Kỵ sĩ Benson chỉ đến để rà soát đội hình, đề phòng chuyện hy hữu xảy ra.
Không nghĩ tới nếu đứa trẻ đó thực sự xuất hiện, thiếu gia Simon sẽ có thêm một người ngoại quốc bên cạnh, đứa trẻ này lại còn rất kỳ lạ và xảo trá.
Nhưng vào thời điểm quan trọng nhất, Kỵ sĩ Benson, người đáng lẽ phải phát huy hết năng lực của mình lại chậm chạp hơn một chút.
Mặc dù đi không được bao lâu, nhưng hết lần này tới lần khác hắn và ngựa đều bị tắc giữa con đường nhỏ hẹp hoang vu, khiến những người hầu khác, bao gồm cả bác quản gia đều bị chặn lại.
Từng bước, từng bước chậm rãi.
Sau khi đã suy nghĩ, Benson cảm thấy trước tiên nên bắt người lại nên đã hỏi kỹ quản gia, trong lúc ấy Gia Tam đã kéo Simon chạy vào rừng.
“Thiếu gia Simon, dừng lại, cậu không thể làm như vậy!” Bác quản gia lo lắng hô to. Thế nhưng không có ích gì, thiếu gia Simon đã cùng đứa trẻ ngoại quốc kì lạ kia chạy vào trong rừng rậm.
“Kỵ sĩ Benson, nhất định không thể để thiếu gia Simon chạy vào khu rừng ma quái kia được, hiện giờ khu rừng quái quỷ đó rất không an toàn, nghe nói đã có rất nhiều người bị nhiễm ma khí. Lần này khách tới lâu đài cũng là vì chuyện đó, hành động của thiếu gia Simon…Tóm lại nhất định không thể để cậu ấy bị nhiễm ma khí.” Bác quản gia thúc giục, quay đầu lại gọi những người hầu đã thuần hóa chó săn.
Nhưng con chó săn đâu biết đã có chuyện gì xảy ra, nó chạy không hề nhanh, tư thế giống như có thể quay đầu bất cứ lúc nào.
Ma khí? Benson nhíu mày, hắn nhận ra lần này trở về đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
“Không cần chó săn.” Benson hạ lệnh: “Tất cả xuống ngựa, để hai người ở lại coi chừng ngựa, những người khác vào rừng cùng tôi, phải theo sát nhau, không được chia ra.”
Cạnh rừng rậm.
Gia Tam nếu có cách, cậu sẽ không bao giờ trốn vào rừng nguyên sinh nơi mà ngay cả đường đi cũng không có, cậu cũng không phải lính đặc chủng. Ngay cả lính đặc chủng trong rừng nguyên sinh cũng không thể chắc chắn tỷ lệ sống sót là 90%. Hơn nữa, đây còn là khu rừng với những con thú trong truyền thuyết .
Nhưng trực giác nói cho cậu biết rằng tuyệt đối không thể để những người kia bắt được, nếu không thì Simon sẽ xong đời, cậu cũng sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Họ đuổi tới rồi kìa.” Simon vừa phấn khích vừa sợ hãi, run lẩy bẩy.
“Anh sẽ leo cây đúng không?”
“Không đâu.” Simon tỏ vẻ mệt mỏi, “Cậu chạy trước đi, bọn họ chủ yếu là muốn bắt tôi, tôi mới chính là vấn đề.”
“Ngậm miệng. Từ giờ trở đi cố gắng đừng nói gì nữa, đi nhẹ nhàng thôi, chúng ta không được đi vào rừng rậm, chỉ cần đi dọc theo đường bìa rừng, trốn thoát khỏi họ là được.”
“Cậu nói thế nào thì làm thế.” Simon giao toàn bộ trách nhiệm, chủ yếu là do cậu ta cũng không biết phải làm thế nào.
“Chó của bọn họ là đồ vô dụng, không dám xông vào. Nên chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút, nhất định sẽ có cách đuổi họ đi.”
Gia Tam quay đầu lại nhìn, cậu đoán rằng ma khí còn lưu lại trên người mình có thể làm lũ chó săn phát hiện.
Gia Tam nắm một cục đất trên mặt đất và ném nó vào rừng.
“Phần phật” một đàn chim bay lên, còn có một vài con thú nhỏ bị kinh động bởi âm thanh ấy.
Một con chim sẻ nhỏ dừng lại trên ngọn cây mà không nhúc nhích, hai con mắt màu đỏ quái dị chăm chú nhìn về phía cục đất bị ném vào.
Ngón tay Gia Tam chỉ vào hướng ngược lại, “Đi, bước chân phải thật nhẹ nhàng, không được chạy, để ý dưới chân, cũng phải nhìn xung quanh. Không cần phải sợ, tôi sẽ dẫn anh rời khỏi đây.”
Rõ ràng đứa trẻ so với cậu ta nhỏ hơn rất nhiều nhưng Simon nghe giọng cậu thì bình tĩnh lại một cách kỳ lạ, nhịp tim vẫn còn hơi nhanh, nhưng cậu ta không sợ hãi đến nỗi chân run đi không nổi.
Những người ở ngoài khu rừng tự nhiên nhìn thấy những con chim bay lên. Khi đến gần bìa rừng, hiệp sĩ Benson, người có đôi tai và thị lực tốt hơn người bình thường, nhận ra con thú nhỏ đã bị kinh động .
Benson có chút do dự, nếu như người đưa đứa bé kia ra ngoài là một tên lính đánh thuê đầy kinh nghiệm thì hắn sẽ không tin những dấu vết bên ngoài, thế nhưng kia chỉ là hai đứa trẻ. Simon thì không cần phải nói, từ nhỏ đã lớn lên trong trong lâu đài, chưa từng bước chân ra khỏi cửa, cậu bé kia mặc dù nhìn có vẻ thông minh, nhưng cậu có thể biết được những gì?
Bác quản gia lo lắng, không cần đợi Benson cẩn thận xem xét những dấu vết, chỉ theo hướng chim bay, nói: “Nhanh, họ chạy theo hướng kia, nhanh bắt lấy chúng!”
Gia Tam dẫn Simon đi dọc theo đường bìa rừng phía nam, đi được một đoạn ngắn thì thấy Benson và những người khác đã đi vào rừng, lập tức bảo Simon dừng lại, lấp sau một cái cây cổ thụ, giữ im lặng.
Gia Tam không chắc liệu những người đuổi theo sau có nhìn thấy những đám cỏ dại mà họ giẫm lên, những bông hoa mà họ đụng vào làm rơi sau đó tìm được đường đi hay không, nhưng hành động của cậu giống như đã chắc chắn.
Đây là điểm khác biệt giữa một người lính lâu năm và một người lính mới, những người thường xuyên chiến đấu khi gặp nguy hiểm sẽ học được cách bình tĩnh và nắm bắt cơ hội.
Thật ra trong lòng Gia Tam cũng không tính toán trước gì nhiều, nhưng cậu không hề biểu lộ điều ấy trên khuôn mặt.
Simon nhìn cậu với ánh mắt ngưỡng mộ, tâm trạng bình tĩnh, thể hiện một ý chí vững vàng, nỗi sợ hãi của cậu ta đã giảm bớt, thay vào đó là dũng khí và lòng tin để có thể trốn thoát .
Một làn khói đen bốc lên sau lưng hai đứa trẻ, tới gần họ .
Làn khói đen đến gần đứa trẻ và muốn chui vào lỗ tai.
Khói đen đột nhiên phát ra một tiếng thét chói tai rồi nổ tung.
Gia Tam nghi ngờ quay đầu lại nhìn, cậu ngửi thấy một mùi giống như cá ướp muối vô cùng khó chịu? Nhưng mùi hương rất nhẹ, gió thổi qua là biến mất.
Một bên khác, kỵ sĩ Benson muốn quan sát và tìm kiếm kỹ lưỡng hơn, nhưng bác quản gia sợ thiếu gia Simon chạy mất nên đã thúc giục người vào rừng đuổi theo hướng có con chim bị dọa.
Benson nhìn lướt qua một vài đám cỏ dại đã bị giẫm nát, và nhìn sang phía bên kia, nhưng vừa định nói để mọi người chuyển hướng, hắn ta lại im lặng.
Có lẽ sự việc so với Simon nghĩ đã phức tạp hơn rất nhiều, mà vẻ mặt lo lắng xen lẫn sự tức giận của bác quản gia đã khiến cậu ta cảm thấy vô cùng khó hiểu và kỳ quái.
Hắn ta lại khó chịu với Simon hơn bởi vì hắn ta từng là giáo viên dạy kỹ năng chiến đấu của cậu ta, nhưng não của đứa trẻ này giống như bùn nhão không thể dính lên tường được, nên không tới hai lần, cậu ta không chịu khổ được đã không đến nữa.
Hắn ta đã nhiều lần đi tìm, mỗi lần tìm thấy đều trách mắng cậu ta, cũng sẽ huấn luyện cậu ta nhiều hơn. Nhưng hắn ta càng nghiêm khắc, Simon lại càng bỏ trốn, đến nỗi phu nhân phải đến nói chuyện với cậu ta, nhưng dù thế nào cậu ta vẫn không chịu đến học các kỹ thuật chiến đấu.
Bởi vì chuyện này mà ấn tượng của hắn ta đối với Simon vô cùng xấu. Về sau, hắn ta thay nam tước ra ngoài làm việc, không có nhiều thời gian quay lại lâu đài,dần dần cũng không còn để ý đến nhị thiếu gia, chỉ nghe nói người hầu cũng không thích cậu ta.
“Kỵ sĩ Benson?” Bác quản gia quay đầu lại gọi hắn ta. Ông ta lo lắng, không có sự lãnh đạo của kỵ sĩ, ông ta cũng không dám tự mình chạy vào khu rừng ma thú.
Mà ông ta còn nghe nói, không chỉ người, quái thú bị nhiễm ma khí cũng không ít, những con thú bị nhiễm ma khí đều trở nên vô cùng đáng sợ, mà đặc điểm chung của chúng chính là một đôi mắt màu đỏ.
Benson định thần lại: “Ừ, vậy thì nhìn qua hướng đó xem một lát, hy vọng là có thể bắt chúng về.”
Benson dẫn đầu một đám người hầu đi theo hướng con chim kia.
Lại có một làn khói đen mờ mịt bay lên, dường như đang đuổi kịp những người này, nhưng lại không có ai nhìn thấy.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng họ đi, tai Gia Tam cũng không nghe rõ tiếng bước chân của họ, cậu mới ra hiệu cho Simon đi dọc theo bìa rừng.
Họ nhất định phải ra khỏi khu rừng trước khi trời tối.
Vừa rồi là lối đi thích hợp nhất để vào rừng, những con đường rìa rừng khác dù không nối với khu rừng khác, nhưng không thích hợp để đi bộ, nào là đầm lầy, ao hồ, mương bùn, độ sâu chênh lệc các thứ.
Nếu như muốn đi qua những khu vực này, họ nhất định phải vào rừng nhưng dù sao đây cũng là điều họ luôn muốn tránh.
Đột nhiên một con rắn độc mở miệng định cắn vào cổ chân của Gia Tam.
Gia Tam đạp đầu rắn lún sâu xuống bùn, một nửa thân rắn đưa cho Simon: “Ăn à?”
Simon lắc đầu nhìn Gia Tam, nhìn cậu giống như một con quái vật.
“Sức lực của tôi khá lớn.” Gia Tam nhún vai, vứt thân rắn sang một bên, bây giờ quan trọng không phải là tìm đồ ăn.
Khi cậu bỏ chân ra, đầu rắn đã bị giẫm xuống bùn không thể nhìn thấy được.
“Woa! Cậu đúng là…”
Gia Tam đẩy mạnh Simon, đá quả bóng đen đang đột ngột bay tới.
“Cái gì vậy?” Simon hoảng hốt.
Gia Tam thấy quả bóng đen sau khi bị cậu đá cũng không quay lại, không để ý nó nữa: “Con chuột, con mèo lớn như vậy, có lẽ là đói đến phát điên rồi, lại dám tấn công con người. Con mắt rất kì lạ, màu đỏ như máu, nếu bị cắn không chừng sẽ bị bệnh dại.”
Simon bị dọa sợ nên càng cẩn thận chú ý xung quanh.
Ma chuột vừa bị đá: …Thực ra tiểu nhân chỉ muốn bày tỏ sự kính trọng của quái vật cấp thấp đến quái vật cấp cao thôi.
Hoàng tước: May mắn là tôi không tới gần, người này nhìn không dễ gần, vẫn phải quan sát thêm một thời gian rồi tính tiếp.
Gia Tam dừng lại bên cạnh sườn đồi, ngó đầu nhìn xuống bên dưới.
“Chúng ta sẽ đi xuống đây, con đường phía trước đều là núi, không còn là rìa rừng nữa.”
Simon theo sau cũng cẩn thận nhìn xuống, lần nữa khuôn mặt lại bị dọa trắng bệch, “Cao quá, lúc nãy rõ ràng là đất phẳng mà.”
“Đó không phải là một đất phẳng, chúng ta đang đi trên một con dốc. Mặc dù ở đây hơi cao một chút nhưng bên dưới không có dòng suối nào, dòng suối này sẽ chảy đến ngôi làng mà chúng ta thấy phía trước. Con đường này cũng là cách tốt nhất để đi, bên cạnh đều là đá, không phải bùn. Đi cạnh dòng suối có thể che giấu những vết tích của chúng ta. “
“Làm sao cậu biết?” Simon không phải không tin, mà là rất tò mò.
Gia Tam từ trên chỉ xuống: “Điều quan trọng là phải nhớ rõ địa hình. Nơi mà chúng ta vừa mới đến trông giống như một cái rãnh, ngôi làng ở đằng xa đối diện với cái rãnh, vách đá dưới chân chúng ta là nơi nhô ra từ phía bên phải của thung lũng. Anh có hiểu không?”
Ở đó ngôn ngữ địa phương cũng không phải chữ vuông mà là chữ tượng hình và hệ thống hình vẽ đã được phát triển.
Để thuận tiện giải thích cho Simon, cậu lấy tranh chữ “Lõm” ra cho cậu ta xem.
Simon nhìn giống như cậu đang vẽ tranh, và nhanh chóng hiểu rõ vị trí của họ.
“Đừng sợ, có thấy những tảng đá nhô ra phía dưới không, tôi đi xuống trước, cậu theo sau. Việc này nhìn thì có vẻ khó nhưng thực ra lại rất đơn giản.”
Có thêm một bao quần áo nhỏ, Gia Tam cũng không cảm thấy quá phiền phức.
Ban đầu cậu có thể mặc kệ Simon, nhưng vì cậu đã chọn quay lại, nên bây giờ phàn nàn cũng không có ý nghĩa gì.
Bởi vì cậu mãi sẽ không bao giờ biết lựa chọn của cậu sẽ mang lại cho cậu điều gì, hiện tại Simon mang đến rất nhiều phiền phức, nhưng cũng rất có khả năng Simon là con cái nhà quyền quý, nếu cứu được cậu ta có thể nhận được rất nhiều lợi ích hoặc là Simon sẽ giúp cậu một số chuyện. Nhưng cũng có thể sẽ gặp phải một con sói mắt trắng, chẳng những không trả ơn, còn có thể cậu giúp quá ít nên hung hăng cắn cậu , cho rằng cậu hi sinh chính mình để nó được ăn no.
Đây đều là những ẩn số.
Gia Tam làm gì cũng dựa vào tình cảm, lúc nhìn thấy Simon, cậu biết rằng đây sẽ là một rắc rối, cậu quy đầu, nhưng nghĩ rằng lúc trước nếu có ai đó sẵn sàng giúp đỡ nhà họ Gia mà không sợ gặp phiền phức thì bố Gia và mẹ Gia cũng sẽ không đến nỗi này.
Thế giới này đã đủ lạnh nhạt, cho dù đó là độc ác, tàn nhẫn hay cay nghiệt, đó cũng chỉ là một cách để bảo vệ bản thân, cậu hiểu. Nhưng lập trường thay đổi, những người mong chờ sự giúp đỡ sẽ không hy vọng những người xung quanh chỉ biết lo cho bản thân mình.
Gia Tan nén lòng, kiếp trước cậu chết là vì xen vào chuyện của người khác, nhưng cậu cũng không hối hận.
Được thôi, cậu hối hận rồi, ai lại chết thê thảm như vậy, sau khi chết còn bị chửi là ngu ngốc, cậu sẽ không hối hận sao?
Nhưng có câu chó không đổi được thói ăn phân, tính cách của cậu là như vậy, trừ khi toàn bộ trí nhớ và hành vi được cách thức hóa lại, nếu không cậu mãi mãi cũng không có khả năng trưởng thành lên được.
Chưa kể những gian nan, nguy hiểm, hai đứa trẻ vật lộn, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống, họ đã đi bộ đến ngôi làng mà họ đã thấy trước đó.
Bởi vì Gia Tam đã nói rằng những người sạch sẽ dễ được người khác chấp nhận hơn những người bẩn thỉu.
“Cuối cùng cũng đã tới, cuối cùng cũng có thể yên tâm nghỉ ngơi một đêm.” Simon dồn hết sức lực cuối cùng để đi vào làng.
Gia Tam kéo cậu ta lại, “Đây có phải lối đi duy nhất vào rừng ma thú không? Có khả năng người của nhà anh cũng đang ở đây?”
“Đúng, nói không chừng bọn họ còn treo thưởng cho người bắt được cậu.”
“Bọn họ không biết tôi, tôi vào trước xem sao, tranh thủ mua thêm hai bộ quần áo và đồ ăn, anh trốn đi, đừng lộ mặt.” Gia Tam và Simon cầm theo hai đồng bạc.
Simon đưa hết tiền cho cậu.
Gia Tam trả lại, “Đồ của mình thì phải cất cho kĩ.”
Simon cảm động đến mức mũi của cậu ta cứ giật giật.
Gia Tam: “…”
Gia Tam nhét cậu ta vào một nơi gần đấy để ẩn nấp, sau đó cậu sửa sang lại quần áo, đi bộ vào ngôi làng nhỏ bé này.
Một dì tóc đỏ đang ngồi xổm ở sân sau như thể là đang đào rau củ.
Gia Tam đứng trước hàng rào, giọng nhẹ nhàng hỏi: “Dì xinh đẹp, xin chào, đây có phải là thị trấn Bell không?”
Dì tóc đỏ ngẩng đầu, thấy cậu bé đứng trước hàng rào nhà mình, trời đã tối nên dì ấy nhìn không rõ lắm, nhưng có thể biết được cậu bé kia không phải người địa phương .
Người dân địa phương đã quen với việc nhìn thấy những người ở nơi khác với những cuộc phiêu lưu do thám nên dì ấy cũng không ngạc nhiên khi thấy một đứa trẻ đột ngột xuất hiện bên ngoài sân sau nhà mình.
“Cậu bé, ở đây không phải thị trấn Bell, phải đi về phía đông ba mươi dặm nữa, nơi này là thôn Thú Cốt.” Dì vừa cười vừa nói.
“Cảm ơn dì.”
Dì cười lớn và vác rổ đi đến hàng rào, “Cậu bé này sao lại gọi bậy bạ như thế ? Bố mẹ cậu đâu? Sao lại chỉ có mình cậu? Các cậu mới từ rừng ma thú ra à? Gia Tam gật đầu, “Chúng tôi vừa ra khỏi rừng thì gặp một con ma thú, bị tách nhau ra. Trước khi tản ra, mọi người còn nói sẽ hẹn gặp ở quán rượu Bell. Chị gái, làm sao tôi đến được thị trấn Bell? Ba mươi dặm xa quá, tôi sợ trước khi trời tối vẫn chưa đến được đó. “
Gia Tam nói xong, cậu ngẩng mặt lên, biểu cảm đầy lo lắng.
Thuật mê hoặc tự động có tác dụng.
Dì ấy đã bị dụ +10 khi thấy Gia Tam nói đúng, dì ấy còn nói tên quán rượu Bell, cũng không nghi ngờ lời nói của cậu.
Nhìn thấy cậu bé lẻ loi đứng ở bên ngoài hàng rào, dì ấy lại cảm thấy vô cùng đáng thương, vô thức đưa tay ra xoa đầu Gia Tam, nói: “Ôi, một đứa nhỏ như vậy làm sao có thể đi đường vào ban đêm được. Hay là thế này, nếu cậu không ngại căn nhà nhỏ của tôi, hãy ở lại đây một đêm, sáng ngày mai đến thị trấn Bell bằng xe ngựa trong làng. Đừng lo, tôi sẽ không lấy tiền của cậu đâu! “
Gia Tan vui vẻ cảm kích, “Cảm ơn dì, nhưng thật sự sẽ không gây phiền phức cho dì sao? Người nhà của dì sẽ đồng ý chứ?”
Dì ấy lắc đầu, mở cửa hàng rào, “Không phiền gì đâu, trông nhà chỉ có mình tôi, chồng và con tôi đã cùng đội đi săn trong thôn vào rừng, ngày mai mới về. Nếu không phải vì thấy cậu là trẻ con thì tôi cũng sẽ không để cậu vào nhà.”
Gia Tam tỏ vẻ lưỡng lự, “Vậy thì tôi sẽ ở bên ngoài. Thực ra tôi vẫn còn một người anh trai. Anh ấy bị thương ở chân, không thể đi lại được. Anh ấy đang đợi tôi ở đằng kia. Dì có thể cùng cháu đi mua chút đồ ăn và quần áo được không?”
Gia Tam móc ra một đồng bạc.
Thấy đứa nhỏ không nói đưa anh trai qua, dì lại cười dịu dàng: “Anh trai cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười bốn.”
Biết người anh trai kia chỉ mới mười bốn tuổi, dì ấy thở phào nhẹ nhõm, “Cậu mới nói chân của anh trai cậu bị thương không thể đi được? Đi, tôi đi chung với cậu xem thử.”
“Không cần, không…”
“Được rồi, nghe dì, buổi tối ngoài thôn cũng không an toàn!”
Trong giỏ dì ấy vẫn còn một cái liềm, dì ấy không bỏ giỏ xuống, còn gọi nhà bên cạnh, một ông già năm mươi tuổi bước ra, nghe dì ấy nói có đứa trẻ bị thương, quyết định đi cùng.
Gia Tam nghĩ thầm những người trong làng này rất cảnh giác, cùng nhau trông coi. Nhưng đó cũng là một rắc rối, nếu như họ đã được dặn dò thì sẽ chú ý đến những thiếu niên như Simon.
Thế nhưng dì ấy quá nhiệt tình, không để cậu có cơ hội từ chối, ngay lập tức cùng người hàng xóm đi đến chỗ cậu bé bị thương.
Nhìn thấy Simon, biểu cảm của dì ấy và người hàng xóm cũng không có gì lạ.
Nhưng Gia Tam vẫn giữ chừng mực. Sức của ông già kia rất khỏe, ngay lập tức cõng Simon về nhà của dì ấy.
Ông già cùng dì ấy đứng ở cửa thì thầm gì đó.
Dì ấy gật đầu, đóng cửa.
Tim Gia Tam đập thình thịch, ông lão rời đi cũng không thèm nhìn cậu và Simon. Điều này có vẻ bình thường, nhưng lại giống như cố tình muốn che đậy, như thể ông ta sợ rằng nhìn nhiều sẽ làm họ giật mình.