![[GCMTTH]Chương 5: Xâm nhập (5) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Tiểu Phá Thành……
Dưới yêu cầu mãnh liệt của ý chí thành thị, Vân Sâm đã quen với xưng hô, cũng cảm thấy khi kêu ba chữ này, thì quan hệ một người một thành lại kéo gần không ít.
Đương nhiên, sau khi cô cũng mãnh liệt yêu cầu Tiểu Phá Thành nhớ tên của mình, cô mới lập tức thay đổi xưng hô.
Ý chí thành thị phát ra hơi thở chống đỡ quỷ mị, phạm vi bao phủ là ngôi nhà hai tầng nơi Vân Sâm đang ở cùng một mảnh đồng cỏ xung quanh.
Không đến hai trăm mét vuông.
So với mấy ngàn cây số ở Trung Châu, Tiểu Phá Thành xác thật nhỏ hơn một chút, nhưng trước mắt đối với Vân Sâm là chuyện tốt.
Quét tước càng thuận tiện.
Vân Sâm thức dậy thật sớm, dưới ánh lửa cùng tiếng quỷ mị thét chói tai, thực hiện kế hoạch dọn dẹp.
Đầu tiên từ phòng lát gạch, rêu ở góc tường, dây thường xuân trên mái nhà cùng vách tường, lớp bụi dầy đặc và những loài bò sát không biết tên di chuyển dưới mặt đất, mọi thứ đều phải dọn dẹp.
Vân Sâm cắn một quả hồng mọng nước, nói: “Hôm nay phải dùng rất nhiều nước sôi, còn phải làm một cái chổi, có thể dùng lá trúc để làm …… Đúng rồi, còn phải tìm nơi riêng để chứa tro tàn sau khi nhóm lửa.”
Tiểu Phá Thành nghe thiếu nữ thì thầm, cành dây leo ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất, cách vài giây, hoa nhỏ trên đỉnh nở ra rồi khép lại.
Trong lòng anh tràn đầy chờ mong.
Sắc trời sáng lên, khí đen quỷ mị phân tán. Vân Sâm lần đầu tiên nhìn thấy quỷ mị dưới ánh mặt trời biến mất, giống như vết bẩn bị tẩy đi trên bức tranh màu xanh lục, tùng chút biến mất, tầm mắt âm trầm đáng sợ.
“Số lượng giống như không nhiều bằng ba ngày đầu.”
Đêm đầu tiên là ngập trời quỷ khí, khắc trong đầu cô ấn tượng thật sâu.
Vân Sâm dẫn theo một chuỗi ống trúc dài ra cửa.
“Số lượng ít đi cũng là chuyện tốt, anh nói xem quỷ mị nhiều như vậy, thật sự sẽ có nhân loại sống sót vào ban đêm sao? Tôi nghe người lớn nói, chỉ cần bị quỷ mị phát hiện liền sẽ chết, chẳng lẽ bọn họ có cách lẩn trốn được quỷ mị? Nếu thật là như vậy, bọn họ cũng rất lợi hại.”
Cô giống như đang lẩm bầm lầu bầu, dây leo quấn quanh cổ tay cô như chiếc vòng màu xanh lá, mỗi câu của cô đều nhất nhất đáp lại.
Khi đến bờ sông, thanh âm dòng nước chảy khiến nhân tâm trở nên bình tĩnh.
Vân Sâm nhìn thấy nai con mỗi ngày đều sẽ đến đây uống nước, cô nhiệt tình chào hỏi: “Anh khỏe, chúng tôi lại gặp mặt.”
Nai con có hoa văn màu nâu vàng rất độc đáo, bởi vậy mới có thể liếc mắt một cái liền nhận ra.
Từ lúc Vân Sâm xuất hiện, nó cảnh giác vạn phần, vừa nghe thấy âm thanh của Vân Sâm, lập tức nhảy vào bên trong cây cối, bọt nước văng ra khắp nơi.
Dây leo vươn ra một cành, lá cây đong đưa, ngươi dọa nó đi rồi.
Vân Sâm rót nước vào từng ống trúc, đeo ở trên người, móc treo là dây leo rắn chắc, nói: “Hiện tại nó còn không quen chúng ta, chờ đến khi thân thuộc rồi, khẳng định sẽ không sợ ta, mà tôi cũng không định ăn nó.”
Bên phải con sông phía trước là một mảnh rừng trúc, ống nước của Vân Sâm xuất phát từ đó.
“Anh xem móng tay của ta, nó thật dài, vốn dĩ tôi đã nghĩ mài một chút, nhưng hai ngày gần đây mới phát hiện có móng tay làm việc thuận tiện hơn.”
Tiểu Phá Thành nhìn móng tay cái trụi lủi kia, không thấy dài chút nào.
Chỉ là đôi tay kia, so với lúc mới gặp, có rất nhiều vết thương, quần áo cũng dơ hề hề.
Nhưng tươi cười trước sau như một xán lạn.
Vào đông lá tre có màu xanh nhạt, Vân Sâm chỉ học qua cách làm cây chổi, nhưng không biết cách chọn lá tre.
Liền chọn cái thuận mắt đi……
Tầm mắt cô lướt qua rừng trúc, bước chân bỗng nhiên ngừng.
“Đó là cái gì?” Cô nhìn sâu trong rừng trúc, có một mảnh vải buộc chặt, trên đó có viết mất chữ, nhưng ở khoảng cách này không thấy rõ.
Chẳng lẽ là những người khác để lại tín hiệu?
Trên cổ tay dây leo siết chặt, Tiểu Phá Thành đang nhắc nhở cô.
Vân Sâm cũng không tùy tiện tiến về phía trước, nhìn chằm chằm mảnh vải cân nhắc một lát, cô nhờ dây leo giúp đỡ bẻ gãy một đám cây trúc, nhanh chóng rời đi nơi này.
“Tôi muốn gặp những người khác, nhưng nơi đó khiến tôi cảm giác không thoải mái, tôi muốn về.”
Thân ảnh thiếu nữ từ từ biến mất.
Sột sột soạt soạt ——
“Hô ——”
Một cánh tay ngắn thò ra, phía trên che kín vết bầm tím cùng lở loét, dùng sức kéo xuống mảnh vải, lá trúc đong đưa.
……
Vân Sâm cõng ống trúc, còn dây leo bao bọc cây trúc bị bẻ gãy, trở về phòng lát gạch.
Khi cô đi ngang qua bẫy rập bản thân chế tác, thuận tiện nhìn nhìn có con mồi trúng chiêu hay không.
Thực đáng tiếc, hôm qua và hôm nay không có con nào trúng chiêu, có mấy cái đã hoàn toàn tổn hại.
Có vẻ như từng có con mồi lớn chui vào, nhưng Vân Sâm chỉ làm bẫy co dãn, chỉ có thể chứa những vật nhỏ như hồ ly hoặc thỏ vân vân.
“Nếu có khoai lang đỏ và khoai tây nóng hổi thì tốt biết bao nhiêu.”
Vân Sâm miêu tả cho Tiểu Phá Thành cảm giác hạnh phúc khi được ăn khoai lang nướng vào mùa đông, vừa nói vừa nuốt nước miếng: “Mẹ tôi sẽ làm dây rơm vô cùng rắn chắc, mỗi lần đều có thể mang cho tôi rất nhiều khoai lang, bà nướng khoai lang rất ngon rất ngọt, ngoài da giòn mềm bên trong, mãi cho đến cô qua đời……”
Cô không nói chuyện nữa, tay đặt ở trước ngực, cúi đầu nắm lấy vòng cổ trước ngực, tóc mái che lại biểu tình trên mặt.
Khóe môi xệ xuống.
Không đến nửa phút, cô đã vô cùng cao hứng nói: “Tuy tôi không biết làm dây rơm, nhưng cách nướng khoai lang đã học xong.”
Dây đằng kề sát mu bàn tay của cô, không tiếng động mà an ủi.
Cô đang cười, nhưng anh cảm giác được tràn đầy bi thương.
Vân Sâm một đường nói nói cười cười trở lại phòng lát gạch.
Cô rửa sạch tro tàn sau khi nhóm lửa, dùng một lá cây to bao lấy đặt sang một bên, rồi nhóm lửa lần nữa, đặt chậu đá lên bắt đầu đun nước.
“Chút nữa khi tôi rưới nước, anh cách xa một chút, bằng không sẽ bị phỏng.”
Nước sôi có thể bỏng chết rêu xanh, tàn tro cũng có thể giết chết rêu xanh.
Cái trước càng tiết kiệm hơn, lấy nước từ một dòng sông vô tận gần đây.
Dây leo dại ra tại chỗ.
Khi nước sôi, Vân Sâm bắt đầu rửa vạch bức tường trong phòng trước, bên kia rêu xanh tụ tập nhiều nhất, tiếp theo là vị trí cánh cửa, cũng có rất nhiều rêu xanh.
Mỗi khi chậu đá sôi lên, chỉ đủ để rưới một đợt rêu xanh.
Một lần lại một lần, cuối cùng đem nửa bên rêu xanh dọn xong.
Còn bên kia……
Nơi đó là chỗ giống với thành thị.
Vân Sâm quyết định quét tước sạch sẽ bên đây xong, rồi đi dò hỏi Tiểu Phá Thành có cần dọn luôn bên kia hay không.
Cô bắt đầu chế tác cây chổi, vẫn nhờ Tiểu Phá Thành hỗ trợ, còn cô cầm cây dao quân dụng trong tay chém trúc.
Dây leo nhẹ nhàng nâng lên, lại nhẹ nhàng để xuống, cây gậy trúc trực tiếp đứt gãy.
“Sức của anh thật lớn!”
Vân Sâm khích lệ khiến dây leo dựng thẳng cành lá, chắn ngang hoa nhỏ trên đỉnh, làm như thẹn thùng.
Măng tre che làm cán chổi, còn cành cây cần nướng qua lửa, lại xoa rớt lá trúc dư thừa, phân độ dài ngắn mới xem như hoàn thành cây chổi.
Chỉ một ngày không thể hoàn thành hết những việc này.
Vì thế hôm nay Vân Sâm nướng xong một cành cây, ngày mai tiến hành bước cuối cùng của cây chổi.
Ban đêm, quỷ mị đúng hạn xuất hiện.
Ngồi ở trước đống lửa, cùng Tiểu Phá Thành quỷ mị bên ngoài hành động, đây là hoạt động giải trí của Vân Sâm trước khi đi ngủ.
Quỷ mị đều là thân trên hình người, thân dưới quỷ khí, màu da xanh trắng, biểu tình dữ tợn, khiến người không rét mà run.
Vân Sâm xem lâu rồi, cũng thói quen chúng nó khủng bố, thậm chí có thể trêu chọc hai câu.
“Bọn họ đều lớn lên giống nhau, làm sao phân biệt giờ!”
……
Bình minh, Vân Sâm đánh ngáp, tiếp tục chế tạo cái chổi.
Hao phí một cái buổi sáng, cái chổi trúc cuối cùng đã hoàn thành, rất nhiều thiếu xót, nhưng không ảnh hưởng đến sử dụng.
Rêu xanh ngày hôm qua mới bị tưới nước, hôm nay liền biến mất vô tung, lộ ra mặt đất xi măng nguyên bản.
Bụi bặm đã bị quét ra ngoài, trên tường mọc cây xanh cũng bị Vân Sâm nhổ.
Vốn dĩ là nhà ở bị thực vật xâm lấn, sau khi một lần nữa có hơi thở con người, dần dần biến trở về hình dáng ban đầu.
Tiểu Phá Thành nhìn căn nhà càng ngày càng sạch sẽ, cao hứng đến quơ chân múa tay.
Dây leo trườn trên mặt đất, không có tro bụi cùng thổ nhưỡng dính ở lên người anh nữa.
Nguyên bản nơi này chỉ có thực vật cùng vách tường cũ nát, hiện tại lại có đống lửa cùng chậu đá tạo thành phòng bếp, lá cây lớn trải thành giường đệm, ống trúc treo trên tường giống như vật trang trí, còn có góc chứa đầy vật linh tinh.
Hơi thở tràn đầy sức sống nói cho anh, bản thân không hề cô độc.
Có người ở chỗ này cùng anh, chủ động rửa sạch thân thể cho anh……
Dây leo lại trườn trên mặt đất, thị sát “Phòng bếp” “Phòng ngủ” cùng với “Phòng chứa đồ”.
Một lần lại một lần.
Lúc này, Vân Sâm đang nhổ cỏ dại trên bậc thang cửa vào phòng lát gạch.
Cô mệt đến không đứng vững, mông ngồi dưới bậc thang, bụng thầm thì kêu lên.
Dây leo lập tức đi đến bên cạnh cô, trong chốc lát chạm vào cánh tay cô, trong chốc lát ấn ấn chân cô, nôn nóng không thôi.
Vân Sâm nói: “Không có việc gì, nghỉ ngơi một lát liền tốt, hôm nay tôi làm quá nhiều việc.
Dây leo chui vào lòng bàn tay Vân Sâm, nâng lên, lại dùng hai cành khác nhẹ nhàng cầm, bắt đầu xoa nắn.
Vân Sâm hơi hơi sửng sốt, phần lưng lại truyền đến cảm giác có chỗ dựa, vì thế cô ngã ra sau tha giãn.
Một lát sau, đầu cô nghiêng nghiêng, dựa vào cành cây đang nở hoa.
“Tôi nhớ nhà.”
Động tác dây leo ngừng lại.
“Nơi có người thân cùng bạn bè mới là nhà, sau khi mẹ qua đời, tôi liền không có nhà.”
Vân Sâm duỗi tay ôm lấy dây leo, vùi đầu trên người anh, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“…… Nhưng hiện tại tôi cảm thấy, tôi đã ở nhà.”
Thanh âm rất nhỏ rất nhẹ, Tiểu Phá Thành nghe được rõ ràng.
Cô đang khóc, nhưng anh cảm giác rất cao hứng.
Anh không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể giơ cành cây xanh đậm lên.
Giống như động tác của cô, vòng ôm trở lại.
Dây leo là thực vật lạnh, nhưng cái ôm lúc này phá lệ ấm áp lạ thường.
……
Sau khi Vân Sâm khóc xong, lấy lại tinh thần xoa đôi mắt đỏ bừng, thập phần ngượng ngùng đứng dậy đi vào nhà.
Cô phát hiện, một cái rương lớn màu xanh lục được tạo từ dây leo, không biết từ khi nào đã xuất hiện chiếm nửa cái sàn của cô.
Cô bị cành lay động đi đến trước cái rương.
Cô nghi hoặc hỏi: “Đây là?”
Dây leo chỉ chỉ cái rương, lại chỉ chỉ cô.
Vân Sâm khó hiểu: “Cho tôi sao?”
Dây leo gật gù lên xuống, mở cái rương ra, bên trong có rất nhiều đồ vật thượng vàng hạ cám. (đồ cao cấp cũng có mà đơn giản cũng có)
Tất cả đều là đồ cũ của nhân loại, có một số nhìn như mới, có một số rách tung tóe không nỡ nhìn.
Dây leo hiến ra vật quý là cái chăn bông, đưa cho Vân Sâm.
Trên chăn đầy vết rách, đông một nhúm màu đen, tây một nhúm màu vàng, loang lổ thật sự.
Vân Sâm cao hứng tiếp nhận: “Đây là tặng cho tôi sao? Buổi tối rốt cuộc có chăn đắp rồi!”
Dây leo thấy Vân Sâm thực thích chăn bông, anh vô cùng vui vẻ, đem toàn bộ cái rương cho Vân Sâm.
“Đều tặng cho tôi sao?”
Vân Sâm không nghĩ tới có thể thu được lễ vật từ Tiểu Phá Thành, cô bắt đầu mò mẫm trong rương
“Cái ấm nước này hẳn là có thể dùng!” Nhưng lớp gang phía trong đã hỏng rồi.
Vân Sâm thở dài, đáng tiếc ném bình nước sang một bên.
Dây leo cũng thở dài theo.
“Váy bồng, có thể mặc vào mùa hè!” Vân Sâm lại tìm ra một bảo bối lớn, nhưng khi thấy váy hồng dính vết máu khô, cô lại do dự một lúc lâu rồi nói: “Giống như không quá may mắn.”
Tiểu Phá Thành không hiểu ý nghĩa, nhưng anh tán đồng.
“Oa oa oa, anh mau xem cái này, tôi rất thích cái này! Anh mau xem, anh mau xem đi!”
Vân Sâm nắm chặt tay, đem tới trước mặt anh mở ra, là mấy cái kẹp nhựa, có hình hoa cúc được bảo quản rất tốt.
Này có ích lợi gì?
Vân Sâm làm mẫu cách dùng, cô kẹp mai tóc lên, lộ ra cái trán trơn bóng, ngây ngô cười nói: “Khẳng định rất đẹp.”
Cô tiếp tục tìm kiếm vật trong rương.
Các thứ đều là vật phẩm nhân loại sau khi thành thị thức tỉnh ý chí, rồi dùng dây leo thu thập hết mười mấy năm.
Ý chí thành thị trời sinh rất có hảo cảm với con người.
Anh có thể thông qua phương thức này hiểu biết nhân loại.
Anh có rất nhiều rương, bên trong đều là vật quý của anh.
Chính mình đưa ra vật phẩm quý trọng, cũng được đối phương quý trọng, anh rất cao hứng.
“Di, đây là……” Động tác tìm kiếm Vân Sâm dừng lại, cô đang cầm một cuốn sách.
Mặt trên là ổ khóa, bên cạnh có hai cái chìa dùng để mở.
Cô mở vở.
Trang đầu viết “Không khóc, không nháo, không thắt cổ”, cùng với ảnh thiếu nữ tự chụp bị phai màu.
Tóc mái dày đặc, chung quanh hốc mắt bị tô đen, lông mi dài cong, cằm của cô rất gần, đôi mắt to tròn lấp lánh, rất giống hai quả nho.
Và dựng ngón giữa trên màn ảnh.
Vân Sâm nhớ rõ động tác này hàm nghĩa không tốt, cô lật trang, là sổ nhật ký.
Dây leo thò qua tới, Vân Sâm từng câu từng chữ đọc lên.
“Ngày 1 tháng 1 năm 2012, chủ nhật, mưa to”
“Con mẹ nó, lão thái bà chỉ biết làm thịt kho tàu, béo muốn chết ai mà ăn. Một đống tuổi còn đi nhặt rác, cũng không sợ chết ở bên ngoài, tôi mẹ nó một chút cũng không muốn học lại, đóng học phí cái gì, phiền chết. Con gái của một tên hiếp dâm cùng cô trong tiệm làm tóc có thể trở thành nhân vật như thế nào, ngay cả khi học cấp 3 , cũng đang nhớ thương những thứ không phải người, vậy thì……”
Vân Sâm không hề đọc đi xuống, phía sau đều là câu từ mắng chửi thôi.
Cô lại lật vài tờ.
“Tên Lý Đỗ Quyên quê mùa muốn chết, chờ tôi thành niên liền phải đi sửa lại Uất Trì Tử Tinh.”
“Kết giao bạn trai, và tôi cùng anh ta đã làm như vậy, đồ của anh ta còn không dài bằng ngón tay cái của ta, cho dù là trẻ con mới sinh cũng to hơn.”
“Chơi một cái đấu pháp cũng suốt ngày gặp heo đồng đội……”
Một quyển nhật ký không có dinh dưỡng, Vân Sâm lật đến trang cuối, sau khi thấy rõ nội dung, cô không thể tưởng tượng mà lật lại trang trước.
“…… Những cái đó súc sinh tuy rằng lớn lên cơ hồ giống nhau, nhưng là, từ hành động quỹ đạo có thể phán đoán ra thể loại khác nhau, tôi tích góp kinh nghiệm bảy năm tiếp xúc chúng nó, thống nhất xưng là [ quỷ mị ], ghi chép tại đây.”
“Nếu có một ngày tôi chết, có người nhặt được quyển nhật ký này, xác thật giúp được ngươi, như vậy có thể đem nội dung nói cho mọi người……”
Vân Sâm quay đầu, mờ mịt nói với Tiểu Phá Thành: “Anh tin được không, người này thế nhưng cùng quỷ mị chung sống bảy năm, còn tìm ra thể loại cùng phương pháp đối phó.”
Dây leo vươn đến thẳng tắp, cũng kinh ngạc giống Vân Sâm.
Nhân loại gặp gỡ quỷ mị, sao có thể sống sót……
Nội dung trên nhật ký, là thật vậy chăng?
—————————————–