
Chương 20: Kịch liên hoàn.
Văn Trăn cảm thấy hơi sụp đổ, dù tường ở ngay đỉnh đầu cũng chỉ có thể dán sát lưng vào bất động.
Cô nghe thử một chút âm thanh bước chân ở tường cách vách, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ.
Trong một đám đông, có ít nhất một hai người khác hẳn với số còn lại.
Bởi vì trong tiếng bước chân dường như nhịp giẫm xuống đất rất kỳ lạ, thời điểm từ mỗi một bước nhấc chân của hắn đến khi hắn hạ chân xuống tuyệt đối không trùng khớp với bước chân của người khác, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của duy nhất một mình hắn.
Nếu như nhất định phải phân biệt còn ai có bộc lộ tài năng khống chế trong bước chân như vậy, đó chính là một người có nhịp bước thâm thúy sắc bén, vừa nhanh vừa có lực, nhưng lại không hề vội vàng.
Khiến người ta nhớ tới một gốc cây xanh thẳng tắp kiên định*, cành lá khỏe khoắn vươn dài trong gió tung bay phấp phới.
*Nguyên văn: Ngọc Lập 玉立, ý chỉ là sự kiên định.
Lúc này, cách một bức tường.
Người ngoài tường bước đi, cô ở cách tường lắng nghe.
Có mấy người không có cảm giác gì tiếp tục bước, tiếng bước chân kỳ quái kia lại chợt dừng lại.
Ngay sau đó tiếng bước chân hết sức có lực cũng ngừng một lát.
Hô hấp của Văn Trăn cũng ngừng trệ trong nháy mắt.
Không thể nào.
SẼ không có chuyện ở cách tường cũng bị phát hiện chứ!
Cũng may một hồi ngừng lại kia chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó tiếng bước chân lại tiếp tục tiến về phía trước, đến ngoài cửa viện thì đứng yên, ngay sau đó một giọng nói vang lên, nghe như là đàn ông trung niên, cách nói chuyện không gấp gáp vội vàng, khá uy nghiêm.
“Thỉnh phụ thân đại nhân an trí, cũng xin phụ thân thứ lỗi cho nhi tử tội đêm khuya quấy rầy, quả thực là có khách quý thân thiết, còn mang theo lời hỏi thăm sức khỏe của Đức Thắng cung nương, muốn đến bái kiến phụ thân đại nhân.”
Một hồi yên lặng.
Người ngoài cửa cũng không lên tiếng thúc giục, gió đêm se se lạnh, tay áo của ai mơ hồ bị thổi bay phần phật.
Thật lâu sau mới truyền ra giọng nói của lão đầu, không hề lạnh lùng hay hung hăng giống khi trước, nghe rất nặng nề chậm chạp, mơ hồ có một tia lạnh lùng và phòng bị.
“Văn Chí Vị thỉnh Đức Thắng cung nương nương an. Nhưng mà Văn mỗ đã xuất cung, mọi chuyện trong nhà cũng giao cho Văn Thí Thược, hiện nay Văn mỗ đã già nua lẩm cẩm, không dám làm bẩn mắt khách quý, mời quay về đi.”
Giọng nói của gia chủ đời thứ năm Văn gia Văn Thí Thược dường như nghe có hơi kinh ngạc và sốt ruột, “Phụ thân…”
Một giọng nói trong trẻo bỗng chặn miệng ông ta lại, nói: “Văn đại nhân từ biệt đã lâu, gần đây có khỏe hay không? Gia phụ ta trước đây không lâu có viết thư gửi đến, nói năm đó vì chứng bệnh tỳ vị dương hư không được điều dưỡng tốt mà suýt nữa khiến chiến sự thất bại, nhờ có lão đại nhân người diệu thủ kê một phương thuốc kích thích ăn uống giải quyết nguy khốn, lão đại nhân đối với Lâm gia chúng ta, đối với ngàn vạn tướng sĩ tham chiến năm đó, cùng bách tính nơi biên cương, có thể nói là công đức không cạn.”
“Thần tướng khen lầm rồi, nhiều năm qua thần tướng tung hoành sa trường trăm trận trăm thắng, một chút bệnh không được điều dưỡng tốt sao có thể trói tay thần tướng? Chiến sự thành công, bảo toàn được tính mệnh các tướng sĩ, bảo vệ lãnh thổ của bách tính, đương nhiên là công đức của thần tướng, Văn mỗ không dám giành công.”
Văn Trăn cau mày, giọng nói của người trẻ tuổi này thật quen thuộc. Là cái người gì đó gọi là Lâm Phi Bạch?
Nghĩ đến Lâm Phi Bạch lại nhớ đến tên thần kinh, nghĩ đến tên thần kinh lại dường như trở lại đêm tuyệt vời đó ngã treo ngược đối diện với mặt xinh đẹp của xác chết, thế nào cũng thấy không thoải mái.
Lâm Phi Bạch ngoài cửa dường như cũng không thích loại đối đáp từ chối người từ ngàn dặm hết sức giả tạo này, nghe vậy cười ngắn ngủi một tiếng, không tiếp lời nữa. Văn Thí Thược lại dường như rất kiêng kỵ hắn, vội vàng nói tiếp: “Phụ thân, Lâm hầu đường xa tới…”
Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Nếu Văn lão tiên sinh đã ngủ, liền không cần quấy rầy nữa.”
Giọng nói của người này rất nhẹ, dường như thiếu đi gì đó, cách nói cũng điềm đạm hòa nhã, mặc dù có hơi ngẩn người, những càng nói càng khiến người ta dễ chịu, giống như dây đàn gảy khẽ bên tai, lại giống những giọt mưa nhỏ tí tách rơi trên ngói nhà màu xám xanh.
Bốn phía càng thêm yên tĩnh ngay sau đó Văn Thí Thược hít sâu một cái, cung kính nói: “Vâng.”
Trừ câu này ra ông ta không nói thêm lời nào, tiếng bước chân của đoàn người di chuyển, dường như sắp rời đi.
Văn Trăn mơ hồ cảm thấy, mặc dù thân phận của Lâm Phi Bạch rất cao quý, phụ thân của hắn là cái gì thần tướng, danh vị này nghe có vẻ địa vị rất cao, nhưng Văn Thí Thược lại giống như càng tôn kính người nói chuyện ở đằng sau hơn.
Nghe đám người kia thực sự rời đi, cô yên lặng thở phào nhẹ nhõm một cái.
Sự việc xảy ra bất ngờ, cuối cùng diễn quăng qua quật lại, trải qua một lần thế này, không thể nào nghe thấy ai đến quấy rầy lão nữa.
Ai ngờ hơi này còn chưa thở xong, cách vách lại chợt nghe tiếng gõ cửa.
Một tiếng gõ cửa này trong trẻo đến bất ngờ, Văn Trăn lúc này kinh hãi đến mức tóc gáy dựng ngược.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lẽo sắc bén của Lâm Phi Bạch vang lên.
“Lâm mỗ có chuyện quan trọng, đêm khuya muốn xin gặp Văn cô nương, xin Văn cô nương thứ cho Lâm mỗ tội đường đột.”
……
Tối hôm nay đã phạm vào thái tuế hay sao!
(phạm vào thái tuế: động vào người không nên động)
Lúc này muốn leo tường trở về cũng không thể, những người bên ngoài đó tuyệt đối sẽ phát hiện ra động tĩnh.
Văn Trăn ngẩng đầu liền phát hiện đèn phía đối diện đang sáng, cửa sổ bị kéo ra, Văn lão đầu mặt đầy hào hứng nhìn cô.
Lão đầu đáng chết còn làm khẩu hình với cô.
“Giúp ngươi một lần, không có lý gì giúp người lần thứ hai, tự nghĩ cách đi.”
Ở cách vách, một giọng nói điềm đạm dễ nghe bỗng nói: “Phi Bạch, bây giờ hơn nửa đêm sao có thể tùy tiện xin gặp cô nương khuê các? Hay là để ngày mai ban ngày gặp ggi.
Trong lòng Văn Trăn âm thầm cảm kích, thầm nghĩ vị họ hàng này thật là một nam nhân rất áp a, có cơ hội nhất định phải mời hắn ăn cơm.
Ở cách vách, Lâm Phi Bạch đáp: “Tiên sinh thứ lỗi, thật sự là công việc khẩn cấp, Phi Bạch tại đây ra mắt vị cô nương này, sau đó lập tức phải trở về Đức Thắng cung phục mệnh, không thể trì hoãn.”
Người nọ ồ một tiếng, giọng không nghe ra buồn vui, hỏi: “Đức phi nương nương muốn hỏi sao?”
Lâm Phi Bạch dường như do dự một chút, mới đáp: “Đúng thực có một vật, Phi Bạch không biết rõ, muốn tận mặt hỏi rõ Văn cô nương, mới phải quay về hồi bẩm Đức phi nương nương.”
Văn Trăn ngẩn ra, lòng nghĩ muốn hỏi ta vật gì, bỗng nhiên trong đầu nổ uỳnh một tiếng.
Nhớ ra rồi!
Cái BRA liên tục gây họa kia!
Cái BRA bị gã thần kinh lợi dụng điểm yếu uy hiếp người khác lấy ra làm mổi nhử, rơi vào trong tay cái người này, mà tính tình người này luôn muốn tìm ra ngọn nguồn rõ ràng, cuối cùng đồ đã vào trong tay rồi, lại quay lại hỏi cô cho rõ.
Nghe người kia ở cách vách hỏi: “Ồ? Vật gì?”
Văn Thí Thược cũng nói: “Lâm hầu, nửa đêm bước vào cửa phòng khuê các, e rằng sẽ tổn hại danh dự của ngài, hoàng… Chử Vũ tiên sinh trước nay nổi tiếng học rộng biết nhiều trí nhớ bất phàm, không gì không biết, có lẽ nếu hỏi thử Chử Vũ tiên sinh cũng có chỗ lợi chứ?”
Lâm Phi Bạch yên lặng một hồi, nói: “Vậy trước tiên…”
Văn Trăn bỗng sải bước vào trong ánh đèn trước đình, lớn tiếng nói: “Lão gia từ, điểm tâm của người tốt lắm!”
Âm thanh này vừa phát ra, bốn bề yên tĩnh lại, động tác tay đang muốn lấy đồ ra của Lâm Phi Bạch cũng ngừng lại.
Văn Trăn đã vén rèm bước vào phòng của Văn lão gia tử, thấp giọng cười nói: “Giúp người giúp đến cùng nha.”
“Lão đầu tử bị người khác quấy rầy cũng không thấy người có ý định giúp đỡ gì,” Văn lão đầu cười nhạt, “Không có chuyện này ngươi đã sớm trèo qua tường rồi.”
Văn Trăn cười ha ha rồi xoay loạn trong phòng ông ta, thuận miệng đáp: “Canh bánh bao gạch cua.”
“Một bàn yến tiệc! Nguội nóng mặn chay không thể ít hơn mươi tám món!”
“Làm cho người mãn hán toàn tịch luôn!”
(Mãn-Hán toàn tịch: Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán, ột đại tiệc lớn kết hợp các món đặc sắc của người Mãn và người Hán, tương truyền ban đầu là tiệc mừng đại thọ 66 tuổi của Khang Hy.)
“Ô vuông thứ ba tủ phía sau giường.”
Văn Trăn thuận lợi từ nơi đó lật thấy một mâm điểm tâm tinh xảo như tranh vẽ.
“Ngươi làm sao biết lão đầu tử có giấu điểm tâm?” Văn lão đầu trừng mắt nhìn cô.
“Bệnh chung của đầu bếp.” Văn Trăn cười híp mắt.
Văn lão đầu hừ một tiếng: “Xảo trá!”
Trong lúc vội vàng, thiếu nữ này lại phản ứng rất nhanh, hơn nữa còn nghĩ đến đêm hôm khuya khoắt, nơi này chỉ có thể có điểm tâm.
Đoạn đối thoại của hai người rất nhanh, lúc này đã vang lên tiếng gõ cửa.
Văn Trăn bưng điểm tâm đi mở cửa, cười nói: “Để các vị nhọc lòng rồi, xin thứ lỗi, ta ở đây làm cho lão tổ tông chút điểm tâm. Các vị có muốn nếm thử hay không?”
Trong lời của cô rất khách khí, thân thể đứng chặn ở cửa lại không nhúc nhích.
Ngoài cửa, dẫn đầu chính là một đàn ông trung niên cao lớn, xem mặt có mấy phần tương tự Văn lão đầu, vóc người lại hơn hẳn tiền bối, xem ra chính là gia chủ đời này của Văn gia Văn Thí Thược.
Sau lưng ông ta có không ít người cao thấp, cũng có bóng dáng chìm trong bóng tối, cô nhìn một cái chỉ thấy được Lâm Phi Bạch thẳng tắp cao lớn.
Văn lão đầu trong phòng lớn tiếng nói: “Con bé theo ta học nghề, lão đầu tử lúc truyền nghệ không muốn có ai quấy rầy, các vị chắc hẳn đều biết, xin thứ lỗi.”
Lời nói vừa nói ra, Văn Trăn chỉ cảm thấy cảnh tượng bên ngoài kia lập tức thay đổi.
Cô mơ hồ cảm thấy điềm không lành.
Dường như có thể đã bị Văn lão đầu thuận tay gài bẫy một lần rồi.
Trong nhà Văn gia không có người tử tế!
Lâm Phi Bạch đứng ở đối diện, ánh mắt nhẹ nhõm lướt qua người Văn Trăn, dường như nhìn cô lâu một chút cũng thấy mệt mỏi, chỉ trầm giọng nói: “Tại hạ có một chuyện muốn xin hỏi cô nương…”
“Ngươi cũng đừng hỏi ta, tốt nhất cũng đừng lấy đồ vật gì ra, ta không biết gì hết. Vị kia kêu ta làm thế nào ta liền làm như vậy, ngươi cảm thấy chuyện người kia có khả năng sẽ cho ta biết hay sao?”
Lâm Phi Bạch đờ người.
Nếu như câu nói đầu tiên chỉ cho hắn cảm giác là lời khước từ nhưng sinh ra một chút phòng bị, một câu cuối liền hoàn toàn đánh trúng niềm kiêu ngạo của hắn.
Đúng vậy, Yến Tuy đã làm gì, đến hắn cũng không thể biết, một cô gái nhìn rất ngu ngốc này, dựa vào cái gì có thể hiểu được?
Lại dựa vào cái gì có được sự tín nhiệm của Yến Tuy, hiểu được tâm tư của hắn?
Lâm Phi Bạch không nói thêm gì nữa, quay đầu bỏ đi.
Hắn tới đường đột, hỏi thăm tùy ý, đi cũng rất kiên quyết.
Đến cả Văn Thí Thược lúc đầu cũng không phản ứng kịp, ngẩn người một lúc mới vội vàng đuổi theo sau.
Trong bóng tối dường như có người cười khẽ một tiếng, lắc lắc đầu, Văn Trăn nhìn sang, chỉ thấy tay áo khoác rộng lớn và bóng lưng phấp phới của hắn.
Mắt thấy nhóm người kia vội và hòa vào bóng đêm, Văn Trăn mới thở ra một hơi.
Cả một vở kịch tuồng đêm nay, cuối cùng cũng có thể hát xong rồi chứ?
Cô đứng ở trong sân, tâm trạng có chút xoắn xuýt rối bời. Trải qua một lần này, hẳn sẽ không có ai đến viện này nữa, vừa khéo là thời cơ tốt nhất. Nhưng mà bây giờ không giống lúc trước, lúc này lại bỏ đi ngay trước mặt lão đầu, cũng có hơi khó mở lời.
Cô chỉ đành hậm hực nói: “Lão nhân gia ngài nghỉ ngơi trước, ta quay về chuẩn bị Mãn Hán toàn tịch.”
“A, ai cần Mãn Hán toàn tịch của ngươi, có thể dâng lên bánh bao nước cho lão đầu đã coi như ngươi có lòng hiếu thảo rồi.” Văn Chí Vị hới hất cằm về phía phòng bếp, “Ở đây, bây giờ làm luôn, lão nhân gia ta đợi.”
“Có đến nỗi thế không, người ta không chạy nữa đâu.” Văn Trăn còn tưởng rằng ông ta bởi vì không yên tâm với tiền án của mình, cũng không tức giận, tự đi vào phòng bếp rửa tay, để lại lão đầu tử cười ha ha một tiếng, không rõ có ý gì.
Nhưng mà Văn Trăn rất nhanh đã phát hiện, không phải tâm nhãn của lão đầu tử nhỏ, mà là cô quá ngây thơ!
Mặt cô còn chưa dụi xong, cách vách đã đến liền ba nhóm “Khách đến thăm”.
Những vị khách nửa đêm tới thăm này dường như không ý thức được thời điểm mình tới có chút gì kì dị, lý do gõ cửa lại hết sức quái lạ, một người nói mời cô uống trà, một người mời cô đi ngắm hoa, còn một người đến cả lí do cũng không có, tự xưng là chị dâu họ của cô, nghe nói cô tới liền muốn đến gặp em gái.
Hóa ra tin tức “Lão tổ tông nhận học trò” đã là một quả lựu đạn, mạnh mẽ nổ tung toàn bộ Văn gia.
Đã nhận quả lựu đạn này rồi, không thừa nhận cũng chẳng có tác dụng, cũng không thể gánh cái hư danh đã rõ như ban ngày vô ích như vậy, Văn Trăn dứt khoát mỗi lần có người gõ cửa đều ở viện cách vách kêu gọi đầu hàng, “Đang ở chỗ lão tổ tông học nghệ nhé, thứ lỗi không tiếp đón.”
Đến nỗi những người này trở về có nhắm mắt ngủ được hay không, cô cũng chẳng quan tâm.
Khó khăn lắm trời mới sáng, mở ra từng lớp như cánh hoa cúc, vén lên một cái bọc, quét sạch ba cái lồng hấp bánh bao cua trang trí vàng lấp lánh, Văn Chí Vị mới để Văn Trăn quay về ngủ.
“Người nhà Văn gia yêu thể diện, thích hoạt động đi lại vào ban đêm.” Ông ta nói.
Ý nói chính là người nhà Văn gia đến đúng giờ sẽ khoác trên mình tấm áo giả nhân giả nghĩa dưới trời quang, đảm bảo độ an toàn.
Văn Trăn khá xem thường mấy người —— gọi là ác nhân lần này, còn có cái gì mà có lí do không có lí do, sở dĩ còn có thể cho một đường sống, cùng lắm là do không bị khiêu chiến đến giới hạn cuối cùng mà thôi.
Văn gia là gia tộc lớn chuyên đầu bếp, tài nấu ăn là gốc rễ lập thân, lần này nhân tài vào kinh tuyển chọn tài nấu ăn lại can hệ mật thiết đến vinh hoa phú quý của một người và cả gia tộc, dưới tình hình như vậy, kinh nghiệm và kỹ thuật của Văn Chí Vị từng làm đầu bếp cung đình nhiều năm chính là bảo vật vô giá, là đối tượng được người người dòm ngó khao khát, mà bây giờ đóa hoa nổi danh được người người khao khát lại bị Văn Trăn cô hái mất.
Văn Trăn cảm thấy, đây không phải là giới hạn cuối cùng, thì là cái gì hả?
Cô quay lại trong sân, buổi tối không thấy hai nha hoàn kia xuất hiện, văn Trăn liền coi như không nhìn thấy, mặt mày tối sầm lật chăn lên ngủ mất.
Binh đến tướng đỡ nước tới đất ngăn, mặc kệ.
*********************
Ngay tại thời điểm Văn Trăn cuộn tròn thành một đống trốn vào khoảnh sân nhỏ, bất kể thời gian xuân hạ thu đông, Yến Tuy đang cùng vị mẫu phi của mình Đức Thắng cung nương, người được gọi là Đức Phi nương nương một truyền kỳ của Đông Đường, thoải mái bàn chuyện xuân thu.
—— đề lời nói với người xa lạ ——
Trước mặt báo nguy trước năng lượng cao!
Tấu chương sẽ có mỹ nam xuất hiện!
Chương sau có một cặp xà tinh bệnh mỹ nam mỹ nữ cùng xuất hiện!
Tôi ngái ngủ, tốc độ gõ chữ nhanh như rủa đến mười hai giờ, sau đó chọc cho con trai chơi lắp gắp lego.