng phòng hét vào mặt em…”
Kiều Uý Nhiên đột nhiên như chuông báo động trong phòng, cậu ủy khuất muốn chết, không mong Đàm Xung xuất đầu lộ diện, chỉ cáo trạng một chút, Đàm Xung có thể an ủi cậu.
Nhưng mười mấy phút sau, Đàm Xung chỉ khoanh tay đứng nhìn không nói gì, cuối cùng Kiều Uý Nhiên lại hự mệt, giọng nói mang chút nức nở: “Sao anh lại… Hự… Không dỗ em…”
Đàm Xung nào biết dỗ dành cậu, bởi vì anh chưa từng thấy cảnh này nên không biết dỗ như thế nào, khi Kiều Uý Nhiên bình tĩnh lại, anh thản nhiên nói: “Đói bụng chưa? Ăn sáng chưa?”
“Chưa…” Mặc dù lời nói không tuân theo, Kiều Uý Nhiên vẫn thành thật trả lời.
Đàm Xung xuống giường, “Vậy tôi đi mua bữa sáng, cậu chờ một lát nhé.”
Kí túc xá của bọn Đàm Xung âm thanh ồn ào cũng không tỉnh, vừa nghe thấy có người xuống lầu mua đồ ăn, lập tức có tiếng đáp lại, “Xung, khi nào trở về mang một phần cơm chiên cho tớ.”
“Tớ nữa, tớ muốn mì thịt bò.”
Đàm Xung đang tắm rửa, “Tôi trở về hơi muộn.”
“Trước bữa tối trở về là được, chúng tớ không vội.”
Sau khi cúp thoại, Kiều Uý Nhiên còn chưa trở lại bình thường, ý gì đây? Đàm Xung lại đến ký túc xá của mình à?
Cậu từ từ ra khỏi giường, rửa mặt đánh răng, không định thay quần áo, chưa thoát khỏi cảm xúc sướt mướt, có chút chán nản ngồi xuống.
Mãi cho đến khi có người gõ cửa, Kiều Uý Nhiên mới cảm thấy chân thực, Đàm Xung thực sự lại đến, còn mang theo bữa sáng tới.
Vừa mở cửa, Kiều Uý Nhiên đã thấy đôi mắt đỏ hoe, khóe miệng hơi kéo xuống, vẻ mặt đầy ấm ức.
Đàm Xung mua rất nhiều thứ, đưa phần của Kiều Uý Nhiên cho Kiều Uý Nhiên, sau đó, cậu đáng thương hỏi Đàm Xung: “Anh bây giờ cứ thế mà đi à?”
Thứ khác đều ổn, nhưng mì thịt bò có thể bị nở, lời nói đến bên môi vì Kiều Uý Nhiên mà nuốt vào, “Cùng cậu ăn xong tôi sẽ đi.”
Mì thịt bò là của Tống Tuân, khi Đàm Xung trở lại ký túc xá, Tống Tuân từ trên giường ngồi dậy, “Vãi, cậu mua thức ăn cho lợn ở đâu thế hả, một bát trở thành hai bát luôn rồi.”
Đàm Xung giúp Tống Tuân lấy một ít nước đun sôi từ bình lọc nước, “Chắp vá mà ăn đi.”
“Ài, được thôi, giúp tớ lấy thêm muối.” Tống Tuân cũng không chú ý nhiều.
—————————————–