Chương 140: Vợ chồng bán điểm tâm sáng
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Trương Tử An không biết Tiểu Cần ở nơi nào, chỉ biết rằng cô bé là từ phương Bắc tới bởi vậy sau khi ra khỏi cửa hàng liền theo hướng Bắc mà đi.
Lúc đi đến giao lộ, vừa vặn thấy Tiểu Cần mang theo một túi hoa quả khô chạy chậm lại phía này.
Hôm nay Tiểu Cần thắt hai bím tóc chỉ về hướng 10 giờ và 3 giờ.
” Tiểu Cần!” Hắn vẫy vẫy tay.
“Oa! Là cửa hàng trưởng ca ca!” Tiểu Cần vẻ mặt kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng), che cái miệng nhỏ kêu lên.
“Qua đường lớn cẩn thận một chút.” Hắn nhắc nhở.
“Vâng! Em biết!” Tiểu Cần gật đầu. Khi đèn dành cho người đi bộ chuyển xanh, dòng xe cộ hoàn toàn dừng lại, cô bé một bên cẩn thận quan sát trái phải, một bên chạy chậm qua đường.
“Cửa hàng trưởng ca ca sao lại không ở trong cửa hàng vậy?” Tiểu Cần chạy đến trước mặt hắn hỏi, “Ai sẽ chăm sóc thú cưng?”
Trương Tử An ngồi xổm xuống, nói: “Thực ra thì… Mấy ngày nay anh có chút việc muốn làm, trong cửa hàng sẽ do người khác lo.”
Tiểu Cần gật đầu như đã hiểu, nói: “Em biết rồi ạ! Mama nói anh bận rộn rất nhiều việc. Cửa hàng trưởng ca ca không cần lo lắng, Tiểu Cần cũng có thể hỗ trợ, quét rác linh tinh không thành vấn đề!”
Trương Tử An cười nói: “Không cần đâu. Anh đến tìm em là có chuyện muốn nói cho em, vài ngày nữa đừng tới cửa hàng.”
“Ơ! Tại sao vậy?” Tiểu Cần giương mắt nhìn về hướng cửa hàng thú cưng.
“Bởi vì người vừa đến hỗ trợ trông coi cửa hàng không thích trẻ con, Tiểu Cần có khi sẽ bị mắng. Không sao đâu, vài ngày nữa là xong rồi, đến lúc đó em có thể tiếp tục đến cửa hàng chơi.” Trương Tử An giải thích.
“Ô ~ Tiểu Cần sẽ không quậy đâu mà….” Cô bé nhăn mặt lại, không tình nguyện nói.
“Anh biết, Tiểu Cần là bé ngoan, không phải đứa trẻ hư. Nhưng mà chuyện này cùng với quậy phá hay không quậy phá không liên quan đến nhau, người kia rất ghét trẻ con, tất cả đều ghét. Cho nên Tiểu Cần chờ vài ngày đi, anh sẽ bảo người kia chăm sóc hamster và thỏ tai cụp thật tốt nhé.” Hắn an ủi nói.
“Cửa hàng trưởng ca ca khi nào mới trở về vậy?”
Trương Tử An nghĩ nghĩ, “Tiểu Cần đến trường bằng con đường này sao?”
Cô bé gật đầu.
“Chờ lúc anh trở về sẽ giống hôm nay đợi em ở đây nhé. Trước đó, Tiểu Cần không cần đến cửa hàng thú cưng đâu, người kia mỗi khi tức giận đều rất đáng sợ, không chừng sẽ còn giận chó đánh mèo lên mấy con hamster cùng thỏ tai cụp đấy.”
Những lời này cực kỳ có tác dụng. Tiểu Cần lập tức mở to mắt, dùng sức lắc đầu, “Tiểu Cần đã biết! Tiểu Cần chờ cửa hàng trưởng ca ca trở về rồi mới đến!”
“Được rồi, biết vậy là được, mau đến trường đi thôi, đã không còn sớm.” Hắn vỗ vỗ túi nhỏ của cô bé.
“Cửa hàng trưởng ca ca, hẹn gặp lại!” Tiểu Cần một bên vẫy tay một bên chậm rãi rời đi.
“Đừng vẫy nữa, mau nhìn đường phía trước! Cẩn thận đừng có ngã đó!” Trương Tử An hô.
“Vâng!”
Tiểu Cần vẫn khá dễ lừa gạt, Trương Tử An cảm thấy IQ của mình có vẻ đã siêu việt hơn một chút.
Hắn do dự một lát, vẫn là không nói cho Tôn Hiểu Mộng, cô bình thường chỉ có buổi sáng mới đậu xe trước cửa hàng một chút, có khi còn không đậu, tính nguy hiểm không lớn. Nếu bịa đặt nói dối mà bị cô phát hiện còn rắc rối hơn.
Hắn quyết định mấy buổi sáng tiếp theo lùi lại giờ mở cửa, đợi đến 9 giờ, cửa hàng xung quanh đã mở hết rồi mới mở.
Trương Tử An trở về, khi đi nhanh về phía cửa hàng, nhìn thấy ở đường đối diện khai trương một quầy điểm tâm.
Hắn đi qua đường lớn, tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, “Cho một bát hoành thánh lớn.”
“Được được! Chờ một lát.”
Hai vợ chồng trung niên của cửa hàng điểm tâm một người phụ trách nấu cơm, một người phụ trách lấy tiền làm việc vặt, phối hợp rất ăn ý, căn bản không cần trao đổi. Trương Tử An nghe khách hàng khác gọi bọn họ là “chú Lý” và “dì Lý”, cũng không biết là ai họ Lý.
Một lát sau, dì Lý mang theo một chén hoành thánh lớn ra đặt trước mặt Trương Tử An.
Hắn thanh toán tiền.
Bà chủ thu tiền nhưng không rời đi ngay.
“Tiểu tử,”Bà thấp giọng nói, “Cháu đắc tội với ai sao?”
Trương Tử An kinh ngạc ngẩng đầu.
Bà chủ Lý đeo khẩu trang, ước chừng bốn năm mươi tuổi, hai má bị phơi nắng đến đỏ lên, vài sợi tóc tuột ra từ cái kẹp tóc bay lòa xòa trong gió.
“Bác cùng bạn già buổi sáng nhìn thấy nhưng mà cháu đừng trách chúng tôi, chúng tôi là người ngoài, không dám gây chuyện.” Bà có phần áy náy nói.
Trương Tử An xua tay,”Không có, cháu làm sao có thể trách hai bác, chính cháu là người địa phương cũng không muốn gây chuyện.”
Hắn nhìn nhìn hai bên trái phải, quầy điểm tâm hiện tại chỉ có hắn cùng mấy học sinh, nói: “Mời ngồi xuống rồi nói.”
Bà chủ Lý ngồi đối diện hắn, thở dài nói: “Tiểu tử, cháu là chủ cửa hàng thú cưng bên kia đường phải không?”
Trương Tử An vừa lấy thìa đũa ăn hoành thánh vừa gật đầu.
“Đầu năm nay mở cửa hàng không dễ dàng, nếu không có ai bảo bọc, một khi đắc tội với người khác sẽ rất phiền toái.” Bà chủ Lý càng không ngừng thở dài, “Nhớ năm đó, bác cùng bạn già…”
Bà muốn nói lại thôi, giống như sợ hãi nhìn quanh bốn phía, mới thấp giọng nói:”Trước kia tôi cùng bạn già cũng là bán quán cơm bên ngoài, kinh doanh cũng không tệ lắm, sau lại đắc tội người ta, cửa hàng bị đập phá, còn uy hiếp chúng tôi nếu còn gặp lại sẽ thủ tiêu…”
“Chúng tôi rất sợ, đều là dân bình thường, không thể trêu vào người ta nhưng mà cũng không còn cách khác, chỉ có thể xa xứ chạy đến nơi này mở quán…”Bà chủ Lý nói xong liền muốn khóc.
Trương Tử An ngậm một miếng hoành thánh ở miệng, làm thế nào cũng không nuốt được.
Có thể mở một cửa tiệm, ai lại muốn ở ven đường mở quán bán hàng chứ? Dầm mưa dãi nắng, còn bị trật tự đô thị rượt đuổi…
“Tiểu tử, nghe bác khuyên một câu, đừng đối địch với bọn họ. Bác nhìn cháu như vậy chắc là đã học qua đại học, không mở cửa hàng thì vẫn có thể đến công ty nào đó xin việc cũng không tệ. Nếu thật sự muốn mở một cửa tiệm, chờ vài năm nữa khi đầu sóng ngọn gió qua đi đã. Những người đó đều là chó điên, bắt ai cắn ai, bị bọn họ cắn cũng không thể nói lý lẽ…”
Trương Tử An cố sức nuốt xuống miếng hoành thánh, hỏi: “Bác gái, bác nói là cháu đã đắc tội ai sao?”
Bà chủ vỗ đùi nói: “Nhất định rồi! Không đắc tội với bọn họ thì bọn họ sẽ tìm đến tận quán sao? Trên đường này nhiều cửa hàng như vậy, bọn họ vì sao không vào cửa hàng khác mà lại đến cửa nhà cháu chứ? Cháu ngẫm lại có hợp lý hay không?”
Trước khi được bà chủ quán nhắc nhở, Trương Tử An căn bản không nghĩ theo hướng này. Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, đầu óc hắn đã muốn loạn thành một cục, tự hỏi làm thế nào để Tiểu Cần cùng Tôn Hiểu Mộng mới không bị cuốn vào, tận lực giảm bớt tổn thất. Hắn vốn tưởng chuyện ngày hôm nay là một sự kiện riêng biệt, đơn giản chỉ bởi vì xui xẻo mới gặp phải nhưng nếu bà chủ quán nói đúng, vậy thì…
Hắn nghĩ tới Trần Thái Thông, nhớ đến ánh mắt tràn ngập oán hận lúc Trần Thái Thông sắp rời đi kia.
Hóa ra là như vậy…
Nhưng mà vẫn khó giải quyết như cũ.
Cho dù đã biết nguyên nhân nhưng phải làm thế nào đây?
Trương Tử An không khỏi hồi tưởng chuyện cách đây không lâu, từ nam nhân mặc áo gió cùng cảnh báo của Tiêu Nhan, quả thực giống như lời tiên đoán ứng nghiệm vậy.
Quả nhiên hắn vẫn quá ngây thơ rồi.
“Thương trường như chiến trường” Những lời này thật sự một chút cũng không sai!
Bà chủ quán nhìn vẻ mặt của hắn liền nhìn ra manh mối, bà biết Trương Tử An có lẽ đã đoán ra ai là người đứng đằng sau.
Bà đồng tình nói: “Tiểu tử, đừng lấy cứng đối cứng với bọn họ, đối với cháu cũng không được lợi gì, trừ phi cháu có quan hệ nhưng mà bác thấy không giống như là có…”
Mấy người học sinh đã ăn xong hoành thánh, rời đi thẳng.
Bà lại thở dài một tiếng, không nhiều lời nữa, đứng lên thu dọn bát đĩa bẩn.
———————————-
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader