
Nửa đêm, bên ngoài thành Xuyên Huyện.
Lẽ ra mọi âm thanh đều yên tĩnh, nhưng lại bị tiếng vó ngựa thúc giục quấy nhiễu.
Đường Gia Ngọc siết chặt dây cương, tay phải vung roi đã hoàn toàn tê dại, chỉ lặp lại động tác một cách máy móc. Một người một ngựa đã đạt đến giới hạn.
Nhà họ Đường bị hung thủ đột kích lúc nửa đêm, tổng cộng có hai tư người vây quanh phụ thân và nàng ta. Phụ thân Đường Lâm của nàng ta cố hết sức tìm đường sống cho nàng ta, để nàng ta lên ngựa đi trước, mười hai sát thủ cũng đuổi theo ra khỏi nhà họ Đường. Những sát thủ này nhất quyết không chừa cho họ một đường sống.
Tiếng vó ngựa của truy binh mỗi lúc một gần, càng lúc càng gấp gáp. Một hồi chạy loạn đã đuổi đến nơi càng hẻo lánh hơn.
Bầu trời đã nhuốm một màu đỏ cam, xuyên qua những đám mây xám xịt là những tia sáng, dường như màn đêm cũng không tối như vậy. Nếu lắng nghe kỹ, vẫn có tiếng gà gáy mờ nhạt từ khu trang trại phía xa.
Những sát thủ này võ công không hẳn là cao, nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau. Một khi bị quấn lên, lại không thể thoát ra được. Những sát thủ phía sau đang tiến gần hơn…
Đột nhiên, lại kéo ra khoảng cách với ngựa của Đường Gia Ngọc.
Đường Gia Ngọc kinh ngạc, nhưng quan trọng vẫn là thoát thân, cũng không khống chế được nhiều lắm, lập tức siết chặt thủ thế lao về phía trước.
Mười hai sát thủ xếp thành một hàng. Sát thủ ở ngoài cùng bên phải tiến lên, trước khi bình minh ló dạng, hắn ta mặc đồ đen che mặt lại, không hòa hợp với xung quanh. Hắn đạp vào bụng ngựa, ngựa hồng ăn đau lao ra ngoài đuổi kịp Đường Gia Ngọc, hắn ta nhanh chóng rút kiếm đâm vào nàng ta ngay khi nàng ta đang bàng hoàng. Sau đó, thu kiếm. Ngựa lượn nửa vòng rồi quay lại hàng đợi.
Kiếm này đâm vào thịt nhưng không sâu. Nếu nàng ta chiến đấu với mười hai người này, sẽ không có chỗ tốt. Đường Gia Ngọc nghiến răng, tiếp tục chạy trốn.
Mười hai sát thủ không nhanh không chậm, cách Đường Gia Ngọc không xa không gần.
Kẻ thứ hai từ bên phải và kẻ thứ ba từ bên phải đứng thẳng hàng. Người bên trái cầm kiếm bằng tay phải, người bên phải cầm kiếm bằng tay trái. Tất cả những gì cần làm là chém vào vào cổ Đường Gia Ngọc, nhiệm vụ sẽ kết thúc.
Tiếng móng ngựa càng ngày càng gần, Đường Gia Ngọc hung hăng quay đầu lại. Trong chớp nhoáng, nàng ta không có thời gian để phản ứng. Thuận theo bản năng của mình, nhanh chóng rút ra một thanh đao khác, khi hai thanh kiếm kia lao tới, nàng ta cầm hai thanh đao dùng mười phần sức lực để chặn công kích.
Chiêu thức duy nhất này, khiến hai tên sát thủ trở tay không kịp, hai con ngựa theo quán tính lao ra xa vài thước.
Đường Gia Ngọc đang phòng thủ không thể gây sát thương nặng cho đối phương, nàng ta đã thua chiêu.
Sát thủ được đào tạo bài bản nhanh chóng đổi vị trí cho nhau, cả hai đổi tay cầm kiếm. Vẫn là một trái một phải, chẳng qua cũng là trục tiếp đối địch. Lần này, họ thay đổi cách tấn công, một mũi đâm vào tim, một mũi đâm vào bụng.
Chiêu chiêu ngoan độc, không chừa đường sống.
Đường Gia Ngọc dùng hết sức đỡ thế công kia. Thường xuyên ra chiêu, thể lực rõ ràng không theo kịp. Nàng ta đỡ được đòn chí mạng vào tim, nhưng lại nhận một nhát kiếm vào bụng.
Đường Gia Ngọc thích mặc quần áo màu đỏ. Hôm nay cũng vậy, để dễ di chuyển, nàng ta đã yêu cầu thợ may cắt ngắn gấu áo và thêm thắt lưng.
Màu đỏ của máu đậm hơn màu đỏ của vải, như thể bị mưa mùa hạ làm ướt đẫm. Nếu đúng như vậy thì sẽ không đau.
Đường Gia Ngọc không có thời gian để nghĩ về nó. Sau lưng nàng, bốn sát thủ đã đuổi theo.
Nàng ta không thể chết ở đây!
Đường Gia Ngọc hét lên một tiếng, phi ngựa lao về phía trước mấy bước rồi dừng. Nàng ta quay lại nới lỏng dây cương dùng sóng dao đánh vào con ngựa. Nó lập tức đau đớn lao lên.
Tốc độ của bốn sát thủ chậm hơn hai tên đầu tiên, Đường Gia Ngọc dù sao cũng là cá trong chậu, chỉ cần trong bốn tên mỗi người một kiếm cũng có thể tiễn nàng ta về Tây thiên.
Họ thậm chí còn không rút kiếm.
Chỉ là không ngờ, Đường Gia Ngọc trong nháy mắt đối chiến trực diện. Song đao chém một cái, đầu của hai người đã rơi xuống đất.
Hai người còn lại muốn rút lui, trong chớp nhoáng giành được một chút thời gian, chỉ cần thanh kiếm ra khỏi vỏ, chiêu cuối của Đường Gia Ngọc có thể bị chặn lại.
Đường Gia Ngọc sao có thể thuận theo ý họ mà chỉ dùng song đao, nhanh chóng bổ một nhát, đã về Tây Thiên.
Còn lại tám người đều có tố chất huấn luyện, dường như cũng không biểu hiện quá nhiều xúc động vì bốn người đã chết, mà lập tức tạo thành một vòng tròn vây quanh Đường Gia Ngọc. Không ra tay nhưng cũng không cho nàng ta có không gian trốn thoát.
Đường Gia Ngọc giống như một con thú bị mắc kẹt, cố gắng dùng một hơi đột phá những người này.
Những người mặc đồ đen này cũng không vội vã, ngồi trên ngựa đi hết vòng này đến vòng khác xung quanh nàng ta. Đường Gia Ngọc liếc nhìn xung quanh lắc con dao trên tay phải.
Nàng ta đột nhiên nhảy dựng lên, ngay sau đó đã giẫm lên đầu người mặc đồ đen cách nàng ta gần nhất, con ngựa giật mình ngả người ra sau, sức nặng của cả người lập tức không ổn định. Đường Gia Ngọc ra đòn trái tay thêm một cú đá nữa, nam nhân mặc đồ đen trước mặt ngã xuống dưới lưng ngựa của hắn ta, còn Đường Gia Ngọc đứng trên lưng ngựa.
Vào lúc này, nam nhân mặc đồ đen ở gần nàng ta nhất đã kịp phản ứng, thanh kiếm cũng hướng tới đâm nàng ta.
Nàng ta lại nhảy lên, con ngựa lạc sang bên trái đâm phải người áo đen cùng phía.
Mà lúc này nàng ta còn chưa tiếp đất, tay trái nhấc một cái, giơ lên chém xuống, một đao mất mạng. Nàng ta xoay người lại đáp xuống.
Sáu người còn lại, rốt cuộc không thể duy trì được sự bình tĩnh của tướng tài, lập tức xông lên phía trước. Dựa vào lợi thế của mình trên lưng ngựa, sáu người đồng loạt ra tay, bao vây Đường Gia Ngọc trong một vòng tròn nhỏ hơn, rút kiếm tương trợ lẫn nhau.
Quyết không để Đường Gia Ngọc đột phá như vừa rồi. Nhưng trong nháy mắt, nàng ta lại ra tay, lưỡi đao lạnh thấu xương đâm vào chân ngựa. Bốn con ngựa bị đau ngã về phía sau, những người mặc đồ đen trên lưng ngựa nhanh chóng nhảy xuống, nhưng chưa kịp đứng vững thì dã bị Đường Gia Ngọc cắt cổ.
Đường Gia Ngọc luôn có thể tận dụng tốt nhất mọi thủ đoạn mà mình học được. Động tác của những người áo đen này quá tùy tiện, dựa vào tổng thể hành động, kém linh hoạt, nên nàng ta cũng lợi dụng sơ hở.
Nàng ta quay lại, hai thanh kiếm dài đã đâm xuyên thân thể nàng ta, rồi chúng lại rút ra. Đường Gia Ngọc nhìn hai tên áo đen cuối cùng.
Con người không thể từng giây từng phút chu toàn mọi mặt, Một khi tiến lên trước không phòng thủ phía sau, cũng đủ chết. Nhưng lại y theo bản năng biết không thể mà vẫn làm.
Đường Gia Ngọc tiến lên một bước, lập tức có một kiếm khác đâm tới. Sợ là muốn nán lại ở đây. Dù vậy, nàng ta không muốn để bất kỳ ai trong số họ rời đi.
Nàng ta mạnh mẽ hút khí, dùng cả song đao chém vào tay dùng kiếm một tên nam nhân mặc đồ đen, khi con dao kia lướt qua, đầu người lập tức hai nơi.
Lúc này chỉ còn người mặc đồ đen cuối cùng.
Hắn ta nhanh chóng ra tay, một kiếm đã đâm vào vai phải của Đường Gia Ngọc.
Sau đó Đường Gia Ngọc lập tức bỏ xuống đao bên trái, nàng ta mỉm cười, “Đã quá muộn.”
Hắn ta nóng lòng muốn sử dụng thanh kiếm, nhưng Đường Gia Ngọc đã cầm thân kiếm. Hắn lập tức muốn nhặt thanh kiếm của đồng bạn, nhưng đã quá muộn.
Đường Gia Ngọc vung tay phải lên, tiễn hắn về gặp mười một người kia.
Trời vừa hửng sáng, nàng ta không chống đỡ được nữa mà ngã xuống. Trong mơ hồ dường như nàng ta nghe được ngựa của mình kêu to, sau đó cũng nghe thấy tiếng vó ngựa. Đoán chừng là ngựa chạy đi, nàng ta trong lòng nói, đồ dã thú bỏ đá xuống giếng.
Ở những nơi hẻo lánh, không có người qua lại, xung quanh cục kỳ yên tĩnh, nhưng hình dung này có vẻ không chính xác. Ngày kinh trập(*) qua đi, nhiều loại côn trùng khác nhau bắt đầu di chuyển, bay vo ve xung quanh xác chết.
(*) Thời gian sâu sinh sôi nảy nở.
Điều kỳ lạ là chỉ trong vòng chưa đầy một canh giờ, mười hai tên sát thủ này không còn một mẩubxương. Ngay khi mặt trời ló dạng, ngay cả máu cũng bốc hơi. Trên đất chỉ còn mấy bộ quần áo.
*****
Núi A Đại nằm ở phía Nam, ở giữa sườn núi vừa mới qua ngày kinh trập, trên cành hoa đào mới xuất hiện mầm non, tựa như đã rũ xuống mùa đông, có chút màu ngọc bích, không cách nào che dấu xuân sắc.
Bên trong căn nhà gỗ, Tiền Diệc Tâm đang bắt mạch cho một bà lão, nàng ở vùng núi này quanh năm, có thể nói làn da của nàng không được trắng trẻo, nhưng rất sáng bóng, đường nét nhỏ nhắn thanh tú. nàng không quyến rũ như một nữ nhân bình thường, nhưng giữa hai lông mày lại có một cỗ anh khí, xen lẫn kiêu ngạo.
Nàng cau mày, “Chứng bệnh tích tụ ưu phiền, bà đã gặp phải chuyện buồn gì?”
“Nhi tử nhỏ của ta chết bệnh cách đây không lâu. Thật là, đầu thu năm ngoái đã không khỏe, cả mùa đông cũng không chịu nổi”, bà nói.
Tiền Diệc Tâm đã thấy rất nhiều sinh, lão, bệnh, tử, đã rất khó xúc động.
Nàng chỉ nói: “Đừng nên sa vào nữa”, nàng viết đơn thuốc, “Đơn thuốc này mỗi ngày ba lần, nhất định phải uống đúng giờ”.
Tiền Diệc Tâm nhất quyết không nhận tiền chữa bệnh.
Bà cụ nhận lấy đơn thuốc, cảm ơn lần nữa rồi xuống núi.
“Tiểu đồ đệ, lại chữa bệnh miễn phí cho mọi người sao?” Người nói chuyện bước vào nhà gỗ nhỏ, đó là sư phụ của Tiền Diệc Tâm, danh hiệu Quỷ Thủ Thánh Y Ngô Nhị Huyền. Ông có dáng người gầy, nước da hơi trắng, ngoại hình tuấn tú. Thực sự không nhìn ra đã sắp bốn mươi.
Tiền Diệc Tâm thấy ông toàn thân mùi rượu, không cần nghĩ cũng biết ông lại tới Mãn Hoa Lâu trải qua đêm xuân. Khả năng tìm hoa hỏi liễu còn giỏi hơn cả y thuật.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, thoáng liếc nhìn ông, khẽ hừ một tiếng.
“Con không nói lời nào, chẳng lẽ trong lòng đối với sư phụ có ý hiến?” Ngô Nhị Huyền biết nàng cho dù mắng người cũng sẽ không nói ra.
“Sư phụ đã biết, tại sao còn hỏi,” Tiền Diệc Tâm tiện tay lật một quyển sách y dược, chậc, lão già xấu xa này không phải đang kiếm chuyện đó chứ.
Ngô Nhị Huyền khịt mũi ngồi xuống, tự rót cho mình một tách trà, “Còn nhớ lúc con mới đến nhà gỗ của ta, mới ba tuổi, khi đó là một bé gái ngốc chỉ biết khóc. Thời gian mới mười lăm năm. Lại dám chống đối sư phụ? “
“Nếu sư phụ có thể ra dáng sư phụ, Diệc Tâm tự nhiên sẽ không chống đối.”
Thật ra Tiền Diệc Tâm đã nghe Trình Nhất Kiếm sư bá kể về một ít chuyện cũ của Ngô Nhị Huyền.
Vốn chỉ là một chàng trai nghèo học y, đem lòng yêu tiểu thư con nhà quan, sau này gia đạo bị sa sút, bị lừa vào Mãn Hoa Lầu. Chàng trai đáng thương đương nhiên không có tiền để chuộc cô nương kia về, vì vậy chàng phải cố gắng kiếm tiền để được nhìn thấy tiểu thư hàng đêm. Về sau, tiểu thư được người khác ngưỡng mộ nhận làm vợ lẽ. Kể từ đó, hai người không gặp lại, nhưng sư phụ cũng không thể rời khỏi Mãn Hoa Lầu nữa.
“Ai cha, con sắp đi rồi, nói chuyện dễ nghe với sư phụ một chút không được sao?”
“Đi? Cái này có ý gì?” Tiền Diệc Tâm hơi bối rối trước câu nói đột ngột của ông.
Ngô Nhị Huyền ở trong phòng đã lâu, mà tiểu đồ đệ cũng không rót cho ông một tách trà. Ông đành phải tự mình rót một tách, trà ấm làm tỉnh rượu.
Ông nói, “Đứa trẻ Tiền Diệc Ngôn kia, là cao trung Trạng Nguyên, hiện tại ở Hàn Lâm Viện để tu soạn. Ta đã nghĩ kĩ, hắn sẽ đưa con đến kinh thành.”
Dứt lời, còn giả thanh ái chà một tiếng.
“Hắn là hắn, ta là ta,” Tiền Diệc Tâm mặt không cảm xúc nói.
“Con, con,” Ngô Nhị Huyền nói, “Tóm lại đều là huynh muội ruột thịt.”
“Thân phụ tử còn có thể đoạn tuyệt,” Nàng nói thêm, “nói chi không phải cùng một mẹ sinh ra.”
Ngô Nhị Huyền thở dài, không nói gì nữa.
Đêm ấy, trời mưa xuân.
Tiền Diệc Tâm bị tiếng gõ cửa “cộc cộc cộc“ đánh thức.
Người tới mặc một bộ đồ đen, kiếm đeo trên eo, tác phong gọn gàng. Nhưng có một sự tương phản mạnh mẽ, một thân tác phong như vậy, nhưng lại mang khuôn mặt trẻ thơ vô hại.
Vấn đề là hắn ta đang ôm một nữ nhân bị thương nặng.
“Đặt nàng ta lên trên giường ở buồng trong,” Ngô Nhị Huyền nói, “Tiểu đồ đệ, con đi trị liệu.”
Ngô Nhị Huyền đã làm như vậy.
Nữ nhân nằm trên giường có nhiều vết thương, nhưng rất may được cứu chữa kịp thời nên không tử vong.
Đó là khuôn mặt của cô nương, khuôn mặt…
Thay thuốc xong, nàng quay lại sảnh.
Lúc này, Ngộ Nhị Huyền đã chào người áo đen và ngồi xuống.
Vừa thấy Tiền Diệc Tâm, y lập tức đứng lên ôm quyền, mở miệng hành lễ, “Đại tiểu thư.”
Tiền Diệc Tâm nhướng mày, “Hả?”
Người áo đen nói tiếp: “Tại hạ là Thượng Võ, theo lệnh của Tiền đại nhân, tới đón tiểu thư về kinh.”
Tiền Diệc Tâm liếc nhìn Ngô Nhị Huyền, thầm mắng trong lòng, lão già xấu xa này đang trốn tránh mình sao?
Nàng nói, “Vị Tiền đại nhân nào.” Trong câu hỏi không có nghi vấn.
Thượng Võ đi theo Tiền Diệc Ngôn một thời gian dài, đã nghe nói về mối bất hòa giữa hai huynh muội. Y không thể trả lời điều này, chỉ có thể nhìn sang Ngô Nhị Huyền.
Ngô Nhị Huyền khẽ ho một tiếng, xoay người rời đi, “Người bị thương là nữ nhi của Hắc Sát Song Đao Đường Lân, Đường Gia Ngọc?”
“Đúng vậy.”
“Nhà họ Đường xảy ra chuyện gì sao?”
Thượng Võ gật đầu.
“Là ai làm?”
“Ta không biết.” Thượng Võ trả lời.
“Đường Lân đã chết?”
“Đã chết.”
Ngô Nhị Huyền sửng sốt, thở dài nói: “Đường Lân, một trong ba nhân vật kiệt xuất ở Thục Châu, đệ tử đã giải tán, mai danh ẩn tích mười lăm năm. Không ngờ lại chết.”
Ông lại hỏi: “Xác chết bây giờ ở đâu?”
Tiền Diệc Tâm rót cho mình một ly nước, ngồi trên ghế thái sư ở bàn sau, như thể đang nghe thuyết sư. Nếu có một nắm hạt dưa tươi vàng giòn thì càng giống.
Những thứ này không liên quan gì đến nàng.
Nhưng Thượng Võ lắc đầu.
Ngô Nhị Huyền tính khí táo bạo, Thượng Võ giống như cóc ghẻ, chọc một chút nhảy một chút, hỏi mới trả lời. ông tức giận, “Ý của ngươi là gì!”
Sau đó ông nghĩ, lẽ nào Đường Lân chưa chết? Ông nói: “Nếu không thấy xác là tên kia vẫn còn sống. Ngươi còn dám nói nhảm”.
Thượng Võ chỉ nói, “Quả thực là đã chết.”
Trước khi Ngô Nhị Huyền kịp mắng, Thượng Võ đã nói tiếp: “Ta vừa đến Đường gia, cửa mở, ta đã phát hiện có điều gì đó không ổn, khi bước vào sân, ta thấy trong sân có dấu hiệu đánh nhau, cùng Đường Lân đã chết. Chỉ có Đường tiểu thư mất tích. “
“Tìm kiếm không thấy gì. Ta chỉ để ý thấy trong chuồng mất một con ngựa. Vừa mới mưa xuân, đất mềm, trên mặt đất có rất nhiều dấu móng ngựa còn mới nên ta đã lần theo dấu móng ngựa. Kết quả là…”
Ngô Nhị Huyền nói, “Kết quả là gì? Thật sự khiến người gấp muốn chết!”
“Kết quả là, sau khi đuổi hàng trăm dặm, ta thấy Đường tiểu thư bị thương nặng. Khi ta vội vã trở về Đường gia, thi thể của Đường lão gia đã biến mất. Các vị trí ban đầu mà cơ thể đã được đặt chỉ là một vài mảnh vải rách.”
“Tiểu đồ đệ,” Ngô Nhị Huyền đột nhiên nói, “Con nghĩ thế nào?”
Tiền Diệc Tâm nói, “Ta nghĩ vẫn còn thiếu hai lạng hạt dưa, tốt hơn hết nên có một bình trà Ôn Quân khác.”
Ngô Nhị Huyền hét lên, “Đồ vô tâm! Đường gia và Tiền gia đã có hôn ước, người nằm trong buồng chính là tẩu tử tương lai của con!”
Tiền Diệc Tâm phớt lờ, nhưng nói, “Ngay từ mười lăm năm trước, khi mẫu thân ái của Tiền Diệc Ngôn ham hư vinh đưa hắn rời Thục Châu, ta đã không có ca ca này.”
Nàng nhìn thẳng vào Ngô Nhị Huyền, “Ngài nói xem, không có ca ca thì làm sao có tẩu tử?”
Ngô Nhị Huyền chỉ có thể lùi một bước hỏi: “Vậy con nói xem, thi thể làm sao có thể bị hủy?”
Nàng nhướng mày, “Còn phải hỏi đến Qủy thủ Ngô Nhị gia ở Thục Châu, lão già quá nhàn mới có thể làm ra chuyện vô lương tâm như vậy.”
Người sống vì sinh tồn, người chết phải an nghỉ. Mà Ngô Nhị Huyền cố tình lại tà ác, một hai phải làm người chết không được yên ổn.
Hóa Cốt Đan.
Người sống ăn vô hại, vài giờ sau khi chết sẽ không còn xương. Nếu người chết, nghiền thuốc biến xương thành bột rồi rắc lên xác cũng không sao, mà sẽ có tác dụng mạnh hơn. Ba viên Hóa Cốt Đan trộn với nước có thể làm tan chảy hàng trăm xác chết.
Ngô Nhị Huyền mỉm cười, “Là ta làm.”
Ông lại nói: “Không ngờ đã hơn 20 năm, thứ này vẫn bá đạo như xưa.”
Vừa dứt lời, lập tức cảm thán quỷ thủ của mình vừa ra, ai dám tranh phong.
Tiền Diệc Tâm lạnh lùng nói: “Có đơn thuốc, thì đều có thể phối được.”
Ngô Nhị Huyền xua tay, “Không, không, trước đây ta là người duy nhất có thể phối được, nhưng bây giờ tiểu đồ đệ cũng có thể phối được. Hóa Cốt Đạn này có mùi thơm. Người đã ăn sẽ có mùi vị này trong máu.”
Thượng Võ hỏi: “Mùi gì?”
Ngô Nhị Huyền sờ cằm, “Lúc rạng sáng, là mùi vị sương sớm trên lá cây.”
Đây là mùi gì? Thượng Võ không thể hiểu được.
Tiền Diệc Tâm cũng không hiểu.
Rốt cuộc, cả ba người đều im lặng.
Tiền Diệc Tâm im lặng vì không muốn tìm phiền toái. Đặc biệt là vấn đề này có liên quan đến Tiền Diệc Ngôn.
Nhưng làm sao Ngô Nhị Huyền cho nàng được như ý chứ?
Ông nói, “Tiền Diệc Ngôn kêu ngươi đến Xuyên Huyện, không phải là tới đón tiểu đồ đệ sao?”
Thượng Võ đáp: “Đúng vậy. Đại nhân phân phó ta ba việc. Một là đưa đại tiểu thư trở về kinh thành, hai là hoàn thành hôn ước ban đầu với Đường tiểu thư của Đường gia. Còn chuyện thứ ba thì không làm được nữa.”
Tiền Diệc Tâm tò mò hỏi: “Tiền Diệc Ngôn tìm Đường Lân có chuyện gì vậy?” Hơn nữa, Tiền Diệc Ngôn đã ở kinh thành hơn mười lăm năm, sao đột nhiên nhớ ra mình có vị hôn thê ở Thục Châu? Nàng mơ hồ cảm thấy có một thỏa thuận giữa Tiền Diệc Ngôn và Đường Lân.
Ngô Nhị Huyền mím môi cười, “Có được một tiểu đệ sáng suốt như vậy cũng là may mắn của ta.”
Thượng Võ cũng nói: “Không hổ là đại tiểu thư.”
Ytiếp tục nói: “Một tháng trước, lão phu nhân nhận được một phong thư của Đường lão gia. Phong thư hình như có nội dung liên quan đến chuyện cũ cách đây mười lăm năm”.
Ánh mắt Tiền Diệc Tâm có hơi thất thần, như là đang suy nghĩ gì đó. Ngọn nến đã tắt, hơi sương mù mịt. Nàng nói: “Đã là chuyện cũ trong quá khứ. Cứ cho qua đi, nhắc lại làm gì”.
“Nhưng……”
Thượng Võ muốn nói gì lập tức bị Ngộ Nhị Huyền cắt ngang.
“Tiểu đồ đệ, con có biết tại sao hàng ngàn đệ tử của Tiền gia lại biến mất không thấy tăm hơi mười lăm năm trước không?”
“Hóa Cốt Đan?” Tiền Diệc Tâm hỏi ngược lại.
“Thực ra,” Ngô Nhị Huyền có chút khó chịu. “Khoảng hai mươi năm trước, lúc ta sơ ý, đã có người đến gần hỏi ta làm một viên thuốc có thể tiêu hủy xác. Ta nghĩ tới cũng không làm hại mạng người, vừa lúc ta cũng đang rảnh, vì vậy đã đồng ý. “
“Còn chưa đầy hai năm sau, một môn phái đột nhiên nổi lên ở vùng Thục Châu—Họa Cốt Môn. Họa Cốt Môn nổi tiếng với ám khí, điều này không có gì lạ”, ông dừng lại, “Chỉ là khi họ giết người. Sẽ không bao giờ để lại xác chết ”.
“Ôn Thích.” Hung thủ sát hại Tiễn Phi Vũ.
—————————————–