Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Tô Li trấn tĩnh, định sờ sờ quả đầu xù lông của Nguyên Bảo: “Đừng sợ, đừng sợ, từ từ nói cũng được…!”
Lục Khiên đột nhiên đứng dậy nhìn trời, hoàn toàn không thấy Lucky, cũng không biết mặt hàng này đã bay đến nơi nào nữa. Lục Khiên lập tức hướng tới phía nào mà Lucky di chuyển, Tô Li liếc mắt nhìn bóng lưng của anh, cũng không nói gì.
Cô gái má lúm đồng tiền biết bé cẩu lông vàng thông minh như thế nào, xem xong màn biểu diễn của nó, cô trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt khó tin hỏi: “Nguyên Bảo, em chỉ Thịt Viên Rồng là có ý gì? Động tác vừa rồi của nó có phải là Thịt Viên Rồng kể cho em gì rồi không?”
Bé cẩu lông vàng không thể miêu tả được một cốt truyện quá phức tạp, lúc này là vì bất lực mà khổ sở, nghe câu hỏi từ chủ nhân của đồng bọn, nó gật gật đầu một cách yếu ớt. Đây là lần đầu tiên cô gái má lúm đồng tiền được trò chuyện trực tiếp với một động vật nhỏ và nhận được phản hồi từ nó.
Nhưng trước khi rơi vào cảm giác ảo diệu thần kỳ này, cô đã bị sự kiện khác thu hút.
Cô gái má lúm đồng tiền lắp bắp hỏi bé cẩu lông vàng: “Thịt Viên Rồng, nó thật sự nói cho em biết có người đã chết?”
Nguyên Bảo lại gật đầu.
Hồi tưởng lại màn biểu diễn ở nhà của Thịt Viên Rồng trước đây, cô gái má lúm đồng tiền cảm giác trời đang nóng bỗng trở nên rét buốt, hai giây sau trên lưng liền toát mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là cô muốn biết thêm chi tiết, nhưng lại không thể hỏi một lời nào thêm nữa. Thậm chí không dám nghe một cái vì sợ đáp án mà mình nghe được sẽ đáng sợ thế nào.
Vào lúc này, bên tai đột nhiên nghe được tiếng nói trong loa phát thanh: “Lucky xin chú ý, Lucky chú ý, chủ nhân của bạn đang đợi ở trung tâm dịch vụ công viên. Vui lòng đến trung tâm bảo trợ chờ đợi ngay khi nghe được thông báo này!!!”
Loa phát thanh lặp lại hai lần, nếu không phải là một người cao ráo, đẹp trai, có khí chất đặc biệt sang trọng yêu cầu phát sóng, nhân viên sẽ nghĩ anh ta bị điên rồi.
Anh ta nói con chim của anh ta đã bị lạc và muốn phát loa tìm chim. Một vị nhân viên nam bên trong công viên phục vụ trung tâm công tác khi thấy nữ đồng sự có hành vi thấy soái ca liền vứt tất cả nguyên tắc phi thường khinh bỉ.
Lại còn dám đọc cái thông báo quái đản này, thật không sợ bị du khách chê cười sao!
Lục Khiên thoải mái dựa vào bức tường bên ngoài của trung tâm dịch vụ, tư thế rất bình thường nhưng lại mang một cảm giác sang quý khác, có thể nói rằng bất cứ tư thế nào soái ca làm đều rất quyến rũ.
Nam nhân viên bĩu môi nhìn sau lưng Lục Khiên, trong lòng nói: “Nói giỡn, nếu như chim của anh có thể hiểu thông báo tìm chim kia, ta lấy đầu xuống cho anh làm cầu đá đó!”
Ngay khi anh ta tiếp tục thầm nói xấu, một âm thanh rất lớn đột nhiên phát ra từ không trung.
Hóa ra là Lucky đang mạnh mạnh vỗ cánh kêu lớn: “Tới rồi, tới rồi, Lucky tới rồi!”
Tiểu Bàn Thu bé nhỏ nghĩ rằng chắc có chuyện khủng khiếp nào xảy ra, sau khi nghe tin phát sóng, nó tạm biệt những người bạn mới của mình trên núi, đặc biệt nỗ lực để tăng tốc bay trở về.
Chỉ một lúc, Lucky đã bay đến trung tâm dịch vụ, lao về phía Lục Khiên như một viên đạn pháo cỡ nhỏ, sau đó vui vẻ ghé vào trên vai anh, lo lắng hỏi: “Lão đại, chuyện gì xảy ra thế?”
Lục Khiên quay đầu trả lời: “Cô giáo của em cần người phiên dịch.”
Lucky ngẩng đầu lên trả lời: “Được rồi! Lucky biết mình phải làm gì rồi!”
Lục Khiên cùng với chú chim phiên dịch ngôn ngữ động vật toàn năng quay trở lại, trước khi rời đi, anh nhìn thoáng qua vị nhân viên trong lòng không ngừng nói kia.
Sau đó cười khúc khích nói: “Ta chơi bóng rất hay”.
Mặc dù vị nam nhân viên đã bị sốc đến mức hóa đá trước phản ứng thông minh của Lucky đã bay trở lại, nhưng vẫn đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh toát, trái tim điên cuồng nhảy lên, tưởng chừng như vừa nhặt về một cái mạng.
Sự trở lại của Lucky được Nguyên Bảo hoan nghênh một cách nhiệt liệt.
Nó: “Gâu gâu gâu gâu gâu…” một đoạn thật dài với Lucky. Sau đó liền ngoan ngoãn ngậm miệng đứng bên cạnh Tô Li, mong chờ nhìn Tiểu Bát Ca tiền bối nhà ta tiếp lời.
Vừa nghe xong, Lucky nhất thời duỗi ra đôi cánh che đầu, từ khe hở trên cánh bí mật hỏi:”Thật sao? Thịt Viên Rồng thực sự không nói dối đấy chứ?”
Nguyên Bảo trịnh trọng gật gật.
Lucky bất giác lắc đầu, bay vào vòng tay cô giáo Tô để trốn, xúc động nói: “Thật khủng khiếp! Thật khủng khiếp!”
Tô Li lập tức nói với cô gái má lúm đồng tiền: “Đây không phải chỗ để nói chuyện. Nếu không phiền thì đến cửa hàng thú cưng của ta được không?”
Cô gái má lúm đồng tiền ngây người gật đầu. Từ khi biết mình có thể thông qua miệng chim sáo mà hiểu được ngôn ngữ chú chó nhà mình đang nói cái gì, cô liền vô cùng xúc động.
Khi đang ngồi ghế sô pha trong cửa hàng thú cưng, cô mới từ từ xốc lại tinh thần. Tô Li rót cho cô một cốc cacao nóng, trợ giúp cô ổn định cảm xúc.
Cô gái má lúm đồng tiền uống một ngụm lớn cacao nóng, đứng thẳng lưng nói: “Xin hãy bắt đầu, em đã chuẩn bị xong rồi!”
Tô Li gật đầu với Lucky: “Lucky, em nói cho ta biết Nguyên Bảo đã nói gì với em?”
Lucky hít một hơi thật sâu, nó cũng cần làm dịu thần kinh của mình lại: “Nguyên Bảo nói, Thịt Viên Rồng kể cho nó nghe đêm qua khi trời mưa, nó nhìn thấy một người phụ nữ ghé vào trong phòng của chủ nhân, nằm trên thảm ở phòng khách.”
Ba người cộng với hai chú chó, một con hamster và một con chim sáo đen, mọi người tụ thành một vòng tròn. Nguyên Bảo nghiêm túc gật đầu khi nghe câu nói của Lucky.
Khuôn mặt Thịt Viên Rồng biểu thị không biết mọi người đang bàn tán gì điều gì. Cô gái má lúm đồng tiền cảm thấy sống lưng hơi lạnh, vội vươn tay ôm chú chó ngốc của mình vào lòng.
Tô Li hỏi bé cẩu lông vàng: “Người phụ nữ đó nằm trên mặt đất với tư thế gì?”
Nguyên Bảo lập tức nằm trên mặt đất, bắt chước dáng vẻ của người phụ nữ, hai tay duỗi ra, chân sau hơi cong, mặt nghiêng một bên.
Lục Khiên hỏi: “Em có thể chắc chắn rằng người phụ nữ thực sự đã chết?”
Lucky trả lời: “Thịt Viên Rồng nói rằng không ngửi thấy mùi người sống của người phụ nữ ấy nữa.”
Tô Li hỏi Nguyên Bảo: “Ngoài việc nằm đó, còn có chi tiết nào khác không?”
Nguyên Bảo suy nghĩ một chút, kêu “Gâu gâu” hai tiếng.
Lucky phiên dịch: “Nguyên Bảo nói rằng người phụ nữ bị dao găm vào lưng.”
Lục Khiên suy nghĩ một hồi rồi ra lệnh cho Nguyên Bảo: “Em có thể hỏi Thịt Viên Rồng xem nó có nhận ra nạn nhân hay không?”
Vì Nguyên Bảo và Thịt Viên Rồng cùng là loài chó cho nên chúng có thể giao tiếp với nhua, nhưng Lucky không thể hiểu cẩu ngữ của Thịt Viên Rồng. Lý do tại sao nó có thể hiểu được cẩu ngữ của Nguyên Bảo, là vì cả hai cùng quê hương, thông dụng tiếng bản địa nơi đó.
Vì vậy, Nguyên Bảo đã kêu Husky “Gâu gâu” hai tiếng, Husky đáp lại “Ngao ô” một tiếng, Nguyên Bảo lại dịch lời của Husky cho Lucky nghe.
Lucky nói cho mọi người Nguyên Bảo trả lời như thế nào: “Thịt Viên Rồng nói rằng nó không biết người phụ nữ ấy, nhưng không hiểu sao nó lại biết tên cô ấy là A Trân.”
Cô gái má lúm đồng tiền ôm chặt lấy Husky, mắt tròn mắt dẹt hỏi: “A Trân là ai?”
Không ai trả lời câu hỏi của cô, cũng không ai biết A Trân.
Tô Li nói với Nguyên Bảo: “Em có thể hỏi lại Thịt Viên Rồng, để nó nhớ lại ngoại hình và đặc điểm của người phụ nữ đó càng nhiều càng tốt được không?”
Lại là một chuỗi phiên dịch, Lucky mô tả với mọi người: “Người phụ nữ đó có đôi môi dày, tóc dài, rất trẻ và hơi mập.”
Lục Khiên đột nhiên hỏi: “Con dao găm cắm vào phía sau, phần lớn là giết người. Thịt Viên Rồng đã nhìn thấy kẻ sát nhân chưa? Em có biết kẻ sát nhân trông như thế nào không?”
Sau một hồi “Gâu gâu gâu”, Lucky tạm dịch: “Thịt Viên Rồng chỉ nhìn thấy một bóng người mờ nhạt từ phía sau, không phải khuôn mặt của kẻ sát nhân.”
Lục Nhiên hỏi: “Em có thể biết hình dáng đó là đàn ông hay phụ nữ không?”
Lucky trả lời: “Thịt Viên Rồng nói rằng dáng người rất cao, ít nhất cao hơn nhiều so với người phụ nữ kia.”
Kẻ sát nhân có lẽ là một người đàn ông.
Nguyên Bảo lại kêu “Gâu”, Lucky nói: “Thịt Viên Rồng nói rằng nó nhìn thấy người phụ nữ nằm đó. Không hiểu sao nó vừa sợ hãi vừa đặc biệt tức giận.”
Cả nhóm nhỏ bỗng nhiên rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi. Hiện trường yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh nuốt nước miếng của mọi người.
Cô gái má lúm đồng tiền đột nhiên đưa tay lên, yếu ớt nhắc nhở: “Nhưng mà, hiện tại tôi đang thuê phòng ở, phòng khách cũng không có thảm…”
Sau đó cô ấy kể cho mọi người nghe về điều kỳ lạ đã xảy ra với Thịt Viên Rồng ngày hôm qua
Cô hơi bối rối: “Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”
Tô Li dường như nghĩ đến khả năng nào đó, đột nhiên ra lệnh: “Nguyên Bảo, em có thể hỏi Thịt Viên Rồng. Khi nó nhìn thấy người phụ nữ, đồ đạc trong nhà có giống như bây giờ không?”
Phản hồi của Lucky là: “Nó không giống nhau, ngay cả vị trí của chiếc ghế sofa cũng khác, và tất cả đồ đạc đã thay đổi rồi.”
Cô gái má lúm đồng tiền run rẩy hỏi: “Nghe nói rất nhiều động vật nhỏ có thể nhìn thấy những ô uế mà con người chúng ta không thể nhìn thấy. Chẳng lẽ, Thịt Viên Rồng của chúng ta cũng nhìn thấy được…MA…sao…?”
Tô Li bất ngờ hỏi cô gái má lúm đồng tiền một câu kỳ lạ: “Thịt Viên Rồng bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hơn 8 tuổi.” Cô ấy đáp.
Tô Li và Lục Khiên nhìn nhau, Lục Khiên khẽ gật đầu, sau đó Tô Li nói với cô gái má lúm đồng tiền: “Em có thể nghĩ rằng. Thịt Viên Rồng đã nhớ lại những gì em ấy đã thấy khi còn nhỏ.”
“Vì lúc đó còn nhỏ, kẻ sát nhân sẽ không cảnh giác với một chú chó nên em ấy đã chứng kiến vụ án mạng”.
“Rất có thể khi còn nhỏ em ấy sống trong căn hộ em đang ở, nên trong tiềm thức biết rằng dưới cửa phòng tắm có một cái chuồng chó, hơn nữa nó cũng biết ổ chó trước đây của mình nằm ở đâu.”
“Vết cắn trên tấm ốp chân tường bằng gỗ mà bạn đề cập có thể là vết do Thịt Viên Rồng cắn khi còn nhỏ.”
“Chị cho rằng đây không là sự kiện Thịt Viên Rồng nhìn thấy ma quỷ gì đó.”
“Và rất có thể Long Thịt Viên đã chứng kiến một vụ án mạng khi còn nhỏ. Vụ án mạng rất có thể xảy ra vào một ngày mưa gió kèm theo sấm chớp. Vì đi thăm lại chốn cũ, lại bất ngờ xuất hiện mưa lớn nên đã gọi lại một số chi tiết.”
“Có linh cảm, có lẽ vụ án mạng này vẫn chưa được giải quyết.”
—————————————–