Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Mùi lạ…
Hạ Hầu Nghị cúi đầu ngửi trên người chính mình, biểu tình trên mặt càng thêm xấu hổ.
Chẳng lẽ là mùi trên cơ thể?
Hạ Hầu Nghị tự hỏi: “Dù bận bịu với công vụ, mệt mỏi cả ngày, nhưng mỗi ngày nhất định phải tắm, chắc sẽ không có mùi gì đặc biệt đâu… đúng không?”
Tô Li hiểu rõ hơn về chuột hamster Lượng Lượng, cô đã hỏi thẳng nó: “Mùi hôi đó là gì, em có thể mô tả nó không?”
Trên người sĩ quan Hạ Hầu Nghị có một chút mùi xà phòng, vì vậy cô không nghĩ rằng có mùi đặc biệt trên người mọi người. Tô Li lại càng sợ đó là…
Nghe nói một số động vật nhỏ nhạy cảm có thể ngửi thấy mùi chết. Nếu điều này xảy ra, trường hợp của Lý Lệ Hồng sẽ lại xảy ra…
Tô Li không dám bất cẩn.
Chuột hamster Lượng Lượng nghiêng đầu trong chốc lát, cuối cùng “chi chi chi” giải thích.
Phiên dịch Lucky nói: “Lượng Lượng nói rằng đó là một vị chua chua, làm cậu ấy không thích.”
Vị chua chua?
Tô Li nhìn Hạ Hầu Nghị, hỏi anh ta: “Trước đây anh có chạm vào thứ gì lạ không?”
Hạ Hầu Nghị đột nhiên nhận ra điều đó, trầm giọng giải thích: “Tôi đã giúp các đồng nghiệp ở phòng ma túy khám phá một vụ buôn lậu ma túy rất lớn, tra được hơn 50kg heroin.”
“Heroin, các phân tử khuếch tán ra nên có vị chua, có lẽ là hamster nhỏ đã ngửi thấy.”
Nói xong, anh ta cảm thấy rất khó tin, còn nhấn mạnh: “Nhưng sau khi làm việc xong, tôi đã nghiêm túc rửa tay bằng xà phòng, như vậy vẫn có thể bị ngửi thấy mùi sao?”
Tô Li trong lòng cảm thấy rất tự hào, cười đáp: “Kỳ thực khứu giác của loài gặm nhấm nhạy hơn rất nhiều so với loài chó.”
Hạ Hầu Nghị trợn to mắt: “Lợi hại vậy sao!?”
Chủ đề nói đến đây, Tô Li nhân cơ hội yêu cầu: “Anh cũng biết những con vật nhỏ trong cửa hàng của tôi, tất cả đều thông minh và ngoan ngoãn. Nếu cậu có ai, anh có thể giới thiệu Lượng Lượng của chúng tôi không?”
“Nó luôn có ước mơ trở thành một con chuột lao động. Con chuột có khứu giác rất nhạy. Nếu nó có thể tham gia săn ma túy, sẽ có tỷ lệ thành công phá án rất cao đấy!”
“Ngoài ra, nó có thể hiểu được ý nghĩa của hầu hết các ngôn ngữ của con người, đến lúc đó chắc chắn sẽ thu được công sức gấp đôi, có thể đóng góp rất nhiều cho đất nước!”
Sau khi nghe lời của cô giáo Tô, hamster Lượng Lượng chạy đến chỗ cảnh sát Hạ Hầu Nghị, ngoan ngoãn đứng yên, trông giống như đang nghiêm túc bị cảnh sát trưởng kiểm tra.
Lucky đột nhiên nghĩ đến bộ phim truyền hình mình đã xem, mạnh mẽ đứng trên vai Hạ Hầu Nghị, ngẩng đầu ưỡn ngực hét lớn với Lượng Lượng: “Nghiêm!”
Hamster nhỏ ngay lập tức đứng thẳng người và nhìn cảnh sát Hạ Hầu Nghị với ánh mắt sắc lạnh.
Lucky lại hét lên: “Nghỉ ngơi!”
Chuột hamster đưa chân phải sang một bên, tạo tư thế nghỉ ngơi hơi vặn mình trông rất dễ thương.
Lucky như nghiện chơi, lại hét lên: “Nghiêm!”
Hamster nhỏ quả nhiên lập tức đứng nghiêm, đứng ngay ngắn.
Lucky: “Nhìn bên phải!”
Chuột hamster nhỏ ngoan ngoãn nhìn sang bên phải.
Lucky: “Nhìn về phía trước!”
Chuột đồng nhỏ lập tức quay đầu nhìn thẳng về phía trước.
Lucky: “Chào!”
Tiểu Bàn Thu ra lệnh, chuột hamster nhỏ ngay lập tức giơ chiếc chân phải nhỏ lên. Thật không may, chiếc chân quá ngắn, Lượng Lượng cố gắng duỗi thẳng nó và nó chỉ có thể chào bằng miệng.
Hành động này thực sự rất ngốc nghếch, nhưng biểu cảm của thằng nhóc lại rất nghiêm túc, khiến người ta muốn cười mà không nhịn được.
Lucky quay đầu lại và hét lên với chủ nhân: “Đội chuột hamster đã lắp ráp xong, mời lãnh đạo đánh giá!”
Hạ Hầu Nghị: “…”
Tô Li: “…”
Cô nghĩ thầm: Bộ phim truyền hình chủ đề quân đội tối hôm qua, hai tên tiểu tử này đúng là xem không quên cảnh nào rồi…
Hạ Hầu Nghị cảm động trong lòng và bày tỏ sự kính trọng đối với mong muốn phục vụ đất nước của Lượng Lượng. Nhưng một lần nữa, vì sự tôn trọng anh ấy không thể tùy tiện.
Hạ Hầu Nghị: “Mặc dù một số quốc gia có đào tạo loài gặm nhấm tham gia vào công việc này, nhưng nước ta vẫn chưa có cơ sở đào tạo về vấn đề này.”
“Để chuột hamster tham gia đội chống ma túy là vô trách nhiệm, cũng là vô trách nhiệm với công tác chống ma túy, cho nên tôi không thể cho nó bất kỳ lời hứa nào.”
Tô Li hiểu ý tứ của Hạ Hầu Nghị, mọi việc trong hệ thống phải được thực hiện từng bước theo quy tắc, bạn không thể nói mình muốn làm gì cũng được.
Nhưng quy củ dù sao cũng là do người ta đề ra, chỉ cần hiệu ứng đủ, không sợ phía trên không đồng ý.
Vì vậy, Tô Li cũng nói càng nhiều càng tốt về lợi ích của Lượng Lượng nhà mình cho Hạ Hầu Nghị biết, để anh ấy cố gắng hết sức giúp mở rộng lĩnh vực kinh doanh mặt hàng này.
“Lượng Lượng thông minh lại ngoan ngoãn, niêm mạc khứu giác được phân bổ với các đầu dây thần kinh dày đặc và mạch máu dồi dào. Vì vậy, khứu giác nhạy hơn chó 8 lần. Chỉ cần một thời gian huấn luyện rất ngắn là nó có thể nhớ được tất cả các loại chất độc. Có thể bắt tay vào làm ngay.”
“Một ưu điểm khác của Lượng Lượng là nó có thể khám phá các kho chứa phương tiện, tàu thủy, máy bay, … ngay cả trong những kẽ hở nhỏ và túi hành lý, nó có thể tìm thấy chất độc ẩn. Nó có phạm vi ứng dụng rộng hơn nhiều loại chó phát hiện ma túy nữa”
“Ngoài ra, chi phí nuôi chuột hamster rất thấp. Mỗi ngày một nắm nhỏ hạt giống của các loại cây khác nhau là đủ.”
“Đợi Lượng Lượng thể lực của nó sẽ giảm sút. Sau khi nghỉ hưu nó có thể được thuê lại để giúp những người huấn luyện những con chuột khác. Với nó, không sợ những con chuột huấn luyện sẽ không hiểu. Đến lúc đó, nó sẽ có kinh nghiệm làm việc và có thể trở thành một nửa người hướng dẫn.”
“Đúng là một con chuột hamster ngoan ngoãn và thông minh, nó có thể giúp đất nước chúng ta xây dựng cơ sở huấn luyện chuột!”
“Thật là một lợi thế mạnh, cảnh sát Hạ Hầu Nghị nói có phải không?”
Mỗi khi Tô Li nói, thân thể nhỏ bé của chuột hamster Lượng Lượng càng ngày càng cao, khi nói chuyện xong, đầu của anh chàng nhỏ bé càng lúc càng cao, trực tiếp gieo xuống một cái ngã lớn.
Nó nhanh chóng đứng dậy một cách nhanh chóng, giả vờ như không có gì xảy ra, và có một tâm lý đặc biệt mạnh mẽ.
Hạ Hầu Nghị: “…”
Anh ta cười khổ giải thích với Tô Li: “Tôi biết hết những ưu điểm mà cô nêu ra, không dám đánh giá thấp khả năng của chuột hamster, nhưng nếu vào đội chống ma túy qua kênh thông thường thì vẫn còn nhiều điều cần phải xem xét và điều tra. Không phải đơn giản là muốn vào là được. ”
Cũng giống như việc có cảnh sát chìm trong hang ổ của trùm ma túy, trên thực tế, có thể có những phần tử tham nhũng trong đội cảnh sát.
Vì vậy mọi thành viên cần được điều tra lý lịch, dù là hamster nhỏ.
Tô Li không phải là người ham thành công nhanh chóng, thu lợi nhanh chóng, cô ấy nỗ lực hết mình để biết trước vận mệnh của mình, sau khi làm xong việc được đề nghị thì tự nhiên sẽ có chuyên môn theo sau.
Nhưng cô rất tin tưởng vào chuột hamster Lượng Lượng, nghĩ đến tương lai không xa, có lẽ trong cửa hàng của cô sẽ xuất hiện một con chuột công đức hạng nhất!
Càng nghĩ lại càng thấy bỏng cả lỗ mũi…
Ngay khi Tô Li đang đắm chìm trong giấc mộng Lượng Lượng trở thành anh hùng dân tộc, Lục Khiên bất ngờ nhận được một cuộc gọi.
Đó là từ trợ lý đặc biệt của anh trai Lục.
Giọng nói khàn khàn bên kia ẩn chứa sự lo lắng, sợ hãi tột độ.
Trợ lý đặc biệt: “Cậu chủ nhỏ, đã năm ngày rồi… Trong năm ngày này, tôi không thể liên lạc được với cậu chủ lớn.”
Lục Khiên: “Anh ấy đi đâu vậy?”
Trợ lý đặc biệt: “Sahara!”
Lục Khiên choáng váng tại chỗ.
Những điều tồi tệ luôn xảy ra rất đột ngột, lý trí và tình cảm của con người không thể theo kịp tốc độ phát triển.
Trước những điều không thể chấp nhận được, con người sẽ luôn đóng băng cơ thể và tâm trí của mình trước tiên, đây là bản năng tự nhiên để bảo vệ bản thân khỏi bị tiêu diệt ngay lập tức.
Sau đó, chỉ cần bạn không quan tâm đến vấn đề này, không suy nghĩ sâu xa, bạn sẽ không lo lắng, bạn sẽ không cảm thấy đau đớn.
Vì vậy, nhiều người chọn cách trốn tránh thực tại.
Lục Khiên sững sờ trong hai giây, khó khăn tìm lại giọng nói của mình, “Sahara… sa mạc?”
Trợ lý đặc biệt nhanh chóng giải thích: “Đúng vậy, sở dĩ ông chủ đến đó là vì…”
Lục chặn lại lời nói của người trợ lý ấy: “Tôi không muốn biết anh ấy tại sao muốn mạo hiểm đi sa mạc!”
“Điều tôi muốn hỏi là, cậu đã không đặt một máy định vị vệ tinh GPS cho từng thành viên trước khi khởi hành sao?”
Trợ lý đặc biệt trả lời: “Có định vị rồi, nhưng thiết bị định vị đã mất tín hiệu. Khi Đại sứ quán Mali thông báo cho tôi, ông chủ đã 5 ngày không liên lạc được rồi.”
“Cậu chủ lớn lần này là hành động cá nhân, cho nên tôi cũng không nắm rõ tung tích của anh ấy.”
“Bây giờ tôi thậm chí không biết tại sao anh ấy mất liên lạc. Tôi đã đặt vé đến Mali, tôi dự định lên đường để điều tra địa hình đó vào ngày mai.”
“Trước tiên tôi thông báo cho cậu chủ nhỏ. Về phần cha mẹ cậu, hãy cẩn thận cân nhắc xem có nên thông báo cho họ không.”
Bố Lục và mẹ Lục đều bị cao huyết áp khi về già, mặc dù uống thuốc về cơ bản có thể kiểm soát được nhưng khả năng xuất huyết não đột ngột sẽ rất cao khi đối mặt với những việc như vậy.
Lục Khiên đành ra quyết định tại chỗ: “Cậu trước tiên không cần thông báo cho bọn họ, anh của ta còn sống, nhất định sẽ không sao!”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Khiên chỉ đơn giản nói với Tô Li về sự việc, vẻ mặt của anh lúc này đã bình tĩnh trở lại, không còn hoảng sợ khi nghe tin dữ: “Anh định đi Mali vào ngày mai.”
Anh ấy nói “anh” thay vì “chúng ta”.
Tô Li không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm chồng mình như vậy.
Lục Khiên có chút bất lực, thuyết phục: “Thời tiết ở đó quá xấu, công tác tìm kiếm cứu nạn rất nguy hiểm.”
Tô Li vẻ mặt dịu dàng nhưng lại kiên quyết nói: “Em đi cùng anh. Khi anh sử dụng áo khoác của Tyrannosaurus, trong trường hợp có điều gì đặc biệt xảy ra, em có thể che giấu cho anh.”
Lục Khiên: “…”
Tô Li hai tay ôm vai, rất bình tĩnh nói: “Anh cả sẽ không sao!”
Giọng điệu của cô ấy rất tự nhiên, rất đơn giản và chắc chắn, như thể cô ấy đang phát biểu một định lý toán học nổi tiếng.
…
Anh Lục Khiên tên là Lục Minh, vài ngày trước anh ấy đã tham gia một cuộc thám hiểm về sa mạc Sahara ở phía bắc châu Phi, mất tích cách đây 5 ngày.
Sa mạc Sahara là nơi nhiều nắng nhất trên thế giới, cũng là sa mạc lớn nhất thế giới với điều kiện tự nhiên khắc nghiệt nhất, là một trong những nơi không thích hợp nhất cho sinh vật trên hành tinh.
Lục Minh bị quần áo quấn, trước mắt chỉ lộ ra một mảnh nhỏ, nằm nghiêng trên cồn cát, môi nứt nẻ, rõ ràng có triệu chứng mất nước.
Anh mất liên lạc với người bạn đồng hành của mình, đã đi bộ một mình trong ba ngày.
Nước uống mang theo đã uống hết từ lâu, thức ăn cũng không còn.
—————————————–