Chương 64: Vụt mất mười vạn!
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Tầm mắt của người đàn ông dừng lại một giây trên túi mua sắm của tiệm vàng bạc Long Phượng trong tay Trương Tử An, sau đó lại di chuyển đến trước mặt hắn, âm thanh bình thản mở miệng nói: “Tôi muốn mua con mèo màu vàng kia của cậu, mười vạn.”
Lời ít ý nhiều.
Trương Tử An thích loại người thẳng thắn như này.Vì vậy hắn cũng thẳng thắn trả lời: “Không bán.”
Đùa à! Được rồi, Nafina là thú cưng thường sao? Nhất định không thể bán nó, bằng không hắn và Nafina, có khi còn cả điện thoại di động của hắn sẽ bị mang đi thái lát ra từng miếng để giải phẫu đấy…
Hơn nữa xưa nay loài mèo vốn không xem con người là chủ nhân. Và với Nafina coi trời bằng vung kia thì lại càng không chấp nhận Trương Tử An là chủ nhân của nó, cũng sẽ không tự coi nó là thú cưng của hắn, ngược lại thì đúng hơn.
Tuy nhiên, khi người đàn ông nói ra hai chữ “Mười vạn” này, trong lòng Trương Tử An vẫn nảy lên một cái, cảm giác như mình vừa vụt mất mười vạn vậy.
Môi người đàn ông giật giật, nói: “Con mèo có huyết thống tốt nhất trong trại nuôi cũng không quá 50 ngàn, tôi đã ra giá gấp đôi cho cậu rồi.”
Trương Tử An thờ ơ nhún nhún vai, “Vậy anh qua đó mua đi, nếu như anh có thể mua được.”
“Xem ra, cậu đã biết nó là giống mèo gì rồi.” Người đàn ông trầm mặc trong chốc lát, nói.
“Tôi vốn không chắc chắn lắm nhưng anh ra cái giá này tôi đã xác định được rồi.” Nếu đối phương muốn giả bộ bí hiểm, Trương Tử An cũng vui vẻ phối hợp thôi.
Người đàn ông bị nghẹn một chút, môi mỏng mím chặt càng trở nên trắng toát.
Trương Tử An trong lòng rất thoải mái, anh càng khó chịu tôi càng thoải mái.
“Hai mươi vạn.” Người đàn ông nói.
“Không bán.” Trương Tử An đau lòng nói.
“Tôi có thể giúp cái tiệm nhỏ này của cậu vượt cửa hàng Phồn Tinh ở khu Đông Thành.” Nam tử đột nhiên chuyển đề tài. Hắn nghĩ với điều kiện này Trương Tử An sẽ tuyệt đối sẽ không từ chối.
Trương Tử An bất ngờ, “Cửa hàng Phồn Tinh liên quan gì đến tôi?”
Nam tử nghe vậy lại càng bất ngờ, “Cậu không biết ư? Cậu không biết tại sao lại có một nhóm đến tiệm của cậu ư?”
Trương Tử An nhớ tới tên miêu tặc và nữ sinh cầm điện thoại livestream, hoá ra bọn họ là một nhóm à, hắn đang bảo làm sao tự nhiên lại có tận năm người đến cùng một lúc như vậy, nhưng cái miệng của hắn cũng không chịu thua, “Vậy thì sao?”
Hắn học đại học và làm việc đều ở ngoài tỉnh, căn bản không biết thành phố Tân Hải có diễn đàn Vọng Hải Các, càng không biết đoạn thời gian gần đây trong diễn đàn xảy ra chuyện gì, mấy người Triệu Kỳ hay Vương Càn, Lý Khôn đều không nói cho hắn biết.
Nam nhân đã hiểu, liền hỏi: “Cậu không biết Vọng Hải Các sao?”
Trương Tử An lần đầu nghe đến cái tên này, hắn lập tức trả lời: “Anh biết an lợi không?”
Bị từ “an lợi” nhét đầy miệng, nam tử lại bị nghẹn một lần nữa, âm thanh vốn không có chút rung động nào cuối cùng cũng lẫn một tia tức giận, “Vọng Hải Các là diễn đàn lớn nhất, an lợi là cái gì chứ!”
Trương Tử An xua tay, “Mặc kệ là cái gì, không bán chính là không bán, mời anh đi cho, tôi còn muốn làm ăn.”
Nam nhân không chịu từ bỏ, tiếp tục đưa ra điều kiện: “Tôi có thể giúp tiệm của cậu lên vị trí cao nhất ở khu vực thú cưng của diễn đàn Vọng Hải Các trong một năm, chỉ cần cậu đem con mèo kia bán cho tôi —— cậu biết chuyện này sẽ đem đến bao nhiêu lưu lượng không? Cậu có biết những lưu lượng này sẽ chuyển thành bao nhiêu đơn đặt hàng không? Dựa vào giao tình của tôi và nhân viên quản lý Vọng Hải Các, những việc này không phải là không thể.”
“Trừ khi anh có thể để cửa hàng của tôi đứng đầu diễn đàn 1024 trong một năm, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ một chút – nhân tiện xin mã mời chung.”
Sắc mặt nam nhân hơi đổi một chút, hắn hít vào một hơi thật dài, “Xem ra cậu không hiểu được cái gì là sức mạnh chân chính!”
Mẹ nó! Không phải chỉ là một diễn đàn thôi sao, anh nhất thiết phải bày ra cái loại khí thế đại boss làm gì? Trái tim nhỏ của tôi đang nhảy loạn lên rồi này, thật sự muốn đấm cho anh một trận mà…
Nam nhân ép vành nón xuống thấp, “Theo quan sát của tôi mấy ngày gần đây, tiệm của cậu đã ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ của cửa hàng Phồn Tinh —— tuy rằng cái này không phải do cậu gây nên nhưng trách nhiệm chắc chắn sẽ quy về trên đầu cậu. Những trận chiến tiếp theo, nếu như không có sự giúp đỡ của tôi, cậu chỉ có thể chiến đấu một mình.”
Giọng điệu này là sao vậy. Ảnh hưởng đến lợi ích của Phồn Tinh ư? Tôi và Phồn Tinh nước sông không phạm nước giếng, không cùng xuất hiện, anh vì muốn lấy được Nafina mà cũng bịa chuyện giật gân quá đi…
Trương Tử An cảm thấy hắn đang chuyện bé xé ra to. Thị trường thú cưng toàn quốc có hơn trăm triệu con, hơn nữa tốc độ tăng trưởng hàng năm đều rất mãnh liệt lên đến tận 12%, vượt qua cả nước Mỹ trở thành thị trường thú cưng lớn nhất thế giới. Thế lực của Phồn Tinh đã là thế lực bá chủ, họ ăn thịt gặm xương, chẳng lẽ còn không cho phép những cửa hàng thú cưng bình thường này ăn canh sao?
Có câu nói ‘Làm người chừa lại một lối đi, ngày sau còn dễ gặp mặt’.
Hắn cũng không tin tưởng lời của nam nhân mà chỉ dửng dưng như không nói: “Ha ha, một mình chiến đấu thì đã là gì? Để anh mở mang chút kiến thức, nếu như bọn họ dám đến khiêu khích tôi thì chắc chắn tự tìm đường chết!”
Nam nhân ngạc nhiên hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn một lúc, nói: “Vậy tôi sẽ chờ, hi vọng cậu không hối hận với những lời nói ngày hôm nay.”
“Tạm biệt.” Nam nhân vung chiếc áo khoác, bỏ tay vào túi rời đi.
“Xin cứ tự nhiên.”
Thần giữ cửa cuối cùng cũng đi rồi, Trương Tử An mở cửa tiệm ra, cầm lấy tờ giấy trên cửa kéo xuống, tiện tay ném vào trong đống giấy vụn.
Chỉ còn lại một con mèo Anh lông ngắn và một con mèo Xiêm, cho dù không có Nafina cũng rất biết điều, không có đi bậy trong nhà cũng không làm đổ chậu nước. Nhìn thấy Trương Tử An về chúng liền kêu ‘meo meo’ rồi tiến lên đón, thần thái so với lúc ở cùng Nafina thoải mái hơn một ít —— đây giống như lớp học tự học mà không có giáo viên giám sát vậy.
Samoyed trong quầy trưng bày liếc nhìn hắn một cách uể oải rồi lại nhắm mắt lại. Lúc Trương Tử An đề cử Schnauzer cho khách mà không đề cử nó đã khiến Samoyed ầm ĩ nháo loạn một trận.
Hamster nhỏ và thỏ có lẽ do trí thông minh thấp nên lúc cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, cần đi vệ sinh thì đi vệ sinh. Chẳng quan tâm là chúng phải ở trong cửa hàng bao lâu mà ngược lại ở trong cửa hàng còn có người bao dưỡng chúng.
“Tui cũng muốn được bao nuôi mà, phú bà nào đến đem tui ôm đi đi!” Trương Tử An thở dài nói.
Quay lại trong khu vực trống trong tiệm, hắn thả Tinh Hải và Nafina ra ngoài.
Tinh Hải lắc đầu, lắc tai, thấy cảnh quen thuộc mới chậm rãi xoay người, vui vẻ nói : “Meo! Tử An, cùng chơi trốn tìm đi!”
Nafina thì lại kiêu ngạo ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng như cây bạch quả trừng trừng Trương Tử An: “Vừa nãy ngươi đi đâu?”
Trương Tử An đặt túi của tiệm Long Phượng đứng thẳng trước mặt nó, “Đương nhiên là đi mua cái này rồi.”
Mắt của Nafina lập tức sáng rực, lỗ tai rung nhẹ dựng thẳng lên, đầu lưỡi liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương quảng cáo ở mặt bên túi, không nỡ dời đi. Trong lòng Trương Tử An chửi thề vô số lần, đây thực sự là một con mèo hám tiền mà!
“Được rồi, đây là đồ của mày, mày tự mở ra đi. Tinh Hải, chúng ta đi chơi trốn tìm.” Hắn nói với Tinh Hải, cũng thuận tiện đem cửa đóng lại và treo một chiếc chuông mèo lên.
Tiếng chuông lanh lảnh dễ nghe vang lên trong cửa hàng.
————————————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader