
Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Hạ Hầu Nghị cẩn thận đặt Tiểu Bàn Thu trong lòng bàn tay, dùng ngón tay cái sờ lên tóc Lucky, cười nói với tên nhóc: “Lucky, anh có thể thương lượng với em một chuyện được không?”
Lucky ngoan ngoãn ngồi xổm trong lòng bàn tay của anh, bàn tay to của anh vừa khô vừa ấm, có một mùi thơm lạnh nhẹ, hình như là bạc hà, mang lại cảm giác mát mẻ dễ chịu.
Lucky sững sờ hỏi: “Có chuyện gì vậy ạ?”
Hạ Hầu Nghị cười nói: “Nghe tiệm trưởng Tô nói em thích đóng phim.”
Lucky: “…”
Có phải anh trai này đang ám chỉ rằng anh ấy đang ca ngợi diễn xuất của mình không nhỉ?
Hạ Hầu Nghị: “Em có thể đi cùng anh diễn không?”
Lucky: “Diễn cái gì ạ?”
Hạ Hầu Nghị: “Diễn chúng ta là gia đình sủng vật nhỏ dễ thương.”
Lucky: “…”
Câu nói này khá mới lạ.
“Lucky cần diễn trong bao lâu?” Nó tò mò hỏi.
Hạ Hầu Nghị cười nhẹ “Cả đời này, được không?”
Lucky: “…”
Mặc dù những lời nói của anh trai này rất kinh tởm và buồn nôn, nhưng Lucky vẫn cảm thấy mất mát, đặc biệt là khi nó thấy chủ nhân của những người bạn rất thích họ, hơn nữa nó thấy cô giáo Tô không còn thích nó nữa.
Lucky vẫn cảm nhận được, nó tự an ủi mình.
Bảo bối trong lòng bàn tay Hạ Hầu Nghị nhẹ nhàng nghiêng đầu sang một bên, có chút ngượng ngùng gật đầu, sau đó yên lặng đồng ý: “Vì anh rất thích Lucky, vậy là được rồi, được rồi.”
Hạ Hầu Nghị trong lòng vừa vui lại vừa muốn vui đùa với đứa nhỏ đáng yêu, nên cố ý nhìn thẳng vào mắt Lucky, giữa thanh thiên bạch nhật phải kiểm tra ánh mắt của nó.
Chà, tốt lắm, đúng người cũng đúng chim.
Lucky ngoan ngoãn ngồi xổm trong lòng anh trai chủ nhân mới, sau đó quay trở lại cửa hàng thú cưng.
Thằng nhóc rất lo lắng, không chỉ nhớ cô giáo Tô, vừa sợ mình không được chào đón.
Hạ Hầu Nghị đã gọi điện cho Tô Li ngay khi tìm thấy Lucky, bên kia thở phào nhẹ nhõm, nhờ anh đưa Tiểu Bàn Thu trở lại cửa hàng thú cưng ngay lập tức.
Lúc Hạ Hầu Nghị đẩy cửa bước vào, Tô Li đen mặt đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc thậm chí có chút đáng sợ, giọng nói lạnh lùng, cố nén tức giận.
Cô nhìn thẳng vào Bát Ca, là một bài học, hỏi nó: “Lucky, em đã đi đâu!”
“Trước đây chị dạy em như thế nào?”
“Chị đã không để em sống trong lồng, em làm sao để chị có thể yên tâm đây!?”
Lucky rụt cổ lại, khó chịu run rẩy khi đứng trên đỉnh đầu của Hạ Hầu Nghị, giấu mặt vào mái tóc của anh trai chủ nhân mới, nói nhỏ: “Cô giáo Tô, em xin lỗi.”
Tô Li phất tay, tức giận chỉ vào góc tường nói: “Em đứng sang góc tường kia cho chị!”
“Vâng ạ!” Thằng nhóc không dám không nghe lời của cô giáo Tô, lập tức ngoan ngoãn bay vào trong góc, đối mặt với bức tường, nghiêm túc suy nghĩ.
Tô Li ở phía sau nói: “Quay đầu lại đối mặt với chị!”
Thằng nhỏ giật nảy mình, ngoan ngoãn đứng lên đối mặt với cô giáo Tô rồi hơi cúi đầu xuống, tỏ vẻ ngoan ngoãn và nghe lời.
Tô Li tiếp tục giáo huấn nó: “Em có biết chị lo lắng cho em như thế nào không?”
“Cho dù tức giận cũng không thể bỏ nhà đi!”
“Hơn nữa, em làm sai trước, không thừa nhận sai lầm, tức giận đến nỗi cả ngày không về nhà… Nếu như ở bên ngoài gặp chuyện không may thì sao!?”
“Để người nhà lo lắng cho em, mọi người đều lo lắng tìm em, một khắc cũng không yên lòng! Em nói như vậy là chuyện nên làm hay không?”
Nghe lời mắng mỏ giận dữ của cô giáo Tô, trái tim treo lơ lửng của Lucky buông lỏng.
Tô Li: “Em đã trở lại, cuối cùng cũng trở về nhà…”
Tô Li tăng âm lượng, hét vào mặt Tiểu Bàn Thu: “Em nghiêm túc nghe không hả? Lucky!”
Tiểu Bàn Thu ngẩng đầu, nhảy đến bên cạnh cô giáo Tô, thành khẩn hứa: “Xin lỗi, Lucky nghiêm túc lắng nghe!”
Cho dù khi nó tìm được chủ mới, nó sẽ sống với anh trai Hạ Hầu Nghị trong một ngôi nhà mới. Nhưng cô giáo Tô ở đây sẽ mãi là ngôi nhà của nó, rất ấm áp, Lucky với cô giáo Tô, lão đại và những người bạn yêu quý của Lucky…
Gia đình này.
Hạ Hầu Nghị đạt được mong muốn của mình, ký hợp đồng với tiệm trưởng Tô, chính thức trở thành người giám hộ của Lucky.
Về cơ bản, thằng bé không có hành lý, tự do quen rồi, chỉ cần có TV hoạt động là nó mãn nguyện rồi.
Khi Lucky đang được huấn luyện, hamster Lượng Lượng tính tình lạnh lùng đang ăn đậu phộng. Động tác của nó rất quý phái, tuy nhanh nhưng nó mang lại cho người ta cảm giác tao nhã khó hiểu.
Nó nhìn thấy những ngón tay của cô giáo Tô hơi run lên vì tức giận, nó đột nhiên chạy đến trên chiếc xe caddie của riêng mình, sau đó tự mình mở cánh cửa nhỏ của xe, leo lên đẩy hết cỡ đến chân của Tô Li.
Tô Li sửng sốt, nhận được cái ôm của hamster Lượng Lượng.
Nó nhẹ nhàng lấy đôi má bầu bĩnh của mình xoa xoa vào hai ngón tay của Tô Li, cái chạm ấm áp đầy lông lá khiến ngọn lửa trong lòng Tô Li phút chốc biến mất.
Chuột hamster Lượng Lượng hiếm khi chủ động tiếp cận con người, ngay cả Tô Li cũng hiếm khi được nó chú ý chứ đừng nói đến việc chủ động tiến đến ôm như vậy.
“Em… em đang an ủi chị sao?” Vẻ mặt Tô Li có hơi khó tin.
Chuột hamster Lượng Lượng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng gật đầu, đôi mắt nhỏ dường như biết nói.
Lần đầu tiên, Tô Li không phải dùng đến phản ứng của Lucky, cũng không cần dựa vào ngôn ngữ cơ thể để hiểu ý nghĩ của bé đáng yêu hamster này.
Cô giáo Tô đừng tức giận, cô giáo Tô hãy vui vẻ lên~
Oh.
Tô Li cảm động đến mức khóe mắt hơi ẩm, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng xinh xắn, từ đỉnh đầu đến bờ mông mát lạnh, hơi ấm của lông có tác dụng chữa lành cảm xúc tiêu cực.
Con vật nhỏ rất nhạy cảm với cảm xúc của con người, khi nhận thấy rằng cô giáo Tô đã khôi phục tâm trạng tốt, cô chuột hamster không chút do dự buông chân nhỏ ra, lạnh lùng rút lại an ủi.
Nó nhanh chóng di chuyển vào chiếc xe hơi sang trọng của mình, sau đó lái xe trở lại phòng tập thể dục của nó.
Tô Li: “…”
Tay cô vẫn giữ nguyên hình dạng.
Chuột hamster có một phòng tập thể dục đặc biệt, tại thời điểm này, nó đã bắt đầu tiếp tục quá trình huấn luyện hàng ngày.
Nhiệm vụ học tập của chuột hamster Lượng Lượng khác với những người bạn nhỏ khác, nó đến từ hành tinh mẹ, nó không phải là thú cưng chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết.
Tiểu gia hỏa có lý tưởng cao cả và mục tiêu lớn lao. Đó là lý do tại sao nó chú trọng vào việc tập thể dục mỗi ngày.
Đu xà ngang, leo núi, kéo xà, nhào lộn về phía trước, nhào lộn về phía sau, chạy bền… Đều không phải nói nữa!
Đôi khi nó mệt mỏi sẽ lăn ra ngủ sau khi tập thể dục.
Nó cũng có thể ngủ gật khi đứng ôm bánh xe đang chạy, Tô Li trêu chọc nó tháo bánh xe chạy ra, kết quả là nó vẫn duy trì động tác giơ hai chân lên cao, ngủ ngon lành, mùi thơm cũng không động. Thật tuyệt vời khi ngủ với động tác đứng này cho đến khi tự nhiên thức dậy.
Chuột hamster Lượng Lượng rất thích sạch sẽ, hàng ngày đều phải tắm rửa.
Trong tổ của nó có một chiếc bồn tắm đặc biệt chứa đầy cát sạch, vì sợ chuột đồng bị tắc lỗ chân lông, Tô Li cũng đã đặc biệt sàng lọc cát, chỉ để lại những hạt lớn hơn cho bé dễ thương.
Mỗi ngày trước khi khi đi ngủ, chuột hamster sẽ vào bồn tắm và bơi một lúc, tắm mà không cần nước hoặc khăn.
Chiếc giường nhỏ được làm bằng gốm sứ và phía dưới là đá cẩm thạch, có thể giúp bé dễ thương nhanh chóng tản nhiệt và ngủ rất thoải mái.
Khi Tô Li an bài cho Nguyên Bảo chuẩn bị bắt đầu tìm một người chủ đáng tin cậy cho chuột hamster Lượng Lượng, Lucky bật TV lên và tình cờ trên màn hình đang chiếu “Thế giới động vật”, hình ảnh được chiếu trên thân ảnh một con mèo hươu xinh đẹp.
Điều này khiến cho chuột hamster vừa đang luyện tập vừa xem TV sợ hãi.
Bản chất của chuột là sợ mèo, chuột dù thông minh đến đâu mà nhìn thấy mèo thì bản năng nó sẽ run sợ.
Nhưng chuột hamster Lượng Lượng rất thần kỳ, tự đáy lòng nó thực sự kinh hãi, nhưng phản ứng của nó lại khá khác biệt so với những con cùng loại.
Những con chuột ở những ngôi nhà khác thì cứng đờ, hay run rẩy, hoặc ngã lăn ra đất giả vờ chết.
Nhưng chuột hamster Lượng Lượng thì không như thế, nó sẽ đưa tất cả thức ăn trước mặt vào miệng.
Tô Li nhìn đứa nhỏ xinh xắn với cái miệng phình to giả vờ chết mà không nói nên lời, không khỏi muốn than thở: “Nếu em thực sự gặp một con mèo, nằm trên ranh giới của sự sống và cái chết, em vẫn nghĩ đến số lượng lớn thức ăn của mình trước sao!”
“Ngoài ra, tại sao em có thể đưa nhiều thứ vào miệng như thế?”
“Em thực sự là Doraemon à!?”
Hamster Lượng Lượng vẫn đang giả vờ chết với cái đầu rất lớn, thân hình rất nhỏ nhắn như nấm đông cô, khi bạn bóp đầu nấm đông cô, hạt phỉ, hạt thông, đậu phộng, hạt dưa, … sẽ rơi khắp sàn, mở ra cái cửa của một thế giới mới.
Tô Li tiếp tục chọt chọt cái má phúng phính nhỏ nhắn xinh xắn cười nói: “Em đứng lên đi, con mèo hươu đã sớm không còn rồi, giờ đang nói đến con trăn vàng…”
Chuột hamster Lượng Lượng trộm mở mắt nhìn TV, tình cờ nhìn thấy một con trăn khổng lồ đang nuốt chửng chuột đồng.
Lượng Lượng: “…”
Tô Li: “…”
Quả nhiên nó quay đầu lại, tiểu gia hỏa đã nhanh chóng nhét hết đồ ăn vào miệng rồi đổi tư thế ngã, tiếp tục giả vờ chết.
Tô Li: “…”
Cô trao đổi với Lucky: “Em có thể đổi kênh được không? Chương trình” Thế giới động vật” này quá cẩu huyết, không phù hợp với thiếu nhi rồi…”
Trở lại hiện tại, Hạ Hầu Nghị nhìn thấy bé chuột hamster chủ động an ủi tiệm trưởng Tô, nghĩ rằng bé dễ thương cũng giống thằng bé Lucky, để củng cố mối quan hệ với Lucky, anh ta cũng nên đối xử tử tế và thân thiện với huynh đệ của nó.
Vì thế, Hạ Hầu Nghị làm động tác vươn ngón tay ra, dịu dàng vuốt ve chú chuột hamster Lượng Lượng.
Chuột hamster Lượng Lượng có tính cách lạnh lùng, mặc dù không thích chủ động đến gần người, nhưng nếu bị người khác đụng chạm thì thực ra nó không hề xua đuổi, nhiều nhất là quay đầu nhìn bạn, sau đó tỏ vẻ “bạn thật vô vị!!!”
Nhưng khi Hạ Hầu Nghị đưa tay ra và chạm vào nó, chuột hamster Lượng Lượng đang vui vẻ tập thể dục trên thanh ngang, ngay lập tức chạy vào phòng tắm của mình, lăn lộn trên cát tắm một lúc lâu.
Kể từ khi nó được sinh ra như một con chuột hamster Lượng Lượng, nó chưa bao giờ tắm trong một thời gian dài như vậy.
Cảnh sát Hạ Hầu Nghị, người bị bé dễ thương cho rằng mình ghê tởm: “…”
Anh ta bối rối giơ hai tay lên xin lỗi: “Tôi xin lỗi, tôi không biết rằng nó không thích bị đụng chạm nhiều như vậy.”
“Bình thường không phải như thế này, không phải là lỗi của anh.” Tô Li cảm thấy có gì đó không đúng, vội hỏi hamster: “Lượng Lượng, em sao vậy? Thân thể có chỗ nào không thoải mái sao?
Hamster Lượng Lượng cuối cùng cũng bò ra khỏi bồn tắm, cảnh giác nhìn chằm chằm Hạ Hầu Nghị, liên tục “chi chi chi”, vì sợ nên nó tiến lại gần từng bước.
“Chủ nhân, thực xin lỗi, Lượng Lượng không phải cố ý ~” Lucky bay tới trên vai Hạ Hầu Nghị ngồi xổm xuống, xoa xoa cái đầu nhỏ của anh ta, an ủi: “Lượng Lượng nói trên người anh có mùi lạ, cậu ấy không thích…”
Mùi lạ…
—————————————–