
Tôi chắc chắn rằng con trai tôi đã giết bố nó

Tôi chắc chắn rằng con trai tôi đã giết bố nó
r/nosleep
u/LemonKurt (8.3k points)
Tôi có đứa con đầu lòng khi mới chỉ 14 tuổi. Bố tôi là một gã nghiện rượu và hay bạo hành tôi, còn mẹ tôi là một người đang cai nghiện cocain, bà ấy sống ở đâu có ông trời biết, nhưng bà lại đang chơi trò gia đình với chồng mới của bà ta và em cùng mẹ khác cha của tôi. Tôi còn chẳng nhớ được kĩ mặt của bà. Tôi có nhớ được bố tôi. Chính xác hơn thì tôi nhớ được cái bóng của ông ta. Ông ta có một cái bóng khổng lồ, tròn lẳn và tối đen, đi loạng choạng trong cái hành lang bé tí của nhà tôi, ông ta say bí tỉ và yếu nhũn cả người ra, bò vào cái giường tôi đã nằm từ khi còn bé tí, mặc kệ những tiếng gào khóc của tôi. Rồi ông ta đi loạng choạng ra ngoài, không quên cầm chai bia mà ông ta đã đặt lên cái bàn cạnh giường tôi, ợ to một cách kinh tởm. Ông ta sẽ gục luôn trên sàn hoặc trên ghế bành, đôi lúc thì nằm ở trên giường lúc tôi đã thức dậy. Tôi sẽ làm bữa sáng cho ông ta, ở trong căn bếp đầy mùi phân mèo và rượu bị đổ ra sàn, và có lẽ ông ta sẽ tỉnh rượu lúc tôi đến trường, nhưng chả bao giờ tỉnh rượu lúc tôi về nhà. Ông ta ít động chạm vào tôi trong cơn say khi màn đêm buông xuống. Nhưng không có nghĩa là ông ta không làm vậy. Việc phải chăm sóc ông ta thật sự rất mệt mỏi. Đầu óc tôi trống rỗng mọi lúc mọi nơi. Tôi cảm giác như là một cái máy vậy. Tôi thấy bản thân mình như một cái xe ô tô đang sắp bị hỏng, chỉ tập trung vào chặng đường trước mắt bằng mọi giá.
Tôi cũng chẳng để ý những lần chậm kinh đầu tiên. Tôi vẫn là một đứa trẻ con mà, mới hơn 14 tuổi một xíu, và tôi cũng chẳng biết cách theo dõi kinh nguyệt, mẹ cũng không dạy tôi kĩ về vấn đề này. Tôi để ý rằng bản thân mình đang tăng cân. Tôi chẳng để ý được gì khác, tôi cũng chẳng quan tâm về bất cứ thứ gì. Hồi đó tôi cũng có hút thuốc lá nữa. Tôi luôn hối hận mình đã làm vậy. Tôi không thể chịu nổi khói thuốc bây giờ. Cái mùi kinh tởm và cảm giác trĩu nặng khi ngậm điếu thuốc, làm tôi cảm thấy ớn đến phát nôn.
Tôi hạ sinh một bé trai trong một đêm bố tôi không ở nhà một cách vô cùng đau đớn, ngay trên sàn bếp của nhà tôi, với nhóc mèo ở bên tôi. Tôi đã đỡ đẻ cho em mèo vài lần, nên có lẽ em ý cũng muốn giúp tôi sinh con. Tôi nghĩ rằng em bé của tôi bị sinh non, vì nó rất bé nếu so với những đứa con mà tôi sinh ra sau này, cũng chẳng rõ nữa. Thằng nhóc nhìn phần nào giống bố tôi. Tôi nhìn vào khuôn mặt đầy máu me của nó, cái cách mà nó gào khóc, cái nét mặt nhăn nhó của nó nhìn thật gớm ghiếc, nhìn vào cái ánh mắt của nó trông giống y hệt bố tôi, tôi biết rằng tôi thương thằng nhóc này cũng chỉ nhiều như tôi thương bố tôi. Thằng nhóc này là một sai lầm trong mắt tôi, hệt như tôi vậy. Và tôi bắt đầu nhớ đến những lần tôi cầu xin Chúa, mong ngài hãy giết chết tôi trước khi tôi tỉnh dậy.
Tôi hành động nhanh. Siết cổ nó bằng một cái dây giày. Giấu cái xác bé xíu trong tủ quần áo một vài ngày cho đến khi cái mùi phân hủy thối rữa trở nên quá nồng. Tôi giấu nó trong cặp và vứt nó xuống cái hồ trên đường đến trường. Cái mùi thối rữa bám vào cái cặp nhiều tuần liền. Tôi cũng chẳng lo ai có thế đi tìm nó hoặc thấy nó. Chả ai tìm một người không mất tích cả.
Tôi nghĩ rằng tôi đã phạm trọng tội, và đến bây giờ tôi vẫn phạm trọng tội, nhưng hồi đó tôi chẳng cảm thấy gì hết. Vẫn sống và ăn ngủ như bình thường.
