
Edit: Thanh Tâm
Beta: Quỳnh Như
Khi Tô Li nghe thấy câu nói của Lucky “Cô giáo Tô là đồ ngốc–“, phản ứng đầu tiên của cô đó là nó có phải gần đây xem qua nhiều hoạt hình bên bị tẩu hỏa nhập ma hay không, tại sao lời thoại lại kỳ lạ đến như vậy.
Phải biết rằng rất nhiều từ của Lucky học được trên TV, nhiều kiến thức kỳ lạ cũng được học trên TV.
Nhìn thấy Lucky hậm hực bay khỏi nhà, Tô Li cũng không lo lắng cho lắm, mặt hàng này vốn dĩ là đã có tính cách kỳ quái, có thể bay nhảy, căn bản không có nguy hiểm ở các thành phố lớn cấm săn bắt chim này.
Phạm phải sai lầm, còn không xin lỗi còn chơi trò bỏ nhà đi, Tô Li dốc tâm dạy dỗ Lucky tốt một chút mà lại không hề nghĩ đến mình đã chiều hư tính tình tùy hứng của nó.
Sau khi Lucky bay khỏi nhà, nó bay được một đoạn, thấy cô giáo Tô không có ý định đuổi theo và dỗ nó về, lúc đó liền cảm thấy tổn thương, hốc mắt ươn ướt, trong lòng chua xót.
Nó dừng lại trên một nhánh cây cách tiệm thú cưng không xa, lẻn nhìn vào tiệm xem cô giáo Tô đang làm gì và kết quả nó nhận lại là có vẻ không quan tâm đến việc nó đã bỏ nhà đi.
Trong trường hợp nó ra cửa bị bắt nạt bởi một con chim khác, cô ấy không quan tâm.
Trong trường hợp nó ăn phải một thứ gì đó bẩn thỉu bên ngoài, tình huống ngàn cân treo sợi tóc, cô ấy cũng không quan tâm.
Trong trường hợp nó bị kẻ xấu bắt đi, hoặc bị bắt cóc bán lên núi làm con dâu nuôi từ bé, cô ấy dường như cũng không quan tâm nốt…
Có lẽ là những động vật nhỏ không ai yêu, không ai cần và không ai muốn, chính là giống bản thân của mặt hàng này rồi?
Lucky không khỏi cảm thấy buồn tủi bản thân, dụi mặt vào đôi cánh của mình.
Nó nhìn lên bầu trời, để những giọt nước mắt sẽ không dễ dàng rơi… (← Lucky, bình thường đều xem loại phim truyền hình drama nha ~)
Trên trời xanh lơ lửng vài đám mây trắng, mềm mại như viên kẹo bông thoạt nhìn đã thấy ngon rồi.
Nhìn nhìn, Lucky nó, đói bụng…
Vậy phải làm sao bây giờ!
Một bữa Lucky phải ăn ba bát cơm, chưa bao giờ kiếm ăn ngoài tự nhiên. Ngoài ra, cô giáo Tô từng dạy rằng tuyệt đối không được ăn đồ lạ, đồ ăn do người lạ cho.
Nhưng Lucky không muốn bị đói. Tiểu Bàn Thu cúi đầu suy nghĩ, ánh mắt càng ngày càng kiên định.
Dù sao cô giáo Tô cũng không ý định tìm mình về, cho dù quay lại cũng tùy tiện bị bán đi, Lụcky phải sống tốt để cô giáo Tô nhìn xem, hừ!
Trên cành, bé Tiểu Bàn Thu đang dang rộng đôi cánh, trông rất hùng hổ, như một chú chim phẫn nộ đang cố gắng làm một chú chim sinh tồn dũng mảnh ngoài thiên nhiên.
Nó vỗ cánh thật mạnh rồi linh hoạt bay đi. Trước khi tự lực cánh sinh, Lucky định đi thăm các anh chị em trước, thuận tiện nhân cơ hội để có hai bữa cơm qua ngày.
Nó đã từng theo cô giáo Tô đi khám sức khỏe cho các anh chị em nên dễ dàng biết đường, dù sao trong đất nước này bạn bè, anh chị em đều không thể làm ngơ với tình cảnh này của mình, Lucky thông minh nhỏ nhắn dễ thương như vậy, nhất định không thể bị đói.
Sau khi tính toán đường đi trong đầu, Lucky bay thẳng đến nhà của Corgi Robert.
Đôi cánh của Tiểu Bàn Thu nhẹ bay trên bầu trời, một lúc sau, nó đáp xuống ban công nhà em Chân.
Lúc này, Robert đang lên kế hoạch giúp em Chân giải toán. Đúng vậy, bé Corgi sẽ giúp em Chân giải quyết vấn đề.
Chỉ thấy em Chân đang ngồi thẳng lưng trước án thư thật lớn, gập các ngón tay làm các bài toán số học.
Nhưng dần dần, ngón tay là không đủ, cái này, nên… làm sao bây giờ!
Em Chân hốt hoảng, nếu không nhanh chóng hoàn thành bài tập, nếu bị anh trai phát hiện, buổi chiều sẽ không đưa mình đi công viên giải trí mất!
Em Chân đang lo lắng đột nhiên sáng mắt lên thì liền cởi giày, gập ngón tay… rồi bắt đầu gập luôn ngón chân.
Robert: “…”
Nó gặm bát ăn của chính mình, đi đến phía chủ nhân bé nhỏ, sủa hai lần.
Em Chân cúi xuống chạm vào đầu bé cẩu của em trai Corgi, kiên nhẫn thảo luận với nó: “Em trai à, có thể chơi một mình trước được không? Sau khi anh làm xong bài tập lại chơi với em nha!”
Cậu mím miệng lật giở cả trăm bài toán số học của mình, cau mày buồn bã.
Robert thở dài, sủa hai lần, dùng bàn chân nhỏ vỗ nhẹ vào bát ăn của mình.
Em Chân tỏ vẻ khó hiểu: “Em trai, em đói hả?”
Cậu nhìn xuống bát của bé Corgi, rõ ràng là đầy nửa bát thức ăn cho chó, sau đó anh nhìn chú chó đang chờ đợi, chợt nhận ra: “Em trai, em muốn mời anh ăn tối phải không?”
Robert nhanh chóng lắc đầu: “…” (Không, không, hãy nghe em đi.)
Tuy nhiên, sóng não của cậu chủ nhỏ luôn không cùng kênh với nó.
Em Chân rất cảm động trả lại bát cho Robert, anh cúi đầu hôn lên trán nó, cười đáp: “Em trai của anh thật tốt, em trai ngoan, em tự ăn được không?”
Lucky đột nhiên dùng đầu đập nhẹ nhẹ vào cửa sổ, ngoan ngoãn hỏi: “Xin lỗi, Lucky có thể vào không?”
Robert ngoảnh lại nhìn thấy, lập tức hào hứng chạy đến bên cửa sổ, sủa “gâu… gâu” liên tục.
Em Chân nhận thức con chim sáo này, biết rằng đó là chim do cửa hàng trưởng nuôi. Cậu lập tức mở cửa sổ chào đón Lucky vào nhà chơi.
Lucky đã vui vẻ trả lời câu hỏi của Robert: “Ta rất tốt, Robert, bạn thế nào?”
Bé Corgi vui vẻ gật đầu, cái đuôi lắc lắc. Nó nhìn về phía sau của Lucky, có chút nghi hoạc hỏi: “Gâu?”
Lucky tung tăng vào phòng, cả người nó hơi cứng lại.
Nó cạc cạc tùy tiện kêu lên hai lần, rồi lúng túng nhìn xung quanh, cuối cùng nhỏ giọng nói dối.
“Ừm, cái đó… Cô giáo Tô không có, không có tới, cô… cô nhờ Lucky nhìn xem bạn sống có tốt không, đúng rồi, cô nhờ Lucky nhìn xem bạn sống có tốt không!”
Bé Corgi và em Chân không nghi ngờ lời nói của Lucky. Cậu đã nói về tình hình gần đây của Robert, dù sao đó cũng là một cuộc sống tốt đẹp và hạnh phúc.
Lucky vừa hạnh phúc vừa có chút ghen tị.
Tất nhiên, chỉ số hạnh phúc của một con vật nhỏ được ai đó yêu thương khác với con vật nhỏ không được ai yêu thích.
Lucky hít một hơi thật sâu, chuyển chủ đề dịch lời của Robert cho em Chân. Nó nói: “Robert chỉ muốn dạy bạn cách sử dụng thức ăn cho chó để làm các bài toán số học ~”
“Thì ra là vậy! Em trai em thật tốt còn biết giúp anh trai giải quyết nỗi buồn phiền ~”
Em Chân không thắc mắc tại sao một chú chó có thể giúp cậu làm bài tập về số học, cậu nghĩ rằng tài năng toán học của Robert đã thành công chinh phục bản thân mình tự lúc nào rồi.
Thời gian không đợi ai, em Chân liền ôm Corgi đi đến cái bàn to tướng, bưng bát thức ăn cho chó lên, cầm một nắm thức ăn cho chó trên bàn.
Lượng thức ăn cho chó đủ để em Chân không còn phải đếm ngón chân nữa.
Mỗi khi làm xong một đề em Chân lại liếc nhìn Corgi một cái, nếu đúng thì Robert cười toe toét cho cậu một viên hạt thông, nếu sai Robert sẽ cố tình tỏ ra hung dữ và nhẹ nhàng gõ vào cánh tay của em Chân bằng chân của nó.
Có thể nói cách dạy này đã được sử dụng một cách triệt để.
Lucky nghiêng đầu nhìn cặp chủ nhân thú cưng, trong lòng cảm thán: “Như vậy rốt cuộc ai là chủ nhân ai là thú cưng?”
Với sự giúp đỡ của Robert, em Chân đã nhanh chóng hoàn thành các bài toán số học, tỉ lệ chính xác lên tới 100%, kể cả khi anh trai quay lại kiểm tra bài tập thì chắc chắn anh ấy sẽ không thể phát hiện một chút sai lầm.
Cậu chắc chắn có thể đến công viên giải trí vào buổi chiều!
Vừa nghĩ đến điều này thôi cũng đã làm cho em Chân vô cùng phấn khích, cậu đã bế em trai vòng quanh vài lần, hôn lên trán nó.
“Em trai, em thật sự là em trai tốt của em anh!”
“Em trai thật tuyệt vời! Em trai thật thông minh! Em trai là người tuyệt vời nhất trên thế giới—”
Nghe một cổ xe lớn chứa toàn lời khen buột miệng nói ra mà không bết xấu hổ từ em Chân dành cho Robert, Lucky có chút ghen tị.
Nó nhìn xuống món ăn vặt trước mặt, đó là những quả thông mà em Chân đã giúp nó cắn tốt, còn có hai mảnh lột ra.
Rõ ràng là đồ ăn ngon, nhưng Lucky đột nhiên cảm thấy mình không có cảm giác ngon miệng chút nào.
Nó vỗ cánh, giọng điệu run run nhưng vẫn rất lịch sự: “Thấy Robert có một khoảng thời gian vui vẻ, Lucky yên tâm rồi… Lucky sẽ rời đi.”
Em Chân đặc biệt trưởng thành, nó muốn giữ Lucky lại nên liền nói: “Lucky ngồi chơi một lát, chiều nay chúng ta cùng ra công viên chơi được không? Anh trai nói có sân chơi thú cưng mới mở. Chiều nay ta định dẫn em trai đi chơi. Em cũng sẽ đi cùng chứ?”
Thì ra lý do nỗ lực làm bài tập của em Chân là để em trai có cơ hội đi công viên giải trí thú cưng, Lucky lúc này mẫn cảm, càng nghe càng buồn, càng nghe càng thấy ghen tị.
Nó kêu lên: “Chúc… chúc các người hạnh phúc–”
Sau đó nó dứt khoát bay ra cửa sổ.
Lucky rõ ràng cảm thấy mình ở đó thật sư thừa, giữa anh em của họ không có chỗ cho một con vật thứ hai xen vào.
Lucky bay, bay rồi bay, định bay đến nhà giáo sư Tề để gặp tiền bối Lisa.
Thời gian trôi qua, Tô Li nhìn đồng hồ, Lucky vắng nhà lâu như vậy, sao không định trở lại: “Đã đến giờ ăn tối rồi, sẽ không cảm thấy đói sao?”
Mặt hàng này thật sự rất ngoan cố, thường ngày rất lúng túng, nhìn vào mắt nó là sẽ xin lỗi ngay, không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên lại nổi tính ký lạ đến như vậy.
Tô Li và Lục Khiên khóa cổng cửa hàng thú cưng và bắt đầu ở xung quanh khu nhà kêu gọi tìm kiếm Lucky không ngừng.
Lucky ghé qua cửa sổ nhà giáo sư Tề, qua cửa sổ lớn kiểu Pháp, nó thấy cô gái Tề Diệu đang chải đầu cho Lisa.
Lisa nằm trên chiếc đệm dành cho chú mèo yêu thích của mình, tựa đầu vào eo của Anh Trai và nheo mắt thích thú.
Tề Diệu lấy cái lược vỏ sò chải đi chải lại chú mèo Ragdoll, búi quả cầu lông mèo phân loại ra cũng cẩn thận đóng gói trong hộp nhỏ, cô không nỡ vứt bỏ.
Anh Trai ngáp ngáp, hất hất cái đuôi đầy lông, biểu hiện của một tâm trạng tốt.
Lisa lười biếng “meo meo ” hai lần, Tề Diệu cười nói: “Được rồi, ta sẽ kể cho em một câu chuyện…”
Cô bất đắc dĩ sờ lên lưng Lisa, thở dài: “Lisa, em ngày càng lười biếng, em biết không?”
“Em đã từng cầm một cuốn album ảnh và tự đọc nó, nhưng bây giờ em thậm chí không thèm đọc nữa…”
Lisa nhấc đuôi trượt qua trượt lại trên cổ tay Tề Diệu một cách mạnh mẽ, khiến người ta vừa thích vừa thoải mái.
“Tốt thôi, ta sẽ kể cho em một câu chuyện.”
“Hôm nay chúng ta kể câu chuyện về Nữ hoàng tuyết, được không?”
Lisa: “Meo meo ~”
Tề Diệu bắt đầu kể chuyện trong khi chải đầu. Giọng nói của cô gái trẻ nhẹ nhàng và ôn nhu, như đang hàm chứa mật đường ngọt ngào nhất.
Lucky nổi lên ngọn lửa giận mà bay đi.
Thầm nghĩ: “Nó càng ngày càng lười biếng, không phải do cô cho phép sao! Có chủ thì lợi hại lắm sao? Hừ!”
—————————————–