Vợ của Berg lúc tỉnh dậy, cô ấy nói là không biết cái gì cả. Đang trong phòng làm việc thì thấy hoa mắt rồi té xỉu. Berg bên cạnh dữ tợn mắng cô ấy.
Gia Tam vội hỏi: “Một chút tiếng động cũng không nghe thấy sao?”
Vợ của Berg lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Các vị bị mất đồ gì sao?”
Berg lập tức nói: “An ninh trên trấn không được tốt lắm, ngẫu nhiên lính đánh thuê cũng sẽ cướp đồ của dân.”
Gia Tam thất vọng nói: “Không phải là hành lý bị mất, mà là không tìm thấy Simon nữa.”
Berg giật mình dừng lại.
Vợ của Berg trên mặt xuất hiện sâu sắc nỗi lo lắng: “Ây da, có phải là thiếu gia Simon ra ngoài tìm ngài không?”
Gia Tam lắc đầu: “Cô có còn nhớ lúc cô ngất đi là lúc nào không? Cách thời gian tôi rời đi bao lâu?”
Vợ của Berg nhớ lại: “Chắc là sau khi ngài rời đi khoảng nửa tiếng.”
Gia Tam ở quán rượu không lâu, từ nhà của Berg đến quán rượu, đi ngựa hay đi bộ thời gian cũng như nhau. Cậu ở lại quán cùng lắm là nửa tiếng, toàn bộ hành trình khoảng một tiếng. Mà sau nửa tiếng Simon mới bị bắt đi?
Gia Tam lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là nhà Sinclair đã phát hiện ra Simon.”
Nhưng cậu vẫn chưa nghĩ ra, nhà Sinclair kiêu ngạo như thế, bọn họ nếu phát hiện ra Simon, có cần thiết đánh thuốc mê một người phụ nữ, sau đó mới mang Simon đi không?
Có lẽ là không muốn gây ra sự chú ý xung quanh chăng?
“Hí hí!” Ngựa vằn hoa ở cửa sổ kêu to.
Gia Tam ngẩng đầu.
Ngựa vằn hoa giọng điệu mang theo cười nhạo nói: “Linh hồn của hai vợ chồng kia toàn ngập mùi dối trá. Nếu bọn họ là người siêu phàm thì không nói, này chỉ là người thường. Đùa tôi hả…nói dối thế có phải là múa rìu qua mắt thợ không?”
Lời nói của ngựa vằn hoa rất cẩu thả, chắc là vì loài của nó ở Ma Giới là như thế?
Gia Tam nhìn về phía hai vợ chồng Berg, một người khỏe mạnh phúc hậu, một người mềm mại tinh tế. Nhìn thế nào thì cũng không phải là người xấu.
Ngựa vằn hoa lại cất giọng nói: “Tin tôi đi, người phụ nữ kia tuyệt đối có vấn đề. Linh hồn biến chất đều có điều xấu phải giấu diếm nhưng sao qua được ánh mắt của ác ma. Người phụ nữ này khi nấu cơm cho các vị thì tim đập rất nhanh. Linh hồn bên trong vùng vẫy, cơm thì ngon, nhưng linh hồn của ả đã biến chất đến mức có thể trở thành thức ăn của tôi rồi.”
Gia Tam không biết có nên tin ngựa vằn hoa không, nhưng hiện tại bạn của cậu đang mất tích. Manh mối lại chỉ có thể tìm trên người hai vợ chồng Berg.
Gia Tam quay đầu đi tìm bác sĩ, hướng về phía hai vợ chồng Berg mà hỏi: “Quý bà đây tại sao lại ngất xỉu?’
Bác sĩ mang theo vẻ đồng tình nói: “Quý bà này nói là lúc cô ấy ngất xỉu có ngửi thấy một mùi kỳ lạ. Dựa theo kinh nghiệm của tôi, thì chắc là cô ấy đã hít vào khói mê rẻ tiền của đám lính đánh thuê hay băng đảng cướp giật nào đó thấp hèn. Loại khói này có thể rất nhanh tỉnh lại, nhưng sẽ bị đau đầu dữ dội.”
Vợ của Berg theo y như lời bác sĩ nói, vẫn còn đang xoa trán.
Ngựa vằn hoa ở cửa sổ cười hí hí: “Bác sĩ tim đập không thay đổi, nhưng người đàn ông tên Berg kia thì tim đập hơi nhanh. Còn người phụ nữ kia lúc nghe bác sĩ nói chuyện thì tim đập đến độ muốn nhảy ra khỏi miệng của ả đó.”
Gia Tam lại hỏi bác sĩ: “Loại khói mê này ngoại trừ người bị hại ra, thì làm sao chứng minh được là nó có tồn tại?”
Bác sĩ sửng sốt, ánh mắt liếc về phía người phụ nữ trên giường bệnh.
Ánh mắt của người phụ nữ trở nên hoảng loạn, nhưng lập tức bị cô ấy che giấu, làm ra vẻ mặt buồn sầu và khiếp sợ.
Berg cũng tức giận mà hỏi: “Ngài có ý gì hả? Ngài đang nói vợ tôi đang nói dối sao?”
Gia Tam nhìn Berg tức giận, lại nhìn về phía vợ của ông ta. Đột nhiên xoay đầu hỏi Jimmy nãy giờ vẫn luôn im lặng: “Trước đây ở nhà của Berg có từng xảy ra chuyện mất tích hay tráo người không?”
Jimmy không nghĩ tới lại bị hỏi câu hỏi này, Gia Tam đột nhiên lại nghi ngờ hai vợ chồng Berg. Cậu ta lên tiếng muốn vì người trong thôn mình nói lời hay, nhưng lúc chuẩn bị nói thì lại nhớ đến chuyện xảy ra trước kia.
Ánh mắt của Jimmy và Berg giao nhau. Ánh mắt của Berg tràn ngập tức giận, nhưng đồng thời cũng chứa đựng ý tứ: “Đừng bán đứng người cùng thôn.”
Gia Tam nhìn Jimmy không lập tức trả lời, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Anh đã nói sẽ trung thành với tôi, nếu anh lựa chọn người trong thôn của mình. Vậy thì từ giờ trở đi đừng đi theo tôi nữa.”
Jimmy lập tức ấn ngực xoay người cúi đầu: “Thiếu gia, xin đừng nói như thế. Tính mạng của tôi là do ngài cứu, bạn của ngài cũng là của tôi. chỉ cần ngài còn cần tôi, tôi vĩnh viễn nguyện trung thành với ngài.”
“Tôi không cần nghe người chỉ biết nói miệng. Hiện tại vấn đề là tôi tin anh, nên để anh tìm người quen kiếm chỗ ngủ lại, bạn của tôi lại mất tích, mà bạn của anh lại là người rất khả nghi.”
Berg tức giận gầm nhẹ: “Cậu không có chứng cứ, không thể nói xấu bọn tôi như thế!”
Gia Tam quả thật là không có chứng cứ, cậu hỏi bác sĩ: “Nếu phát sinh vấn đề về an ninh, thì tôi phải tìm ai để giải quyết?”
Bác sĩ nhìn trước nhìn sau, ông cũng không nghĩ hai người này có tội, nên ăn ngay nói thật mà nói: “Tìm trưởng trấn hoặc là đội bảo vệ.”
Gia Tam nghe nói vậy, thì cảm ơn bác sĩ, rồi xoay người hướng cửa mà đi.
Berg muốn ngăn cậu lại để cầu xin.
Gia Tam dùng sức đẩy ông ta ra.
Berg khỏe mạnh thế nhưng lại bị cậu đẩy lùi hai bước.
Berg lập tức vung tay với Gia Tam, Jimmy trở người ngăn lại.
“Berg, ông muốn làm gì?” Sắc mặt của Jimmy trở nên lạnh lùng.
Berg đang muốn nói, thì Gia Tam quay đầu nhìn thẳng hai vợ chồng: “Nếu các vị hiện tại nói thật với tôi, tôi sẽ không truy cứu các vị. Nhưng nếu các vị tiếp tục giấu diếm, tôi sẽ điều tra cho ra chuyện Simon mất tích có liên hệ gì với các vị. Tôi có thể cam đoan các vị từ nay về sau tuyệt đối sẽ không có một ngày được sống dễ chịu!”
Ngựa vằn hoa hí lên vài tiếng, ánh mắt trong veo tựa như thiên thần: “Điện hạ thân ái, loại chuyện này có thể giao cho kẻ hèn này. À, linh hồn bị biến chất, thì sẽ càng khiến cho bọn họ thêm ngon miệng nha. Tôi rất là hiểu chuyện đó. Tôi dám cam đoan là linh hồn và thân thể của hai người bọn họ sẽ bị nỗi đau đớn và tuyệt vọng hành hạ. Kẻ hèn này thật sự biết rõ linh hồn của loài người khi bị biến chất, mùi hương cực kì nồng đó ~”
Gia Tam nghe thấy tiếng nuốt nước miếng ừng ực.
Gia Tam trong lòng đột nhiên giao động, hỏi: “Anh có cách nào khiến bọn họ nói thật không?”
Jimmy còn đang tưởng là hỏi mình, do dự một chút trả lời: “Để tôi hỏi bọn họ.”
Jimmy dùng sức giữ chặt Berg, muốn kéo ông ta ra ngoài để hỏi.
Berg đánh nhau với cậu ta.
Bác sĩ vội vàng nói: “Các vị không được đánh nhau trong này, muốn đánh thì đi ra ngoài đánh.”
Vợ của Berg cũng mau chóng rơi nước mắt. Một bên khóc, một bên nhỏ giọng nói: “Tôi không có nói sai, chuyện vị thiếu gia kia mất tích không liên quan đến tôi. Vợ chồng tôi ở trấn trên nhiều năm như vậy, chưa từng hại ai, người gần đây có thể chứng minh cho chúng tôi, cho dù ngài là quý tộc, cũng không thể vu oan cho bọn tôi như thế.”
Ngựa vằn hoa tỏ vẻ: “Chuyện này rất đơn giản, điện hạ, xem tôi đây.”
Ngựa vằn hoa há miệng, một đám khói đen từ miệng thoát ra.
Gia Tam mở to hai mắt, sao cậu lại thấy được?
Khói đen đi vào trong nhà, phân thành hai, tiến vào mũi của hai vợ chồng.
Gia Tam vội vàng nhìn những người khác, nhưng người khác có vẻ đều không nhìn thấy khói đen.
Berg và Jimmy còn đang đánh nhau, Jimmy một bên muốn đè Berg xuống, một bên nhỏ giọng chất vấn gì đó. Giọng Berg trở nên lớn hơn mà mắng lại, mắng cậu ta là chó săn của quý tộc nước khác. Giúp người nước khác hại người quê nhà của mình.
Ngay từ đầu Jimmy không muốn nặng tay, nhưng bị Berg mắng nên cơn giận cũng theo đó dâng lên.
Ngựa vằn hoa nịnh nọt nói: “Điện hạ thân ái, ngài có thể hỏi. Lúc này mặc kệ là ngài hỏi cái gì, bọn họ cũng sẽ nói ra sự thật ở trong lòng mình. Kẻ hèn này ở phương diện chiến trường có lẽ chỉ là hạng bình thường, nhưng việc này thì là sở trường của tôi. Ma vật cấp cao muốn so với tôi ở phương diện này thì cũng không thể lợi hại hơn tôi đâu.”
Gia Tam quả thực nghĩ muốn hôn lên đầu lớn của ngựa vằn hoa. Cậu chọn vợ của Berg để tấn công. Trong lòng cô ấy hoảng loạn, thoạt nhìn rất đau khổ, nhưng thật chất là do sợ bị vạch trần chăng?
“Lúc tôi rời đi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Các vị tại sao lại ra tay với Simon, ai đã mang Simon đi, mau nói thật đi?”
Gia Tam lớn tiếng chất vấn người phụ nữ. Người phụ nữ ngẩng đầu, trong mắt mênh mông mù mịt.
Gia Tam không biết, ở trong mắt của cô ấy, cậu đã biến thành Berg, chồng của cô ấy.
Người phụ nữ nghe chồng hỏi như thế, vừa kích động vừa kinh ngạc nói: “Anh, anh biết mà. Anh nói là tiền thưởng của nhà Sinclair rất cao. Nếu không gặp mục tiêu thì không tính, nhưng nếu mục tiêu đã gần như vậy thì bỏ qua rất uổng phí. Là mười ngàn đồng vàng đó! Anh còn nói tiền vàng nhiều như thế, chúng ta có thể rời khỏi trấn nhỏ Bell này mà đến thành thị lớn hơn. Anh cho hai người bọn họ thuốc, nhưng một người có vẻ như không bị ảnh hưởng bởi mê dược. Nhưng quan trọng nhất, là nhị thiếu gia của nhà Sinclair còn ở lại, sau đó không phải anh đi thông báo với người của nhà Sinclair, để họ mang người đi sao?
Bên trong phòng một bầu không khí im lặng bao phủ.
Bác sĩ kinh ngạc quay đầu nhìn cậu bé, ông nghĩ “anh” trong lời người phụ nữ này không phải chỉ Gia Tam.
Berg lại theo bản năng nghĩ vợ bán đứng mình, không thể tin nổi mà hỏi cô ta: “Em nói hươu nói vượn gì vậy! Câm miệng!”
“Quả nhiên là các người.” Jimmy phẫn nộ nện một đòn lên mũi của Berg, lại đạp ông ta thêm một cái, Berg phản kích lại.
Gia Tam ra lệnh cho Jimmy: “Anh tránh ra đi, tôi có chuyện muốn hỏi ông ấy.”
Jimmy vô cùng tức giận, cậu ta không nghĩ tới Berg thế nhưng ngay cả nói với cậu ta một tiếng cũng không nói, mà lại xuống tay với người mà cậu ta nguyện trung thành.
Gia Tam hướng Berg hỏi: “Ông nói xem, ông sao lại biết Simon là nhị thiếu gia của nhà Sinclair, sao lại đi thông báo cho bọn họ mang Simon đi, bọn họ hiện đang ở đâu? Có bao nhiêu người? Đi bao lâu rồi?”
Berg thấy được lại là người quản gia tàn ác của nhà Sinclair. Vị quản gia cực kỳ tức giận, đang chất vấn ông ta.
Berg khó hiểu giải thích nói: “Kẻ hèn nhìn thấy quý phủ ở quán rượu Bell tuyên bố nhiệm vụ. Trên đó không phải có vẻ hình thiếu gia Simon sao? Còn nữa, các ngài từ quán Bell trở về thôn Lâm Tiền của chúng tôi, lúc đó tôi cũng ở đó. Các ngài còn sửa nhiệm vụ, nhắc tới đi cùng thiếu gia Simon còn một đứa trẻ nước khác, cũng để lại bức tranh mà.
Đứa trẻ từ nước khác ở chỗ chúng tôi không nhiều, vừa nhìn đến thiếu gia Gia Tam lần đầu tiên, còn có ngựa quý có ấn ký. Mà thiếu gia Simon rõ ràng nhìn rất đặc biệt, dù cho bọn họ cải trang, tôi vừa nhìn cũng có thể khẳng định là người mà quý phủ muốn tìm. Hơn nữa, tôi biết các vị có người ở trấn trên dưỡng thương nên sau đó tôi tìm cơ hội cùng Jimmy rời đi, dặn dò vợ của tôi kê đơn cho bọn họ. Trên đường đi tôi tìm cớ rời khỏi Jimmy, tìm người của quý phủ. Bọn họ nghe xong thì cực kì vui vẻ, trong đó có hai người đi theo tôi trở về tìm thiếu gia Simon đang hôn mê. À, bọn họ còn nói sẽ mướn xe ngựa để trở về.”
Gia Tam nhanh chóng hỏi: “Bọn họ đi nơi nào?”
Berg tuy rằng không rõ quản gia nhà Sinclair sao lại không biết người trong nhà của hắn đang ở nơi nào, nhưng vẫn trả lời: “Bọn họ ở hoa viên Barbara của trưởng trấn dùng để chiêu đãi khách quý.”
“Hoa viên Barbara ở đâu?”
“Tôi biết, để tôi dẫn ngài đi!” Jimmy vô cùng áy náy, muốn lập công chuộc tội.
“Hai người này cũng không thể tha.”
Ngựa vằn hoa lại hí vài tiếng: “Hai linh hồn biến chất này sao có thể tha được? Bọn họ là của tôi, a, điện hạ tôn quý. Hai linh hồn dơ bẩn này là của ngài mới đúng hay là?”
Gia Tam nghĩ thầm, linh hồn này tôi phải làm gì, ăn hả? Lắc đầu.
Ngựa vằn hoa đặc biệt vui vẻ: “Điện hạ thân ái, ngài thật sự quá tốt. Nhưng mà lựa chọn của ngài cũng không sai. Tuy linh hồn biến chất có thể gia tăng năng lượng của chúng ta, nhưng đối với ác ma còn nhỏ mà nói, thì ma lực đơn thuần vẫn rất tốt. Á, không hổ là huyết thống cao quý, còn nhỏ như vậy đã học cách ăn kiêng. Dáng vẻ không giống như chúng tôi thấy đồ ăn thì lập tức muốn ăn, đâu có để ý nó là cái gì.”
Gia Tam: “…”
“Đúng, đem bọn họ bắt lại cho tôi.” Jimmy ngay khi ngựa vằn hoa vừa lên tiếng mà trả lời, nghĩ muốn tiến đến ra tay. Chưa kịp làm gì thì đã thấy tròng mắt của hai vợ chồng Berg đột nhiên trắng dã, song song té xỉu.
Bác sĩ cũng đã nghe thấy những chuyện không nên nghe, thấy hai người đột nhiên té xỉu, liên tục phất tay: “Các vị đến chỗ trưởng trấn thông báo cũng được, hay mang về thôn của các vị cũng được. Tóm lại mau đem người đi đi, mau, mau, mau! Tôi không biết gì cả!”
Jimmy mượn dây thừng của bác sĩ cột hai vợ chồng Berg lại.
Gia Tam tuy rằng muốn dạy cho cho hai vợ chồng một bài học để sáng mắt ra, nhưng hiện tại tìm Simon quan trọng hơn: “Người cứ để ở đây, đợi chúng ta kiếm được Simon rồi nói sau. Mau!”
Jimmy lập tức chạy vào trong viện để dẫn ngựa ra.
Ngựa vằn hoa đã tự mình đi tới gần, Gia Tam dưới sự trợ giúp của Jimmy leo lên ngựa. Jimmy đi theo ngồi phía sau, giật dây cương: “Đi!”
Bác sĩ từ trong phòng chạy đến, tức giận rống to: “Các vị không thể để người ở đây! Tôi sẽ đi tìm đội bảo vệ!”