Chương 139: Giấc mộng thịnh thế, đã thành không
Editor: Linh Lục
Beta: Ngân Y
Bảy chiến binh cầu vồng sóng vai mà đi, chen đầy lối đi bộ, người đi đường sôi nổi né tránh, sợ không cẩn thận trêu chọc bọn họ.
Trương Tử An nhìn bóng dáng bọn họ, trong lòng sầu khổ.
“Sao lại thế này?” Nafina nhảy đến, nhìn nhìn mặt hắn, lại ngó sang bảy chiến binh cầu vồng đang rời đi.
Nafina đã học được cách sử dụng bồn cầu trong buồng vệ sinh, vừa nãy nó đang sử dụng buồng vệ sinh, cho nên mới không xuống.
Trương Tử An may mắn Nafina không thấy màn vừa rồi, nếu không nó thế nào cũng phải xông lên đánh nhau với bọn họ. Cho dù Nafina có mạnh mẽ nhanh nhạy nhưng một đấu bảy cũng là lành ít dữ nhiều… Huống chi dưới áo của bọn họ có gì đó phồng lên, hắn hoài nghi có giấu giếm vũ khí.
“Không có việc gì, bọn họ hỏi đường thôi.” Hắn nói dối.
Nafina hoài nghi nhìn chằm chằm hắn.
Hắn không thể nói thật, nếu không Nafina chắc chắn sẽ đuổi theo. So với tổn thất tiền tài, hắn càng không muốn thấy Nafina bị thương.
“Thật mà.” Hắn cười rộ lên, “Đó là một đám mù đường. Không thấy bộ dáng bọn họ ngu ngốc lắm sao?”
Những lời này hóa ra lại rất có sức thuyết phục.
Nafina tán thành: “Bổn cung cũng cảm thấy bộ dáng bọn họ giống mấy tên ăn thịt người đầu cắm lông chim ở phương nam, trên mặt bôi màu.”
Lần này là Trương Tử An cười thật, cách so sánh này quá hình tượng.
Phương nam… chắc nó đang ám chỉ ở châu Phi, cũng là phương nam Ai Cập cổ.
“Đi thôi, vào nhà đi, thời tiết bên ngoài lạnh hơn rồi.”
Nafina đi thẳng về phòng, nhảy lên cây cho mèo của riêng nó, bắt đầu ngủ nướng.
Tinh Hải đang chơi với nhóm mèo con, hờ hững với tất cả mọi việc đã phát sinh bên ngoài.
Chờ một chút, thật sự hờ hững sao? Trương Tử An nghĩ nghĩ, có lẽ là Tinh Hải đã biết trước kết quả rồi? Thôi kệ, lý luận lượng tử quả thực không phải người thường có thể lý giải, có nghĩ cũng vô dụng.
Hắn vào phòng, lại nằm lên ghế.
Lão Trà nhàn nhã thưởng thức trà nóng, nói: “Sắc mặt tiểu hữu không tốt lắm, đang có tâm sự ư?”
Trương Tử An cười khổ, có tâm sự rất nhiều luôn ấy! Sắp lấp kín cả người rồi.
Tổn thất một vạn đồng tiền không sao, coi như là ném qua cửa sổ nhưng sợ chính là những người đó nếm được mùi ngon, chưa được hai ngày sẽ lại lấy cớ vay tiền đến đòi tiền —— chắc chắn sẽ xảy ra luôn ấy chứ! Nếu những người đó có lương tri cũng sẽ không làm việc thất đức như này.
“LãoTrà này, những người vừa rồi…”
Hắn nói nói một nửa lại nuốt vào. Cho dù kể khổ với Lão Trà cũng có ích lợi gì đâu? Hắn muốn tìm kiếm trợ giúp gì từ trạch tâm nhân hậu Lão Trà đây?
Đây là cửa hàng của hắn, đây là nhà của hắn.
Xảy ra chuyện, hắn nên nghĩ cách giải quyết.
“Không có gì, sắc mặt không tốt là bởi vì buổi sáng hôm nay bị táo bón.” Hắn cười cười, nói cho có lệ.
Trương Tử An không chú ý đến, dưới bề ngoài nhìn như bình tĩnh của Lão Trà lại cất giấu một nỗi lòng không bình tĩnh, đặc biệt là trong ánh mắt nó ẩn chứa thân thiết bi thương và thất vọng, giống như một buổi sáng tỉnh dậy phát hiện mộng đẹp đã tan biến…
Nhưng mà bi thương và thất vọng cũng không phải toàn bộ cảm nhận của nó. Nằm sâu trong mắt của Lão Trà có gió lốc đang ấp ủ, dường như có một đám tro tàn tưởng chừng đã cháy rụi lại bùng cháy một lần nữa! Đó là ngọn lửa đốt hết mọi tội ác thế gian!
“Tôi đi ra ngoài mua gì đó để ăn.” Trương Tử An nghĩ ra ngoài giải sầu, dù sao ít nhất những người đó hôm nay sẽ không đến nữa.
Sau khi Trương Tử An rời đi cửa hàng, Nafina đang ngủ gật mở mắt, thả người nhảy xuống, dừng trước mặt Lão Trà.
Lão Trà lẳng lặng thưởng thức nước trà.
“Bổn cung hỏi mi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Mặt Nafina lạnh như sương.
“Khởi bẩm bệ hạ, chỉ là việc nhỏ không đáng giá nhắc tới mà thôi.” Lão Trà bình tĩnh nói.
“Hừ!” Nafina bật móng vuốt ra, hùng hổ doạ người nói: “Bổn cung nhịn mi đã lâu lắm rồi.”
“Một khi đã như vậy, nhịn thêm mấy ngày nữa không được sao?” Lão Trà cười nói, “Lão hủ bảo đảm việc này nhất định sẽ cho bệ hạ một kết quả hài lòng.”
Nafina nheo mắt, trong ánh mắt âm tình bất định.
Lão Trà khiến Nafina có một cảm giác không nắm bắt được, loại cảm giác này không giống như Tinh Hải là không đoán ra suy nghĩ mà là nói lão gia hỏa này hình như đang che dấu thực lực. Nafina không quá hiểu tư duy của phương đông —— có thực lực thì khoe ra đi, không thực lực thì thành thật cút sang một bên, che dấu thực lực là muốn thế nào?
Theo lý thuyết, Nafina có thể ra lệnh cho mèo nhà toàn thiên hạ, cho dù mệnh lệnh một con mèo lập tức tự sát cũng không nói chơi nhưng kỳ quái chính là nó không ra lệnh được cho con mèo già này. Nó mơ hồ có thể cảm giác được, trong cơ thể lão mèo già này tồn tại sức phản kháng quật cường nào đó, chỉ nhỏ bé như hạt cát, rồi lại tựa núi cao không thể lay động, hẳn là… Năng lực tín nhiệm nào đó, cho dù là hy sinh cũng nhất điịnh giữ lại tín niệm đó.
Nafina vẫn cứ không hiểu tư duy của phương đông, ngoại trừ tồn tại và cùng người mình thích tồn tại bên nhau lâu dài, còn có cái gì quan trọng hơn chứ?
Nhưng dưới con mắt của Lão Trà, thế gian có một số việc là cao hơn hoàng quyền, vượt cả sinh tử.
Phú quý không được dâm, nghèo nhưng không thể hèn, uy vũ không thể khuất!
Lão Trà ngóng trông bảy người kia nhanh chóng quay lại đây, càng nhanh càng tốt, lần này tốt nhất không chỉ đứng ngoài cửa mà là đi vào trong tiệm, nó nhất định sẽ đứng ra với tư cách của một chủ nhà, chiêu đãi bọn họ thật tốt.
Đúng vậy, chủ nhà. Bởi vì nó không hề cho rằng đây là cửa hàng của một mình Trương Tử An mà là cửa hàng của tất cả mọi người, trong đó cũng có một phần là Lão Trà đây. Ai muốn đập chén trà của nó, nó sẽ khiến cho kẻ đó cả đời không uống được trà! Thế giới bên ngoài có lẽ không ấm áp như nó tưởng nhưng ít ra cửa hàng này rất ấm áp, tựa như thảm điện dưới thân nó vậy, khiến nó cảm thấy rất thoải mái.
Móng vuốt của Lão Trà đang run rẩy —— không phải bởi vì sợ hãi mà bởi vì hưng phấn. Nó đã sắp không áp chế được chiến ý mênh mông mãnh liệt trong lòng, nhiệt huyết đã ngủ yên nhiều năm đang sôi trào!
Nafina không biết phải làm gì tiếp theo, có nên ép hỏi Lão Trà hay không? Nó chán ghét cảm giác không hay biết gì.
Đúng lúc này ——
“Tin tưởng Lão Trà đi.” Tinh Hải đang vui vẻ chơi trốn tìm, đang vội cũng phải quay đầu nói một câu.
Chỉ nói một câu như vậy, Tinh Hải suýt nữa bị nhóm mèo con bắt được, sợ tới mức nó cũng không dám phân tâm nữa.
Nafina rất kinh ngạc.
Nó không biết Lão Trà ẩn giấu bao nhiêu thực lực nhưng thực lực Tinh Hải thì nó rất hiểu biết.
Ánh mắt Nafina đảo qua đảo lại giữa Tinh Hải với Lão Trà, cuối cùng nó cực kỳ khó chịu mà hừ lạnh một tiếng, nhảy trở lại cây cho mèo của riêng nó.
Lão Trà hơi hơi khom lưng với Nafina biểu đạt lòng biết ơn.
Nó không oán hận với sự lãnh ngạo của Nafina bởi vì mục tiêu hoàn toàn tương đồng với của nó, chính là không cho bất luận kẻ nào đánh vỡ sự an tường của cửa hàng nhỏ này. Nó đã đủ già rồi, già đến mức có thể liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của Nafina.
Ngoài ra Lão Trà rất rõ ràng, mấy tên đầu óc ngu si kia chắc chắn bị người xui khiến, thủ phạm chân chính vẫn đang trốn phía sau màn —— trăm ngàn năm đã qua, kịch bản như này chưa bao giờ thay đổi. Nó nhớ kỹ nam nhân mang hương vị chuột cống kia.
Chỉ cần chờ Lão Trà có thể tự do rời đi cửa hàng nhỏ này…
Không cần sốt ruột, nó có rất nhiều kiên nhẫn.
Bọn chuột nhắt!
———————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader