
Chương 6: Gừng càng già càng cay
Hương thơm vốn dĩ thoang thoảng ẩn sâu, xoạt một cái, lại đúng lúc bị bàn tay nhân gian vạch trần.
Văn đại nương ở phòng ngoài giật mình choáng váng, trong phòng vang lên một âm thanh mơ hồ.
Văn đại nương dựa vào khung cửa, nhìn trong phòng bếp nhỏ hẹp chìm khuất nơi bóng tối, dần dần mở ra hơi nước trắng nhạt mù mịt, còn có một bóng lưng nhỏ bé duyên dáng ẩn mình trong làn hơi nước bồng bềnh ấy.
Đôi mắt bà cũng dần dần bị phủ một tầng hơi nước trong suốt, cảm giác như tỉnh lại từ giấc mộng thật sâu.
Bà lẩm bẩm: “Chân Chân không biết nấu mỳ…”
Một cái bát được đưa tới trước mặt.
Trước mặt trong cái bát nhỏ vụn là nước nóng bóng loáng trong suốt, sợi mỳ không trắng như tuyết mà vàng óng ánh, làm nổi bật lá hành xanh lục được cắt nhỏ, khiến người ta hoảng hốt mà nhớ tới màu sắc cây liễu đỏ, đầu cành khoác ngọc lục bảo.
Văn đại nương trong lòng hoảng hốt, trong lòng muốn kháng cự, nhưng lại không tự chủ được giơ tay đón lấy, mắt rũ xuống nhìn, bỗng rụt tay lại như phải bỏng, “Ngươi không phải Chân Chân! Trên cổ tay Chân Chân có một vết bỏng! Con bé khi nhỏ bị phỏng nên mới không bao giờ xuống phòng bếp, ngươi, ngươi không phải Chân Chân!”
“‘Ô, chẳng phải đại nương vẫn luôn biết ta không phải Chân Chân hay sao?” Văn Trăn cười rồi thổi phồng bát một chút, nghiêng đầu nhìn bà nháy mắt mấy cái, “Đúng thế, Chân Chân nhà bà vẫn đang ở bãi tha ma, ta chỉ là nhìn giống nàng mà thôi, nhưng bà không cảm thấy ta xuất hiện lúc này còn tốt hơn so với Chân Chân nhà bà sống lại hay sao? Tính nết Chân Chân nhà bà có một suy nghĩ kỹ thuật là không có can đảm nhưng hết lần này sang tới lần khác có gan đi tìm cái chết, bà cảm thấy nàng ta sống lại thì để làm gì đây?”
Văn đại nương kinh ngạc nhìn cô, dường như khó có thể đối mặt với cái miệng nhỏ nhắn giống con gái mình như đúc lại nói ra những lời độc ác khiến người ta lạnh tóc gáy ấy, bỗng thở gấp một cái, liền ngã ngửa ra sau.
Văn Trăn lập tức giật lấy cái bát trong tay bà —- rơi vỡ thì đáng tiếc lắm.
Nhưng Văn đại nương chưa ngã xuống, sau lưng bà bỗng xuất hiện một cây gậy chống, gắng gượng chống lấy lưng bà, Văn đại nương thấy dưới người đau nhức, ai da một tiếng lập tức đứng thẳng dậy.
Ngay sau đó có một lão phu nhân xuất hiện trong bóng tối.
Văn Trăn kinh ngạc trợn tròn hai mắt.
Tác phong của lão phu nhân và Văn đại đương khắp người khói lửa hoàn toàn khác nhau, tóc bạc một sợi cũng không rối, xiêm y trên người cũ mà không rách, chất liệu tinh xảo, ống tay áo ma mao*, thậm chí lấy kỹ xảo tỉ mỉ chuyển sang cao siêu, trên đầu còn cắm trâm vàng, hạt châu trên cây trâm vừa to vừa tròn, khoa trương tôn quý hoàn toàn không ăn khớp với người nhìn có vẻ bình thường này.
*Ma mao là một loại vải dệt trong nghề thủ công mỹ nghệ, là vải vóc thông qua việc diệt bằng máy và tác dụng ma sát với Silicon carbide, khiến cho cảm giác mặt ngoài sản phẩm dệt tạo thành một lớp gồm có lông tơ ngắn, vừa giữ vốn có đặc tính vừa giao phó phong cách mới cho cửa hàng diệt.
Lão phu nhân này, dù đứng trong căn phòng chật hẹp xấu xí, cũng vẫn như tỏa ra hào quang sáng lạn.
Thế nhưng Văn Trăn nhìn ánh mắt của bà không hề có tiêu cự, giống như người mù vậy.
