Chương 27
Edit: Lục Lục
Beta: Giang Holmes
Tiểu Nguyệt là cô gái lớp bên cạnh Tịch Nhược, là người mà có lần tôi
xuống lớp dưới tìm Tịch Nhược vô tình phát hiện. Tôi nhớ rất rõ ràng khi
đó là lần đầu tiên tôi biết cảm giác gì gọi là tim đập như hươu chạy, tôi
chưa bao giờ thấy qua cô gái nào ngọt ngào như Tiểu Nguyệt, nhất thời
liền cảm thấy tim như bị trộm đi rồi. Tuy nói tôi theo đuổi cô ấy chưa
thành công, nhưng các anh em đều ngầm gọi Tiểu Nguyệt là chị dâu.
Nhất thời tôi thấy có chút sững sờ, thật không dám tin Tiểu Nguyệt đang
cười vô cùng động lòng người với tôi. Tôi cố gắng nhắm mắt lại sau đó mở
ra, Tiểu Nguyệt quả thực là đang cười với tôi. Bình thường, cô ấy đối với
sự theo đuổi của tôi không lạnh không nóng, bây giờ xem ra có khi là đùa
giỡn cũng không chừng. Cửu Tịch Nhược, lão tử sắp cho mày thấy hình
ảnh tao và Tiểu Nguyệt song túc song tê*, yêu nhau thắm thiết rồi, xem
mày lúc đó còn đánh rắm được gì nữa. (*: người đàn ông và người phụ nữ
trong tình yêu không thể tách rời)
Mắt thấy Tiểu Nguyệt càng đến gần, tôi lập tức chỉnh chu lại dáng vẻ, khóe
miệng nhẹ nhàng nhếch lên, cong đến độ tôi tự cho là đẹp nhất, cố gắng
cười một cách khéo léo nhất nhưng lại không mất đi phong độ.
“Anh? Anh sao lại ở đây?” Tôi vừa định giơ tay lên chào hỏi Tiểu Nguyệt,
phía sau liền truyền đến âm thanh của một cái bóng khuất mang theo khinh
bỉ truyền đến tai tôi. Tất cả động tác của tôi đều cứng đờ trên không, sống
lưng lạnh lẽo, bất đắc dĩ quay đầu lại, ai biết tiếp theo lại phát sinh chuyện
khiến sống lưng tôi ớn lạnh đến tận tim phổi, suýt nữa thì ngất đi rồi.
“Tịch Nhược! Ở xa đã nhìn thấy cậu, thì ra cậu ở đây, tìm cậu rất lâu rồi!”
Ở giữa rõ ràng vẫn còn có tôi, nhưng Tiểu Nguyệt vẫn như cũ chăm chú
nhìn Tịch Nhược, cười đến nỗi như si như say. Đây ứng với một câu Cô
Lâu thường nói với tôi, cậu ta nói tôi trời sinh là thể chất chân không,
không ai thèm chú ý…
“Ây da, đang xướng khúc gì vậy? Phan Kim Liên quyến rũ Võ Tòng?”
Khuê Tử nói thầm, tôi trừng hắn, hắn rụt cổ lại.
Bọn Tịch Nhược hình như không nghe thấy cái gì, tầm mắt của nó di
chuyển từ trên người tôi sang, mỉm cười với Tiểu Nguyệt, tiếng phát ra đột
nhiên trở nên du dương: “Vậy sao, thật khéo, tôi cũng đang định tìm cậu để
nói chuyện.” Tôi không thể nói bây giờ tôi khó chịu như thế nào, kẹp giữa
hai đứa chúng nó như leo lên lưng cọp, chỉ cảm thấy không công bằng, khá
là không công bằng.
“Tiểu Nguyệt, cậu đợi tôi một lát đã, tôi có chút chuyện muốn nói với anh
trai tôi một chút.” Còn chưa đợi tôi bình tĩnh lại, Tịch Nhược liền kéo tôi
qua một bên, “Anh, anh đến đây làm gì?”
Tịch Nhược vẫn đang túm lấy tay tôi, tôi kéo tay nó ra nói: “Mày quản
được tao chắc. Chỗ này chỉ có mày mới được đến đấy à?”
“Anh…lẽ nào là tới xem em lên bục giảng đọc diễn văn?” Cơ thể Tịch
Nhược dựa sát vào tôi, mày nhướng lên nói.
Tôi lườm nó một cái, hơi ngẩng đầu, hai tay khoanh trước ngực khinh miệt
nói: “Hừ, xem mày? Làm như nhiều người thích mày lắm ấy”
“Vậy rốt cuộc là thế nào?”
Tôi nhanh chóng nghĩ, quyết định vẫn không nên đem tin tức bọn tôi biết nói với nó, vì thế nói: “Đương nhiên là tao đặc biệt đến xem Tiểu Nguyệt rồi.”
Tịch Nhược nghe xong, lập tức híp mắt nhìn tôi, cười: “À ha~~ xem Tiểu
Nguyệt~~ thì ra là như vậy, vậy anh từ từ xem, tốt nhất là xem rõ chút,
xem rõ người trong mắt cô ấy lại là ai.”
Nó kéo dài âm điệu châm chọc nói xong quay người muốn rời khỏi. Đối
với tính giễu cợt của nó như vậy, tôi đã sinh ra kháng thể, cho nên cũng
không tính tung ra một nắm đấm sau lưng nó. Nó bỗng quay lại nói: “Đúng
rồi, anh, tối nay chúng ta ăn gì?”
“Phí lời, đương nhiên là ăn cơm hộp rồi. Hôm nay đến mày nấu cơm, làm
sao? Mày lại muốn nhờ vả à?” Tôi cảnh cáo nói.
“Anh, thường xuyên ăn cơm hộp rất không dinh dưỡng. Anh tối nay nấu
cơm đi?”
Tịch Nhược không biết từ lúc nào lại kề sát tôi, cười cười với tôi, trong
lòng tôi đột nhiên bối rối một chút, dùng sức đẩy nó ra quát: “Mày không
bệnh đấy chứ?! Lại bảo một đại lão gia như tao mặc tạp dề xuống bếp naua
cơm cho mày? Tao phi, I f*ck you”
“Làm anh nấu cơm cho em trai thì không sao đâu, lại nói huynh trưởng như
cha, lúc trước anh đâu phải chưa từng nấu cơm cho em…” Mặt Tịch
Nhược nhất thời trưng ra dáng vẻ sẽ không để yên.
“Tao f*ck, mẹ kiếp mày ăn cứt còn không biết ngượng mà nói người thải ra
cứt. Lúc đầu chính mày nói cơm tao nấu còn không bằng thức ăn heo, bây
giờ mày nói nấu thì tao phải nấu à! Không có cửa đâu! Kệ mày muốm ra
sao thì ra.” Tôi trừng nó, bộ dáng thà chết không sờn lòng.
“Thật sự kệ em như thế nào? Đây chính là anh nói đó. Vậy được, em sẽ đi
nói với Tiểu Nguyệt chuyện anh mặc quần lót màu đỏ thẫm.” Tịch Nhược
nói xong nghênh ngang quay đầu đi.
Tôi vội vàng đuổi theo, dùng sức kéo nó về bên cạnh cả giận nói: “Mày
điên rồi có phải không? Hôm nay mày rốt cuộc muốn thế nào?”
Tịch Nhược cười như tiểu nhân đắc ý: “Em muốn như thế nào anh không
phải đã biết rồi sao?”
Tôi nhất thời cảm thấy có chút đầu nặng chân nhẹ*, lại có thể bị nó uy
hiếp, những ngón chân tôi dùng sức siết chặt, cố nén tức giận thở ra một
hơi, từ trong hàm răng nặn ra được một câu: “Được, coi như mày lợi hại.
Hôm nay tao không cẩn thận dính bẫy, tao thừa nhận! Nhưng đây là lần
cuối cùng, tao cảnh cáo mày nếu như dám lấy cái này ra uy hiếp tao, cẩn
thận tao thật sự đánh mày tới mức bố mẹ không nhận ra.” (*: tâm lý sốc,
chân không có lực; mô tả sự khó chịu về thể chất)
“Nếu như thật sự như vậy anh không bị mẹ lột sống lăng trì mới lạ.” Tịch
Nhược trả treo, dương dương tự đắc, mỉm cười nói.
“Tịch Nhược, anh Mộ Vũ, thời gian mở màn sắp đến rồi, mọi người có
chuyện gì lát nữa hãy nói! Tịch Nhược, chúng ta đi chuẩn bị thôi.” Cuộc
nói chuyện bị cắt ngang bởi tiếng thúc giục của Tiểu Nguyệt, một tiếng
“anh Mộ Vũ” của cô ấy làm xương đầu tôi mềm nhuyễn, dễ nghe, thật dễ
nghe. Tôi gật đầu cười với Tiểu Nguyệt.
“Ừm, tôi tới đây.” Tịch Nhược trả lời Tiểu Nguyệt rồi lại quay qua, “Anh,
vậy em đi đây. Nếu đến rồi thì xem em đọc diễn văn xong rồi đi.” Ngữ điệu
của Tịch Nhược mang theo một chút thành khẩn. Nói xong liền chạy tới chỗ Tiểu Nguyệt, vừa chạy được một nửa hình như nhớ tới gì đó lại quay người lại nói với tôi, “Anh, buổi tối em muốn ăn gà chiên ớt, ít tỏi nhiều hành.” Sau đó cười thỏa mãn với tôi rồi chạy xa.
Cái tên ngu ngốc, tôi đã nói với nó biết bao nhiêu lần, gà chiên và gà xào ớt
vỗn dĩ là hai món! Lại phẫn nộ nhìn về bóng dáng đang chạy đi, trước mắt
hiện lên Tịch Nhược và một đứa nhỏ tươi cười bốc đồng, tôi không nhịn
được cười lên, tất cả phiền muộn đều bị một thứ gọi là “hạnh phúc” tràn
đầy chiếm lấy. Tôi kiên cường nói với bản thân cảm giác như vậy rất hỏng
bét, thậm chí là nguy hiểm! Cửu Tịch Nhược nó tốt xấu gì cũng là một địch
thủ, tôi tuyệt đối không thể bị vẻ đẹp mê hoặc mà làm ra chuyện ngu xuẩn!
Tôi đi về phía bọn Đầu Gà. Ai ngờ bọn họ đều nhìn tôi bằng bộ dạng cười
như không cười, làm tôi cực kỳ không tự nhiên. Đặc biệt là Khuê Tử, :
“Này, bang chủ, tao nói….” Nét mặt Khuê Tử trầm xuống, “Lát nữa tan
học có muốn bọn tao cùng đi dạo chợ bán thức ăn với mày không? Phải
mua ít tỏi mua nhiều hành nha~ Ha ha~” Nói xong liền cười to với bọn
Đầu Gà.
“Ăn hại! Cút cho ông!” Mặt mũi giữ không nổi nữa rồi,tôi bất mãn
dùng sức đánh tay Khuê Tử, hắn đau đến nỗi kêu oai oái.
Trong lúc bọn tôi đang đùa giỡn, đèn của toàn trường tắt một lúc, nhất thời
tất cả mọi người đều yên lặng lại. Chỉ còn lại hai cái đèn ống soi sáng, sân
khấu phía trước thì lại từ từ sáng lên, truyền tới tiếng thử mic. Bọn tôi thấy
buổi lễ hoan nghênh lập tức sắp bắt đầu rồi, nhanh chóng trao đổi bằng ánh
mắt, mấy người đồng loạt chạy đến chỗ cách khán đài gần nhất, bên cạnh
chúng tôi toàn là chỗ ngồi, ngồi đầy học sinh và giáo viên, cho nên động
tác của bọn tôi cũng không dám quá lớn, cố gắng đem bản thân giấu vào
trong bóng tối.
Lễ hoan nghênh bắt đầu rất nhanh, hiệu trưởng và các vị giáo viên quan
trọng nước miếng văng tứ tung gần một giờ, tiếp theo mới là đại diện của
học sinh mỗi năm chào đón học sinh mới. Trước lúc hao hết tính nhẫn nại
của bọn tôi, Tịch Nhược trường cấp 2 cuối cùng cũng lên sân khấu, đại
diện cho cả học sinh lớp ba là nó và Tiểu Nguyệt.
Hai người bọn nó từ cánh gà đi ra, mọi người trong trường đều xao động
nho nhỏ, trai tài gái sắc như vậy, thật là chói mắt cực kỳ.
“Các bạn học sinh mới thân ái: chính trực thu hoạch kim thu, thanh xuân
trôi qua nhanh như chớp mắt, mệt mỏi nhưng không hối hận; bốn mùa mưa
tuyết bay tán loạn, phấn đấu vĩnh viễn không lui. Chúng ta ở cùng một
chiếc thuyền…” Từ lúc Tịch Nhược nho nhã bắt đầu đọc diễn văn, không
gian toàn trường đều là giọng nói ôn hòa và mềm mại của nó. Mắt có thể
thấy hiệu trưởng, hoặc giáo viên, hoặc phụ huynh đều đang gật đầu mỉm
cười, thậm chí còn có thể nghe thấy các nữ sinh mới vào trường thì thầm.
“Mẹ nó quá hoàn mỹ rồi! Thằng nhóc Tịch Nhược này lớn lên thật sự tuấn
tú lịch sự. Là một người đàn ông, từ sâu trong lòng tao đố kị nó, vô cùng
đố kị. Bang chủ, mày chắc chắn nó thật sự là em trai ruột của mày?” Khuê
Tử bên cạnh tôi vừa cảm thán vừa hỏi. Thu hồi tầm mắt lại, tôi liếc Khuê
Tử một cái, im lặng không nói gì.
Lúc tôi phóng tầm mắt tới Tịch Nhược lần nữa, vô tình phát hiện nó cũng
đang nhìn về phía tôi, trong phút chốc ánh mắt chúng tôi dừng lại một hai
giây, nó thu tầm mắt về lại bắt đầu chuyên tâm đọc. Ánh mắt vừa rồi của Tịch Nhược dường như đã nhìn thấu lòng dạ xấu xa của tôi vậy. Cứ như một người mạnh mẽ mà có lực thông nhà vệ sinh, không đem mày hút thông thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Tim tôi cứ bị nó kích động không rõ như vậy, đến bây giờ còn chưa thể bình ổn lại.
“Khuê Tử, mày không có gì làm bớt ở đó nói tào lao đi!” Đầu Gà ở phía
sau dùng sức đánh đầu Khuê Tử, “Tịch Nhược đương nhiên là em trai ruột
của bang chủ rồi, từ nhỏ tao đã ở chung với bang chủ. Thực ra, hai người
Tịch Nhược và bang chủ hồi nhỏ trông giống nhau lắm, hơn nữa quan hệ
cũng vô cùng tốt, Tịch Nhược thậm chí từ sáng đến tối đều dính lấy bang
chủ. Nhưng không biết tại sao, từ khi từ từ lớn lên, Tịch Nhược lại bắt đầu
xa lánh bang chủ, cả tính nết cũng không giống lúc trước. Có thể là như
mọi người nói, càng lớn càng thay đổi.”
Sau khi Đầu Gà giải thích xong không có ai đưa ra nghi vấn nữa. Tôi biết
mỗi lần Đầu Gà đều giúp tôi khi tôi bối rối, cho nên tôi cũng không nói
nhiều. Thật ra cho dù tôi bình thường tùy tiện ,không câu nệ tiểu tiết thế
nào cũng có thể cảm giác được biến đổi của Tịch Nhược, có lẽ nó không
muốn trở nên vô dụng giống anh của nó, có thể nó đã sớm quyết định sẽ
không trở thành tôi thứ hai, cho nên mới cố ý xa lánh tôi như vậy, nó đứng
trên sân khấu chói mắt mà huy hoàng, rõ ràng cao lớn như vậy, cao cao tại
thượng như vậy.
Nghĩ đến đây, dư quang nơi khóe mắt đột nhiên bắt gặp một người ở bên
tấm rèm lén lén lút lút, tập trung nhìn kỹ, chính là người của Đỗ Thành Tôi
vừa buông lỏng cảnh giác, trong chớp mắt lại căng thẳng lên.
“Bang chủ!….” Đầu Gà thấp giọng gọi một tiếng bên tai tôi.
Tôi gật đầu với hắn, ra hiệu đã chú ý đến người kia.
————————
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader