
Chương 51: Trộm nhưng không hẳn là trộm
Edit: Quy Nguyệt
Beta: Ngân Y
Giang Thiên Tuyết không thể hiểu được. Cho dù cô không hiểu về thú cưng nhưng nhìn phòng livetsrean được tặng rất nhiều quà thì cũng biết cảnh tượng vừa rồi không tầm thường.
“Tui vừa mới đến, cho hỏi chỗ đang livestream là ở đâu vậy?”
“Cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên.”
“Ở thành phố nào thế?”
“Tân Hải đấy,s bạn không phải người địa phương sao?”
“Ầy, tui là người nơi khác. Vừa rồi có ai thu lại không? Tui đến sau, chỉ xem được một chút khúc cuối.”
“Mị có ghi, chuẩn bị buổi tối xem lại. Nếu muốn thì chuyển qua Airpay mị 50.”
“F*ck! Khôn thế. Như thế là kiếm được tiền nhỉ!”
“50 là 50, nhắn tài khoản cho mị. Mị phải cho những người trong câu lạc bộ mèo xem.”
Phòng livestream chủ yếu là dân địa phương của Hải thị, ít nhiều đều tự hào về thành phố mình ở, vừa nghe có cơ hội đưa thành phố Tân Hải trở nên nổi tiếng, lập tức có người nhảy ra.
[Sóng Sóng Lực Lượng]: “Tui cũng có ghi lại, ai cần cứ nhắn, miễn phí.”
Giang Thiên Tuyết lúc này mới để ý số người trong phòng lievstream đã lên đến hơn 5000 người, trước giờ phòng phát sóng của cô chưa từng đông đến thế. Hơn nữa rất nhiều ID rất lạ tặng quà, đều là người ngoài thành phố, như là [Cẩu Gia Thủ Đô], [Kim Hoa Thất Doanh] linh tinh.
Cô nói với Trương Tử An: “Ông chủ, tôi có thể đặt trước một con mèo không? Hình như gọi là Mỹ Đoản…”
Trương Tử An chỉ tay, “Kia là Mỹ Đoản, cô có thể xem trước. Đặt trước cần phải giao tiền cọc, thú cưng của tôi bán rất chạy, không giao tiền cọc nếu có người khác muốn mua thì chỉ có thể bán cho họ.”
Hắn cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ như muốn nói: Nói tiếp đi! Rõ ràng cả buổi sáng chẳng có người khách nào!
Hắn cố thể hiện thái độ cương ngạnh (như muốn nói) đáp lại: Đây là kỹ năng bán hàng hiểu không?
Giang Thiên Tuyết chạy bước nhỏ đến chỗ những con mèo con gần đó, chỉ vào một con mèo mướp màu bạc có vằn như lông hổ, nói: “Là con này?”
Trương Tử An gật đầu.
“Ông chủ, con này hay con kia tốt hơn?” Cô chậm chạp không quyết định, chỉ vào Anh Đoản hỏi. Dù sao Anh Đoản có hai con, Mỹ Đoản thì chỉ có một, nếu bị người khác cướp mất thì sẽ không còn.
“Không có cái gọi là tốt hay không tốt. Đơn giản là cô thích con nào thôi.” Trương Tử An thấy bọn họ có ý định mua, liền nghiêm túc giải thích: “Những con mèo này đều rất thân thiện nhưng tính dính người không giống nhau. Con mèo Xiêm La kia rất hoạt bát nhưng cũng dính người nhất, một khắc không bám lấy chủ nhân là không chịu được; Mỹ Đoản thì ở mức trung bình, dính người nhưng không quậy phá nhiều; Anh Đoản sẽ cho cô một ít thời gian riêng…”
Hắn theo thứ tự chỉ ngón tay về phía Xiêm La, Mỹ Đoản và Anh Đoản, định nói thêm câu mèo Ba Tư thì tương đối, lại phát hiện trống không, vị trí mèo Ba Tư lúc này không có gì cả.
Hửm? Mèo Ba Tư trốn đâu rồi?
Đột nhiên hắn cảm giác hơi thở mạnh mẽ mãnh liệt sau lưng cũng đã biến mất.
“Quản lý, mèo chạy rồi…” Đại tù trưởng Lôi Đình Nha, người vào tiệm nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ về phía cửa.
Nafina không biết đã đi về phía cửa từ lúc nào mà lặng yên không một tiếng động, cái đuôi dựng thẳng như một cây đao, cơ bắp toàn thân căng ra, đôi mắt màu xanh lục như mặt hồ sâu không thấy đáy, phản chiếu ảnh ngược của một người đàn ông hơi hoảng loạn.
‘Ông chủ cao bồi’ lúng túng đứng ở cửa, hắn qua trái một bước, Nafina bước theo đứng trước mặt, hắn bước sang phải, Nafina vẫn đứng đối diện với hắn.
Giờ là thời điểm mặt trời chói chang nhất trong ngày, Nafina đắm mình dưới ánh mặt trời, mỗi một cọng lông như phát sáng lấp lánh, nở rộ rực rỡ, nhìn qua giống như được đúc từ vàng.
‘Ông chủ cao bồi’ quay đầu lại, thấy tầm mắt mọi người đều tập trung trên người mình, miễn cưỡng cười cười, nói: “Người anh em, đây là mèo của cậu sao? Sao lại không quản nó cho tốt? Sao lại ngăn khách hàng không cho đi, đây là chuyện gì cơ chứ? Mèo của mình cũng không quản được, xem ra cái gọi là nghe lời cũng chỉ là nói quá lên mà thôi…”
Trương Tử An thở dài: “Đừng có nói xàm, anh đem con mèo giấu trong quần áo ra đây trước đi.”
‘Ông chủ cao bồi’ có bụng bia, trước đó áo khoác của hắn vẫn luôn mở, giờ thì khóa kéo được kéo lên, giữa ngực với bụng có gì đó khẽ cử động. Vừa rồi hắn để mọi người tập trung hết sự chú ý lên Anh Đoản và Mỹ Đoản, lặng lẽ đem con mèo Ba Tư giấu vào ngực, chuẩn bị chuồn đi, ai ngờ lại bị sự cảnh giác siêu nhạy của mèo vàng phát hiện.
Trương Tử An nói với Nafina, đem đám mèo con bán đi không những để chúng trở thành hoàng thượng được những con sen loài người hầu hạ sung sướng, mà còn có thể nhận được rất nhiều tiền, nó liền đẩy mạnh buôn bán tích cực hơn cả Trương Tử An.
Lại có người dám lợi dụng mèo để làm giàu, đúng là nghĩ nhiều rồi. Đây không phải ngồi trên đầu người khác sao?
“ĐM! Đồ trộm mèo!”
“Trộm mèo thì chết cả nhà mày.”
“Bắt lấy, giết hắn.”
Phòng phát sóng lại một lần nữa bùng nổ.
Đây chính là đang phạm tội thì bị bắt quả tang.
Giang Thiên Tuyết không thể tin được, nhìn chằm chằm vào ‘Ông chủ cao bồi’, lớn lên trong nhung lụa khiến cô không cách nào hiểu nổi, người này vừa mới tặng món quà mấy ngàn tệ, chớp mắt một cái lại có thể vì một con mèo mà phạm tội trộm cắp.
Đại tù trưởng Lôi Đình Nha trước giờ không muốn làm mọi chuyện ầm ĩ cũng nắm chặt nắm đấm.
Thấy mình làm nhiều người tức giận như thế, ‘Ông chủ cao bồi’ toát mồ hôi. Nếu là một con người bình thường, hắn cũng sẽ không làm liều như thế, nhưng hắn có một người bạn nuôi mèo, nếu có thể bán con mèo Ba Tư này cho người đó, không chừng hắn có thể kiếm lời đến vài vạn.
Giờ trước mặt có hai con đường, hoặc là đem mèo con giao ra rồi chủ động nhận lỗi, cầu xin mọi người tha thứ, mong chủ tiệm khoan dung, chỉ mong chủ tiệm không báo án, hai là…
Dù sao thì những người này cũng không quen biết mình, đều là những người trên diễn đàn kéo tới, cùng lắm thì sau này hắn không lên diễn đàn nữa!
Nghĩ đến đây, hắn đem lương tâm vứt sang một bên, thấy mọi người không có ý định lại gần mình liền nhảy cao lên.
Trông bụng hắn to như thế, nhưng thời còn trẻ rất hay chơi đá bóng, cơ thể linh hoạt, cú nhảy dựng lên này giống như việc lúc trước tranh bóng bằng đầu, nhảy lên rất cao, nghĩ sẽ nhảy qua đỉnh đầu của Nafina mà rời đi…
Đáng tiếc có câu, người so với mèo về sự nhanh nhạy chính là không thể.
Vừa mới nhảy lấy đà, Nafina vốn trước mặt hắn đã biến mất!
Hắn đang ở trên không thì bỗng nhiên có cảm giác phía sau lưng bị đè lên, một cổ lực mạnh bạo kéo cổ áo hắn, rồi rách ‘Xoạt’ một cái, vạt vải phía lưng áo bị rách thành hai nửa, đường cắt trơn tru như bị dao phẫu thuật lướt qua.
Không chỉ có áo khoác, vật sắc bén kia tiếp tực dùng lực, thắt lưng da trâu chỉ cố chịu được thêm nửa giây rồi cũng bị đứt đôi, tiếp theo là đến quần hắn…
Vì đã từng được huấn luyện đá bóng nhiều năm liền, dựa vào ưu thế về trọng lượng, ‘Ông chủ cao bồi’ tuy ở trên không trung bị hành như vậy nhưng lúc đáp đất vẫn miễn cưỡng giữ thăng bằng, thất tha thất thiểu mà chạy vài bước.
Hắn quay đầu thấy mọi người cùng với con mèo vàng không đuổi theo liền tiếp tục chạy, đúng lúc quần bị một con chó gặm chặn lại, ngã sấp trên mặt đất suýt chút nữa gãy răng, mông hướng lên trời.
Giang Thiên Tuyết đỏ mặt, quay đầu không nhìn, đưa di động hướng về phía ‘Ông chủ cao bồi’.
“ĐM! Đúng là một cặp mông trắng trẻo mà!”
“Tư thế này thật hút hồn!”
“Ha ha ha ha!”
“Bất hạnh…”
“Đã bắn!”
“Mị chịu thua, khẩu vị các ngộ nặng quá!”