Chương 345: Cấp chứng chỉ
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Vương Càn và Lý Khôn thành thành thật thật làm vệ sinh, Trương Tử An đi lên lầu hai lấy thẻ căn cước, hộ chiếu, sổ hộ khẩu, giấy phép buôn bán, chứng nhận bất động sản và sổ tiết kiệm định kỳ cùng với tất cả các loại giấy tờ có thể chứng minh thân phận và tài sản cố định, sau đó liếc nhìn Richard một cái, nó liền hiểu ý bay đến đậu lên vai hắn.
Hắn mang theo Richard rời khỏi cửa hàng, gọi một chiếc taxi.
“Ngân hàng Tân Hải.”
Trương Tử An đến ngân hàng đóng dấu hồ sơ kinh doanh cửa hàng trong mấy tháng gần đây sau đó đến thẳng Lãnh sự quán Hoa Kỳ ở thành phố Tân Hải. Những gì có thể làm hắn đều đã làm hết, về phần có thể thông qua hay không cũng chỉ có thể nghe theo ý trời.
Nếu không có thư mời CFA Tour do Lauren và Tim gửi cho hắn, hắn cũng chỉ có thể lấy visa du lịch nhưng nếu có thư mời thì visa công tác chắc chắn hơn một chút. Visa công tác có nghĩa là bạn đến Hoa Kỳ để kinh doanh, là đi để làm tăng GDP cho nước Mỹ, là đi để tăng tỉ lệ việc làm của Mỹ, bởi vậy cấp visa cũng không quá khó.
Hơn nữa có Richard phụ trách đàm phán với hải quan, ít nhất thì ngôn ngữ sẽ không trở thành chướng ngại.
Thật may mắn bởi vì tư liệu hắn chuẩn bị tương đối đầy đủ, đặc biệt hắn lại còn là một người kinh doanh thú cưng được người Mỹ mời sang dự thi, điều này đã thuyết phục nhân viên cấp visa rằng hắn không đến Mỹ không hộ khẩu, không làm khó dễ hắn nhiều, rất thuận lợi thông qua phỏng vấn.
Từ Lãnh sự quán đi ra, Trương Tử An liếc nhìn hàng người dài đang đứng chờ dưới tuyết, hồi hộp chờ visa du lịch, trong lòng có một loại vui sướng, cảm giác bản thân là một doanh nhân ưu tú…
Hắn rất muốn kể chuyện đã thông qua phỏng vấn cho Lauren và Tim nghe nhưng mà nghĩ lại chắc bọn họ sau khi về đến khách sạn sẽ ngủ thẳng một giấc để điểu chỉnh lệch múi giờ nên không quấy rầy bọn họ, gọi một chiếc taxi đi thẳng đến đại học Tân Hải.
Hắn đã suy nghĩ tỉ mỉ, nếu như muốn thỏa mãn yêu cầu của Richard, để nó có thể đường đường chính chính được đi máy bay, vậy chỉ có thể cho nó một thân phận đặc thù — chứng minh nó đối với khoa học hiện đại có giá trị nghiên cứu rất quan trọng. Trương Tử An chỉ biết một người có đủ tư cách cấp chứng chỉ đó — Giáo sư Vệ Khang.
Nếu hắn nhớ không nhầm, viện nghiên cứu của giáo sư Vệ Khang có hợp tác với Nhà chim Phượng Minh, Phượng Minh cung cấp kinh phí cho bọn họ nghiên cứu, mà viện nghiên cứu sẽ viết hóa đơn chứng minh cho Nhà chim Phượng Minh, giúp cho Phượng Minh có thể đem một số loài chim bị cấm bởi Luật bảo vệ động vật hoang dã quốc tế vào Trung Quốc, hơn nữa còn có thể bỏ qua kiểm dịch tại các cửa khẩu.
Cho nên Trương Tử An đến thẳng đại học Tân Hải tìm Vệ Khang, ông ấy nhất định biết cách cấp loại chứng nhận này.
Bởi vì thời tiết không tốt, người xe trên đường đều rất ít, một đường đi không hề gặp ách tắc, rất nhanh đã tới đại học Tân Hải.
Hắn thanh toán tiền xe, đứng ở cửa trường học, nhắn một tin cho Vệ Khang.
Trương Tư An: Giáo sư Vệ, có việc muốn nhờ ông giúp đỡ, tôi hiện tại đến gặp ông thì có tiện không?
Hắn và Vệ Khang cũng chỉ xem như quen biết, chưa nói tới có bao nhiêu thân thiết, cũng không nên tùy tiện đến gặp, hơn nữa Vệ Khang hiện tại có thể đang ở lớp học hoặc phòng thí nghiệm, dù là xuất phát từ lễ phép hay cái gì, tốt nhất vẫn nên nói trước một câu.
Trong lúc chờ Vệ Khang hồi âm, ánh mắt hắn cũng không hề nhàn rỗi, chỉ tiếc là trời có tuyết rơi, ngay cả những nữ sinh cực kỳ trung thành với váy ngắn cũng phải ngoan ngoãn mặc quần dài, làm cho hắn không thể nhìn một lần đã con mắt.
Lúc ra khỏi cửa, trên người hắn mặc một cái áo khoác trùm đầu. Richard thoát khỏi trạng thái ẩn thân, trốn trong mũ trùm đầu ủ ấm, chỉ ló đầu ra ngoài, mỗi khi có nam sinh nào dễ nhìn đi ngang qua, nó kiểu gì cũng sẽ hướng tới người ta ngả ngớn huýt sáo, chờ người ta quay đầu nhìn lên, nó lại chui vào trong mũ, để lại Trương Tử An mắt to trừng mắt nhỏ với người ta…
Nếu đối phương là một nam sinh đến từ Đông Bắc hẳn sẽ để lại một câu kinh điển — “Anh nhìn cái gì?”
Lão Trà không ở bên cạnh nên Trương Tử An có thêm mấy lá gan, nhưng hắn cũng không dám đáp lại — “Anh nhìn cái gì?” Chỉ có thể yên lặng quay đầu nhìn chỗ khác…
Cũng may loại đau khổ này không kéo dài được bao lâu, điện thoại di động đã nhận được tin nhắn trả lời của Vệ Khang.
Vệ Khang: Được, tôi đang ở văn phòng của tòa nhà dạy học trung tâm.
Trời có tuyết, ngay cả người trong khuôn viên trường cũng rất thưa thớt, trong sân bóng rổ bình thường tràn ngập hơi thở thanh xuân và hormone đang có một cậu trai vừa gầy vừa nhỏ đạp tuyết luyện tập ném rổ. Nói mới nhớ, Trương Tử An cũng từng trải qua thời gian như vậy, vì muốn giành được sự yêu thích của các nữ sinh, chờ sau khi người khác nghỉ ngơi thì một mình luyện tập… Mặc dù có mở đầu đầy cố gắng nhưng lại không được kết quả xứng đáng với cố gắng đó, canh gà không phải lúc nào cũng nấu được.
Sau khi bước vào tòa nhà dạy học trung tâm thì không còn lạnh nữa, Richard nhảy ra khỏi mũ trùm đầu, đứng trên vai Trương Tử An, cao ngạo đánh giá sinh viên và giảng viên xung quanh.
Người công khai mang theo vẹt đi xung quanh rất ít gặp, đặc biệt con vẹt này còn rất có khí chất, đương nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người, đặc biệt là nữ sinh và giảng viên nữ, họ đều chỉ trỏ bàn tán về Trương Tử An và Richard, trong giọng nói còn lộ ra sự hâm mộ, thậm chí còn có người chạy đến hỏi Trương Tử An con vẹt này mua ở đâu?
Đứng trong thang máy đi lên chỗ của Vệ Khang, Trương Tử An cảnh cáo Richard, bảo nó không được thể hiện quá mức đắc ý. Bọn họ chỉ cần giấy chứng nhận động vật có giá trị cho nghiên cứu khoa học, không muốn trực tiếp bị đưa đến phòng giải phẫu mổ xẻ nghiên cứu.
Gõ gõ cửa sau đó đẩy cửa bước vào.
Vệ Khang vẫn là bộ dáng cũ, mặc một cái áo khoác đen mộc mạc đơn giản, ngồi tại bàn làm việc xem một cuốn sách học thuật, thỉnh thoảng lại cầm bút vẽ vẽ viết viết lên trang sách hoặc đánh dấu một vài thứ. Trương Tử An biết rõ không thể đánh giá sách qua bìa, Vệ Khang chỉ là không để ý vẻ bề ngoài mà thôi, nếu nói giáo sư đại học kiêm cố vấn của Nhà chim Phượng Minh rất nghèo, đó mới chính là chuyện cười thiên hạ.
“Giáo sư Vệ, thật xin lỗi vì đã làm phiền ông, ông có đang bận không?” Trương Tử An chào hỏi.
“Không sao, không bận.” Vệ Khang đứng lên, ánh mắt dừng trên người Richard, “Đây là con vẹt rất thông minh của cậu à?”
Lúc ngẫu nhiên gặp nhau ở Nhà chim Phượng Minh, Vệ Khang đã vô tình nghe thấy Quách Đông Nhạc nhắc tới, trong cửa hàng của Trương Tử An có một con vẹt cực kỳ thông minh, vì thế liền để ý ngay. Thân là giáo sư ngành sinh vật học, lại còn là cố vấn của Nhà chim Phượng Minh, ông liếc mắt một cái đã có thể xác định đây là một con vẹt xám châu Phi trưởng thành.
“Xin chào, ta là Richard.” Richard mở miệng nói.
Vệ Khang cũng không bất ngờ, chỉ là lấy ánh mắt nghiên cứu khoa học nhìn kỹ nó.
“Này! Ông già! Người khác đang chào hỏi ông đấy!” Ngữ khí của Richard biến đổi, bất mãn kêu lên.
“Hả?” Vệ Khang cả kinh, nó còn biết nói như vậy nữa sao? Có phải là được Trương Tử An huấn luyện không?
“Dì cái gì mà dì? Bổn đại gia chưa có chết đâu!” (‘咦’ [yí]: hả, ơ, ồ đồng âm với ‘姨’ [yí]: dì, cô)
Trương Tử An lấy tay đỡ trán, mới vừa cảnh cáo nó không quá vài giây, nó ngay lập tức lại lớn lối.
“Con vẹt này có thể hiểu lời tôi nói à?” Vệ Khang không tin được hỏi.
Trương Tử An cẩn thận nói: “Ít nhiều có thể nghe hiểu một chút…”
“Ý của tôi là ‘nghe hiểu’!” Vệ Khang cường điệu nói.
Richard càng không thể nhịn, vỗ cánh kêu lên: “Quác quác! Ông già! Dù có coi thường người cũng đừng xem thường chim!”
Vệ Khang trợn mắt há mồm đứng tại chỗ, như trời trồng nhìn chằm chằm vào Richard, không hề để ý lời nói mạo phạm ngỗ ngược của nó.
Ông đã nghe nói qua có những con vẹt có thể hiểu tiếng người, thậm chí có thể giao tiếp với người bình thường nhưng mà thân là người làm công tác nghiên cứu, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ông luôn giữ lại một phần hoài nghi. Vậy mà lúc này, biểu hiện của con vẹt xám này khiến ông không thể không tin, nó quả thật có thể nghe hiểu được lời ông nói, thậm chí còn bởi vì trong lời nói của ông có hàm ý “không tin” mà tức giận.
Trương Tử An bình tĩnh nói: “Giáo sư Vệ, sắp tới tôi muốn dẫn con vẹt này đi Mỹ, cho nó làm trắc nghiệm trí lực nhưng mà… Ông cũng biết đem thú cưng lên máy bay rất phiền toái đấy, cho nên tôi mặt dày mày dạn tới đây, muốn nhờ ông viết giúp tôi cái giấy chứng minh, chứng minh nó không phải thú cưng bình thường mà là đối tượng nghiên cứu khoa học quan trọng, ông xem có thể không?”
Vệ Khang cau mày, “Có rất nhiều viện khoa học có thể làm kiểm tra trí lực động vật ở Trung Quốc, tại sao lại phải bỏ gần tìm xa đi tận nước Mỹ? Nếu cậu muốn làm, tôi có thể giới thiệu một chỗ, tôi có một bằng hữu đang công tác ở…”
“Không cần. Ông biết mà, người ta hay nói trăng ở nước ngoài luôn tròn hơn, luôn cảm thấy các tổ chức ở nước ngoài uy tín hơn.” Trương Tử An từ chối nói. Tuy rằng lý do hơi vô nghĩa nhưng bản thân những lời này cũng là sự thật, đạt mười giải thưởng lớn ở trong nước cũng không bằng cầm một giải nhỏ ở nước ngoài.
Vệ Khang thở dài, “Được rồi, viết giấy chứng minh này không khó, hơn nữa nó cũng rất xứng đáng có được giấy chứng minh này. Nhưng mà trên đường đi cậu phải cẩn thận chút, con vẹt trân quý như này không thể bị thương ngoài ý muốn linh tinh được, nhất định phải đưa nó về không thiếu một sợi lông nào.”
“Ông cứ yên tâm.” Trương Tử An nghĩ nghĩ, còn nói thêm: “Hay là ông cũng viết một cái giấy chứng minh cho con mèo ở nhà của tôi được không? Lần này đi Mỹ tôi cũng sẽ mang nó theo.”
Hắn cảm thấy cái chết mình càng ngày càng gần, sự tức giận của Nafina đã sắp đạt tới vô cực rồi, nếu không làm gì để lấy lòng nó, biết đâu lại có chuyện nữa…
“…Được rồi nhưng mà mèo Ai Cập cổ đại cực kỳ quý giá, cậu ngàn vạn lần phải cẩn thận! Cũng may là cậu đi Mỹ, không phải đi Ai Cập, nếu không thì đoán chừng mang sang rồi lại không mang về được…” Vệ Khang vô cùng đau đớn lắc đầu, ngồi lại vào trước bàn làm việc, viết cho Trương Tử An hai tờ giấy chứng minh, đóng dấu trường đại học Tân Hải rồi ký tên lên.
Mọi thứ chuẩn bị xong, rốt cuộc đã có thể xuất phát.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader