Chương 186: Xem nhẹ sống chết
Editor: Lem
Beta: Ngân Y
Từ khi biết nữ chưởng quầy họ Diệp và phục vụ An Hinh của quán trà Ẩn Vụ thật ra cũng biết võ thuật, mọi thứ đều có thể giải thích rõ ràng.
Vịnh Xuân có nguồn gốc từ thiếu lâm nhưng là do người phụ nữ tên Nghiêm Vịnh Xuân dựng nên và tiếp quản. Vịnh Xuân coi trọng việc “Khéo kéo” hơn là dùng “Lực”, rất thích hợp cho phái nữ học tập, cho dù so ra kém hơn Lão Trà bậc thầy võ thuật từng được ban cho sức mạnh của tín ngưỡng nhưng ít nhất đánh bại hai ba tên trộm cũng không thành vấn đề. Huống chi hai người phụ nữ kia có lẽ còn có con bài chưa lật.
“Tôi với cậu ở đây chính là bởi vì họ không cần lão hủ bảo vệ.” Lão Trà mỉm cười, “Có điều nếu có thời gian rảnh rỗi đi tới quán trà kia cũng tốt. Cô gái họ Diệp kia ít nhiều cũng có thể xem như một nửa sư tỷ của cậu.”
Trương Tử An trịnh trọng trả lời: “Tất nhiên rồi. Chờ khi nào có thời gian, tôi chắc chắn sẽ mang chút quà tặng đến thăm hỏi chị Diệp.”
Chỉ cần Lão Trà nguyện ý ở lại, hắn đem chuyện đến quán trà Ẩn Vụ uống trà thành nhiệm vụ hằng ngày cũng được!
Nhưng nếu là nhiệm vụ lâu dài thì thôi quên đi, sẽ táng gia bại sản mất.
Lão Trà ha ha cười, “Không cần khuôn phép như vậy, thậm chí không đến quán trà cũng không sao, chỉ cần ở xa liếc mắt một cái, biết các nàng bình an vô sự là được.”
Càng nói như vậy, Trương Tử An lại càng băn khoăn.
Lão Trà trước đến giờ đều như vậy, không tranh danh, không trục lợi, ẩn nhẫn thanh bách, giống như một gốc thanh tùng đứng sừng sững nơi đỉnh núi, nhàn nhã làm bạn cùng mặt trời và mặt trăng, cười xem mây đến mây đi. Nó có thể lựa chọn rời đi, một lần nữa trở lại quán trà Ẩn Vụ, hít thở không khí trong lành, hưởng thụ những lá trà thượng hạng, thay đổi những ràng buộc ngày xưa, sống cuộc sống thần tiên tiêu dao hàng ngày. Nhưng vì Trương Tử An, Lão Trà bằng lòng bỏ qua cuộc sống không tranh đoạt, lại bước vào giang hồ trận địas mai phục khắp nơi.
Lão Trà cùng không phải là phản bội dòng họ “Diệp”, chỉ là so với huyết thống cùng tình cảm, nó lại càng coi trọng “Nhân nghĩa” hơn.
Thật ra cho dù hôm nay Trương Tử An không nói đến quán trà Ẩn Vụ, nó cũng sẽ tìm một cơ hội để nói ra. Nó tính toán đem Trương Tử An giới thiệu cho cô gái họ Diệp kia, nếu lỡ như bản thân tuổi thọ không chống đỡ được đến năm năm sau có thể xin cô gái ấy thay thế truyền thụ cho Trương Tử An hiền lành kỹ xảo đánh đấm.
Lão Trà không đem ý nghĩ của mình nói cho Trương Tử An, bởi vì không cần thiết…
Nó đã sớm xem nhẹ chuyện sống chết, chết đi đối với nó mà nói chính là đi kết giao đoàn tụ với nhóm bạn cũ, không có gì đáng sợ, bọn họ đã chờ nó lâu lắm rồi.
“Tử An, thời gian không còn sớm, chúng ta tiếp tục tìm đi.” Nó lạnh nhạt nói.
Trương Tử An cùng Lão Trà rời khỏi sân thượng tràn ngập tình tứ, theo thang bộ đi xuống.
Bao gồm cả tầng thượng ngắm cảnh, tòa dạy học trung tâm có 30 tầng, trong đó lầu một và lầu hai là nối liền một đường, chỉ có vài phòng để đồ vật và phòng bảo vệ cùng nhà vệ sinh. Tổng cộng cần tìm 27 tầng lầu.
Tầng 29, không có.
Tầng 28, không có.
Tầng 27, không có.
Trương Tử An một tầng lại một tầng đi xuống tìm, dần dần tìm ra bố cục của tòa nhà. Mỗi tầng đều có giảng đường rộng lớn, ngoài ra còn có một số phòng học nhỏ cùng văn phòng giáo viên.
Có phòng đang học, có phòng toàn bộ đều là sinh viên tự học, còn có trong vài phòng học là các câu lạc bộ đang tổ chức hoạt động. Trương Tử An tùy tiện xông vào một phòng của câu lạc bộ nhạc giao hưởng, bị bọn họ hung hăng trừng mắt đuổi ra.
Cứ tìm kiếm không mục đích như vậy khắp xuống phía dưới thật sự là một bài kiểm tra tâm lý, thường xuyên lâm vào cảnh hoài nghi chính mình, vừa rồi phòng học kia hắn đã vào chưa? Có phải đã để sót nơi nào rồi không?
Trừ bỏ số tầng bên ngoài, mỗi tầng đều có bố cục tương tự như, giống như xem một đoạn phim đã biết rõ cách thức quay phim hết lần này đến lần khác, chỉ còn lại tìm kiếm máy móc chán nản.
Di động vang lên một tiếng, là nhắc nhở dung lượng pin thấp. Mở camera liên tục làm cho dung lượng pin hao tổn rất nhiều, trước khi rời đi mới vừa nạp đầy pin mà lúc này lượng pin hiển thị đã sắp chuyển đỏ. May mắn lần này hắn có chuẩn bị đầy đủ, mang theo sạc dự phòng nếu không chỉ có thể tiếc nuối bỏ dở nửa chừng.
Đem sạc pin nối với điện thoại, Trương Tử An đẩy ra một cánh cửa phòng học nhỏ, lại không ngờ phát hiện ra dáng người quen thuộc.
Phòng nhỏ này là văn phòng của một giáo sư, bên trong bày sáu bàn làm việc, ngoài ra còn có một loạt sofa để tiếp khách. Chẳng qua bên trong lúc này chỉ có hai người, trong đó một người đang đứng là thanh niên mặc áo khoác dài, một người khác quần áo chỉnh tề đang nói chuyện xem ra là vị giáo sư.
Văn phòng này có vẻ như thuộc về viện sinh vật, mỗi bàn đều bày tài liệu cùng sách vở liên quan, cụ thể là công trình sinh vật, kỹ thuật sinh vật hay là hệ khoa học sinh vật cũng không biết. Trên vách tường dán số điện thoại của các văn phòng trong trường học, một góc trong phòng bày các mô hình hóa thạch xương cốt cổ.
Thanh niên mặc áo khoác ngoài đưa lưng về phía cửa, hai người đang tranh luận cái gì đó.
Tiếng Trương Tử An mở cửa làm hai người dừng tranh luận, đồng thời chuyển tầm mắt sang.
“Là anh.” Thanh niên mặc áo khoác nhăn đôi lông mày lại, “Anh tới làm gì?”
Hắn lại nghi ngờ nhìn chằm chằm vị giáo sư kia, “Mọi người biết nhau à?”
Giáo sư nam đỡ kính mắt, tức giận trả lời: “Tôi còn muốn hỏi cậu đây, đây là bạn của cậu à?”
“Không phải!” Trương Tử An cùng thanh niên mặc áo khoác cùng lúc trả lời.
Rất đồng thanh, bọn họ trừng mắt đối phương, lập tức xấu hổ quay đi.
Đùa à! Tôi không muốn làm bạn với tên thanh niên này.
“Cho dù không đúng cũng thật thất lễ.” Nam giáo sư luân phiên nhìn hai người bọn họ, “Tôi nói với cậu này, yêu cầu của cậu rất không thực tế, tôi gần đây muốn đi Ai Cập khảo sát không phải là giả, hơn nữa tôi cũng thực sự hứng thú với mèo Ai Cập cổ đại nhưng loại sinh vật này đã sớm tuyệt chủng, cậu bảo tôi tìm chúng ở đâu đây.”
“Đừng nói nữa!” Thanh niên mặc áo khoác liếc mắt Trương Tử An một cái, ngăn cản giáo sư tiếp tục nói.
Trương Tử An vừa nghe liền vui vẻ, hóa ra tà tâm của tên tiểu tử thối này vẫn còn à? Muốn có mèo Ai Cập cổ đại ư, đợi kiếp sau đi!
“Thầy Vệ, hôm nay tôi xin về trước, hôm khác lại đến.”
Thanh niên giả bộ bình tĩnh, không vui vẻ gì đi tới cửa, trừng mắt nhìn Trương Tử An, “Sao anh còn chưa đi nữa?”
“Tại sao tôi phải đi?” Trương Tử An hỏi ngược lại.
“Vì sao anh lại tới đây?”
“Tôi muốn làm gì liên quan gì tới anh?” Trương Tử An không hề tỏ ra yếu thế.
Thầy giáo họ Vệ sợ họ ầm ĩ bèn đứng lên, nhanh chóng đem bọn họ tách ra, khuyên can nói: “Cậu có việc thì đi trước đi.”
“Hắn không phải học sinh trường này.” Thanh niên mặc áo khoác nói.
“Anh quan tâm làm gì!” Trương Tử An tức giận nhìn, “Tôi muốn thi làm nghiên cứu sinh!”
Trước khi lời Trương Tử An dứt, đã bị giáo sư họ Vệ nắm chặt hai vai!
Trương Tử An sợ tới mức lạnh run, chẳng lẽ khoác lác cũng phạm pháp à?
“Bạn học! Cậu thật sự muốn thi làm nghiên cứu sinh của tôi à?” Thầy Vệ kích động loạng choạng lay hai vai Trương Tử An, “Thật tốt quá! Tôi rốt cuộc cũng đợi được! Lại đây điền đơn đi!
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN