![[Đoản]Toái Tiêu – NiuNiu Toái Tiêu - NiuNiu](https://cdn.statically.io/img/thitranbuontenh.com/f=auto/wp-content/uploads/2020/04/d741a53b25e0511347febbf37434ec2f-2.jpg)
NiuNiu
Đam mỹ, nguyên sang, cổ đại, ngược, đoản văn, SE
Rei
Wikidich
1
Các liên kết nội bộ
Tham gia group Thị Trấn Buồn Tênh nhé.Hướng dẫn bình luận review cho bài viết
Hướng Dẫn Tạo Bài Viết Review/Bảng Đánh Giá Cho Bài Viêt
Diễn đàn của website, rất mong mọi người tham gia và góp ý cho website nhé.
Tuyển Cộng Tác Viên
Thư Viện Ebook
Hướng dấn sửa đường dẫn chương
Hướng Dẫn Đăng Chương Mới Trong Truyện Đã Có Sẵn
Donete cho blog Thị Trấn Buồn Tênh
Văn án:
Đây là một câu chuyện xưa đã phủ đầy bụi.
Là yêu mà không được ở bên nhau.
Là cầu mà không được.
Warning:
- Truyện kết BE.
- Được kể từ góc nhìn của nhân vật nữ phụ.
- Có tình tiết cưới vợ, và cô vợ này cũng chính là người kể.
Không đọc được xin X.
Warning là dùng để tốt cho bạn, tốt cho tui, cả nhà đều vui.
Liên hệ với admin qua trang page Thị Trấn Buồn Tênh nếu tham gia thành viên của blog nhé.
—–***—–
Ngày xửa ngày xưa, có hai thị tộc Văn gia và Trì gia căn cơ thâm hậu, bàng chi phồn đa, đời đời định cư tại Thanh Châu. Hai nhà tuy không quá thân mật, nhưng đôi bên tường an không có việc gì. Họ chưa từng có xung đột nào.
Mùa thu năm ấy, cháu gái bên nhà mẹ của Trì phu nhân, một thiếu nữ xinh đẹp nho nhã khuê danh Đại Mi. Vì cha mẹ nàng song vong mà đến nương nhờ Trì gia. Phu nhân niệm tình vong đệ, coi như thân sinh. Ẩm thực sinh hoạt hằng ngày, tôi tớ phục vụ của Đại Mi cô nương không khác gì thiếu gia tiểu thư Trì gia. Nàng còn được độc hưởng một tòa tú lâu ở hậu hoa viên do thiếu gia tiểu thư xây cho.
Hậu hoa viên là lâm viên tinh mỹ lịch sự tao nhã nhất Trì gia. Tú lâu mới xây này khá gần nơi ở của các thiếu gia tiểu thư, cũng có ba mặt hành lang gấp khúc, hai mặt là cửa sổ lớn khắc hoa. Đứng trên tú lâu có thể nhìn ra nơi rất xa rất xa. Nhưng phần lớn tầm nhìn vẫn là khu rừng trúc xanh tươi um tùm kia.
Vào thời tiết lạnh lẽo ấy, cũng là lần đầu tiên Đại Mi thấy nam tử bạch y đó.
Lần đầu tiên y lộ diện là ở tháng thứ hai Đại Mi vào tú lâu. Sâu trong rừng trúc, quần áo y phản sáng nhè nhẹ trong màu trúc xanh tối. Nhưng khoảng cách quá xa, Đại Mi không thấy rõ mặt y, chỉ cảm thấy y vẫn luôn nhìn trộm tú lâu này, rất lâu mà không muốn rời đi.
Ngày hôm sau y đến gần hơn. Nàng ở sau màn trúc cũng có thể thấy thanh mi như kiếm, mắt đen như sao, khuôn mặt tuấn dật của y. Chỉ là giữa đôi mày dày rộng ấy luôn chứa nỗi u uất. Khiến cho cả người y nhìn có vẻ cô đơn và tiêu điều.
Đại Mi mở cửa sổ ra.
Nam tử bạch y chậm rãi giơ ống tiêu trong tay, lặng lẽ thổi lên. Tiếng tiêu uyển chuyển du dương. Chỉ là tiếng tiêu lại giống như cành trúc mỏng manh, nghe quá mức lạnh lẽo cao vút, như gặp phải gió thu quấn quít, thì sẽ đứt quãng như khóc như tố.
Đột nhiên Đại Mi cảm thấy mắt mình có nước mắt. Trong đôi mắt đẫm lệ mê ly kia là bóng dáng xuất chúng của nam tử bạch y tựa mơ hồ, lại tựa rõ ràng.
Y thổi rất rất lâu, trời gần tối mới lưu luyến rời đi. Lúc gần đi còn ngẩng đầu nhìn hướng Đại Mi cười buồn.
Nụ cười nhàn nhạt ấy không hòa tan được thanh sầu nồng đậm. Đại Mi cảm giác đuôi mày khóe mắt, vành tai tóc mai của mình đều in lại nụ cười này, mềm mại, yếu ớt, lành lạnh rồi lại ấm áp, hương vị nói không rõ nên lời.
Từ đó về sau, sáng sớm mỗi ngày Đại Mi sẽ mở cửa sổ, mà y cũng luôn là đã đứng dựa vào khóm trúc. Cửa sổ vừa mở, tiếng tiêu thanh thót đau buồn theo gió mà tới, mang theo mùi lá trúc ẩm ướt, thấm thẳng vào ruột gan. Mỗi lần rời đi, y cũng không quên ngẩng đầu hướng nàng cười. Tuy rằng nụ cười kia vĩnh viễn là nhàn nhạt, tựa như đám sương mờ ảo trên không trung.
Một tháng sau, Đại Mi từ trong miệng nha hoàn biết được y là nhị công tử Văn gia. Lúc ấy lòng nàng nặng nề, tựa hồ có hơi hiểu được vì sao y buồn bực không vui như thế. Phải rồi, Văn gia là dòng dõi cao quý sao lại chịu cưới nàng – một bích ngọc hàn môn ăn nhờ ở đậu đây?
Y với đôi mày nhăn chặt mà mỗi ngày tới thổi tiêu, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Thổi hết ngày đông băng tuyết đan xen, lại thổi đến mùa xuân cỏ xanh chim hót. Nàng cũng vẫn đứng ở cửa sổ lẳng lặng nghe, lẳng lặng nhận lấy nụ cười ly biệt mỗi ngày, lòng đầy hy vọng có một ngày nàng có thể nhảy xuống tú lâu, vuốt đi u ám trên trán y.
Rồi có một ngày nàng thấy người thứ hai trong rừng trúc nghe tiếng tiêu, nàng tâm tư mẫn cảm phát giác ra không ổn. Đó là một người trung niên dáng người cao gầy, mặt mày tương tự y. Bản năng của nàng đoán được hắn là ai.
Quả nhiên ngày hôm sau y không tới.…… Sau này cũng không tới nữa……
Mỗi ngày nàng ngồi ở cửa sổ nhìn ra rừng trúc xa xa cùng Văn gia bên kia rừng trúc. Nàng không dám tưởng tượng hiện tại trong đại viện Văn gia đang phát sinh chuyện gì.
Vài ngày sau, tin hỉ tới bất ngờ như thế. Quả thực khiến nàng không thể tin được. Văn gia tới cửa cầu hôn, Trì phu nhân đã đáp ứng gả nàng cho Văn nhị công tử, hôn kỳ vội vàng tổ chức vào mười ngày sau.
Một mình trở lại tú lâu, nàng gian nan tiêu hóa tin tức này. Từng giây từng phút cảm nhận niềm vui sướng càng lúc càng lớn. Dường như bên tai thoáng nghe được tiếng tiêu quen thuộc, trong trẻo nềm mại từ Văn gia bên kia rừng trúc nhè nhẹ bay tới, như có như không. Nàng đẩy mở cửa sổ, khắp nơi im lặng như thiền, bóng trăng sóng sánh, gió đêm phơ phất, bóng tối mềm mại ôm lấy nàng, lòng nàng tràn đầy ngọt ngào, không cảm giác được chút lạnh lẽo nào.
Mười ngày qua đi. Trong tiếng chiêng trống, nàng gả vào Văn gia. Cô mẫu chuẩn bị của hồi môn thật dày cho nàng, nhà chồng làm lễ nghênh thú cũng không cẩu thả. Gương mặt lấp ló dưới khăn hỉ, Đại Mi không thấy tân lang bên kia đầu lụa hỉ, cũng không biết một thân bạch y, thanh dật cô đơn như y mặc vào hỉ phục đỏ thẫm sẽ là bộ dáng gì.
Chỉ là đêm động phòng tân hôn không ngọt ngào như nàng tưởng tượng. Nha hoàn áy náy mà nói với nàng, tân lang quá say rượu, đã đưa đến thư phòng. Nàng rất biết lễ không hỏi nhiều, ngủ một mình trên giường.
Nhưng mà đêm khuya tỉnh giấc, đột nhiên nàng lại nghe được tiếng tiêu truyền từ viện bên cạnh. Âm điệu bi ai yếu ớt, nứt nở nghẹn ngào. Nghe trong đêm lặng hết sức thê lương.
Nàng nghe tiếng tiêu thức tới hừng đông.
Ba ngày sau tân lang của nàng mới lần đầu tiên bước vào tân phòng. Vẫn là bộ sam y trắng nõn ấy, gầy đi rất nhiều, khuôn mặt cũng rất tiều tụy, bên tay cầm tiêu cổ tay lộ ra vết bầm xanh tím do bị xiết chặt. Y lập tức đi tới bên cửa sổ bắt đầu thổi tiêu. Cảnh tượng như ngày đó ở tú lâu vậy. Chỉ là kia tiếng tiêu càng thê lương, càng bất đắc dĩ, cũng càng tuyệt vọng. Thổi xong rồi, y si ngốc nhìn về phía rừng trúc kia thật lâu, mới chậm rãi quay đầu lại, cười nhàn nhạt với nàng.
Nàng cách y rất gần, có thể nhìn thấy rõ ràng mê mang đau đớn trong mắt y và bi ai giữa mày khắc sâu tận xương. Nhưng mà lại thất vọng buồn lòng phát hiện ra bản thân nàng đã bay đến một nơi rất xa xôi, vĩnh viễn mất đi ánh mắt của y, rốt cuộc không chạm được một sợi tóc của y.
Kỳ thật trong nháy mắt này nàng cũng đã hiểu, rồi lại phí công giãy giụa suy nghĩ cứu lại trái tim thiếu nữ đã vỡ nát của mình.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Mười ngày này cứ vậy trôi qua. Ngày ngày nàng nghe tiếng tiêu, hàng đêm nghe tiếng tiêu, y ngày đêm không ngừng thổi, thổi đến hai má từ từ hóp đi, gương mặt dần dần tái nhợt. Nhưng hai người trong lòng đều hiểu, tiếng tiêu này, không xuyên qua được rừng trúc um tùm kia.
Cho nên tươi cười của y cũng một ngày so với một ngày càng thống khổ, tâm của nàng cũng đau đến ngày một chết lặng.
Buổi tối mỗi ngày, khi y không còn sức lực thổi tiêu nữa, y sẽ viết chữ trên một trang giấy Tuyên Thành lớn. Khắp trên mặt giấy rậm rạp một từ: tuyết, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết, tuyết…………
Nhưng hiện tại đang là đầu hạ.
Sáng sớm ngày đó, y ngồi bên cửa sổ tỉ mỉ lau chùi ống tiêu, nàng lạnh nhạt ngồi bên mép giường nhìn y.
Ca ca của y đi vào, rất chậm rất chậm nói cho y một tin tức.
Ống tiêu rơi trên mặt đất, tiếng vang trong trẻo nhưng cũng vỡ nát không còn gì.
Đại Mi kéo ra tấm màn che ở mép giường, che khuất mặt mình. Nàng không muốn thấy vẻ mặt của y.
“Tiểu thiếu gia Trì gia đã chết.”
Trì Tuyết đã chết.
Nam hài xinh đẹp da dẻ như ngọc tấm lòng như hoa kia đã chết. Nam hài tinh tế như điêu như họa ôn nhu thiện lương kia đã chết rồi.
Mỗi một người từng gặp Trì Tuyết đều kinh ngạc với dung tư thanh linh của cậu, đồng thời cũng tiếc hận đôi mắt mù lòa của cậu, cùng thân thể nhỏ yếu.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xì xào của các nha hoàn nghị luận , nói tin Trì thiếu gia chết khiến người ta thở dài tiếc hận. Nghe nói nam hài đáng yêu như tiên đồng này thích mùi hương của lá trúc. Mỗi ngày đều sẽ dựa vào cửa sổ phòng mình lẳng lặng hưởng thụ mùi thơm ngào ngạt trong gió, cho đến ngày cậu bị bệnh.
Đại Mi nhớ rất rõ ngày biểu đệ bị bệnh là vào ngày nàng gả đi.
Nàng có thể tưởng tượng ra được Trì Tuyết sẽ chậm rãi khô héo tiều tụy thế nào trong những đêm không có tiếng tiêu, im lặng mà biến mất. Tuy rằng y liều mạng thổi cả ngày lẫn đêm, cầu mong có một âm tiết được truyền đến nơi.
Trì Tuyết đã chết. Tan biến vào cơn gió đầu hạ.
Nàng đờ đẫn ngồi trong màn, nghe ca ca y đang cố sức giải thích khuyên giải an ủi.
Âm thanh nhỏ bé suy yếu quanh quẩn trong phòng, đột nhiên nàng vừa muốn khóc lại muốn cười.
Buổi tối đêm đó không trăng không sao, bóng tối kề bên song cửa sổ.
Nàng phát hiện y không ở trong phòng, liền khoác áo ra cửa đi tìm.
Mảnh vỡ của ống tiêu được chôn trên một sườn dóc nhỏ ở hậu hoa viên. Cả ngày y đều ngơ ngác thủ ở đó. Cho đến khi có người nhà cứng rắn lôi y về phòng.
Cho nên nàng đoán y nhất định lại đi xem nắm mộ tượng trưng cho Trì Tuyết.
Cầm theo một cái đèn lồng giấy ánh nến leo lét. Nàng đạp bóng đêm u tối đi tới. Bóng tối như đêm trước khi nàng gả đi, mềm mại ôm lấy nàng. Nhưng giờ phút này lòng nàng lại lạnh lẽo như hầm băng.
Gió thổi qua ngọn cây, mấy chỗ tối có chim bay qua. Đột nhiên nàng cảm thấy cổ họng nghẹn ứ, ngực đau đớn như dao đâm. Lồng đèn giấy rơi xuống đất, bắt lửa bốc cháy lên. Trong ánh lửa lấp lóe ấy, nàng ngã ngồi trên mặt đất, dùng hết sức lực toàn thân cũng khóc không ra một tiếng. Nàng chỉ có thể siết nắm tay thành đấm nhét vào trong miệng, cắn thật mạnh, khi miệng lưỡi nếm được mùi máu, vị vừa đắng vừa cay.
Nhưng vào lúc này nàng ngẩng đầu lên.
Giữa các cành cây chập chờn như bóng quỷ, thân thể một người đong đưa giữa không trung, bạch sam bay bay, lại chói mắt hơn cả máu.
Một câu nàng cũng không cất lên được mà ngất đi.
Ngày nhập liệm hạ táng, trên dưới Văn gia đều là tiếng khóc. Ca ca y xanh mặt chém khu rừng trúc kia không chừa một cành, hai lão Văn gia cũng liên tục khóc hôn mê vài lần. Chỉ có nàng, sau khi tỉnh lại, một giọt nước mắt cũng không rơi.
Mộ của Trì Tuyết và Văn Vũ Hàng cách một con suối nhỏ có dòng nước chảy xiết, lẳng lặng xa xa đối diện. Có những đêm tối, mơ hồ có tiếng tiêu thổi qua, nghiêng tai lắng nghe lại không nghe được gì.
Lại rất nhiều rất nhiều năm qua đi, ân oán trong thế gia đại tộc trùng khởi. Sinh mệnh hai người trẻ tuổi tan biết trên đường đi bị người dần dần quên lãng. Tựa như tất cả câu chuyện kinh thế hãi tục đã xảy ra bị bụi trần thời gian phong bế tầng tầng, như chưa bao giờ phát sinh.
Chỉ có đương gia hiện tại – Văn lão thái thái, ngẫu nhiên sẽ từ cửa sổ phòng mình hướng ra ngoài, nhìn sang bên kia dòng suối nhỏ đó, cùng với đồng cỏ mênh mông bên dòng suối đong đưa nhè nhẹ.
Trong đôi mắt già nua mê mang kia, vẫn có ánh nước thoáng động………
Các bạn thấy chương nào bị lỗi không đọc được thì có thể vào truyện chính ở đó để commnent, để khi nào mình rảnh mình đọc được sẽ sửa lại và chân thành cám ơn các bạn đã ủng hộ đọc truyện bên mình.
Nếu truyện hay, hi vọng các bạn có thể thả tim hoặc comment dưới bài viết để editor có động lực tiếp tục làm nhé. Hoặc có thể chỉ cần nói câu vu vơ thôi là tụi mình cũng đủ vui để tiếp tục làm truyện tiếp theo rồi. Với lại nhà tụi mình rất vắng khách nên chỉ cần một chút comment là đủ niềm vui rồi.
Dù sao rất cám ơn các bạn đã ghé thăm tụi mình và cho lời động viên ^^
Chào các bạn!
Hiện tại do việc reup hơi bị nhiều, mặc dù bên mình rất ít truyện nhưng mình vẫn quyết định là bảo vệ các chương của truyện do bên mình làm ra, do đó mình sẽ bắt buộc các bạn đăng ký thành viên mới có thể đọc được truyện. Mặc dù việc đăng ký này có chút bất lợi cho các bạn nhưng ít nhất mình có thể hạn chế được tình trạng copy, vì vậy rất mong các bạn thông cảm cho mình vì không còn lựa chọn nào khác.
Việc đăng ký xong vẫn chưa giải quyết được copy vì chỉ cần đăng ký là có thể đọc được truyện, do đó mình vẫn quyết định bước thứ hai là tạo ra hai nhóm:
- Nhóm thứ 1: là Thành Viên chỉ cần đăng ký rồi đọc luôn, nhưng sẽ không đọc được chương cuối các truyện.
- Nhóm thứ 2: là Thành Viên đáng tin cậy sẽ đọc các chương bị khóa mà thành viên thứ 1 không đọc được.
Thường thì mình sẽ khóa các chương có H văn, và 3 chương cuối của truyện đang làm.
Vậy thì sẽ làm thế nào để trở thành nhóm thứ 2? Tất nhiên nếu bạn like và comment, thường xuyên đọc truyện của blog nhiều thì mình có thể cho bạn vào nhóm này và các bạn có thể liên lạc mình qua page Thị Trấn Buồn Tênh nếu có thắc mắc hay muốn vào nhóm thành viên tin cậy thì liên hệ nhé.
Bí sự thôn Hà Hạ – 河下村秘事
[Đoản]Tống gia mua về người bán chó Nhị Cẩu
[NT]Gánh Non Sông – Tửu Thiên Thương Trứ
Leave a Response
Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.