“…Tôi tên là Vân Sâm, năm nay mười lăm tuổi, đến từ Trung Châu, vị đó cũng giống như ngài, là một tòa thành thị.”
Sau mạt thế, nhân loại vẫn tiếp tục dùng lịch công nguyên tính toán niên đại. từ tháng 3 năm 2016, thành thị vốn có bị hủy bỏ, chỉ khi có được ý chí mới gọi là thành thị.
Nhân loại sống dưới sự bảo vệ của thành thị, có nghĩa vụ cung phụng ý chí của nó.
Các thành thị đều có sở thích riêng biệt, chỉ có một chút giống nhau……
Vân Sâm nhỏ giọng thử thăm dò giới thiệu bản thân, dây leo hiện ra cành vàng cũ vẫn đứng thẳng tắp như cũ, bộ dáng một học sinh nghiêm túc nghe giảng.
Quả nhiên, tất cả thành thị đều không phản cảm “Văn hóa cung phụng”, ý chí trong đó thích nghe nhân loại giảng các loại sự tình, hoàn cảnh sinh hoạt, tập tục lối sống, cho dù là việc vặt hàng ngày cũng được.
Vân Sâm lập tức đề cao âm lượng, hứng thú bừng bừng.
“Tôi không rõ ràng lắm vì sao sẽ xuất hiện ở chỗ này, chỉ biết rằng thời điểm tôi tưởng mình sắp chết, trước mắt hiện lên một mảnh màu sắc rực rỡ, sau đó đã xuất hiện ở trong sông……”
Một tay cô vẽ vẽ, một tay cô minh họa, đôi mắt tròn xoe.
“Nếu không phải nai con kia dẫm nứt băng, tôi liền hưởng thọ mười lăm tuổi rồi!”
Dây leo chậm rãi nghiêng, tới gần thủ thế số một “Một”, lui ra phía sau, rồi hướng thủ thế số “Năm” tới gần, lại lui ra phía sau.
Sau đó hai dây leo khác xuất hiện, cùng với dây leo đang dựng thẳng trước đó, bày ra tư thế giống như khoang tay.
“Ân……” Vân Sâm vuốt ve cằm suy đoán ý tứ đối phương, bỗng nhiên mắt cô sáng ngời, tay trái nắm lấy lòng bàn tay phải: “Ngài là không hiểu ‘ mười lăm tuổi ’ có nghĩa là gì sao?”
Đỉnh dây leo “Ba” một tiếng toát ra một đóa hoa nhỏ.
Vân Sâm giải thích: “Mười lăm tuổi là tuổi của tôi, kể từ khi sinh ra tồn tại nhiều thêm một năm sẽ tăng thêm một tuổi.”
Cô nhìn cái cành trước mặt ngã sang bên cạnh, chợt bên này dựng thẳng lên số một, bên kia dựng thẳng lên số năm.
Vân Sâm: “Ngài cũng mười lăm tuổi sao!”
Dây leo lập tức làm động tác chống nạnh.
Vân Sâm nhìn dây leo hoạt bát có chút thất thần.
Cô nhìn ra ý chí thành thị còn nhỏ.
Ý chí Trung Châu chưa bao giờ làm động tác biểu đạt cảm xúc, nó thành thục ổn trọng, trong quá trình trưởng thành của cô đóng vai trò người cha thiếu hụt kia.
Chính vì nguyên nhân này, khi cô nhìn thấy ý chí thành thị liền vô cùng thân cận.
Ý chí Trung Châu rất chiếu cố cô, nguyên nhân là do cha mẹ cô có ân cứu mạng với Thành quyến giả, đó là người do ý chí thành thị lựa chọn, chỉ bọn họ mới có thể giao lưu cùng với nó.
Thành quyền giả ở Trung Châu tên là Mạnh Nhiên Lâm, cô gọi đối phương là Mạnh thúc thúc. Khi còn nhỏ Mạnh thúc thúc vẫn luôn tốt với cô, cho cô cùng mẹ cô rất nhiều quà. Mấy năm trước sau khi mẹ qua đời, cô phát hiện Mạnh thúc thúc giống như không phải rất thích mình……
Mạnh thúc thúc có một đứa con trai, nhỏ hơn cô hai tuổi, vẫn luôn không thích cô. Sở dĩ lần này cô rơi vào khu vực của quỷ mị, đúng là bởi vì đối phương cướp đi di vật mẹ để lại cho cô, ném ra ngoài thành.
Khi cô nhặt đồ vật, quỷ mị đột nhiên xuất hiện rất nhiều, bao vây xung quanh cô. Cô nghe thấy đối phương kêu gọi chi viện cùng cứu mạng, giây tiếp theo, trong xoang mũi toàn bộ là nước sông lạnh băng.
…… Đi vào khu vực xa lạ toàn là dấu vết quỷ mị.
Bàn tay Vân Sâm luồng vào cổ áo, nắm lấy vòng cổ bên trong, đây là vật chứng minh cô tuân thủ hứa hẹn với mẹ.
Cô sẽ khỏe mạnh mà vui sướng tồn tại.
Mặc kệ ở nơi nào.
“……”
Ngón út bị dây leo kéo kéo, Vân Sâm hoàn hồn, cô nói: “Thực xin lỗi, vừa rồi tôi suy nghĩ chuyện khác, lạnh quá, luôn khiến tôi dễ dàng thất thần, tôi có thể nhóm lửa ở chỗ này sao? Sẽ không đến gần ngài…”
Khi nói những lời này, tầm mắt cô nhìn ngược thân dây theo tìm nơi phát ra, từng vòng từng vòng đều xuất hiện từ chỗ nguồn sáng.
Nơi đó hẳn là nơi ở trong thành thị……
Ở địa phương lan tỏa ánh sáng nhu hòa, bên trong tòa phòng ốc tổn hại kia, có mặt tường ngăn tìm mắt của cô, cũng ngăn trở lòng hiếu kỳ đang nhen nhóm.
Thành thị được xem như là thực thể của ý chí, có nhiều các loại tượng đá, bản thể của nó chỉ có Thành quyến giả mới thấy được.
Vân Sâm cẩn thận thu hồi tầm mắt, ảo não mà vỗ vỗ đầu, hành vi vừa rồi của cô quá mức mạo phạm.
Dây leo cũng không có sinh khí, ngược lại tò mò chờ đợi cô “Đốt lửa”.
Vân Sâm lấy đồ vật từ trong bao edc bị rách ra, bên trong có hai cây Magie cùng đá đánh lửa, một cây dao quân dụng và miếng thịt khô lớn chừng lòng bàn tay.
Bao cũng không thấm nước, nhưng mấy thứ này toàn bộ đã bị nước sông làm ướt, cũng may đều không ảnh hưởng gì đến sử dụng.
Cây Magie thấm nước cũng sẽ không ảnh hưởng khả năng đốt lửa.
Vân Sâm đã quan sát hoàn cảnh nơi này, trên mặt đất có không ít cỏ khô, góc tường cũng có nhánh cây bị gió thổi tới, đã trải qua công đoạn phơi dưới ánh mặt trời, đó là củi đốt.
Dây leo theo Vân Sâm nhặt cục đá, cỏ khô cùng củi đốt lay động trái phải, khi đối phương dùng lá quan sát cây Magie cùng bột Magie, cành dây leo cũng theo đó gật đầu lên xuống.
Ma sát một chút, gõ nhẹ một chút.
Rồi lại ma sát một chút, gõ nhẹ một chút.
Cỏ khô tóe ra tia lửa, dây leo lập tức nghiêm mình thẳng tắp, giống như chú chuột bị kinh hách.
Vân Sâm cẩn thận thổi cho lửa lớn, cho củi vào đốt, dùng đá bao xung quanh ngọn lửa, để ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Quỷ mị chán ghét ánh sáng, có không ít đã rời đi nơi đây, số còn lại đều vô cảm với nguồn sáng.
Dây leo giống như một đứa trẻ tò mò muốn đụng vào ngọn lửa.
“Cẩn thận!”
Vân Sâm lập tức ngăn cản, cô nói: “Sẽ đốt ngài, sẽ đau.”
Dây leo hiểu nghĩa của từ đau, cành cây cuộn thành một cục, tránh ngọn lửa rất xa.
Ánh lửa trong màn đêm yên tĩnh mang đến ánh sáng và ấm áp, Vân Sâm cởi quần áo ngoài, đặt ở gần ngọn lửa, đồng thời xử lý sơ miệng vết thương.
Thấy dây leo nghi hoặc, cô giải thích: “Hôm nay tôi đã rơi vào sông, tuy rằng có quần áo, nhưng vẫn nhiễm khí lạnh, nếu không hong khô sẽ phát sốt.”
Vân Sâm thấy dây leo càng thêm dại ra, cô nói lại lần nữa: “Nhân loại sẽ sinh bệnh, phát sốt là một trong số đó. Khi phát sốt nhiệt độ cơ thể sẽ tăng cao, thân thể run rẩy lên vì lạnh.”
Cô bắt chước run rẩy.
“Nếu nhiệt độ vẫn không giảm, con người có khả năng cũng sẽ chết.”
Trên cành có đóa hoa rơi xuống, dây leo đã chịu kinh hách.
“Cũng không có đáng sợ như vậy.” Vân Sâm trấn an: “Người phát sốt, chỉ cần uống nhiều nước ấm, đắp lên vài tầng chăn và thảm, thì ngủ xong một giấc sẽ khỏi.”
Dây đằng thở phì phì đưa lưng về phía Vân Sâm, mặc dù cùng không khác phía chính diện của nó là mấy.
Vân Sâm nói: “Ngài muốn nghe chuyện ở Trung Châu không?”
Dây leo vặn vẹo cành, ghé vào bên cạnh Vân Sâm.
“…Trung Châu là một nơi ai cũng làm cùng nhau, cùng nhau trồng trọt, cùng nhau may quần áo, cùng nhau ăn cơm, trẻ con có thể vận động cũng phải làm vệc chung, trừ bỏ tôi.”
Thấy dây leo nâng lên một số cành, dường như nhìn mình, Vân Sâm đưa ngón tay lên gãi gãi mặt, thuận tiện lật mặt quần áo bên đống lửa.
“Tôi không có cố ý lười biếng, chỉ là bọn họ không cho tôi làm……”
“…Tôi biết rất nhiều chữ đó.” Ngay sau đó cô nhỏ giọng nói thầm: “Tuy rằng những người khác là do không có thời gian học, nhưng mẹ tôi nói biết được nhiều như vậy đã rất giỏi rồi.”
Lúc này quần áo đã khô, cô mặc quần áo vào, nhiệt độ không khí ban đêm rất thấp, cho dù mặc quần áo nhưng cũng có thể cảm thấy rét lạnh.
Quỷ mị phiêu đãng ở bên ngoài như cũ, Vân Sâm bỏ qua chúng nó, bọc lại quần áo.
Cô nhẹ nhàng nói: “Mì ở Trung Châu ăn rất ngon, gia vị do chính tay các cô các chú làm, sợi mì lớn như vậy cũng có thể ăn ngon, bất quá đó là đồ ăn xa xỉ, hình như chỉ khi đội vật tư được mùa mới có thể ăn, mỗi lần tôi đều cướp được ba cây!”
“Còn có ……”
Dây leo lẳng lặng nghe Vân Sâm nói chuyện, có rất nhiều nội dung không hiểu được, nhưng anh biết rất nhanh mình có thể hiểu.
Theo Vân Sâm giảng giải, ánh sáng bên kia dường như sáng lên không ít.
……
Vân Sâm nói một lát rồi ngủ quên, đôi tay vẫn ôm bộ quần áo trước ngực.
Cô cuộn tròn bên đống lửa tàn, thoạt nhìn nhỏ bé, yếu ớt.
Dây leo ở gần khẽ nâng lên thân mình, cành cây chọc chọc mặt thiếu nữ một chút.
Mềm quá!
Nó run rẩy tại chỗ, lại chọc một chút.
Siêu cấp mềm! Còn ấm nữa!
Đây là…… Nhân loại sao?
“Hắt xì ——”
Dây leo nằm rạp trên mặt đất, hai mảnh lá cây chống đỡ hoa nhỏ trên đỉnh đầu, nằm bò nửa ngày, không có động tĩnh.
Mặt đất rung động cực kỳ nhỏ, mắt thường căn bản không thể phát hiện, cành cây lại vươn thẳng, đứng dậy.
Thiếu nữ đang run rẩy, là lạnh sao?
Nhất định là lạnh!
Anh nghĩ đến lời đối phương vừa nói, này, đây là phát sốt?
Cô muốn chết? Làm sao bây giờ?
Dây leo đứng ngốc tại chỗ trong chốc lát.
Anh bơi đến khu vực phát sáng, quỷ mị còn ở bên ngoài tường không khí va chạm, phanh phanh phanh thực ồn ào.
Trong chỗ sáng, có một cái kén được dây đằng bao kín, bốn phía rơi rụng vài dây leo bện lại chiếc rương.
Dây leo tìm kiếm trong rương, tìm kiếm, không ngừng tìm kiếm.
Tìm được rồi!
Đỉnh cành lại nở thêm một đóa hoa.
Một cái thảm dơ dơ đắp lên người Vân Sâm, trùm từ đầu đến chân.
Như vậy không thể trực tiếp quan sát trạng thái của thiếu nữ.
Dây leo thật cẩn thận chui vào thảm, động một chút, phát hiện thiếu nữ còn đang run rẩy.
Cành còn lại lập tức nâng lên chăn bông rách, đè lên trên thảm.
Dây leo bên trong thảm kiểm tra một lát, vẫn không đủ sao?
Dây leo vô cùng buồn rầu, tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng tìm được một bộ quần áo con người, chỉ là đã bị máu nhiễm thành màu đỏ thẫm.
Đắp lên, vẫn run rẩy như cũ.
Lại đắp lên một cái thảm, tiếp tục run rẩy.
Lại đắp lên một giường chăn bông, vẫn là đang run rẩy.
Xem ra phải có thêm một thứ.
Quỷ mị trầm mặc nhìn một màn này.
……
“Hú —— rầm —— leng keng ——”
Tiếng vang kỳ quái đánh thức Vân Sâm, cô mở mắt ra, tứ chi cùng thân thể truyền đến cảm giác bị vật nặng đè lên, thập phần trầm trọng, đầu mơ màng, giống như là phát sốt.
Đã rơi xuống nước, còn kinh hách một phen, phát sốt cũng đúng thôi.
Trong mơ màng, cô thấy một đống dây leo tụ tập, khiêng một cái nệm rách tung tóe.
Thật là một ý chí thành thị dịu dàng, thế nhưng trải giường chiếu cho cô?
Trong lòng Vân Sâm ấm áp, khi đang chuẩn bị ngủ tiếp, trong đầu liền không ngừng mô phỏng lại hình ảnh vừa rồi.
Trải giường chiếu…… Cần cái đệm cao như vậy sao?
Từ từ!
Vân Sâm bừng tỉnh, nỗ lực duỗi cổ, sau khi thấy rõ cảnh tượng trên người, chợt hoảng hốt.
Thân thể trầm trọng căn bản không phải ảo giác, trên người cô có ngọn —————————— núi cao, hoàn toàn không thể động đậy.
Thấy dây leo muốn ném thêm cái nệm lên người cô, Vân Sâm nén nước mắt nói: “Không cho tôi ở nói là được, đừng chôn sống tôi, tôi có thể đi ngay lập tức!” (-.-‘)
Dây leo: “!”
*Beta: dây đằng đây nha mọi người, Đây là một loài dây leo thân gỗ, rụng lá, lâu năm bản địa của Trung Quốc ở các tỉnh Quảng Tây, Quý Châu Hà Bắc, Hà Nam, Sơn Tây, Vân Nam. Mặc dù là loài cây dây leo nhưng nó có thể hình thành dạng giống như cây có thân uốn cong. Nó có thể dài 20-30 mét trên cọc hoặc cây nó quấn quanh theo chiều kim đồng hồ.
—————————————–