Người không nhìn được ánh mắt thường khó tránh khỏi hoảng sợ lúng túng, thế nhưng trên người bà lão này lại chẳng có nửa điểm luống cuống, đoan đoan chính chính mà đứng, gậy chống trong tay gõ gõ mấy cái xuống đất, đụng phải cái bọc quần áo giả làm bảo vật, gậy chống khéo léo duỗi vào bên trong, va chạm với kim loại vang lên “đinh” một tiếng, gậy chỗng của bà lão ngừng lại một chút: “Bạc?”
“Các người trả cho Lưu gia, ta đem lấy về lại.” Văn Trăn cười, “Theo ta ấy mà, các ngươi cũng thẳng thắn quá, sao lại phải trả cho bọn họ? Các ngươi biết không, Văn Chân Chân chính là treo cổ tự sát ngay trước cửa nhà Lưu gia!”
Văn đại nương vừa mới tỉnh lại, nghe thấy câu này, lại thở gấp một tiếng, dường như lại muốn bất tỉnh, nhưng lại nhìn đến bà lão kia, liền không dám bất tỉnh nữa.
Trên mặt bà lão không lộ ra bất kỳ vẻ đau buồn nào, chỉ thấy môi mím chặt thành chữ “nhất” đầy kiên cường mạnh mẽ, từ trên xuống dưới đều hiện ra vẻ không muốn tranh giành để ý đến sự xấu xa của nhân thế.
Ngay sau đó, bà liền hoàn toàn khôi phục vẻ bình tĩnh, quay sang nhà bếp, chậm rãi nói: “Nha đầu, tới lấy một chén mì.”
Văn Trăn cắn miệng cô cũng không biết còn thêm một người, chén thứ ba là cho chính mình, cố ý làm nhiều hơn một chút, cuối cùng bà lão mắt mù này chỉ tay một cái liền lấy đúng cái bát ấy. Thực sự khiến người ta hoài nghi bà ấy có phải giả mù hay không.
Văn Trăn miễn cưỡng bưng một bát qua, đương nhiên không phải là cái bát nhiều hơn, bà lão mù cũng không phát hiện ra điều gì mờ ám, bưng bát đoan chính ngồi xuống, vừa định đưa lên miệng bỗng dừng lại một chút, dường như muốn chép miệng theo bản năng nhưng vì sự giáo dục thấm sâu vào cốt tủy mà miễn cưỡng ngừng lại, chỉ nheo mắt lại, thở dài một tiếng, trong thoáng chốc vẻ mặt giống như buồn bã, lại giống như hoài niệm, càng giống như mùi thơm tự xuyên thấu lượm lờ trên mặt, nhìn thấy hồi ức về thức ăn quý và hiếm đã chôn sâu trong trí nhớ theo năm tháng.
Văn đại nương vẫn nhìn chằm chằm vào cô, theo bản năng nuốt nước miếng một cái, không kìm được mà bê bát lên, sợi mỳ trên đầu đũa óng ánh như phát sáng, nước dùng màu trắng ngà nhỏ giọt, mùi thơm như dải băng mỏng quẩn quanh lượn lờ nơi chóp mũi, Văn đại nương hút một cái, sợi mỳ đã vào trong miệng.
Gần như ngay lập tức, Văn đại nương trợn hai mắt.
Mỳ này!
Bà nấu ăn cả đời, mà sở trường lại là nấu mỳ, thế nhưng chưa từng biết hóa ra mỳ cũng có thể nấu như thế này?
Điểm tuyệt nhất là mỳ này vì điều kiện có hạn nên được làm thủ công, mà bát mỳ Dương Xuân này, đường cọng sợi có tính dai dai, nước canh quang đãng trơn bóng tỉ mỉ, không biết làm sao mà nhào nặn được mỳ này, trong dẻo ngoài dai, ăn vào tăng mức độ sinh đôi cảm giác, sợi mì và súp hỗ trợ lẫn nhau, miếng thứ nhất chỉ thấy nhẹ nhàng khoan khoái, miếng thứ hai thấy hương thơm tràn đầy khoang miệng, miếng thứ ba đã nhai thấy hương vị thơm ngon vô cùng, húp sùm sụp mấy cái, cả bát đã trống không còn gì.
Văn đại nương ăn xong, nâng tay áo lau nhẹ khóe mắt.
Mùi vị như thế này, Chân Chân tuyệt đối không thể làm ra được!
Bà lão mắt mù tuy nhìn không ra biểu cảm vui vẻ nhưng cũng đã nhanh chóng ăn hết sạch, không để thừa dù chỉ một giọt nước, hồi lâu sau mới than thở một tiếng, “Thì ra nước lưộc thịt bên dưới tài năng như vậy quả chất phác vào lòng thật là mỹ diệu a.”
Còn không phải sao, Văn Trăn nghĩ, ngươi cho bào ngư hải sâm gân thú vào sẽ càng có hương vị tuyệt vời khác, đây chính là không có một tí nguyên liệu nào dù là một quả trứng gà đấy
Vẫn may mắn lắm, còn có một người vẫn chưa tỉnh.
Văn Trăn vừa định mừng rỡ bê lên bát cuối cùng, ngay sau đó đã thấy rèm vén lên, Văn đại gia như hồn ma nhẹ nhàng đi vào, tợn mắt nửa mê nửa tình bưng tô mỳ kia lên, ây da! Khò khò vang lên một hồi.
Vị này bị hương vị cứu tỉnh dậy gắng gượng đấy.
Nhưng Văn Trăn lại cảm giác như mình đói đến sắp ngất rồi.
“Bây giờ đã muộn rồi, sáng mai nhớ dậy sớm mua thêm thức ăn.” Bà lão bình thản phân công.
“Vâng thưa mẹ.” Vẻ chanh chua đanh đá của Văn đại nương dường như không có đất dụng võ trước mặt bà lão, đáp lại một tiếng theo bản năng, sau đó mới phản ứng lại, bà lão đã chỉ đích danh Văn Trăn nói: ” Mua thêm chút thịt cá, Chân Chân khó khăn lắm mới quay về, phải lo liệu chu đáo một chút, để cho hàng xóm láng giềng cùng đến chung vui.”
“Mẹ, nó không phải…”
“Bạc không đủ thì cầm cái này mà mua.” Văn thái thái rút trâm trên đầu ra, không lưu luyến chút nào đưa cho Văn đại nương, văn đại nương nhận lấy rồi rụt lại như phải bỏng, ngạc nhiên nói: “Mẹ, đây không phải là vật bồi giá (của hồi môn) của mẹ, mẹ từng nói có chết đói cũng không bán hay sao… A, mẹ nhầm rồi … đây không phải …”
“Phòng của Chân Chân ở phía tây, đừng có đi nhầm.” Văn lão thái thái bình tĩnh nói với Văn Trăn, Văn Trăn nhìn bà chăm chú, khóe miệng hơi nở nụ cười.
“Mẹ, nó…”
“Ăn xong rồi đi ngủ sớm đi, ngày mai còn có việc.” Văn lão thái thái vờ không nghe thấy, gậy chống gõ gõ xuống đất, xoay người muốn đi.
“Mẹ!” Văn đại nương kêu lớn một tiếng.
Bà lão dừng bước. Hai tay chống ở trên gậy, bóng lưng thẳng tắp.
“Nó không phải Chân Chân, không phải!” Văn đại nương chỉ vào Văn Trăn, gân xanh trên trán nổi rõ, không thể khống chế kêu lớn, “Sao có thể để một đứa con gái lạ mặt chiếm lấy hết vị trí của Chân Chân chứ!”
“Sùm sụp.” Một tiếng húp nước đột ngột vang lên trong khoảng không tĩnh lặng, rõ ràng hết sức vang vọng.
Văn đại gia ăn xong rồi.
Bởi vì ăn quá tập trung nên không ngừng được một tiếng hút nước thật mạnh, âm thanh này khiến cho thư sinh ưa thể diện không tránh khỏi ngượng ngùng đỏ mặt.
Một tiếng này giống như giúp Văn lão nương tìm được chỗ xả giận, “Bốp” một tiếng giòn giã, bà hung hăng giơ tay hất rơi cái bát trong tay Văn đại gia.”
Dường như ngay lập tức, lại “Bốp” một tiếng, Văn đại gia cả người run bần bật, mà Văn đại nương đã ôm mặt, kêu lên một tiếng.
“Mẹ!”
Văn Trăn trợn mắt há miệng nhìn Văn lão thái thái, mù mà cũng có thể đánh vừa chuẩn vừa nhanh như vậy, lão thái thái quả thực quá lợi hại.
“Toàn bộ Chân Chân là cái gì?”
Thực sự là Chân Chân thì sao?” Văn lão thái thái bạt tai con dâu xong, mặt không đỏ thở không gấp, ngay cả tóc cũng không rối, vững vàng nhìn vào hư không, “Một vị hôn phu vong ân phụ nghĩa? Một nhà chồng nịnh bợ vô sỉ? Một Vương phủ không có ý tốt? Hay là phủ nha chỉ biết nghe lệnh bề trên? Hết thảy những thứ như vậy, nhân gia bằng lòng gánh, ngươi không cần cảm ơn, còn dám quấy nhiễu ta?”
Văn đại nương mạnh mẽ nghiến răng, chỉ Văn Trăn, “Mẹ nhìn dáng vẻ cô ta xem! Vẻ ngoài giống Chân Chân như vậy, lại đúng lúc này tới nhà ta, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Đang trong cục diện rối răm lúc này, lại để một kẻ không rõ lai lịch giả mạo Chân Chân, mẹ không sợ sẽ thành đại họa hay sao?”
“Tai họa đã tới từ lâu rồi!” Khuôn miệng móm mém của Văn lão thái thái nghe thật mỉa mai, “Ngươi và Lưu gia đều chỉ có tầm nhìn hạn hẹp thiển cận như vậy, cứ cho là người chết rồi thì có thể xóa bỏ sạch sẽ, ngươi có biết đính hôn với vương phủ là chuyện thế nào không? Ngươi có biết tính tình của vị kia không? Bị mất thể diện rồi sẽ nhẹ nhàng bỏ qua cho Văn gia chúng ta sao? Huống chi còn không đơn giản chỉ là mất thể diện! Ngươi trái lại thử nói xem, Chân Chân có quốc sắc thiên hương thế nào mà xứng được một thân vương để mắt tới?”
Văn Trăn trong lòng âm thầm tán thưởng —– Mắt mù nhưng lòng sáng rõ như gương, lão thái thái quả là người sáng suốt!
Văn đại nương ngập ngừng một chút, đáy mắt dần hiện lên vẻ kinh hoàng.
“Cô nương, ngươi biết chuyện của Chân Chân nhà ta mà vẫn muốn tới.” Văn lão thái thái chuyển sang Văn Trăn, “Lão thân là đây có thể coi là, ngươi cố tình giúp Văn gia nhà ta?”
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Hôm nay nói vài lời trong lòng.
Quyển sách này, trước đó có thông báo đề cập qua là, mở đầu rất gian nan. Hơn ba năm trước khoảng không của cánh cửa, cá nhân vật biến hóa, từ tâm lý đến sinh lý từng cái phương diện mà tiến hóa, hầu như là bản thân cũng cho rằng chuyện viết sách này tạo thành một trở ngại rất lớn, ở trong thâm tâm tôi, tôi nghĩ phong bút*. Nhưng mà cuối cùng, để có một kết thúc trọn vẹn, để cho độc giả có một câu trả lời, tôi phải vượt qua vấn đề tâm tình rất lớn, quay trở lại.
*Phong bút: tức là viết xong rồi bẻ gãy cây bút ra để nghỉ viết như thời tiền nhân đã làm. Nói cho văn vẻ vậy chứ thật ra là nghỉ viết cho nghe dễ hiểu.
Bởi vì trong lòng biết rõ, cứ tiếp tục trì hoãn nữa, Thiên Định hệ liệt lập tức vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
Nhưng có điều, hiện tại việc viết sách đã cho tôi áp lực rất lớn, phiền não và lo nghĩ thời gian sẽ quấy nhiễu, nếu như không có bình thản và an tĩnh nữa, không bị quấy nhiễu bầu không khí, tôi rất nghi ngờ rằng tôi có thể có sự kiên trì tới cùng được nữa.
Cho nên, xin tha thứ cho tôi vì trái tim bây giờ dễ vỡ, tôi có tính cách bi quan bẩm sinh, dễ dàng bị ngôn ngữ của người khác làm ảnh hưởng, rơi vào hoàn cảnh chất vấn bản thân và từ bỏ luân phiên không ngừng. nếu như các vị có chút thất vọng, không hài lòng, không thích một chi tiết nào đó, không đủ sức tiếp thu một chi tiết dàn dựng, giấu ở trong lòng có lẽ sẽ không còn yên bình, chính là bao dung và bảo vệ cho tôi. Tôi ở đây cảm tạ trước.
Cũng xin độc giả không cần lo lắng nghiêm khắc thúc giục, bản thân tôi sẽ kiêu ngạo mà gảy Đại hồ (đàn nhị) lung tung dắt tôi từ việc viết sách nhiều hơn, kinh nghiệm phong phú của tôi đủ để diễn tả cho độc giả hiểu rõ cái gọi là đủ mọi loại vấn đề, mỗi một ngày tôi đây sẽ giao lưu trả lời, trong bản thảo không ngừng chỉnh sửa, có thể làm được đúng là bây giờ tôi đã đạt được trình độ cao nhất, tôi không cần Thể Hồ Quán Đính*, tôi chỉ cần là cơn gió êm đềm thổi nhè nhẹ*
*Câu thành ngữ của nhà Phật, hàm ý nói về trí tuệ truyền bá.
*nguyên văn là Nhật lệ phong hòa.
Cũng không cần cầu xin cầu vòng mù quáng, viết như vậy đã mệt rồi phải dừng lại, chúng ta đã trò truyện một khối đồng tiền tiểu nhất tiên nhuc, ok ?
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN