Gia Tam là một cậu bé nhỏ, cậu thiếu niên nghĩ mình là anh trai nên phải chăm sóc đứa em trai đã xa cách cha mẹ này, sau khi tinh thần trở nên phấn chấn bèn nắm lấy tay của Gia Tam và dẫn cậu đi về phía trước, thỉnh thoảng lại nhắc nhở cậu phải cẩn thận bước chân của mình. Gia Tam liếc nhìn tay mình, muốn rút nó ra nhưng đây là lúc cậu thiếu niên vừa mới hình thành sự tự tin và cũng chính là lúc nhạy cảm nhất, nếu rút tay ra như thế này, đối phương nhất định sẽ nghĩ rằng cậu không thích mình, từ đó sẽ bị đả kích trong lòng.
Quên đi, nắm tay thì nắm tay vậy, dù sao thì ở đây cũng không ai biết tuổi thật của cậu, nhưng để cho cậu thiếu niên đi trước mở đường thì miễn đi, người này lại còn nói câu mấy câu “Cẩn thận bụi gai đừng để bị thương, cẩn thận rắn ở trong cỏ”, nhưng suy cho cùng lại không biết phải làm như thế nào. Gia Tam nhặt một cành cây to, đập đập và chọc vào đám cỏ như đang chơi đùa, có ý không muốn đi theo nhịp đi của cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên nhiều lần bất lực nói với cậu: “Đừng nghịch ngợm như vậy, được không? Đường đi nguy hiểm, đừng đi lung tung.”
Gia Tam nghĩ rằng nếu như tôi đi theo cậu là sẽ bước vào trong vũng đầm lầy, cậu nên lấy làm hân hạnh khi có thể còn sống đến khi tôi đến!
Đầm lầy không chỉ là một cái hố lõm xuống mà còn là vũng lầy sâu, còn có cả một loại bãi cỏ có lượng nước phong phú, bề mặt giẫm lên đầy nước, rất nhầy nhụa nhớt nhát, bên trong còn có nhiều loại rắn nước và đỉa hút máu. Đỉa sống ở loại đầm lầy này, đặc trưng là thoạt nhìn trông cỏ có vẻ tươi và ẩm, giống như cảnh vật sau trận mưa lớn, nhưng cỏ dại ở trên lại không cao.
Ngoài việc dùng những nhánh cây dò đường, Gia Tam còn đang tìm kiếm con đường hoang mà những người đi trước để lại.
Có lẽ vì ở đây gần với bìa rừng, lại khá an toàn, đường hoang trên mặt đất khá rõ ràng, rễ cỏ ở những nơi thường đi về cơ bản đã bị san phẳng, cỏ ở những nơi khác thì cũng khá thưa thớt so với khu vực xung quanh.
Cậu thiếu niên lúc đầu có vẻ phấn chấn sảng khoái, nhưng khi bước đi, cậu ta cân nhắc đến những vấn đề ở thực tại.
Cậu ta không dễ dàng gì trốn thoát được, lẽ nào lại từ bỏ như thế này, sau đó lại trở về ngôi nhà đã khiến mình phải chịu đau đớn chứ?
Bước chân của cậu thiếu niên càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại: “Tôi không muốn về nhà.”
Gia Tam quay lại nhìn cậu ta.
Cậu thiếu niên nghiến răng nói với Gia Tam: “Tôi không muốn quay trở về nhà, tôi muốn trả thù bọn chúng, nhưng tôi không muốn quay về.”
Gia Tam bối rối, “Ai bảo anh nhất định phải về nhà? Anh đã chạy trốn khỏi đó rồi, không muốn quay lại thì cứ không quay lại nữa thôi.”
“Hả? Nhưng cậu không phải là nói…”
“Khi loài chó sói ở cùng chuồng với anh, nó muốn giết chết anh. Anh nhất định phải liều mình. Nhưng bây giờ anh đã thoát ra khỏi cái lồng đó rồi, lại không có khả năng để quay lại để giết chết con chó sói trong lồng đó, vậy tại sao lại muốn quay trở lại?”
“Đúng nhỉ.” Cậu thiếu niên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra.
Gia Tam lo lắng, cậu thiếu niên này có vẻ không được thông minh lắm nhỉ?
Nhưng những người thông minh sẽ không bị người khác bắt nạt thành bánh bao đâu. Chà, cũng không chắc, có người điểm cao mà năng lực lại thấp, có những người ở một khía cạnh nào đó thì họ rất giỏi, nhưng khi ra tay giải quyết vấn đề thì họ lại ngu ngốc đến mức khiến người ta không thể chịu được khi nhìn.
“Anh có dự định gì cho sau này chưa?” Gia Tam hỏi cậu ta.
Thiếu niên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Trước tiên đưa cậu đến thị trấn, đăng nhiệm vụ, cho lính đánh thuê đưa cậu tới Phân Tranh Đại Lục.”
”Còn sau đó thì sao?”
“Sau đó…tôi vẫn chưa nghĩ đến. Tôi…đến trấn nhỏ Bell hỏi những người lính đánh thuê đó để xem xem có thể học võ thuật và kiểm tra thiên phú ma pháp của mình ở đâu.”
Gia Tam không nghĩ thêm một đồng vàng nữa thì có thể đưa cậu ta từ Đông Linh Đại Lục đến một đại lục khác. Nhưng cậu cũng không có cách nào tốt, chỉ có thể đi từng bước một.
“Ẳng ẳng ẳng!” Tiếng chó sủa dữ dội từ xa truyền đến. Hai thiếu niên cùng nhau ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Cùng với tiếng chó sủa, một nhóm người từ bên rừng cây bên đường xuất hiện, những người này hoặc là cưỡi ngựa hoặc đi bộ, trông khí thế có vẻ rất mạnh mẽ. Vẻ mặt cậu thiếu niên đột nhiên thay đổi và cơ thể cậu ta lập tức cứng đờ.
Đợi khi cậu ta phản ứng lại, muốn kéo Gia Tam chạy trốn thì đã quá muộn.
Đám người ở phía đối diện đã phát hiện thấy hai người họ.
“Tìm thấy rồi! Các người nhìn này, cậu Simon ở ngay đó!”
“Tôi, chúng ta chạy thôi.” Giọng cậu thiếu niên run rẩy, kéo lấy Gia Tam định chạy ra đường vòng.
Gia Tam nhìn thấy những dáng vẻ với khí thế dũng mạnh đầy uy hiếp kia, không phân biệt được thiện ác, nên trước tiên chỉ có thể lựa chọn cùng cậu thiếu niên chạy đi.
Chạy chưa được hai bước thì đã Gia Tam đã ở phía trước và người thiếu niên ở phía sau, nếu như không như vậy, người thiếu niên đang hoảng sợ đầy lo lắng không biết sẽ đưa bọn họ rơi xuống cái hố nào nữa.
“Cậu Simon! Dừng lại, đừng chạy! Phía trước là khu rừng ma thú rất nguy hiểm!” Có người hét vào mặt hai đứa trẻ.
Tiếng chó sủa và tiếng vó ngựa càng lúc càng gần.
“Vèo!” Một cơn gió lướt qua hai người bọn họ.
Gia Tam dừng lại khiến cậu thiếu niên đập người mình vào Gia Tam, làm cho cậu ta loạng choạng.
Cậu thiếu niên lo lắng: “Tại sao lại dừng lại, chúng ta phải nhanh lên…”
“Cậu Simon, cậu rời khỏi nhà khiến cho ông chủ vô cùng lo lắng. Ông chủ phải dừng hết công việc và cử nhiều người đi tìm cậu. Bây giờ, chúng tôi không dễ dàng gì mới tìm thấy cậu, xin hãy trở về với chúng tôi, đừng gây rối nữa.”
Cậu thiếu niên nghe thấy giọng nói quen thuộc này, trở nên cứng đờ người.
Gia Tam ngẩng đầu nhìn đám người đang cản đường họ.
Một ông chú trung niên khoảng độ bốn mươi tuổi, khuôn mặt khá chính trực, nhìn trông có vẻ không phải là người xấu nhưng giọng điệu lạnh lùng, có chút ác cảm với đứa trẻ không nghe lời.
“Chú Benson, cháu, cháu không muốn quay về.” Cậu thiếu niên co rúm lại nói. “Cậu Simon, xin đừng gây thêm rắc rối nữa.” Người chú trung tuổi nghiêm giọng, đồng thời quay sang nhìn Gia Tam bên cạnh, “Đây là bạn mới của cậu sao? Chính là người đã dụ dỗ cậu rời khỏi nhà để đi đến nơi nguy hiểm này sao? Tôi nhớ ông chủ và cậu lớn đã nhiều lần nhắc nhở cậu không được kết giao với những hạng thường dân rẻ tiền. Cậu đều không nhớ sao?”
Tiện dân? Gia Tam vốn dĩ không muốn can thiệp vào việc nhà của người khác, đặc biệt là khi không hiểu rõ tình hình thực tế. Nhưng chỉ khi nghe thấy ông chú trung niên có vẻ là người tốt nói ra mấy chữ thường dân rẻ tiền, còn ánh mắt ông ta lại giống như đang nhìn thứ rác rưởi nào đó, cậu rất muốn trét phân của mình lên mặt ông ta.
Sau một lúc chậm trễ, đám người phía sau đã đuổi kịp và bao vây hai người họ như sợ rằng Simon bỏ chạy mất.
“Chúng thần đều ở đây, cậu Simon, chúng tôi rốt cục cũng tìm được cậu! Cậu còn chê rằng bản thân mình đem lại cho ông chủ và cậu chủ lớn không đủ phiền phức hay sao? Cậu rõ ràng biết hai ngày nay trong thành rất bận rộn, cậu còn cố ý gây thêm phiền phức, cậu thật là…Cậu có biết cậu bỏ nhà đi khiến cho bà chủ lo lắng đến mức nào không? Bà chủ còn lo lắng đến mức ngất xỉu.”
Một người đàn ông trung niên khác trông giống như quản sự cưỡi ngựa quẩn quanh hai người họ, mặt đối mặt nhưng lại không xuống ngựa, ngược lại cầm roi ngựa chĩa vào Simon một cách trịch thượng, vẻ mặt nghiêm khắc lên tiếng khiển trách.
Cậu thiếu niên nhìn thấy người quản sự trung niên này, vẻ mặt càng thêm co rúm lại, trong sự co rúm mang theo sự kinh tởm và sợ hãi vô cùng.
Gia Tam đột nhiên nói: “Simon, đây có phải là gia đình của anh không?”
Cậu thiếu niên như bị dội một gáo nước lạnh, giật mình tỉnh lại: “Ừ.”
Gia Tam nhìn chung quanh, sau đó đứng ra xa cậu thiếu niên, động tác khoa trương nhìn cậu ta từ trên xuống dưới, nói: “Anh không nói cho tôi biết, tôi thật sự là không nhìn ra được anh là cậu chủ đấy. Thật là, mặc dù chất liệu của bộ đồ này trông có vẻ ổn, nhưng lại không khác xa mấy với chất liệu của tôi nhỉ? Và quần áo của anh vẫn nhỏ hơn một chút, ống quần đã hổng lên, và tay áo thì không đủ dài. Cậu chủ sẽ mặc giống như anh thế này à? Tôi thấy những người hầu trong nhà của anh còn ăn mặc đàng hoàng hơn đấy. Ồ, ngoài ra, đây là lần đầu tiên tôi thấy người hầu lên tiếng mắng mỏ và xúc phạm đến chủ nhân, lại còn ở trước mặt những người hầu khác, anh chắc chắn anh thực sự là cậu chủ của bọn họ, không phải là con chó nuôi của họ đó chứ?”
Simon khó chịu, vẻ mặt thay đổi.
Biểu hiện của những tên người hầu bên cạnh cũng không tốt lắm. Bất kể bọn họ đối xử với cậu Simon như thế nào, nhưng để một tên người ngoài chỉ ra rằng họ không có quy tắc chắc chắn là một sự sỉ nhục đối với gia tộc Hewlett.
“Nhóc con, cậu là ai?” Người quản sự trung niên phía sau hỏi.
Gia Tam nhướn mày nhìn người quản sự trung niên với ánh mắt lạnh lùng: “Ông không đáng để hỏi.”
Người đàn ông trung niên đang đứng cản đường sau khi nói hai chữ tiện dân thì cảm thấy không ổn, ông ta nghĩ rằng đứa trẻ này là một đứa trẻ nhà nông nô, cũng giống như một số người dân tầm thường, ti tiện mà cậu Simon đã biết trước đây, nhưng sau khi quan sát kỹ ngoại hình và quần áo của đứa trẻ, ông ta mới phát hiện ra rằng mình đã sai. Trước hết, đứa trẻ có mái tóc đen và đôi mắt đen, khuôn mặt gầy và hài hòa, rất khác so với những người bản địa.
Tiếp đến thì quần áo của đứa trẻ đang mặc cũng không phải là chất liệu vải mà những người dân thường có thể mua được. Tuy cùng là vải lanh hạng hai, nhưng làm sao vải lanh mịn pha sợi cỏ bông lại có thể giống với vải lanh thô mà thường dân thường mặc? Đó chính là tiêu chuẩn cho giới quý tộc. Và đôi giày mà đứa nhỏ mang lại càng chứng minh cho điều này.
Nếu như ông ta không nhầm, đế của đôi giày mùa hè mà đứa trẻ mang có lẽ là được làm bằng da bò, trong khi da giày giày được làm bằng một loại vải không phổ biến ở địa phương.
“Cháu là ai? Người nước nào? Tên cháu là gì? Bố mẹ là ai?” Ông chú trung niên hỏi liên tiếp bốn câu liền.
Gia Tam nhỏ, nhưng khí thế của cậu lại lớn như núi: “Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho các người biết?”
Người quản sự trung niên vừa bị cậu nói là không xứng trong lòng nổi nóng, ấy vậy mà nhịn nhục trong lòng, còn nở một nụ cười nhìn Gia Tam, “Cậu bé này đã hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là quá quan tâm đến cậu Simon, càng không phải là đang giáo huấn cậu ấy. Và quần áo của cậu Simon thì được thay đổi một cách có chủ ý để tránh ánh mắt của mọi người. Cậu Simon, cậu nói xem tôi nói đúng không?”
Simon cắn môi.
Gia Tam vung tay, cành cây cậu đang cầm trong tay đập vào mặt người đàn ông trung niên vô cùng chuẩn xác, đồng thời, cậu lạnh giọng hét lên: “Làm cái gì vậy? Ông có biết lễ phép là gì không? Chủ nhân của ông đã dạy ông ngồi trên ngựa thế này rồi đưa tay chỉ vào mũi người khác rồi nói chuyện với người khác sao?”
Người đàn ông trung niên bị cành cây này đập một phát đến sững người.
Ông chú Benson trung niên bên cạnh không ngờ rằng đứa trẻ có vẻ ngoài trông có vẻ yếu ớt lại có thể ra tay mà không hề phát ra tiếng động, vô cùng chính xác.
Gia Tam không có vũ khí trong tay, lập tức hất tay người đàn ông trung niên ra, đi đến bên lề đường và đào một nắm bùn đất lớn.
“Đồ xấu xa các người, ai biết các người có phải là người nhà của Simon thật không? Tôi thấy đám người các ngươi chính là kẻ xấu, đánh chết các ngươi!” Gia Tam không biết xấu hổ lại giả làm trẻ con, bốc lấy bùn đánh vào nhóm người đó.
Cành cạch!
Đám người hầu lũ lượt trốn tránh.
Con chó săn sủa dữ dội.
Người đàn ông trung niên ngồi trên lưng ngựa, tư thế không nhanh nhẹn liền bị bùn lầy ném trúng người hai lần, con ngựa của ông ta cũng xui xẻo, bị nện đến mức không khỏi kêu gào inh tai, nếu như không phải kỹ năng cưỡi ngựa của ông ta không tệ thì ông ta sớm đã bị ném rơi xuống ngựa.
Người đàn ông trung niên tức giận vô cùng, nháy mắt lén lút ra hiệu với người hầu đang dắt chó.
Người hầu đó không chút ngần ngại nới lỏng dây buộc chó, và trước khi nới lỏng, hắn ta bí mật ra hiệu cho con chó săn.
Con chó săn sủa nhặng lên, và lao đến Gia Tam.
Tên người hầu còn cố ý hét lên đầy vẻ sợ hãi: “Hỏng rồi, đứa nhỏ ném bùn làm con chó săn khó chịu, nó tuột ra khỏi dây rồi! Bảo vệ cậu chủ Simon!”
Ông chú Benson đưa tay tóm lấy cậu chủ Simon.
Trên mặt người quản sự trung niên để lộ ra một nụ cười nham hiểm.
Khi Gia Tam nhìn thấy con chó săn lao tới, cậu không những không quay đầu lại bỏ chạy, mà ngược lại còn cúi thấp người, nhe răng về phía con chó, và từ trong cổ họng phát ra một tiếng gầm gừ dọa dẫm, hai mắt cậu thì nhìn chằm chằm vào con chó săn.
“Ẳng!” Chết tiệt, gặp phải một con quái thú, thật là quá kinh khủng! Anh em rút lui!
Con chó săn còn chưa kịp lao tới trước mặt Gia Tam, đột ngột phanh gấp, nghe thấy tiếng gầm gừ bèn quay đầu co giò bỏ chạy, với tốc độ còn nhanh hơn trước, kéo theo sợi dây xích, trong nháy mắt chạy mà không nhìn thấy bóng dáng con chó đâu.
Đám người hầu: “…”
Gia Tam ngồi xổm người, sau đó quay người hung hăng nhìn chằm chằm những con chó săn kia.
Trực giác của động vật trước giờ luôn nhạy bén hơn con người rất nhiều, đặc biệt là những con chó săn được huấn luyện đặc biệt này. Chúng không chỉ giúp chủ nhân của chúng bao vây và tìm kiếm con mồi mà còn giúp chủ nhân phát hiện các chong chóng chỉ chiều gió nguy hiểm.
Lúc này, hai con chó săn còn lại đồng thời kêu lên một tiếng “ẳng” thảm thiết, hai chân trước lui lại, hai chân sau khuỵu xuống đất, làm cho sợ hãi ngã trên mặt đất.
Lúc này, những con ngựa cũng đang giãy giụa mạnh mẽ đột ngột hí lên.
Đám người hầu la lên, cố gắng an ủi những con ngựa.
Gia Tam thấy đám người hầu giương võ ra oai này không vừa mắt, lại lần nữa túm bùn trên mặt đất, không ném người, mà chỉ ném ngựa.
Ngựa không bị đau, nhưng chúng sợ hãi. Con chó có trực giác nhất vừa rồi báo cho bọn chúng, nói rằng đứa nhỏ là một ác quỷ lớn đội lốt người, vô cùng vô cùng đáng sợ!
Bầy ngựa thấy đám người không xuống được thân mình, liền quay ngựa, giương chân bỏ chạy.
Chốc sau mọi chuyện đã ổn, đội hình hoàn toàn rối tung.
Đám người hầu trên lưng ngựa giữ chặt dây cương, cố gắng an ủi những con ngựa.
Tên quản sự trung niên là người thê thảm nhất, Gia Tam ném bùn vào ông ta nhiều nhất, và con ngựa của ông ta giãy giụa điên cuồng nhất. Ông chú Benson ôm chặt Simon, thấy đám người hầu và quản gia trung niên mà ông ta mang theo có thể bị thương, ông ta lập tức hét lên với Gia Tam: “Dừng tay! Nếu mày không dừng lại, tao đây sẽ ra tay đấy!”
Cậu bé đó hét lên với Simon: “Simon, bọn họ bắt nạt tôi, cứu tôi với!”
Cậu thiếu niên Simon theo thói quen thu mình lại dưới sự bắt giữ của kỵ sĩ Benson, cùng lúc trong đầu cậu ta tràn đầy những hình ảnh đau khổ về việc bị bắt lại. Những khí thế mà Gia Tam cổ vũ cậu ta trước đây đều đã tiêu tan đi đâu hết cả rồi.
Nhưng bệnh chó dại không lây, một khi đã lây thì dù thời gian ủ bệnh bao lâu cũng có khả năng mắc bệnh dại.
Bây giờ nguồn lây nhiễm đang ở đó hét lên cứu mạng. Trong lòng cậu thiếu niên Simon đột nhiên bùng lên một dũng khí mà trước đây cậu ta chưa từng có: cậu không phải vì chính mình, cậu là vì cứu giúp người khác!
Đứa trẻ bị liên lụy bởi cậu ta, đứa trẻ đang giúp cậu ta, làm sao cậu ta có thể giương mắt nhìn như thế này chứ? !
Cậu thiếu niên Simon cúi đầu và cắn vào cánh tay của kỵ sĩ Benson.
Kỵ sĩ Benson hoàn toàn không chút cảnh giác với cậu thiếu niên, ai có thể nghĩ tới rằng một con thỏ nhỏ đã quen biết mười bốn năm trời lại có ngày đột nhiên lộ ra răng nanh?
“Đạp vào con chim nhỏ của ông ấy đi!” Gia Tam cùng lúc hét lên.
Cậu bé Simon nhấc chân lên theo bản năng và theo như lời nói, đạp!
Kỵ sĩ Benson đương nhiên không thể bị một cậu thiếu niên nhỏ tuổi đá vào nơi hiểm yếu được, trước mặt hắn không đề phòng thì thôi, bởi vì hai điều này nê trong tiềm thức buông cậu thiếu niên ra.
Ngay sau khi Simon được thả ra, trùm đầu vội chạy đến chỗ Gia Tam.
“Cậu chủ Simon!” Kỵ sĩ Benson tức giận.
“Nhìn thuốc độc của tôi!” Gia Tam vồ lấy một lượng lớn bùn đất rải khắp bầu trời, sau đó ngay lập tức túm lấy Simon, “Đi cùng tôi. Không thể để cho bọn hắn tóm lấy, nếu không chúng ta sẽ tiêu đấy!”
Người quản sự trung niên vô vàn khổ sở ra sức làm yên lòng con ngựa, nhìn hai đứa trẻ tay trong tay điên cuồng chạy về phía khu rừng ma thú, bọn họ không khỏi lo lắng thốt lên: “Mau! Ngăn bọn nó lại! Nhất định không được để cho cậu chủ Simon chạy thoát!”
Kỵ sĩ Benson sửng sốt, điều này có nghĩa là gì? Cái gì gọi là chạy thoát chứ?