
Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Kinh nghiệm để nuôi một chú chó nhút nhát, hay khóc và hay tăng động là gì?
Cô gái má lúm đồng tiền hiện tại đã có nhiều kinh nghiệm rồi cho vấn đề này, quả thực còn khó hơn cả chính cô trong việc cô nuôi một đứa trẻ nữa.
Trẻ khó chịu ở đâu, tại sao lại quấy khóc, nếu bạn nhẹ nhàng trao đổi với trẻ, đối phương có thể cho bạn biết lý do. Nhưng với chó thì khác, nó không thể biểu đạt được, dù không khỏe nó cũng không biết nói với chủ hiểu vấn đề của nó.
Vì vậy, Thịt Viên Rồng khi sợ hãi chỉ có thể lên tiếng rên rỉ, rầm rì suốt đêm, nó không thể rời khỏi chủ nhân một bước, bị tách ra liền khóc, thậm chí chủ nhân đi WC và cho nó ở ngoài phòng tắm hai phút cũng không thể và dĩ nhiên mặt hàng này cũng há mồm khóc hai phút.
Cô gái má lúm đồng tiền dỗ dành nó hồi lâu mới chịu ngủ, nó không chịu ngủ trong ổ chó ở phòng khách, nhất quyết phải chen chúc nằm chung giường với chủ. Cũng may, chú chó vừa tắm xong, cả người thơm tho, cô gái má lúm đồng tiền liền ôm nó ngủ ngon lành.
Cho đến sáng hôm sau, Husky vẫn chưa dừng lại, không ăn uống gì, thậm chí không thèm liếc nhìn món ăn yêu thích của nó. Điều này là quá bất thường mà.
Cô gái má lúm đồng tiền cho rằng chú chó bị bệnh, nên đã xin công ty cho nghỉ và đưa nó đến thẳng bệnh viện thú cưng.
Sau khi vất vả cả buổi sáng, bác sĩ thú cưng nói rằng Thịt Viên Rồng rất khỏe mạnh, dù lớn tuổi nhưng các cơ quan trong cơ thể vẫn bình thường, đừng quá lo lắng. Bác sĩ thú y đoán rằng Husky mới chuyển sang môi trường mới, chưa quen với khí hậu ở chỗ mới nên có chút không thích ứng ngay được nhưng khoảng hai ngày sau sẽ khôi phục nhanh chóng mà thôi.
Cô gái má lúm đồng tiền hơi nghi ngờ lời nói của bác sĩ thú cưng này. Cô đã đổi qua hai công ty. Thịt Viên Rồng đã theo cô rất nhiều năm và sống ở nhiều thành phố khác nhau. Cô chưa bao giờ thấy nơi nào khí hậu mà nó không thích ứng cả. Bây giờ đột nhiên nó không ăn uống gì thì rõ ràng là có vấn đề rồi.
Trong thời gian mang chú chó ngốc nghếch nhà mình ra ngoài, nó đã dần hồi phục một phần năng lượng của mình, trở nên năng động và tung tăng trở lại.
Cô gái má lúm đồng tiền lúc này mới yên tâm một chút, đoán rằng nó chỉ muốn được đi chơi, không muốn cứ mãi bị nhốt ở nhà.
Dù sao cô cũng được nghỉ một ngày, nên hôm nay mang Thịt Viên Rồng đi loanh quanh, chẳng hạn như tới công viên thư giãn một chút.
Có một công viên lớn bên cạnh Cánh hoa tiểu khu, vào nửa đêm qua mưa đã tạnh, ngày mới lên, mặt trời rực rỡ, gió mát mẻ, không khí trong lành.
Không có nhiều người trong công viên, cô gái má lúm đồng tiền dắt chó đi vòng quanh hai lần, nhìn thấy bé cẩu lông vàng hôm qua bán táo trên một bãi cỏ lớn.
Tô Li dưới gốc cây đa lớn đằng kia, trên bãi cỏ mở tấm thảm dùng để dã ngoại, sau đó từ trong ba lô lấy ra mấy hộp đựng thức ăn, mở hai chiếc dù che nắng để cố định trên tấm thảm dã ngoại.
Cô gái má lúm đồng tiền chỉ đứng từ xa quan sát, tự hỏi vì sao tấm thảm dã ngoại đã được trải dưới bóng cây, mà cô ấy lại mở thêm hai chiếc dù che nắng nữa…
Thịt Viên Rồng nấp phía sau cô, nhìn về hướng Tô Li.
Sau khi Tô Li sửa lại cây dù, cô lấy ra một hộp thủy tinh từ trong ba lô lớn của mình. Cô đặt chiếc hộp thủy tinh dưới chiếc dù che nắng và nói với hamster Lương Lương đang tập thể dục bên trong: “Em không thể phơi nắng, hãy ở trong đây chơi không được chạy loạn nhé có biết không!”
Hamster Lương Lương đi xuống bánh xe chạy, ngoan ngoãn gật đầu với cô giáo Tô.
Tô Li mỉm cười nhấc nắp hộp thủy tinh lên, để cho hamster Lương Lương hít thở không khí trong lành, cô dùng ngón trỏ sờ lên đỉnh đầu của bé chuột, cười nói: “Đi chơi đi!!!”
Đối với hamster Lương Lương, không có gì thú vị để chơi hơn là tập thể dục. Qủa nhiên, sau khi Tô Li ra lệnh, bé chuột liền chạy đến thanh xà đơn luyện tập tiếp mà thôi.
Tô Li đối với bé chuột thích thể thao này cảm thấy thật cạn lời, loại động vật nhỏ nắm bắt mọi cơ hội để tập thể dục khiến người người vô cùng cảm thấy xấu hổ vì tính lười vận động của mình.
Phải chăng mục tiêu cuối cùng của hamster Lương Lương là trở thành một cô chuột cơ bắp sao?
Tô Li đặt đồ ăn nhẹ dã ngoại vào bát thức ăn của bé chuột, rồi tùy ý cho nó tự xử lý.
Lucky là bé ngoan dễ thương thích hoạt động ngoài trời nhất. Bầu trời cao rộng thoải mái cho chim bay lượn, công viên chính là thiên đường với nó!
Nhưng trước khi bay đi chơi, Lucky còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Đó là ăn ăn ăn!
Mục đích quan trọng của việc dã ngoại trong công viên không chỉ là bay cao mà việc ăn uống cũng quan trọng không kém.
Cách làm thông minh nhất đó là ăn xong rồi bay. Nếu lựa chọn chơi mệt mỏi mới trở về thì mớ rau kim châm đều sẽ bị nguội lạnh đi, không còn thức ăn ngon nữa. Lúc đó thực sự khóc không ra nước mắt.
Tiểu Ban Thu thông minh liền bắt đầu ăn như điên, thực hiện đúng lý thuyết ba bát nổi tiếng của nó.
Tô Li nhìn Lucky đang ăn với tốc độ cao, cười thuyết phục: “Em ăn từ từ thôi, đừng để bị sặc.”
Lucky vừa mổ chuối vừa trả lời: “Lucky có thời gian eo hẹp, nhiệm vụ quan trọng…!”
Tô Li cười cười: “Tiểu tử em còn có nhiệm vụ quan trọng gì sao?”
Lucky ngẩng đầu dời cái đầu nhỏ cạc cạc đáp: “Lucky muốn mau ăn xong ba bát cơm, liền lên đỉnh núi vui chơi.”
“Ba bát!?” Tô Li kinh ngạc: “Em có thể ăn hết ba bát?”
Lucky nhảy về phía trước trả lời: “Bởi vì là ba con chim ăn mà.”
Tô Li khó hiểu: “Ý của em là gì? Kết giao được bạn mới?”
Lucky vui lòng giải thích “lý thuyết ba bát” của mình với cô giáo Tô: “Lucky không có bữa ăn vào buổi sáng, vì vậy Lucky đói sẽ ăn một bát, no ba phần sẽ ăn một bát, no bảy phần cũng sẽ ăn một bát nữa… Vì vậy tổng cộng là ba bát!”
Tiểu Bát Ca nói xong, cúi đầu tiếp tục ăn và còn cố tình ra hiệu cho cô nhanh chóng thêm đồ ăn cho nó.
Tô Li: “…”
Cô cảm thấy rằng chính mình trong tương lai có thể bị phá sản bởi nhóm động vật ham ăn này mất thôi.
Sau khi Lucky ăn no, nó vỗ cánh bay quanh bãi cỏ, cảm thấy sảng khoái cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tô Li dặn nó: “Đừng bay xa, thỉnh thoảng quay lại nhìn chúng ta, nhớ nghe thông báo nếu bị lạc nhau nhé!”
Lucky: “Được, được! Lucky nhớ mà ~~~”
Lucky đồng ý rồi nhanh chóng bay đi.
Chỉ có bé cẩu lông vàng không đặt tâm trí vào đồ ăn dã ngoại, hiện tại nó đang chơi bóng đá với lão đại Lục Khiên.
Đúng vậy, là đang chơi bóng đá, không phải trò đĩa bay mà lũ chó thường chơi ngoài công viên như bình thường.
Lục Khiên chịu trách nhiệm đi bóng, sút và chuyền bóng còn Nguyên Bảo chịu trách nhiệm đánh đầu quả bóng đó. Một người một chó đá bóng không tồi, kết hợp rất ăn ý.
Không mất nhiều thời gian để thu hút một vài đứa trẻ trên bãi cỏ chạy đến, muốn tham gia vào đội bóng đá này. Cuối cùng, mấy đứa trẻ kia là một đội, Lục Khiên và bé cẩu lông vàng là một đội, hai đội bắt đầu thi đấu với nhau.
Mặc đối thủ có số lượng đông hơn nhiều, cũng rất linh hoạt, nhưng rõ ràng Lục Khiên và Nguyên Bảo phối hợp ăn ý hơn, cộng với cú đánh đầu của Nguyên Bảo thực sự rất độc đáo.
Khả năng bật nhảy của bé cẩu này rất tốt nên nó có thể đánh đầu cao, lực chuyền và góc sút của Lục Khiên cũng rất phù hợp, Nguyên Bảo có thể đón đường chuyền tốt mọi lúc, sau đó dùng đầu để sút.
Như vậy cho dù có bao nhiêu đứa trẻ thì cũng vô ích với cặp đôi vàng bóng đá này. Chung kết, đội Nguyên Bảo đã thắng đậm, giành chiến thắng với lợi thế tuyệt đối tỉ số 4:1.
Mặc dù bọn trẻ thua trong trận đá bóng nhưng chúng đã có thể làm bạn với Nguyên Bảo, sau khi ôm hôn bé cẩu lông vàng, bọn trẻ miễn cưỡng nói lời tạm biệt với nó. Tuy rằng thua trận đá bóng nhưng mọi người đã có một khoảng thời gian rất vui vẻ cùng nhau.
Trông thấy Nguyên Bảo đáng yêu hoạt bát, cô gái má lúm đồng tiền đẩy đẩy chú chó ngốc đang rụt rè của mình: “Thịt Viên Rồng, em cũng đi chơi với Nguyên Bảo một lúc đi, biết đâu sẽ trở nên thông minh hơn giống bạn thì sao nào…?”
Husky đã sẵn sàng đi qua đó một chút, nhưng nó sợ rằng bé cẩu lông vàng nhỏ sẽ không thích mình.
Tô Li mỉm cười và nói với bé cẩu lông vàng khi nhìn thấy Husky: “Nguyên bảo, lấy một trong những món đồ chơi của em cho anh bạn Husky chơi cùng nào!”
Nguyên bảo chơi bóng mệt mỏi, chạy lại chỗ cô giáo Tô, rồi lấy đồ chơi đi về phía Thịt Viên Rồng. Husky ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của anh bạn này.
Mặc dù chia sẻ thức ăn là cách tốt nhất để nhanh chóng xây dựng mối quan hệ với nhau, nhưng Tô Li sẽ không cung cấp thức ăn cho người khác, càng không cho động vật manh manh nhà mình ăn thực phẩm người khác cho một cách tùy tiện.
“Gâu gâu gâu!”
“Ngao ô ngao ô ngao ô!”
Không có rào cản ngôn ngữ giữa chó và chó, vì thế không mất nhiều thời gian để hai chú chó có thể vui vẻ chơi với nhau.
Nhìn hai chú chó nhanh chóng trở thành bạn của nhau, Tô Li mỉm cười trò chuyện với cô gái má lúm đồng tiền: “Chú chó nhà chị có tuổi rồi nhỉ? Trông rất khỏe mạnh. Chị thật có tay nuôi nó đấy!”
Kể từ khi cô gái má lúm đồng tiền biết Tô Li là chủ nhân của bé cẩu lông vàng, cô thật sự hâm mộ đến ngũ thân đầu địa.
Cô gái có má lúm: “Nào có nào có, chị mới tốt. Nguyên Bảo do chị huấn luyện ngoan ngoãn như vậy, thông minh đáng yêu, em còn muốn học hỏi nhiều ~”
Với thú cưng, ngay cả hai người xa lạ cũng có thể nhanh chóng tìm thấy chủ đề chung. Tô Li và cô gái má lúm đồng tiền đã trao đổi rất nhiều kinh nghiệm về việc nuôi thú cưng, cả hai đều có thu hoạch tốt.
Từng cơn gió thoảng qua, lá cây xào xạc khiến mọi thứ dường như thật yên bình.
Bé cẩu lông vàng và Husky đã quá mệt mỏi vì chơi đùa, chúng cùng nhau nằm xuống, cái mông đối hướng về phía các sĩ phân quan đang ngồi kia. Bên đây “Gâu” một tiếng, bên kia “Ngao ô” một tiếng.
Từ góc nhìn của Tô Li, có thể nhìn thấy hai cái mông to mập mạp, một đen trắng, một vàng ở cạnh nhau đặc biệt bắt mắt.
Tô Li hỏi bé cẩu lông vàng: “Nguyên Bảo, ăn trái cây của em chưa?”
Nguyên Bảo không có quay đầu lại, nó đang chăm chú nghe Thịt Viên Rồng kể chuyện, nhất thời mở mắt ra hét lên cảm thán, như thể bị giẫm phải đuôi, gợi cảm giác rất thảm thiết.
Tô Li cúi đầu, nhìn thấy vừa rồi bát đặc biệt của bé cẩu lông vàng còn đầy ắp trái cây, tất cả đều đã biến mất rồi.
Tô Li không chút do dự quay đầu lại, trực tiếp hỏi bé chuột: “Lương Lương, cà chua bi của Nguyên Bảo đâu? Em trộm đi phải không?”
Hamster Lương Lương nhanh chóng lộ ra một cái đầu to từ phía sau một đống khăn giấy, lắc đầu nguầy nguậy. Đáng tiếc đã bị chiếc má phính phồng bự của mình phản bội, hiện tại toàn thân nó đã biến thành cây nấm bất động rồi.
Tô Li nhìn hamster Lương Lương nhỏ giọng hỏi: “Vậy em mở miệng cho ta xem nào!”
Sau khi bị bắt quả tang, chuột hamster Lương Lương đã vươn bàn chân nhỏ của mình ra chỉ vào Nguyên Bảo, sau đó chỉ vào chính mình, biểu thị rằng trái cây đó là do Nguyên Bảo tặng, không phải do nó ăn trộm!
Tô Li không quan tâm nhiều như vậy, trực tiếp bóp hai má của hamster Lương Lương, ép nó nhổ cà chua bi ra.
Tô Li: “Không thể ăn nhiều hoa quả như vậy, em sẽ bị tiêu chảy đó!”
Hamster Lương Lương miễn cưỡng nhổ cà chua bi trong túi má.
Một quả, hai quả, ba quả… sáu quả!
Bé chuột bất ngờ nhổ ra đầy đủ 6 quả cà chua bi, xếp thành hàng ngang trước thân hình nhỏ nhắn, trông khá hoành tráng.
Tô Li bất đắc dĩ nói: “Rất tốt, ta nghĩ miệng nhỏ của em có thể gọi là một cái kho hàng thực thụ…”
Cô gái má lúm đồng tiền bị sốc toàn tập, cảm thấy cảnh tượng trước mắt rất khó tin, tại sao lại có ảo giác rằng bé chuột có thể hiểu được tiếng người nhỉ?
Ngay khi cô đang chìm đắm trong trạng thái hoang mang, Nguyên Bảo đột nhiên bật dậy, lao thẳng về hướng cô giáo Tô cùng anh bạn nhỏ.
Thấy có vẻ gấp gáp, Tô Li vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nguyên Bảo lao đến chỗ cô giáo Tô, phanh gấp lại.
Đầu tiên nó chỉ vào Thịt Viên Rồng ở phía sau, bắt đầu ra hiệu. Nguyên Bảo giơ hai bàn chân trước lên, đứng thẳng người đi được hai bước, sau đó liền ngã sấp xuống đất, ngửa đầu lè lưỡi giả chết.
Tô Li không hiểu lắm: “Em muốn nói cái gì? Vừa đi đột nhiên chết?”
Nguyên Bảo gật đầu lia lịa.
Tô Li lại hỏi: “Ai chết?”
Nguyên bảo hướng tới Thịt Viên Rồng kêu hai tiếng.
Tô Li kinh ngạc: “Cái này liên quan gì đến Husky?”
Nguyên Bảo sốt ruột điên cuồng lắc đầu, không thể mô tả chính xác câu chuyện khủng khiếp mà nó đã nghe.
—————————————–