Khi vào trường phổ thông, tôi bắt đầu tìm đến tâm lý trị liệu. Tôi dùng tiền thừa hưởng từ người bà khốn nạn của mình cho việc này thay vì học cao đẳng. Chẳng có nghi ngờ gì, đó là quyết định đúng đắn nhất của tôi cho đến bây giờ. Tôi hiện đang là một người hoạt động trong những tổ chức xã hội. Tôi chăm sóc cho những người có hoàn cảnh khốn khổ. Tôi đã có chồng, hai cô con gái xinh đẹp. Gia đình chúng tôi hạnh phúc và sống lặng lẽ. Tôi chẳng được dạy dỗ đến nơi đến chốn, cũng không hoàn toàn biết cách xin lỗi vì những sai lầm mình gây ra, nhưng tôi vẫn còn trên cuộc đời này. Tôi ngủ với đèn bật sáng, nhưng tôi cũng không giật mình vì nhìn thấy cái bóng của chồng. Anh ấy biết được những gì cơ bản về thời thơ ấu của tôi, những chai rượu, những lời chửi mắng, những hậu quả của việc tôi bị hành hạ mỗi ngày. Nhưng anh ấy không biết về cậu bé chết yểu của tôi. Việc đó chưa bao giờ là một điều mà tôi muốn chia sẻ. Tôi mang nặng nó cho đến khi đẻ đau, và rồi giết nó. Việc này chỉ tôi mới được phép biết mà thôi.
Nhưng một vài ngày sau khi đứa con của tôi chết, tôi bắt đầu nghe thấy nó. Ban đầu sẽ chỉ là những tiếng khóc lúc tôi chuẩn bị đi ngủ. Những tiếng khóc điên dại mà nó đã rít lên ngay sau khi được sinh ra. Nhưng đó là những tiếng gào khóc méo mó, vì dây thanh quản của nó đã bị bóp nghẹt bằng một sợi dây giày, buộc quanh cổ nó, nhỏ nhỏ xinh xinh như một cái nơ.
Sau một vài tuần, tôi bắt đầu nhìn được con. Vẫn là trước lúc chuẩn bị đi ngủ, một vài phút trước khi tắt đèn, nó sẽ hiện ra ở trên sàn phòng tôi, xanh ngắt, thở hổn hển từng hơi và vẫn khóc cho đến khi phổi nó không chịu được nữa.
Con cứ thế hiện ra trước lúc tôi ngủ. Những lúc tôi bật dậy trong cơn rối loạn giấc ngủ, nó vẫn ở đó, nằm trơ trọi trên sàn nhà, vẫn xanh lè và trông ngày càng thối rữa hơn, cầu xin cái chết mà tôi đã trao cho nó. Nhưng những khi tôi thực sự thức dậy thì lại chẳng có gì cả, hẳn rồi. Nó đã lớn lên ngay trước mặt tôi. Đứa bé ngày xưa bây giờ đã là một người đàn ông rồi. Năm nay nó sẽ 32 tuổi, và cậu nhóc mà tôi nhìn thấy mỗi ngày thật sự trông cũng giống 32 tuổi. Mặt nó xanh xao và hóp lại, và con tôi vẫn sẽ nằm trên sàn, bậy ra sàn và la hét, cơ thể của nó nhìn gầy đến đáng sợ. Đôi khi trong cơn rối loạn giấc ngủ của tôi, nó sẽ cố vươn đến để chạm vào tôi, nhưng nó không thể đứng lên được, và tôi không thể nhúc nhích, tôi ước rằng tôi có thể ra khỏi giường để ôm nó vào lòng và ru nó ngủ, người đàn ông này là con trai của tôi, và tôi ước tôi có thể xin lỗi và giải thích mọi chuyện cho nó, nhưng tôi còn sống, và con trai tôi đã chết.
Ngoại lệ vào buổi đêm vài tuần trước. Nó đứng dậy được, không thẳng lưng nổi, nhưng nó đã đứng. Nó vươn cái tay dơ xương của nó về phía tôi, tôi thật sự rất sợ rằng nó sẽ đánh tôi hoặc bóp nghẹt tôi hoặc làm hại tôi. Thậm chí sẽ lấy mạng tôi nhưng tôi không trách nó. Nó không làm hại tôi, khá rõ ràng. Nhưng nó vỗ vào má tôi khá mạnh mà không hề có một ý xấu, và con trai tôi cười. Răng của nó đen xì, và nụ cười của nó trông thật kinh dị, nhưng những cảm xúc đang trào lên trong lòng tôi gần như là một niềm hạnh phúc. Tin được không? Con trai của tôi đang cười đấy.
Tôi nhận được một cuộc gọi vào buổi sáng hôm sau. Bố tôi được phát hiện đã chết, chết ngạt vì chính những thứ mà ông ta nôn mửa ra trong cái căn hộ kinh hồn đáng tởm mà tôi lớn lên. Có lẽ họ sẽ cần cả một đội mặc đồ chống chất phóng xạ để dọn dẹp nó. Tôi chả cảm thấy gì cả, có lẽ ngoại trừ sự nhẹ nhõm, nhưng thậm chí từ đó cũng không thể diễn tả được cảm xúc của tôi. Tôi và chồng nhảy múa vì vui trong bếp. Con trai tôi không xuất hiện đêm đó, từ đó trở đi nó không xuất hiện nữa. Tôi tin chắc rằng nó đã giết cha của chúng tôi. Chắc chắn nó đã làm cho ông ta tự chết ngạt, bằng những thứ mà ông ta mang đến thế giới này, bằng cái thứ acid dạ dày tởm lợm của ông ta, cái đống nhầy nhụa đó tự nó đốt cháy lấy cái vỏ bọc, cái cơ thể của một con quỷ dữ. Con trai tôi không xuất hiện nữa. Và điều này phần nào làm tôi khá buồn, nghe cũng khá đần độn nhỉ, nhớ chính cái bóng ma tượng trưng cho tội ác của mình. Và việc tôi đang thật sự tiếc thương con trai làm tôi hạnh phúc đến điên dại.
Bài dịch đã có sự cho phép của tác giả u/LemonKurt
Dịch bởi Hoàng Nguyễn
Thank you for reading?
nthgade1903.
Link reddit: https://www.reddit.com/…/im_convinced_my_son_killed_his_dad/
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook