
Quan Sơn Dạ Hành
Quyển 1: Quỷ Hải Mê Tung
Chương 2 : Được cứu vớt
Hiện tại cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nghe anh ta bơi đến về phía trước, tôi liều mạng hợp lại hơi sức bú sữa mẹ cuối cùng còn lại. May mắn là, do thời điểm chúng tôi vừa kiên trì bơi một hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy Thiên Tường trước khi nói ra đã tới đá ngầm rồi.
Chẳng qua đá ngầm này nhỏ đến mức đến đáng thương, chỉ có một phần nhỏ lộ ra ngoài khơi, và nó chỉ có thể chịu đựng dồn lực xuống của hai người.
Thiên Tường bơi nhanh hơn hai chúng tôi rất nhiều, anh ta là người thứ nhất leo lên đá ngầm. Thời điểm chờ tôi và đại sư huynh đến đá ngầm trước mặt, là anh ta đã nghỉ ngơi một hồi, đại sư huynh đem tôi nâng lên đá ngầm, tự mình đứng ở mép đá ngầm. Sóng biển rất lớn, mỗi làng sóng tới một lần, đại sư huynh cũng phải bị vỗ vào bên trong biển, sau đó bơi lên trên, sau cùng về sau liên tiếp ngã xuống vài lần, đại sư huynh dứt khoát trực tiếp ngâm mình vào bên trong biển, không còn ngoi lên đây.
Thiên Tường thấy ý gương mặt đại sư huynh mệt mỏi, chợt tự mình nhảy vào trong nước, đỡ đại sư huynh để đi lên.
“A, được rồi! Hai người có nên đợi từ từ rồi báo tin cho người khác chăng?” Thiên Tường dường như bất thình lình nhớ tới chuyện gì đó rồi hỏi.
“Không rõ lắm, là sư phụ dẫn chúng tôi đi tới, lúc đang ở trên thuyền mới biết chuyện gì đó nên ngăn chúng ta xuống biển.” Đại sư huynh hoài nghi đáp lại vấn đề, về vấn đề này, ngay cả chính anh ta cũng không hiểu rõ tại sao.
“Vậy coi như là phiền toái rồi, nếu như không tìm được thuyền vớt 702, rất có thể chúng ta sẽ bị kẹt chết ở trên vách đá ngầm này.” Thiên Tường noí tiếp: “Thời điểm lúc xảy ra người ấy đã từng nhắc nhở Điền Viên lực sĩ, hi vọng mang theo một chi đội cứu viện, làm lực lượng trừ bị, nhưng mà Điền Viên lực sĩ sợ nhiều người biết đến trái lại sẽ càng nguy hiểm, cho nên đã không đồng ý.”
Tôi nhìn hai người bọn họ rồi hỏi: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Thiên Tường đáp lại: “Chờ chết!”
Đại sư huynh cũng nói: “Đúng, cũng chỉ có thể đợi.”
Nghe được hai người bọn họ trả lời như vậy, làm cho lòng của kẻ dưới rối lòng! Chưa từng nghĩ tới bỏ mạng sẽ gần như vậy, chẳng lẽ thật sự tôi phải chết tại trên đá ngầm này? Lúc này trong đầu hiện lên ngày trước cùng ở chung với sư phụ đủ loại tình cảnh, nhớ lại khoảng thời gian vui sướng trước kia.
Tôi một mực ngồi trên đá ngầm, đại sư huynh và Thiên Tường bắt đầu luân phiên nghỉ ngơi. Dần dần, bầu trời bắt đầu đen lại, nếu như nói lúc ban ngày ngắm biển, cho rằng còn có thể cho là một phen cảnh sắc, cũng chẳng lộ vẻ lạnh tanh cô độc như vậy, được như thế cho đến buổi tối dần, nước biển để lại cho chúng ta chỉ còn là sợ hãi và tịch mịch. Nước biển lạnh như băng vỗ vào đá ngầm, bọt nước bắn lên khiến cho tôi cảm thấy vô cùng lạnh giá, một vòng trăng tròn trong trẻo nhưng lạnh lùng treo móc ở phía chân trời, tản ra hàn quang lạnh lẽo, trong nước biển lóe ra tại ám lam, giống như từng đạo bóng đen quỷ dị, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi vạn phần.
Đúng! Đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác sợ hãi trước cái chết, trước đây từng theo sư phụ cũng đi ra ngoài đào đất vài lần, nhưng chẳng bao giờ có được cảm giác sợ hãi cái chết khoảng cách gần như vậy được.
Thiên tường và đại sư huynh lại một lần nữa bắt đầu thay phiên nhau nghỉ ngơi, tôi ngoảnh mặt nhìn thoáng qua về dưới thân trong nước biển, vì cái nhìn này khiến cho tôi thiếu chút nữa đã rớt xuống.
Trong nước biển vừa xuất hiện ánh sáng u u xanh biếc, hơn nữa xuất hiện ở ngay phía dưới chúng tôi, tuy rằng nhìn không thấy thi thể ở dưới đáy, nhưng loại cảm giác này rất sợ hãi, vẫn như cũ làm cho cả người tôi run rẩy sởn tóc gáy. Đại sư huynh và Thiên Tường cũng nhìn thấy cảnh này, hai người đều không nói gì, chỉ là lẳng lặng cùng đợi những thứ ánh sáng u u xanh biếc, dần dần di chuyển về phía trước. Ánh trăng xuyên thấu qua có thể nhìn thấy rất rõ ràng màu xanh biếc nước biển đang không ngừng di chuyển vê phía trước.
“Không có chuyện gì, những thi thể này hẳn là chỉ ở trong biển cố định di chuyển song hành cao độ, sẽ không chìm cũng như sẽ không nổi lên. Ngay từ đầu cỗ thi thể nọ đuổi theo chúng ta, chính là thời điểm đang lúc trầm xuống mới không truy đuổi tôi đấy, tôi vừa mới có thể thoát khỏi cỗ thi thể nọ cho nên mới đi tìm hai người đáy.” Thiên Tường kế bên lên tiếng.
Tôi cho rằng Thiên Tường nói rất có lý, thời điểm về sau khi chúng tôi lại cùng bơi những thi thể này, lại trở về vị trí cao đọ nọ, cỗ thi thể kia mới có thể lại đuổi theo Thiên Tường. Còn về sau hai cỗ thi thể chưa đi theo, chắc là chúng tôi vê hướng thượng du, thoát khỏi phạm vi hoạt động của thi thể.
Đại sư huynh nhướng mày, hỏi “Thời điểm cậu xuống phía dưới tìm chúng tôi đã là lúc bơi ra ngoài đã rất xa rồi, chúng tôi đều nhìn không thấy cậu, hẳn là cỗ thi thể kia ở nơi rất xa a, hơn nữa tốc độ thi thể lơ lửng điều không phải là rất nhanh, lúc ấy làm sao chúng ta lại trở lại đi theo những thi thể này, những thi thể kia sẽ còn quay trở lại đi theo cậu, hơn nữa cái thi thể nọ làm sao lại đi nhanh như vậy lại còn có thể đuổi trở về?”
Thiên Tường cũng lắc đầu nói: “Tôi cũng như anh không hiểu rõ, nhưng cũng có thể khẳng định một điều là, những thi thể này tại nơi đó hoạt động cố định một vị trí, đã thoát ly khỏi vị trí mặt phẳng, thi thể cũng không đi theo”
Thời gian sấp sỉ hơn một giờ không sai biệt lắm, trong nước biển phần dưới chúng tôi lần thứ hai hiện ra một mảnh lục lấp lánh, lần này tất nhiên tôi cũng không còn sợ hãi như lần trước nữa, có thể là Thiên Tường vừa nói chuyện kia chăng, tôi mới có thể an tâm một chút.
Thiên Tường chần chờ mấy giây, nói rằng : “Hai người có nghĩ tới vấn đề này hay không, những thi thể này đã đi phiêu diêu vê một hướng, lại không phát hiện bọn nó từ nơi nào bay ra đấy.”
Thiên Tường để cho tôi và đại sư huynh quan sát đến việc sự khác thường của phương hướng, cả ba người chúng tôi nhìn ba hướng khác nhau, chỉ có thi thể phiêu diêu một phương hướng không cần nhìn.
Thiên Tường nói đại sư huynh hỏi: “Hai người có thấy từ đâu đi tới không?”
Đại sư huynh lắc đầu, tôi trả lời cũng vậy: “Không thấy gì cả.”
“Đó mới là lạ, chúng ta chờ một chút xem, lúc này nên nhìn cho kỹ.” khuôn mặt Thiên Tường hiện sự nghi hoặc.
Quả nhiên, lại một lớp lục quang xuất hiện ở phía dưới nước biển chúng tôi, chúng tôi vẫn là không hề thấy phiêu diêu từ phương hướng nào. Lúc này đại sư huynh ở trong nước biển hai tay vịn đá ngầm, đại sư huynh và Thiên Tường không hẹn mà cùng nói rằng: “Có phải là từ nơi dưới mặt đá ngầm phiêu diêu ra hay không?”
Nói thì chậm mà việc xảy ra thì nhanh, Thiên Tường tung người một cái, liền nhảy xuống, nhìn một chút đá ngầm rồi đáp: “Có thể thi thể này nhất định từ nơi phía dưới đá ngầm này phiêu diêu đi ra.”
“Đợi trời sáng đã, chúng ta đi xuống xêm một chút là có thể biết rõ.” Đại sư huynh khoát tay áo than thở.
5 thứ lân thi đi qua, chúng tôi ai cũng không nói nhiều. Mọi người cũng đã điều rất mệt mỏi, hiện nay cũng chỉ có thể đứng ở trên đá ngâm thay phiên lấy tạm trong một lúc để qua đêm.
Nói thật, ngủ ở trên đá ngầm quả thực không thể nào dễ chịu được, chẳng qua là thời kỳ phi thường, mặc dù không dễ chịu cũng phải kiên trì. Cuối cùng nhịn đến hừng đông, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào mỗi một thân một người chúng tôi, thân thể từng một luồng dòng nước ấm dường như muốn hòa tan lạnh như băng, cực kỳ thoải mái.
Tôi nhảy xuống, để cho hai người bọn họ đồng thời có thể tại bên cạnh nghỉ ngơi, cảm giác không ở trong biển là thật không biết hải lý. Vốn dĩ ở trong biển thế này rất phí sức lực, hai tay tôi vịnh đá ngầm, đưa thò đầu ra mặt nước, nhưng mà một hòi lâu sóng vỗ vào mặt tôi, mỗi một lần là bị đập, đều có thể bao phủ đem đầu tôi cả, do đó tôi cũng uống không ít nước biển, thì ra nước biển rất là mặn như vậy a! Thời điểm sóng đến thì hai bàn tay còn phải dùng sức đẩy vào đá ngầm, để tránh khỏi đầu của mình bị đập vào đá ngầm.
Tục ngữ nói: “Nói dễ làm khó”, thật đúng là rơi vào đạo lý này! Cảm thụ ngâm mình ở trong biển đã là quá khó tiếp thu rồi, lúc này tôi có thể cảm nhận được tối hôm qua đại sư huynh và Thiên Tường là bị dày vò cỡ nào rồi, nghĩ tới đây dĩ nhiên lỗ mũi không khỏi đau xót.
Đại sư huynh xem đầu của tôi, không ngừng bị nước biển bao phủ, một người nhảy quấn vào nước biển, một tay nâng đỡ dạy đưa tôi lên trên đá ngầm.
Tôi đứng ở trên đá ngầm nhìn phía xa xa, phảng phất thấy được một con thuyền, bất quá con thuyền kia trông lập lòe, nhìn cũng không quá rõ ràng.
Ta chẳng lẽ muốn đã chết? Đã sản sinh ảo giác , không đúng rồi ! Trước mắt đại sư huynh và Thiên Tường rõ ràng là ở trước mắt ta a, chuyện gì xảy ra? Ta âm thầm tính toán .
“Hai người có nhìn thấy thuyền không?” Tôi lớn tiếng hỏi.
Thoáng cái Thiên Tường đứng dậy, nhìn lại phương hướng theo ngón tay của tôi đang chỉ, vội vã hô lớn: “Chúng ta được cứu rồi, đó là thuyền! Đó là thuyền!”
Anh ta vội vàng cởi quần áo ra, xoay vào trong tay rồi dùng sức lắc lư, hi vọng người trên thuyền có thể thấy chúng tôi, tôi cũng bỏ quần áo ra như vậy, học theo bộ dáng của anh ta. Thật may là từng hơn 10 phút sau, chiếc thuyền nọ quay đầu hướng về phía chúng tôi cũng lấy còi hơi ré dàim từ từ lái tới.
Lúc này Thiên Tường nói với hai chúng tôi: “Từ giờ trở đi lời nói của tôi, hai người cũng phải nhớ kỹ.”
Tôi và đại sư huynh còn chưa rõ có ý gì, Thiên Tường liền bắt đầu nói: “Một hồi chúng ta lên trên thuyền của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ hỏi chúng ta, vì sao ở chỗ này? Chúng ta không thể nói thật với bọn họ, nếu để bọn họ biết chúng ta là đang làm gì, thế nào không thể không báo cho cảnh sát, cho nên chúng ta nói, chúng ta là người yêu thích bơi lăn, lặn xuống nước ở chỗ này, đi lên thì phát hiện thuyền của chúng ta không thấy đâu, còn việc thời gian đối với chúng ta nên hạ xuống, đừng nói kém.” Tôi và đại sư huynh vừa nghe vừa gật đầu.
Thời điểm vị trí nơi chiếc thuyền cách chúng tôi không sai biệt lắm là xa mười mấy mét, chúng tôi thật rất vui mà bơi đi về phía trước, đến khi bắt được giây cứu sinh của bọn họ, ba người chúng tôi được kéo lên boong tàu, đây là một chiếc thuyền đánh cá, đang chuẩn bị quay về Phúc Kiến. Quả thực bọn họ hỏi vấn đề vừa rồi mà Thiên Tường đã nói, chúng tôi cũng trả lời theo như lời Thiên Tường đã nói.
Bọn họ cho chúng tôi lấy nhiều quần áo, lại còn cho chúng tôi lấy thức ăn. Tôi nằm ở trên boong thuyền liền đã lăn ra nằm ngủ rồi, cũng không biết là lúc nào rồi, đại sư huynh đánh thức tôi, để cho tôi thức dậy rời con thuyền.
Tôi hỏi đại sư huynh: “Đi đâu nữa a?”
“Trước tiên rời con thuyền rồi hãy tính tiếp.”
Tôi nhìn thấy Thiên Tường cho người chủ thuyền nọ một ít tiền, cũng không biết là từ nơi nào Thiên Tường lấy đâu ra tiền. Đại sư huynh và Thiên Tường dẫn tôi đi tới một ngôi nhà trọ gần phụ cận bến tàu, mở cánh cửa của hai căn phòng, đại sư huynh cùng tôi ở chung một căn phòng, Thiên Tường một mình ở trong một gian phòng khác.
Sau khi ăn xong, Thiên tường đi tới căn phòng của chúng tôi hỏi đại sư huynh: “Có tính toán gì chưa?”
Đại sư huynh nói: “Hiện tại không tìm thấy sư phụ, chúng tôi phải lưu lại nơi này chắc khoảng vài ngày, chờ đợi tin tức, trước tiên cần nhất chính là phải đi tới bến tầu tìm ra chiếc thuyền vớt 702, con đường duy nhất là chiếc thuyền kia là cơ may có thể tìm ra tung tích của sư phụ.
“Tôi thì không muốn ở lại chỗ này rồi, sớm được Điền Viên lực sĩ từng giao phó, nếu như lần này ngài ấy cũng chưa về, tôi sẽ phải đem bất động sản và tài sản giao cho vợ và con cái ngài ấy, còn việc buôn bán của ngài ấy thì để cho tôi xử lý.” Thiên Tường thở dài một hơi, trong con mắt hiện ra một bộ dạng đau thương.
Tôi và đại sư huynh an ủi Thiên Tường vài câu, nhưng mà cuối cùng cũng không thể làm cho anh ta thay đổi quyết định trở về được, trước khi xuất hiện đủ loại hiện tượng chứng tỏ rất có thể là ngoài ý muốn của bọn họ và sư phụ, nhưng mà thà chúng tôi cho đây không phải là thật! Nhưng hiện thực xảy ra ở ngay trước mắt, không thể không khiến cho người ta tin tưởng!
Ở quán trọ nghỉ ngơi một đêm, chúng tôi đến bến tàu bắt đầu hỏi thăm có tin tức chiếc thuyền vớt 702 hay không, cũng không biết Thiên Tường từ nơi nào tìm tới nhiều sự giúp đỡ, để cho bọn họ đi tới Phúc kiếm tìm kiếm chiêc thuyền. Tìm 3 ngày cũng không có tin tức chiếc thuyền vớt 702, lần này chúng tôi thật sự tuyệt vọng.
Thiên Tường nói: “Ngày mai tôi phải quay về Vân Nam rồi, không ở chỗ này chờ nữa.”
Đại sư huỳnh bất đắc dĩ nói với tôi: “Chúng ta đợi thêm một ngày nữa rồi phải trở vê Hà bắc.”
Đại sư huynh bảo Thiên Tường không nên đem tin tức chuyện sự phụ mất tích nói ra, Thiên Tường liền đáp ứng, cũng bảo đảm vĩnh viễn cũng sẽ không đè cập bất kỳ người liên quan đến chuyện này. Thiên Tường còn bảo đai sư huynh có thời gian để xem xét bên kia sau đó có thể nói chuyện hợp tác, Điền Viên lực sĩ làm ăn về sau về tay anh ta xử lý, để cho chúng tôi về sau có chuyện gì phải đi vân nam tìm anh ta.
Ngày thứ hai, Thiên Tường sớm đã rời đi rồi, lúc gần đi còn cho chúng tôi giữ lại một chút tiền. Tôi và đại sư huynh lại phải đợi thêm một ngày, buổi tối đại sư huynh mua vé định đi ngay mai trở vê Hà Bắc.
Ở trên đường về, xem ra tâm sự giữa tôi và đại sư huynh nặng nề, không khỏi hỏi đại sư huynh: “Sư huynh, không thấy sư phụ, sau này trở về làm thế nào để nói với sư nương?”
Đại sư huỳnh lắc đầu nói rằng: “Còn có hể nói như thế nào nữa, cứ nói tình hình thực tế là được! Nếu là người khác hỏi, nên nói sư phụ ra khỏi nhà đi gặp bằng hữu rồi.”
“Vậy nếu là những sư huynh khác hỏi đệ … đe cũng trả lời như vậy sao?”
“Ngoại trử sư nương, người còn lại đều phải trả lời như vậy.” Đại sư huynh nói như đinh chém sắt, tôi cũng không hỏi nhiều.
Chúng tôi ngồi xe lửa hơn một ngày mới về đến Hà Bắc, lúc này đã là buổi tối 23 giờ hơn. Đại sư huynh tìm tới một chiếc xe diện bao xa loại nhỏ*, chúng tôi ngồi xe diện bao xa vê tới Thừa Đức, đếm Thừa Đức thì đã hơn 2 giờ nửa đêm về sáng. Chúng tôi trực tiếp chạy về phía bên trong căn nhà sư phụ, sư nương chắc còn đang ngủ, đại sư huynh liền keng kheng kheng …. Đạp cửa chính.
Căn nhà sư phụ là một tứ hợp viện cổ, có bốn gian nhà chính, hai cái ba gian sương phòng. Bình thường Sư phụ và sư nương điều qua đêm ở căn phòng giữa trên nhà chính ngủ, mà tôi không mấy khi vê nhà sẽ ngụ ở căn phòng thứ hai sương phòng phía đông.
Nhìn thấu qua khẽ trong cửa chính là có thể thấy đèn bên trong đã sáng rồi, chắc là sư nương nghe thấy tiếng đập cửa rồi, sư nương ở bên trong hỏi một câu ai vậy?
Đại sư huynh nói: “Sư nương là con, Học Hồng a.”
Sư nương mở cửa nhìn hai chúng tôi nói: Là Học Hồng và tiểu thất à, mau vào, sao lại trở về trễ như vậy, sự phụ của con đâu rồi? Qua chỗ này nói rõ một chút: Học Hồng là tên của đại sư huynh, vốn tên họ đại sư huynh gọi là: Lý Học Hồng. Vừa rồi sư nương gọi tiểu thất chính là tôi … tên tôi không phải gọi là tiểu Thất, tên thật của tôi gọi là: Lạc Tuyền. Tôi chỉ là sư phó đồ đẹ thứ bảy, vì nguyên dó đó mà sư phụ và sư nương cũng vì thế mà gọi tôi là tiểu Thất, đương nhiên các sư huynh cũng gọi tôi như vậy.
Đại sư huynh nhìn khắp nơi một hồi, lặng lẽ hỏi: “Trong nhà có người ngoài không?”
“Không có, làm sao vậy? Có phải sư phụ của con đã xảy ra chuyện rồi phải không?” Trong mắt sư nương lóe ra một chút thần sắc hoảng hốt, lo lắng mà hỏi tới.
“Vào nhà rồi hãy nói.” Nói xong, ba người chúng tôi cùng nhau vào phòng.
Chỉ nghe “ùm” một tiếng, đại sư huynh mạnh mẽ quỳ gối trước mặt sư nương, tôi thấy như vậy cũng quỳ xuống, sư nương vừa nhìn thấy tình hình này lập tức hiểu, từ trên trong chính hốc mắt của sư nương đều có thể thấy rõ ràng nước mắt đang chảy ra, đại sư huynh đem chuyện đã xảy ra thuật lại với sư nương, cũng đem sự tình tất cả chúng tôi xuống biển tìm sư phụ lẫn cả thi thể nói ra.
Sư nương nghe xong cũng không nói gì, tôi quỳ ở bên cạnh nói: “Hay là bây giờ sư phụ đang ở trên chiếc thuyền vớt 702.” Vốn là tôi muốn nói một lời an ủi, có thể là tôi nói sai, đại sư huynh nhìn liếc mắt tôi với vẻ dữ tợn, lúc này sư nương mới khóc, nhưng khóc vài tiếng rồi không còn khóc nữa.
Sư nương cố nén bi thương rồi lau nước mắt, nhìn hai chúng tôi nhẹ giọng nói: “Đứng dậy hết lên đi.”
Tôi và đại sư huynh đứng lên. Sư nương lại hỏi: “Học Hồng, chuyện này ai cũng biết?”
“Chỉ có hai chúng con và Thiên Tường người giúp việc Điền Viên lực sĩ biết, con đã nói cho Thiên Tường biết rồi, hắn sẽ không nói ra đâu.” Đại sư huynh đáp lại.
“Người nọ hiện giờ ở đang ở đâu?”
“Hắn quay về Vân Nam đi xử lý chuyện làm ăn của Điền Viên lực sĩ.”
“Chuyện này, không thể để cho những người khác biết, đặc biệt mấy lão đồng môn.”
“Sẽ không thể để cho bọn họ biết được, con đã giao phó cho tiểu Thất nên nói như thế nào rồi.” Đại sư huynh nói xong, tôi ở bên cạnh gật đầu liên tục.
“Tiểu thất, nếu người khác có hỏi con …. Sư phụ của con đã đi đâu rồi, con nói làm sao?” Sư nương nhìn vê phía tôi rồi hỏi.
Tôi lâp tức trả lời: “Sư phụ con đi vắng, đã lên đường đi gặp một người bằng hữu.”
“Nếu đã như vậy người khác có hỏi sư phụ của con đi đâu và khi nào, con cứ nói không rõ ràng, cụ thể là làm gì, con cũng không biết.” Sư nương dặn dò, tôi “ừ” một tiếng tỏ ra hiểu rõ rồi.
Một lát sau, sư nương liền căn dặn đại sư huynh tìm người kín đáo đi điều tra tung tích chiếc thuyền vớt 702.
Sư nương dẫn tôi lôi đến một bên nói với tôi: “Tiểu Thất à, một hồi cùng đại sư huynh của con lúc quay trở lại lần nữa, đừng cho người ta nhìn ra bộ dạng thương tâm của con , nhất định phải cùng với đại sư huynh của con thật cao hứng trở về.” Tôi nghe có chút hồ đồ, không phải là tôi và đại sư huynh đã trở lại rồi sao? Bất quá tôi cũng không dám hỏi gì nhiều lắm, sư nương an bài như vậy nhất đinh là có đạo lý.
Sau khi đại sư huynh kéo tôi ra ngoài, lập tức đi đến về phía nhà ga Từa Đức, đi tìm một nhà trọ gần đó rồi nghỉ ngơi. Sau khi trời sáng đại sư huynh đã kêu mấy đồ đệ của mình đến đây, nói cho bọn họ biết là tối hôm qua trở về quá muộn, đang ở trong khách sạn qua đêm rồi.
Về sau trở lại hiệu cầm đồ, sư nương hỏi tôi và đại sư huynh về sư phụ ngay trước mặt nhiều người đã ở đâu?
Đại sư huynh đến trả lời: “Sư phụ xa nhà, trên dường đi đến gặp một bằng hữu, nói là trong thời gian ngắn sẽ trở về.” Sư nương cũng không hề hỏi lại, giao phó chính là chuyện trong hiệu cầm đồ, điểm tâm cho đại sư huynh nhiều hơn, giao xử lý chút kinh doanh, đừng cả ngày chơi bời lêu lỏng đấy. Tôi nghe được sư nương nói những lời này lẫn cả cho việc người khác nghe, đại sư huynh là người mà sư phụ yên tâm nhất khi xử lý buôn bán, thời điểm khi sư phụ còn, đại sư huynh là nhân vật có thể quản lý được hiệu cầm đồ, đại sư huynh cũng chưa bao giờ lười biếng.
Kỳ thực hiệu cầm đồ cũng không chỉ thuộc về một mình sư phụ tôi, chỉ là chăng qua cho tới nay là chính do bản thân sư phụ xử lý. Cái hiệu cầm đồ này là sư gia tôi lưu lại, giao cho sư phụ tôi, sư gia và sư phụ tôi từn nói qua, cái hiệu cầm đồ này không thể ngã, cũng không thể chia, đây là chứng minh tồn tại phát khâu môn chúng tôi, hơn nữa đồng môn có rất nhiều đồ vật đều đã đi qua nơi này mà ra ngoài, rất nhiều sư bá và sư thúc gì đó đều từ tới tại đây giao dịch, hiệu cầm đồ cũng chỉ là nơi bọn họ kiếm định mức một chút nho nhỏ mà thôi, còn phải cho bọn họ phưu lưu mạo hiểm giao hàng, cứ như vậy, những sư bá chúng tôi, các sư thúc vẫn luôn luôn không hề hài lòng, chung quy luôn mang đến cổ phiếu cho hiệu cầm đồ, nói hiệu cầm đồ là sư gia lưu lại cho tất cả mọi người, nhưng mà thời điểm muốn sửa chữa và chỉnh trang lại, bọn họ cũng không đào đâu ra một phân tiền.
Khi phần lớn thu nhập của cửa hàng còn phải dựa vào sư phụ và các sư huynh tự mình đi ra ngoài quật khâu, nếu như điều không phải dựa vào sư phụ quật khâu bù vào hiệu cầm đồ, cái hiệu cầm đồ này đã sớm cần phải đóng cửa rồi.
Nói về hiệu cầm đồ thì không thể không giới thiệu một chút lịch sử phát khâu môn chúng tôi.
Phát khâu môn thành được thành lập từ thời chiến quốc, do vài người Yến quốc thinh thông phong thủy âm dương thuật sĩ xây dựng mà thành, Mộ Dung Sóc là gia chủ, môn đồ môn xưng ông ta là: Tổ sư gia.
Lúc đầu, chủ yếu phát khâu môn chủ yếu dạy người khác phong thủy âm dương học, giúp quan to hậu duệ quý tộc định huyệt, điểm mạch. Hậu nhân chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, đẹ tử môn hạ bắt đầu không học vấn không nghề, làm xằng làm bậy, dựa vào bản lĩnh truyền xuống của tổ sư gia, khắp nơi bắt đầu móc phần quật mộ, lấy trộm tài vật, lúc đó trở thành hệ thống trộm mộ lớn nhất.
Bắt đầu ở Yến quốc, cho tới dáy lên ở Hán triều, cũng từ từ cùng quan phủ hợp tác, Phát khâu môn trải qua mấy nhìn năm phong ba, suy sụp từ thời đời nhà minh, lúc đầu dân quốc lần thứ hai được phục hung, cho đến ngày nay vẫn là chủ yếu trộm mộ.