Chương 32: Phó bản hiện thực
Edit: Lục Lục
Beta: Nóc
Những người khác: “……….”
Cứ như vậy hai mặt nhìn nhau, người giúp việc cuối cùng cũng đáp ứng Cố Vô Kế, gật đầu rồi mở miệng, này rõ là đã đến cực hạn người bình thường có thể chịu đựng nhưng cậu cũng không dừng lại, toàn bộ khung cảnh đều trở nên giống như hiện trường phim kinh dị.
Cùng lúc đó, thức ăn vốn dĩ vô cùng ghê sợ trong tay mọi người cũng trở nên có vẻ mới mẻ mê người, thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương trong thức ăn.
Đương nhiên những người đã chứng kiến qua hình ảnh lúc trước thì cho dù bụng có đói đến mấy cũng không thể nhét thứ này vào miệng.
Cố Vô Kế nghĩ thầm đây có mà ăn cũng được quá rồi, bình thường còn thảm hơn thế nhiều nên cứ tự nhiên ăn thứ này trước mặt giúp việc, trong lòng còn có một loại cảm giác đang làm chuyện tốt.
Mấy người bên kia nhìn thấy hình ảnh khủng bố trước mắt này, sắc mặt dị thường, nếu không phải xung quanh bọn họ còn có người khác thì có người đã muốn chạy trốn rồi.
Ấn tượng của Cố Vô Kế trong lòng bọn họ đã hoàn toàn thay đổi, dù sao nếu chỉ là tiểu minh tinh hạng ba, là một cái bình hoa di động thì làm sao có thể làm đến mức này! Đây tuyệt đối là có thực lực kinh người! Trách không được bộ dạng chân chó của Trình Gia lúc trước, thì ra đã sớm thấy được thực lực khác người của Cố Vô Kế.
Sau khi bàn thức ăn này được giải quyết, người hầu khép miệng lại, trên mặt không có biểu tình gì gật đầu với Cố Vô Kế, “Nếu phần của ngài đã ăn xong thì có thể rời khỏi rồi.”
“Về phần những người khác……………” Giúp việc kia liếc bọn họ một cái, trong mắt dường như mang theo vài phần châm biếm, “Cũng phải ăn xong thức ăn trước mặt, nếu không không thể rời khỏi.”
Những người khác làm sao dám ăn những thứ này, cũng may là Cố Vô Kế dẫn đầu, bọn họ kiên trì đi tìm những người giúp việc khác.
Những người giúp việc khác chỉ là quỷ cấp thấp, không hề ý thức được bản thân mình, sau khi nghe phân phó liền tự mở miệng trái lại bớt đi phiền toái cho bọn họ.
Những người bình thường được người khác hầu hạ làm sao mà có kinh nghiệm hầu hạ người khác, huống hồ bây giờ còn phải cho quái vật đáng sợ như vậy ăn, một đám đều đã sứt đầu mẻ trán sợ không cẩn thận sẽ xảy ra tai họa.
Mà Cố Vô Kế vào lúc này vẫn ngượng ngùng trò chuyện với giúp việc trước mặt.
“Cậu làm việc ở đây bao lâu rồi? Bình thường các cậu có lúc nào được nghỉ ngơi không?” Cố Vô Kế càng lúc càng cảm giác được quỷ hồn trong phó bản này đã phải chịu thiệt thòi rồi, đều là làm công miễn phí cho boss, “Lẽ nào nói ngay cả tiền lương cũng không có sao?”
Giúp việc trước mặt không nói một lời. Vốn dĩ còn có thể giữ được bình tĩnh, nhưng vừa nghe thấy lời của Cố Vô Kế, hắn lại càng trầm mặc, ngay cả nét mặt cũng dần biến đổi.
Trong mắt Cố Vô Kế, người trước mặt chính là quỷ hồn bị áp bức khốn khổ. Trong lòng lại càng cảm thấy đồng tình, cậu nhất định phải giải thoát cho những người đáng thương này.
“Vậy cậu biết chúng tôi nên làm thế nào mới tìm được chủ nhân của thế giới trong gương không?” Cố Vô Kế lại thử thăm.
Cậu căn cứ vào năng lực liên tưởng của bản thân, đoán là boss lớn nhất trong phó bản này hẳn chính là một thiếu gia nhà họ Trình tự sát mà chết, chỉ là không biết cái gương ở thế giới này rốt cuộc có tác dụng gì. Quả nhiên muốn rời khỏi thế giới này đoán chừng còn phải tìm ra toàn bộ chân tướng mới được. Đương nhiên cách nhanh nhất chính là trực tiếp đi hỏi boss.
Giúp việc nghe thấy vấn đề của Cố Vô Kế, vẻ mặt biến đổi, không biết vì sao Cố Vô Kế luôn cảm thấy trên người hắn có hơi thở nhẹ ra.
“Bỏ cuộc đi, các người không thể làm được đâu. Muốn rời khỏi thế giới này là chuyện không tưởng, chỉ cần đợi đến tối nay………Sức mạnh của vị đại nhân kia có thể đạt đến đỉnh, các người sẽ vĩnh viễn ở lại thế giới này.”
Sau khi nói rõ vài câu kia thì bất kể Cố Vô Kế có nói gì đi nữa, giúp việc này cũng không nói một lời, nhưng mà ít nhất Cố Vô Kế đã có được một tin tức………….Tối nay tuyệt đối là một thời khắc quan trọng, nếu không thể tìm được manh mối trước buổi tối thì bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết mà thôi.
Huống hồ bọn họ ở thế giới này còn không thể ăn được thứ gì, tiếp tục nữa thì thể lực sẽ bị tiêu hao, đến lúc đó có thể ngay cả chạy cũng chạy không nổi.
Thời gian này cũng quá gấp rút rồi, Cố Vô Kế không khỏi nhíu mày.
Với cố gắng của những người bên kia, tất cả thức ăn cuối cùng cũng được giải quyết hết. Những giúp việc kia liền mang phần thức ăn còn lại rời khỏi.
Trong đại sảnh chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Trên trán mọi người đều đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng biết mình bị vây ở chỗ đáng sợ thế nào theo bản năng hướng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Vô Kế.
Tam lão gia đột nhiên đứng dậy, cảm xúc chất chứa lâu ngày lúc này cuối cùng cũng bộc phát, ông ta cắn răng nói: “Tôi không tiếp tục đợi ở chỗ này được nữa! Mấy người tự mình ở lại chơi cùng với quỷ gì đó đi! Tôi đi đây!”
Nói xong, tam lão gia liền kéo vợ con của mình lên, bước nhanh về phía cửa.
Trình Gia lười quản ông ta, bọn họ tự mình còn không thể xoay chuyển, làm sao còn có thể đi ngăn cản người tìm chết, chỉ có quản gia thấy cảnh này vội vàng tiến lên muốn khuyên bảo.
Nhưng khoảnh khắc tam lão gia đẩy cửa ra, ông ta giống như là thấy được thứ gì đó cực kỳ đáng sợ, động tác nhanh chóng đóng cửa lại, kinh hồn mất bình tĩnh lui về sau.
“Đó là cái gì!?” Sắc mặt ông ta kinh hoàng, trong miệng không ngừng thấp giọng nói: “Sao có thể có quái vật như vậy! Không thể có chuyện này………..”
“Sao thế?” Cố Vô Kế vốn thấy tam lão gia không thể chạy trốn được. Dù sao bọn họ bây giờ đã bị vây lại ở không gian này, cho dù có đi ra sương mù bên ngoài thì cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình quay lại mà thôi. Nhưng không ngờ bọn họ ngay cả cửa còn chưa ra đã gặp phải chuyện.
Cố Vô Kế đi đến bên cửa sổ kéo màn cửa sổ lên, cậu lập tức nhìn thấy trong vườn hoa bên ngoài có một dáng người cực kỳ mảnh, dường như chỉ có cái bóng cao hoảng hai mét xuyên qua đó, tứ chi nó vặn vẹo khiến người ta nhìn mà cảm thấy lo sợ.
Thấy một màn này, sắc mặt mọi người đều trở nên trắng bệch.
Cái bóng vặn vẹo kia bất kể nhìn thế nào cũng không phải sự tồn tại đơn giản, nếu rơi vào tay quái vật như vậy…………bọn họ hẳn chưa từng nghĩ tới trong ngôi nhà mà mình ở lâu như vậy lại xuất hiện chuyện đáng sợ như thế, lần này cho dù có thể sống ra ngoài thì cũng sinh ra bóng ma tâm lý.
“Bảo sao trong vườn hoa lại hỗn độn như vậy, hóa ra là vì thứ này sao?” Cố Vô Kế âm thầm cân nhắc, “Nhưng những cái bóng kia cũng không giống quỷ bình thường, cũng không nghe nhắc đến bên ngoài chết bao nhiêu người, quỷ trong thế giới trong gương này rốt cuộc là như thế nào……….”
Phương Tuệ Tuệ ở đằng sau lúc này đột nhiên phát ra một tiếng thét, cực kỳ sợ hãi lùi về sau mấy bước, tay siết chặt lấy áo của mình.
Tam lão gia vốn dĩ muốn mắng cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng khi thấy được thứ trong ánh mắt Phương Tuệ Tuệ thì cũng cứng người.
Bên một cửa sổ sát sàn trong đại sảnh bỗng nhiên hiện ra một con mắt khổng lồ, trong đó còn có tơ máu, oán giận nhìn chằm chằm mọi người.
Nó không trực tiếp đập vỡ cửa sổ, tầm mắt không ngừng dao động, khi tầm mắt rơi xuống đám người thậm chí còn hiện lên vài phần sợ hãi thoáng qua.
“Đây, quái vật này rốt cuộc là sao!?”
“Cháu cũng không biết! Nhưng nó giống như không thể đập vỡ cửa sổ, có phải tạm thời chúng ta không có nguy hiểm gì không………”
Ngay sau đó, cửa chính liền truyền đến tiếng va đập ầm ầm. Cũng may là cửa nhà của nhà họ Trình chất lượng không tồi mới không bị phá ngay lập tức, nhưng ngay cả như vậy thì bọn họ bây giờ cũng đang không ngừng phát ra tiếng sợ hãi, đã chống đỡ không nổi nữa.
“Mau chạy thôi!”
Biết không thể ở đây được nữa, mọi người vội vàng chạy lên lầu hai, Cố Vô Kế dọc đường luôn chú ý xung quanh, cậu đột nhiên phát hiện cửa sổ sát sàn đối diện có một mặt gương nhìn qua không có gì kỳ quái.
Gương trong biệt thự này thật sự quá nhiều rồi, thậm chí không biết mặt gương này rốt cuộc có phải chỉ là ngẫu nhiên ở đó hay không…………Kiêng kỵ vừa nãy trong mắt quái vật ngoài cửa sổ chính là vì mặt gương này sao?
“Cố đại sư, mau lên!” Trình Gia phía trước kinh hoàng hô lên, “Nếu quái vật ngoài kia vào được thì sẽ phiền phức đấy!”
Tuy rằng hắn cho rằng Cố đại sư rất giỏi, nhưng đối mặt với quái vật và muốn thoát khỏi quỷ…………Cố đại sư có lẽ cũng không thể đối phó.
“Ừm.” Cố Vô Kế gật đầu thu tầm mắt về, bước nhanh chạy về phía cầu thang theo Trình Gia.
Mà sau khi cậu rời mắt, trên mặt gương dường như có tấm màn đen ẩn ẩn hiện ra.
Trong ánh mắt ngoài cửa sổ hiện lên một chút sợ hãi, rồi lập tức dời tầm mắt đi. Trong đại sảnh lại khôi phục vẻ yên lặng, trừ cửa chính bên kia vẫn còn đang bị va đập không ngừng.
Sau khi bước lên lầu, mọi người mới phát hiện cái lầu này và trước khi lên càng thêm dốc ngược, mà vách tường bên cạnh càng treo đầy gương, phản chiếu rõ ràng dáng vẻ của bọn họ.
Nếu là lúc bình thường, bên cạnh có gương thì không có gì, nhưng ở chỗ quỷ này luôn khiến người ta cảm thấy rất dọa người, thậm chí cảm thấy giống như ở bên cạnh có ánh mắt đang không ngừng nhìn chằm chằm mình.
Cũng chỉ có Cố Vô Kế đã ở đây rồi mà đi vẫn rất tự nhiên, bởi vì toàn bộ hành trình của cậu ở phó bản này đều nằm dưới tầm nhìn của Tà Thần, sớm đã thành thói quen rồi………
Dọc đường đi cái gì cũng không xảy ra. Nhưng ngay lúc vợ con của tam lão gia muốn rời khỏi lầu, vẻ mặt bà ta trong gương phản chiếu ra bỗng nhiên dữ tợn, cái bóng trong gương ấy chìa ra một cánh tay thăm dò bên ngoài, trực tiếp chộp đến vợ của tam lão gia.
“Nguy hiểm!!” Phương Tuệ Tuệ kinh hô ra tiếng.
Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, quản gia sau lưng bà ta đẩy một cái, vợ của tam lão gia lảo đảo một cái rớt khỏi lầu ngã lăn trên đất.
Khi không còn người phụ nữ ở ngoài, tay của nữ quỷ trong gương lập tức trong suốt, bóng dáng cô ta mới không cam tâm biến mất.
“Đó rốt cuộc là gì…………những cái gương này quá đáng sợ rồi.” Phương Tuệ Tuệ mở miệng sợ hãi.
“Chúng ta mau đi thôi.” Trình Gia vội vàng nói, Cố Vô Kế là người đi cuối cùng.
Những người khác lại càng cảm thấy bóng mình phản chiếu ra từ trong gương đáng sợ đến sởn tóc gáy. Mọi người vội vàng lên lầu hai.
Hiện tại xem ra gương trong phòng này tuyệt đối không phải là phương thức để rời khỏi thế giới này, ngược lại còn là thứ đáng sợ có thể lấy đi mạng người.
Cố Vô Kế mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc trong chiếc gương, đó là hơi thở của hắc ảnh quỷ cậu thả ra lúc trước………
“Lẽ nào hắn cũng bị vây trong gương của căn nhà này?”
Nghĩ lại thì đây đúng là trường hợp có khả năng nhất.
Sau khi mọi người lên lầu hai, tam lão gia lập tức đỡ vợ của mình lên. Người phụ nữ này lúc này đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như lúc mới gặp, bởi vì kinh sợ khiến cho toàn thân bà ta lạnh run, trong mắt vẫn còn vài phần kinh ngạc lẫn khiếp sợ, trong miệng lẩm bẩm tự nói cái gì mà “Không đúng, sao lại như thế……….chúng ta rõ ràng đã………..”
“Tam phu phân, bà không sao chứ?” Quản gia hỏi thăm.
Vợ của tam lão gia muốn đứng dậy lại phát hiện chân trẹo rồi, sắc mặt lập tức biến đổi.
Vào thời điểm này trẹo chân nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết, vẻ mặt mọi người đều có chút khó coi.
Tuy rằng vợ chồng tam lão gia và bọn họ quan hệ không được tốt, nhưng mọi người tốt xấu gì cũng là thân thích, đều không muốn nhìn đối phương xảy ra chuyện.
“Chúng ta tìm một phòng để bà nghỉ ngơi trước đi.” Cố Vô Kế mở miệng, những người khác cũng tỏ ý tán thành, bây giờ bọn họ đều có chút không ổn.
Tốt xấu gì ở đây cũng là nhà của bọn họ, quen thuộc là đương nhiên, quản gia rất nhanh đã tìm được một căn phòng để đồ lặt vặt không treo gương để mọi người vào nghỉ ngơi.
Cái phòng này vô cùng nhỏ, bên trong còn để đầy thứ linh tinh, ngay cả cửa sổ cũng không có. Nếu không phải tình huống xảy ra như bây giờ thì đoán chừng đám người nhà họ Trình cả đời cũng sẽ không vào đây.
Không có những cái gương, bên ngoài cũng không nghe thấy tiếng động của quái vật, trong lòng mọi người đều yên tâm không ít, cảm giác bản thân tạm thời đã an toàn.
“Lúc trước có vài chuyện khiến tôi chú ý.” Ánh mắt Cố Vô Kế sắc sảo nhìn về hướng vợ chồng tam lão gia, ngữ khí lạnh đi rất nhiều, “Hai vị đã che dấu cái gì? Tốt nhất nên nói hết ra, nếu không tôi có thể sẽ không tìm ra được cách để rời khỏi đây.
Dù sao hai người này cũng không quá giấu diếm tình trạng của bản thân, vẻ mặt và ngữ khí đều vô tình, dĩ nhiên có nghĩa là bọn họ biết được gì đó.
Tam lão gia còn muốn đấu tranh một chút, mở miệng nói: “Tôi đâu có giấu diếm gì ______”
Vợ tam lão gia bên cạnh lại sợ hãi cực kỳ, chuyện chân bị thương nhắc nhở bà ta nếu như không thể giải quyết vấn đề trước mắt, bà ta có thể sẽ không thể rời khỏi nơi quỷ dị này, bởi vậy liền lập tức cắt đứt lời chồng mình, “Tôi nói, tôi nói hết.”
Ba người kia nghe đến đây trong lòng kinh ngạc, bọn họ lúc trước vì quá bối rối và hoảng sợ, hoàn toàn không nhận thấy được điểm khác thường của hai người này.
Vợ tam lão gia cắn răng đem tất cả những gì mình biết nói ra.
Sự việc bây giờ quả thật có sự tham gia của bọn họ, bởi vì bất mãn với sự đối đãi của gia tộc mà hai người này mới muốn động tay chân chút. Lúc này đột nhiên lại có một người liên lạc với bọn họ, nói đại phòng đều dựa vào phong thủy trong phòng ở tốt nên mới có thể nắm giữ quyền hành xí nghiệp của gia tộc, chỉ cần thay đổi phong thủy trong phòng một chút, bọn họ lập tức có thể giống như đại phòng.
Vốn dĩ bọn họ cũng không tin, nhưng đối phương lại biết rất nhiều thứ, thậm chí còn có thể chỉ ra được một vài bí mật chỉ có bọn họ mới biết khiến cho vợ chồng tam lão gia nhất thời tin tưởng.
Trước khi chuyện này xảy ra, người nọ cũng chỉ điểm bọn họ làm một số chuyện, sau đó thật sự giống như thời lai vận chuyển vậy, vận khí hai người họ tốt lên rất nhiều. Dưới tình huống như vậy, hai vợ chồng họ hoàn toàn tin tưởng người nọ, tin là gương trong căn nhà này cũng sẽ ảnh hưởng đến phong thủy. Sau đó liền căn cứ theo chỉ điểm của đối phương mà động tay chân với gương trong phòng Trình Gia.
Cũng vì vậy, Trình Gia mới thay cái gương mới, sau đó bắt đầu xui xẻo.
Tuy rằng tam lão gia có chút ký ức với chuyện người kia tự sát, nhưng lúc đó ông ta còn trẻ, còn đang ở bên ngoài làm việc nên không tận mắt chứng kiến toàn bộ chuyện xảy ra của nhà họ Trình. Lại nghĩ mấy năm nay không có xảy ra chuyện gì, chỉ là động tay một chút vào gương thì có làm sao, vẫn là tiền đồ của bản thân quan trọng hơn, ai biết chuyện lại phát triển đến mức độ không thể cứu vãn như vậy.
Nghe thấy lời bọn họ, Trình Gia tức muốn chết. Vẻ mặt hắn lạnh dần. Đây là chuyện gì chứ! Hơn nữa còn nhằm phòng của hắn mà ra tay, bảo sao hắn xui xẻo đến mức như vậy, ở bên ngoài gặp quỷ tận hai lần. Nếu không phải có Cố Vô Kế ở đây thì bây giờ hắn đã thành xác chết hỏa táng rồi!
Vẻ mặt quản gia và Phương Tuệ Tuệ nhìn vợ chồng tam lão gia cũng biến đổi hẳn. Tuy rằng thân phận bọn họ không thể nói được gì, nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết được.
“Thì ra là thế.” Cố Vô Kế gật đầu: “Xem ra là vì hai người động tay chân nên những chiếc gương này mới xảy ra thay đổi………..Vốn dĩ chúng nó không thể ảnh hưởng đến thế giới thực, cho nên trong hai mươi năm nay, nhà họ Trình cũng không xảy ra chuyện gì khác. Nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi rồi.”
Như vậy nghĩa là thế giới trong gương này đã tồn tại từ rất lâu rồi.
Lúc nhỏ Trình Gia nghe bên ngoài có tiếng bước chân, đoán là từ trong gương vang ra, nhưng hắn khi đó chỉ là một đứa trẻ, đương nhiên không chú ý đến điểm này, lại còn tưởng rằng là khách trong nhà đến.
Tuy Cố Vô Kế cũng hoài nghi việc bản thân mở ra nhiệm vụ phó bản có phải là nguyên nhân kéo bọn họ bị kéo vào thế giới này nhanh hơn hay không………..Nhưng mà dù sao cứ để như vậy thì hẳn là cũng sẽ biến thành như vầy đi, cậu liền không hề để ý gánh vác.
“Chuyện này sao lại như vậy.” Tam lão gia lầm bầm tự nói: “Chúng tôi đều dựa theo lời người đó nói mà làm, nhưng lại xảy ra chuyện như vậy……….”
“Hai người có thể không rõ, bây giờ có người muốn ra tay với nhà họ Trình.” Cố Vô Kế nói: “Mà người đã tiếp xúc với hai người, đoán chừng ngay từ lúc bắt đầu đã không muốn giúp hai người, chỉ là muốn mượn tay hai người đối phó với nhà họ Trình mà thôi.”
Trình Gia nhất thời cười lạnh, “Làm gì có chuyện tốt như vậy? Bây giờ hai người hài lòng rồi chứ? Nhà họ Trình chúng ta đã bị hủy trong tay hai người rồi!”
“Mày nói cái gì?” Tam lão gia tuy rằng rất chột dạ nhưng cũng không chấp nhận đứa cháu trai này chỉ thẳng mũi mình dạy dỗ, khiến cho ông ta cảm thấy không còn chút mặt mũi nào.
“Đợi đã, nhị thiếu gia, tam lão gia, bây giờ không phải lúc cãi nhau.” Quản gia vội vàng khuyên giải, “Chúng ta vẫn mau nghe Cố đại sư nói đi.”
“Không sai.” Cố Vô Kế vừa cất lời, Trình Gia vốn dĩ còn khí thế hùng hổ hận khống thể đánh tam lão gia lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, còn dùng ánh mắt sùng bái nhìn Cố Vô Kế.
Những người khác: “……………” Tuy rằng đã sớm biết, nhưng thế này cũng quá chân chó rồi!
“Bây giờ phải tra cho rõ người đứng sau màn kia rốt cuộc là ai, nếu không cho dù chúng ta có thoát ra ngoài cũng vô dụng.” Cố Vô Kế nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn tam lão gia, “Hai người rốt cuộc đã liên hệ với người kia thế nào?”
Mấy lần trước gặp được người hoặc quỷ có liên quan đến người bí ẩn kia, nhưng bọn họ chưa từng nói được manh mối hữu dụng…………nhưng lần này chắc không giống nhỉ.
“Lúc đầu là do những người khác giới thiệu, sau đó mới gặp mặt hắn ở thành phố này.” Lúc này tam lão gia cũng biết bản thân bị lừa rồi, tức giận nói: “Nhưng mà tôi đã cho người điều tra qua về người này, nghe nói là người bên nhà họ Ninh ở thủ đô………một nhánh họ Ninh ở đó nổi danh nên tôi cũng không nghi ngờ gì nữa.”
Cũng bởi vì như vậy nên lúc phát hiện Cố Vô Kế là người trên bản tin mới sợ Cố Vô Kế sẽ phát hiện bọn họ động tay chân……..mà chạy vội như vậy.
Đây vẫn là lần đầu Cố Vô Kế biết đến tin tức về người phía sau màn, còn có cả một nhà họ Ninh, rõ ràng là lần đầu cậu nghe thấy nhưng lại có cảm giác quen thuộc khó hiểu.
“Cố đại sư, ngài nhất định phải cứu bọn tôi!” Vợ của tam lão gia bây giờ cũng không còn bộ dạng khinh người như lúc trước, hoang mang trong lòng khiến bà ta hoảng sợ cực kỳ, “Tôi biết bọn tôi đã làm chuyện không tốt, nhưng cũng không đáng chết ở chỗ này!”
“Tôi biết, tôi sẽ cố.” Cố Vô Kế mở miệng.
“Người nhà họ Ninh khẳng định không lợi hại như Cố đại sư, chắc chắn là sẽ giải quyết được!” Trình Gia không biết nên so sánh gì, lại đột nhiên nhớ tới gì đó, “Nhưng mà nếu nguyên nhân là từ gương trong phòng tôi thì vừa hay tối qua tôi có đặt một cái camera, chúng ta đi xem có thể phát hiện được gì đó?”
“Bây giờ không thể đi qua đó.” Sắc mặt quản gia thay đổi, vội vàng mở miệng: “Nếu muốn đến phòng của nhị thiếu gia thì nhất định phải đi qua một chỗ………đó là phòng của người tự sát! Tuy rằng phòng đó bây giờ đã bị niêm phong, nhưng mà………”
“Không sai.” Cố Vô Kế gật đầu, trực giác của cậu cũng cảm thấy không thể đi qua chỗ đó, có điềm báo không may, “Dù sao thế giới trong gương này và thế giới thực cũng không hoàn toàn đồng nhất, hẳn là có thể sửa đổi theo ý của quỷ hồn, đi qua phòng kia nhất định có nguy hiểm.”
Mọi người nhất thời rơi vào trầm mặc, dù sao nghĩ là biết chỗ kia nhất định sẽ nguy hiểm cực kỳ, đó là chỗ đáng sợ nhất!
“Vẫn nên đến phòng sách trước.” Cố Vô Kế kết luận, “Mọi người có ý kiến không?”
Những người khác đều lắc đầu.
Tam lão gia và vợ không muốn lại phải đối mặt với quỷ hồn có thể xuất hiện trong biệt thự này, với lại cử động cũng không tiện nên chuẩn bị ở lại nhà kho này.
Cố Vô Kế vốn dĩ chỉ định đi cùng quản gia, dù sao quản gia là người duy nhất biết rõ chuyện năm đó, cũng chỉ có ông ta mới biết những tư liệu cụ thể như thế nào.
Trình Gia và Phương Tuệ Tuệ cũng không có ý ở lại nên cùng nhau đi theo.
Sau khi những người khác đi, trong phòng đột nhiên yên lặng, cảm giác sợ hãi nhất thời nảy lên trong lòng vợ tam lão gia. Bọn họ mấy năm nay có lúc nào gặp phải tình huống như vậy đâu chứ.
“Ài.”
Một tiếng thở dài nhỏ gần như không thể nghe thấy đột nhiên vang lên.
“Ông có nghe thấy tiếng gì không?”
“Bà nghe nhầm rồi! Ở đây cái gì cũng không có……….đợi đã!”
Hai người quay đầu lại, bỗng nhiên chú ý đến trên tường vốn dĩ trống rỗng lại xuất hiện hai mặt gương.
Trong gương phản chiếu ra hai gương mặt của bọn họ rõ rệt, nhưng nét mặt lại dữ tợn đáng sợ.
……………
Bốn ngươi đi về phía phòng sách, may là phòng sách ở chỗ không xa trên tầng hai nên không cần đi quá xa, nếu không trên đường ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Dọc đường đi nhìn thấy xung quanh toàn là gương, trong lòng mọi người có vài phần bất an.
“Tôi nghĩ cứ đập bể mấy cái gương này cho rồi.” Trình Gia khó chịu nghẹn khuất mở miệng, “Rõ ràng cảm thấy sẽ xảy ra chuyện mà lại không thể ra tay.”
“Nhị thiếu gia cậu không thể kích động, như vậy nói không chừng sẽ khiến tình huống càng phức tạp hơn.” Quản gia vội vàng nói.
“Đương nhiên tôi biết rõ.” Trình Gia thở dài, lại bước nhanh theo Cố Vô Kế đi phía trước.
Sau đó, mấy người bước vào phòng sách thuận lợi ngoài sức tưởng tượng, khiến người khác cảm thấy có chút không hợp lý.
Chỉ là sau khi đẩy cửa tiến vào, trong nháy mắt bọn họ liền hiểu được vừa rồi vì sao lại thuận lợi như vậy, thì ra phiền phức đều đang chờ ở đây.
Trong phòng sách toàn là gương, mỗi góc độ đều không giống nhau phản chiếu ra vô số người, khiến cho người ta cảm thấy quỷ dị.
Mà giá sách được sắp xếp bên cạnh cũng làm người ta chú ý đến. Muốn tìm được tư liệu ở đây là quá khó khăn rồi, tài liệu ở đây cũng quá nhiều rồi, còn phải từ trong bể chữ tìm ra tài liệu nhiều năm trước.
“Chúng ta nhanh lên đi.” Cố Vô Kế lập tức đi vào, cậu biết đã không còn nhiều thời gian, bây giờ đã là giữa trưa rồi, đến đợi đến khi trời tối sợ là sẽ xảy ra chuyện rất đáng sợ.
Những người khác cũng kiên trì đến cùng tiến vào. Dựa theo lời quản gia nói thì đó là tư liệu rất cũ rồi, hẳn là sẽ không đặt ở bên ngoài mà phải tìm trong mấy cái rương trong góc phòng.
Động tác mọi người nhanh lẹ đến góc phòng, dọn rương trong đó, nhanh chóng tìm đồ.
Có lẽ là vì ở đây là quy luật thế giới trong gương, chữ viết của tư liệu đều bị lật ngược lại khiến cho việc tìm kiếm của bọn họ càng thêm khó khăn, cho dù tìm được thứ hơi nghi nghi giống mục tiêu cũng phải xem cả buổi mới có thể phân biệt được chữ viết.
Mà ngay lúc này bóng dáng mọi người trong gương càng lúc càng quỷ dị khiến bọn họ cực kỳ cảnh giác nhưng lại không phát hiện được vấn đề gì, tinh thần đều căng chặt lên.
Đúng lúc này, một cánh tay thình lình từ trong gương thò ra, muốn túm đến quản gia đang đứng gần gương nhất.
Cố Vô Kế cảm giác được luồng hơi thở sai khác, quay đầu sang thì thấy được cảnh kia liền vội kéo quản gia ra, cánh tay kia chụp phải khoảng không lập tức rụt về.
Quản gia lúc này mới thấy được cánh tay rụt về, sắc mặt nhất thời trắng bệch, cơ thể cách xa gương một chút theo bản năng.
“Cẩn thận, những cái gương này có thể có nguy hiểm.”
Bọn họ đều không dám nghĩ đến nếu như có người bị kéo vào trong gương thì sẽ xảy ra chuyện gì đâu.
“Thời gian của chúng ta không còn nhiều.” Cố Vô Kế tiếp tục nhìn tư liệu trên mặt đất. “Gương trong phòng này hẳn là có chút hạn chế, nhưng theo thời gian trôi qua thì hạn chế cũng sẽ tiêu tán, đến lúc đó thứ trong gương cũng sẽ không còn gì phải kiêng kị………..”
Đến lúc đó, bọn họ nếu còn chưa tìm được tư liệu thì cũng chỉ có thể chạy trốn.
Lúc này, dư quang nơi khóe mắt của Cố Vô Kế đột nhiên chú ý đến gì đó, ngồi xổm xuống lập tức rút ra vài tờ giấy từ đống tư liệu.
Đây hình như là bút ký, phía dưới còn có bức thư, thứ khiến Cố Vô Kế chú ý đến là mặt trên nó có vẽ một chiếc gương.
Quản gia lập tức nói: “Không sai, chính là cái này, tôi còn nhớ.”
“Nếu đã tìm được rồi thì chúng ta mau đi thôi.” Cố Vô Kế nói như vậy, lúc muốn xoay người ánh mắt cậu đột nhiên nhìn thấy một chiếc gương ở một chỗ.
Những người khác nghe thấy lời của Cố Vô Kế đều nhẹ nhàng thở ra đứng dậy.
Phương Tuệ Tuệ dường như vì chân đã tê, lúc đứng dậy lảo đảo, Trình Gia bên cạnh muốn đỡ theo phản xạ lại bị Cố Vô Kế trực tiếp cản lại.
“Cố đại sư?” Trình Gia kinh ngạc nhìn Cố Vô Kế, đương nhiên hắn cũng không nghi ngờ Cố Vô Kế làm vậy là sai, kỳ quái ở chỗ sao cậu phải làm chuyện như vậy.
“Cô ta không phải là Phương Tuệ Tuệ, đừng để bị cô ta chạm vào.” Cố Vô Kế vừa nói vừa để bọn họ lui về sau.
Ngay lúc vừa mới xoay người, ánh mắt của cậu rơi trên chiếc gương liền nhìn thấy rõ thứ viết trên giấy.
Thứ trên giấy kia viết chính là nếu như xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, người bị kéo vào gương sẽ bị quỷ thay thế.
Hơn nữa con quỷ ngụy trang thành loài người còn có được một phần ký ức của người đó, ngụy trang rất khó phân biệt……..Phương pháp duy nhất chính là, bởi vì nó ra từ trong gương cho nên quỷ sẽ bị ngược lại với con người.
Tuy rằng Phương Tuệ Tuệ trước mắt nhìn thoáng qua hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì nhưng Cố Vô Kế dù sao vẫn là Cố Vô Kế, theo bản năng quan sát rất kỹ người bọn họ, chú ý đến chi tiết trên quần áo đối phương bây giờ và lúc trước hoàn toàn ngược lại.
“Anh nói cái gì?” Phương Tuệ Tuệ mang theo khiếp sợ và không thể tin, cả người đều giống như chịu phải đả kích rất lớn, vành mắt nhất thời đỏ hoe, “Tôi không có, tôi không làm cái gì hết, tôi chính là Phương Tuệ Tuệ……….”
Trong lời của cô ta mang theo một loại ý vị mê hoặc không rõ ràng, chỉ cần trong lòng hơi nghi hoặc sẽ vì vậy mà bị ảnh hưởng đến tinh thần.
Quản gia nhìn thấy có chút không đành lòng, nói ra lời cực kỳ cơ trí, “Thật sự có vấn đề sao? Cô ấy nhìn qua cũng chỉ là một người bình thường……..”
“Phương Tuệ Tuệ” còn đang bi thương nhìn chằm chằm Trình Gia sau lưng Cố Vô Kế, dù sao trong ý thức mơ hồ, cô ta có thể cảm giác được chủ nhân của thân thể này và Trình Gia rất thân thiết, nếu ra tay từ người này nhất định không có vấn đề gì, “Anh Gia, lẽ nào anh cũng nhận không ra em sao? Em thật sự là Phương Tuệ Tuệ.”
“Mơ đi, nếu Cố đại sư đã nói như vậy thì cô nhất định không phải Phương Tuệ Tuệ! Lại còn muốn mê hoặc tôi!” Giọng Trình Gia tràn ngập oán hận vang lên.
“Phương Tuệ Tuệ”: “………….”
Người này có phải gay không vậy?
——————————-