Chap 303: Gặp lại
Edit: Victo
Beta: quả nho lớn
Vài ngày sau.
Trương Tử An đã rất chán nản, vì không biết điều gì đã xảy ra với Richard vào đêm mà nó bị ốm? Tại sao tên thật của Richard lại được mở khóa ngay khi hắn thức dậy? Hắn mơ hồ đoán được danh tính của Richard, nhưng hắn không dám chắc. Tinh linh hướng dẫn nói rằng nếu đoán được danh tính của Richard, thì có thể tăng sự yêu thích của hắn với nó lên rất nhiều. Nhưng đây là chuyện quá đột ngột, hắn dường như chưa dám nghĩ đến điều đó, làm sao hắn có thể nâng sự yêu thích của mình thành thân thiện trong giây lát được?
Buồn bực nhất chính là hắn đã chuẩn bị thức khuya nhưng vô tình lại ngủ gục trên sofa, hơn nữa ngủ mà quên không đắp chăn. Sáng sớm hôm sau, khi thức dậy thì bị nghẹt mũi, ho, hình như bị cảm, mấy ngày rồi chưa khỏe.
Tôn Hiểu Mộng đến kiểm tra sức khỏe của Richard mỗi sáng và tối, thường ở lại phòng khám để làm việc. Tình trạng của Richard đã ổn định, việc hồi phục chỉ còn là vấn đề thời gian, còn cô vẫn có những khách hàng đang đợi mình trong phòng khám thú cưng.
Thuốc vẫn đun sôi trên bếp ga, để Richard uống trong vài ngày cho đến khi hồi phục hoàn toàn.
Trương Tử An phàn nàn với Tôn Hiểu Mộng rằng hắn đã bị cảm, cô phải chữa trị cho hắn, nhưng cô ấy chỉ thở dài, nói thẳng thừng rằng cô ấy là bác sĩ thú y, không phải bác sĩ chữa bệnh cho người, cô ấy không dám chữa trị một cách tùy tiện. Vì vậy cô ấy đã yêu cầu hắn đi gặp các bác sĩ khác.
Qua một đêm, địa vị của hắn trong nhà này như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Đây hoàn toàn là sự trả thù!
“Tôn Hiểu Mộng, là một người phụ nữ mưu mô, không phải mình chỉ đùa vài câu thôi sao?” Hắn nghĩ thầm.
Richard không ngần ngại mổ trái cây và rau mà Trương Tử An chuẩn bị cho nó.
“Tao nói này, đêm đó đã xảy ra cái quái gì thế? Tao hỏi mày đến mấy lần, ít nhất phải trả lời tao một lần chứ. Sự tử tế và thân thiện này chỉ để xem sao?” Hắn kiên nhẫn hỏi Richard.
Hấn đã hỏi câu hỏi này nhiều lần, nhưng Richard luôn tránh thảo luận về nó.
Richard ăn trái cây khô, nó uống thêm chút nước và dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn hắn chằm chằm.
“Ngươi là muốn hỏi, tại sao bổn đại gia lại đối với ngươi thân mật như thế?” Nó hỏi.
“Không sai” Hắn nhắm mắt lại trả lời.
“ Cho nên nói ngươi ngu ngốc quả là không sai, ngươi nên nghĩ lại xem tại sao ngươi lại bị cảm?” Richard dường như không chú tâm vào câu hỏi.
Trương Tử An nghi hoặc hỏi ngược lại: “Hai vấn đề này có liên quan đến nhau à?”
“Tất nhiên.” Richard tự tin nói: “Ngươi chưa nghe nói về một câu chuyện nào cho việc này? Người khác có thể truyền bệnh cho đối phương thông qua nụ hôn. ”
Trương Tử An:” … ”
Hắn khịt mũi, chỉ vào mình và nói, “Tao đang bị cảm. ”
Sau đó anh ta chỉ vào Richard,” Nhưng bệnh cảm của mày đã hết.”
Richard tiến lên phía trước nhảy vài bước rồi tiến trước, nghiêng người về phía hắn và nháy mắt một cái, “Vậy là ngươi vẫn chưa hiểu sao?”
“Quái ! Con vẹt đồng tính tránh xa tao ra!” Trương Tử An đi qua đi lại vài lần, đưa tay lau miệng, “Trong khi tao ngủ quên vào ngày hôm đó, có lẽ nào …”
“Trời! Nụ hôn đầu tiên của tao, không thể chấp nhận được!”
Richard vui vẻ kêu lên, vỗ cánh. Trái tim của Trương Tử An như có mười ngàn mũi tên xuyên thẳng vào!
“Tao đã giữ nụ hôn đầu hơn 20 năm để bây giờ bị một con vẹt đồng tính như ngươi lấy mất!” Anh giận dữ gầm lên.
“Haha! Đã quá muộn. Nếu ta đã lấy đi nụ hôn đầu của ngươi, vậy thì ngươi có thể theo bổn đại gia!” Richard nhấn mạnh, “Đúng rồi, ngươi có muốn tăng cường thêm thiện cảm với bổn đại gia không? Ta có thể chiếu cố cho ngươi ? Ta cho ngươi một gợi ý này, trong phòng tắm của ngươi có xà phòng thơm…. ”
“Câm miệng! Câm miệng!” Trương Tử An ôm đầu thật chặt, cảm thấy thế giới này tràn ngập ác ý!
“Ngươi thật phiền phức!” Nafina tức giận, mở to mắt khiển trách, “Đừng quấy rầy bổn cung ngủ!”
Tuyết Sư Tử không có ý tốt liền phụ họa nói: “Đúng! Bệ hạ nói đúng! Hai người muốn thể hiện tình cảm thì đi ra ngoài kia. Trong tiệm không phải nơi các ngươi thể hiện tình cảm.”
“Ăn nói bậy bạ? Tao không đi! Hơn nữa là mày trả tiền nhà hả?” Trương Tử An tức giận nhìn Tuyết Sư Tử nói. Hắn cho rằng phải tiếp tục nói với mèo thì thật sự không có ý nghĩa gì hết, chúng nó nhất định sẽ đem hắn quay tới quay lui . Mặt khác hắn không biết đó có phải là ảo giác hay không, mấy chữ con Tuyết Sư Tử nói ra luôn gây cho hắn cảm giác khó chịu.
“Quên đi, ta đi xuống dưới trước.”
Trương Tử An đi xuống lầu một. Nhìn cửa hàng mới toanh, nhưng tâm trạng thật tồi tệ vì bị cướp nụ hôn đầu sau bao lâu gìn giữ.
Sau những ngày làm việc tăng ca của Quách Đông Nhạc và công nhân, việc trang trí cửa hàng đã cơ bản hoàn thành, chỉ còn lại một chút công việc chưa hoàn thiện, tối đa là hai ngày nữa sẽ xong xuôi.
Hầu hết các công nhân đã được cho nghỉ, chỉ có một công nhân đang đứng trên ghế và nối dây các đèn trần mới được lắp đặt.
Nhìn quanh cửa hàng, dùng một câu hình dung là gà cỏ đã trở thành phượng hoàng. Bố cục tổng thể không có nhiều thay đổi, nhưng Quách Đông Nhạc đã tận dụng hết thời gian nhàn rỗi của mình lên cửa hàng, ví dụ như đồ dùng cho vật nuôi và thức ăn cho vật nuôi, Trương Tử An trước đây từng đặt ngẫu nhiên trên mặt đất và trên kệ, bây giờ Quách Đông Nhạc làm các kệ gỗ, những thứ này có thể gắntrên tường, không gian trên mặt đất thoáng hơn.
Đồng thời, Quách Đông Nhạc nhận thấy những khuyết điểm về ánh sáng kém trong cửa hàng, đã bố trí một số lượng lớn đèn tường ẩn trong quá trình trang trí và sử dụng ánh sáng dịu của đèn tường để tăng cường không khí ấm áp trong cửa hàng.
Điều quan trọng nhất là cửa kính cao từ sàn lên đến trần, bên ngoài còn có hai cửa, tất cả đều là cảm ứng tự động. Kể từ khi cửa kính được lắp đặt, ngay cả Trương Tử An cũng có thể cảm thấy nhiệt độ trong cửa hàng đã tăng lên vài độ. Mới vừa rồi có gió lớn, mấy ngày nay gió to không ngừng, nhiệt độ ngoài trời giảm mạnh, mùa đông đến rồi, nhìn khung cảnh ảm đạm cùng với lá cây thổi trong gió bên ngoài, hắn cảm thấy may mà cửa hàng đã được sửa sang kịp thời.
Những con thú cưng và tủ trưng bày được chuyển đến, Tôn Hiểu Mộng cũng tới, khi sắp xếp lại thì trong cửa hàng nhìn có vẻ rộng rãi hơn trước. Tinh Hải và những chú mèo con có nhiều chỗ để chơi hơn, chỉ có những chú chó con bị nhốt trong tủ trưng bày một cách đáng thương, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
“Nếu trồng xuống cây ngô đồng, tự có Phượng Hoàng đến”.Hắn nghĩ
Trương Tử An đang hướng tới một tương lai tươi sáng. Với mặt tiền cửa hàng đẹp như vậy, hẳn có thể thu hút những khách hàng nhiều tiền chứ?
Khi hắn sững sờ nhìn về phía xa xăm, cánh cửa cảm biến tự động trượt sang hai bên trái phải, một bóng người hung hãn xông vào.
“Trương Tử An! Nhanh lên! Mau lì xì, tôi sẽ giới thiệu cho anh một khách quen, cảm ơn tôi đi!” Triệu Kỳ vui vẻ bước vào cửa hàng với cái túi, vừa nhìn thấy hắn liền giơ tay ra muốn nhận lì xì, theo sau là một người mà Trương Tử An chưa từng gặp.
Trương Tử An liếc nhìn cô, trong lòng thầm thở dài, tại sao cô ta lại là khách hàng đầu tiên?
Về phần Triệu Kỳ là một người phụ nữ xinh đẹp trắng trẻo này… làm gì có chuyện cô ấy có dáng vẻ của người có tiền!
Thật là một năm thất bại mà.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader