Chương 304: Vlogger
Edit: Victo
Beta: Quả nho lớn
“Ồ, ở đây trang trí thật không tồi nha.” Triệu Kỳ kinh ngạc đánh giá cách trang trí mới trong cửa hàng. Nếu không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, cô thật sự nghĩ mình đến nhầm chỗ. Lần này hắn chịu bỏ tiền rồi sao?
Đã lâu không gặp, Triệu Kỳ so với trước không thay đổi nhiều, vẫn thời thượng như các mỹ nhân trong thành phố này. Mùa đông đến, nên cô thoải mái hơn trong việc phối quần áo, hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác len màu nâu nhạt dài đến đầu gối, bên ngoài mặc bộ vest chuyên nghiệp để dáng người trông thanh mảnh hơn.
Trương Tử An có ấn tượng với chiếc áo khoác này. Không phải hắn nhìn thấy cô từng mặc nó mà là hắn đã thấy nó xuất hiện trên danh sách mua sắm Hắc Ngũ Hải Đảo ở WeChat của cô vài ngày trước, không ngờ hôm nay đã thấy cô mặc nó.
Hắn chỉ liếc Triệu Kỳ một cái rồi, rồi lướt ngang qua đến cô, lấy phong bì đỏ đưa cho người phía sau cô: “Xin chào, tôi là quản lý cửa hàng Trương Tử An, tôi có thể giúp gì cho cậu? ”
“ Này. Này!” Triệu Kỳ xen vào nói.
“ Á, anh không thể không giữ lời chứ, tôi đã dành khá nhiều thời gian để đưa cậu ta đến đây cho anh, anh ít nhất chia cho tôi một ít tiền phí chứ! ”
“Tiền trà nước phải không? ” Trương Tử An nhặt một hộp thức ăn danh cho mèo trên kệ ném cho cô, “Đây, của cô đây.”
“A!” Triệu Kỳ không chuẩn bị trước, luống cuống tay chân vội vàng bắt lấy, rồi lập tức ném lại, “Tôi không muốn sản phẩm trong nước. Tôi vừa tranh thủ đến Hắc Ngũ Hải Đảo mua một loạt thức ăn cho mèo cùng đồng nghiệp, cũng đủ cho chúng nó ăn một thời gian! ”
“Thôi được! ”Trương Tử An lại đặt lại hộp lên kệ.
Tống Bạch tò mò nhìn mấy con mèo đuổi nhau trong cửa hàng, cuộc đối thoại của Trương Tử An với Triệu Kỳ không hề khơi dậy hứng thú của anh ta.
Triệu Kỳ biết rằng Trương Tử An là người keo kiệt bủn xỉn, vì vậy cô từ bỏ việc xin anh ta, ho nhẹ và giới thiệu: “Đây là đồng nghiệp của tôi, Tống Bạch, ở bộ phận kỹ thuật.”
“Ồ? Bộ phận kỹ thuật. Có phải không? ”Trương Tử An suy nghĩ một chút,“ Ở cùng khoa với chị dâu Lưu Văn Anh?
Tống Bạch thu tầm nhìn ra khỏi con mèo con.
Nói: “Đều là người của bộ phận kỹ thuật, nhưng không phải ở chung.”
“Ồ.” Trương Tử An gật đầu không biết giả vờ như thế nào, nói thật, hắn không có hứng thú với Tống Bạch làm gì, chỉ cần cậu ta mua đồ là được. Có sữa thì mới là mẹ, không có gì sai cả!
“Nhân tiện cho tôi hỏi Lưu Văn Anh dạo này thế nào?” Hắn hỏi Triệu Kỳ.
Triệu Kỳ cong môi đầy oán hận, “Đừng nhắc tới, cô ta cả ngày tôi ở cùng cô ta thật mệt mỏi, Labrador là sinh mệnh của cô ta. Tôi nghĩ không thể trách anh, kỳ thực tôi cũng đã tin cô ta. Cô ta muốn mua một con chó cho em gái mình, nhưng thực tế là không người em gái nào ở đây cả, được chứ? Dù sao tôi cũng không quan tâm, anh phải bồi thường cho tôi!”
“Sao tôi lại phải bồi thường…”, Trương Tử An đã rất tức giận vì đã bị Lưu Văn Anh dắt mũi. Có điều nếu hắn được chọn thêm một lần nữa, thì hắn vẫn sẽ bán con chó cho cô ta, dù sao hắn đang kinh doanh một cửa hàng thú cưng, có chuyện làm ăn mà không làm mới là đồ ngốc.
Tống Bạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng, Trương Tử An giật mình phát hiện nãy giờ nói toàn chuyện phiếm, suýt chút nữa bỏ qua khách quý hôm nay, vội vàng xin lỗi nói: ” Thực xin lỗi cậu, cậu cần gì.”
“Cậu ta tới mua một con mèo.” Triệu Kỳ vội trả lời.
Trương Tử An lườm cô một cái, ý nói là tôi không hỏi cô, trước hết hãy im đi.
Tống Bạch có vóc dáng không cao lắm, nhưng lại rất hoạt bát, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc ngắn, trên người mặc áo khoác da, quần jean rộng có nhiều túi ở chân, tay đeo găng tay da cụt ngón và đeo khuyên tai bạc. Đó là kiểu thanh niên rất thời thượng và năng động. Điều đặc biệt thu hút sự chú ý của Trương Tử An là cậu ta đang cầm một chiếc máy ảnh kỹ thuật số nhỏ trong tay, dường như đang ở chế độ video. Chiếc máy ảnh này hướng đến những chú mèo con đang vui đùa trong cửa hàng.
“Uh, cậu đang quay phim à?” Trương Tử An hỏi, chỉ vào máy ảnh của cậu ta.
Tống Bạch tự nhiên đáp: “Đúng vậy, trong cửa hàng không được phép quay video sao?”
“Cái này …” Trương Tử An muốn trả lời rằng video và chụp ảnh bị cấm trong cửa hàng, cũng giống như cửa hàng trang sức Long Phượng, nhưng lý do của việc cấm là gì? Lý do của cửa hàng trang sức Long Phương cấm chụp ảnh, quay phim là sợ đối thủ ăn cắp mẫu mã trang sức, lý do này rất có lý, nhưng dường như không có lý do gì để cửa hàng thú cưng cấm khách hàng chụp ảnh và quay phim.
Triệu Kỳ thấy sắc mặt của Trương Tử An không được tốt, lại sợ họ lời nói không hợp, ầm ĩ lên, liền quay qua Trương Tử An giải thích: “ Đừng hiểu lầm, cậu ta là không có ý gì khác, cậu ta là một blogger, cầm máy ảnh để chụp cuộc sống hàng ngày thôi.
“Cái gì bloggers? “Trương Tử An sửng sốt,” là người làm blog của Weibo? ”
Hắn không xem Weibo nhiều, nhưng hắn cũng biết Weibo chủ yếu là ảnh, cho dù video chỉ là một đoạn video ngắn có thời lượng mười giây, Tống Bạch từ khi bước vào cửa hàng thú cưng thì dường như chưa ngừng quay. Mặt khác hằng ngày luôn cầm máy ảnh quay, chụp là ý gì?
“Không, không.” Triệu Kỳ xua tay, “Cậu ta không chơi Weibo, thứ đó đã lỗi thời… cậu ta là một vlogger.”
Trương Tử An cũng không hiểu vlogger là gì, càng thêm bối rối.
Triệu Kỳ hỏi lại, “Anh đã nghe nói về vlog chưa?”
“Chưa, chưa bao giờ.” Trương Tử An thành thật trả lời.
Triệu Kỳ nhất thời lộ ra vẻ phiền muộn, cuối cùng kiên nhẫn giải thích: “Điều đó chỉ có thể nói từ đầu… Vlog là một loại nhật ký video rất phổ biến ở nước ngoài những năm gần đây, đặc biệt là ở Mỹ. Video thay lời muốn nói ghi lại cuộc sống hàng ngày của họ. Những người thích chơi trò này đương nhiên là vlogger, và Tống Bạch là một trong số họ. ”
Tống Bạch gật đầu, đồng ý với Triệu Kỳ.
“Nó rất phổ biến?” Trương Tử An nhạy bén bắt được chữ.
“Không sai.” Triệu Kỳ nói.
“Nhưng tôi cũng chưa có nghe nói qua công việc này ?” Trương Tử An tự mình nêu ra nghi vấn.
Triệu Kỳ giải thích thêm, “Nó rất phổ biến ở nước ngoài, nhưng có rất ít người chơi trò này ở Trung Quốc. Tôi cũng mới biết về nó, sau khi tôi gặp Tống Bạch. Tôi thấy cậu ta cầm máy ảnh cả ngày, kể cả trên đường đến nơi làm việc và trong giờ nghỉ trưa. Trong quá trình quay phim, tôi thấy lạ nên đã hỏi cậu ta. ”
“Ồ, vậy là tôi hiểu rồi.” Trương Tử An gật đầu . Hóa ra là một vụ việc hot hot ở nước ngoài, thảo nào chưa nghe nói đến.
Triệu Kỳ bất lực nhìn hắn giống như người nguyên thủy, “Tôi nghĩ anh nên tìm một công việc tử tế đi. Anh cứ như người tối cổ ấy.”
“Chờ một chút!” Trương Tử An bất mãn nói: “Tôi nghĩ ở Trung Quốc ít người biết vlogger là gì? Hơn nữa, trước đây cô cũng không biết, cô có quyền gì mà khinh bỉ tôi? ”
Tống Bạch lại ho, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ và hỏi: “Cho tôi hỏi, rốt cuộc thì tôi có được chụp hay không?
Trương Tử An suy nghĩ một lúc cảm thấy nó dường như không có hại cho mình, ít nhất thì sẽ không bị tổn thất gì, vì vậy hắn nói:
“ Cửa hàng của chúng tôi có quy định. Nếu khách hàng mua thú cưng, thì có thể chụp. Nếu chỉ xem mà không mua, thì không thể chụp.”
Triệu Kỳ không thể nhịn được, nhổ nước bọt nói:” Quy định này của anh quá thực tế đi! Hơn nữa, tại sao tôi không biết rằng có quy định này? ”
“Bởi vì, tôi vừa mới đặt ra quy tắc này.” Trương Tử An nhìn chằm chằm vào cô khiêu khích, “Tôi là chủ cửa hàng. Cô không phục sao? ”
Triệu Kỳ sớm đã biết Trương Tử An là một kẻ tham tiền , nhưng cô cảm thấy rằng mình không được thể hiện sự yếu thế của bản thân trước hắn, để không bị đồng nghiệp coi thường sau này. Cô đang tìm lý do để nói, nhưng Tống Bạch xua tay nói: “Không sao, tôi mua, vậy được chứ?”
Trương Tử An nãy giờ đang chờ cậu ta nói câu này, lập tức chuyển từ tức giận thành vui mừng nói: “Khách hàng là thượng đế. Cậu có thể thoải mái chọn và chụp ảnh tùy thích!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader