Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Hầu hết khách hàng tự mình chọn một quả táo, sau đó quét mã QR để thanh toán cho lông vàng nhỏ, một số khách hàng mua nhiều quả táo cũng sẽ tự tính tổng số tiền, điều này cũng không làm vất vả lắm cho lông vàng nhỏ.
Mỗi khi bán hàng thành công, điện thoại của Nguyên Bảo sẽ đổ chuông một lần, tài khoản Aripay nhận được 5 tệ, tài khoản WeChat sẽ nhận được 10 tệ, nghe những giọng nói ngọt ngào này, vị tiểu gia nhà ta rất vui sướng ~
Trước khi khách rời đi, Nguyên Bảo đều chạy đến ôm lấy bắp chân của họ một cái, tất cả những vị khách được ôm mới cảm nhận được sự chân thành và ấm áp của lông vàng nhỏ.
Tất nhiên, có những người thích ôm lại cũng có những người chỉ thích sờ vào lông. Một số người xem chỉ ra rằng chủ nhân của con chó thực sự cuồng tiền, còn sử dụng cách giật gân này để bẫy tiền và bắt con chó làm việc chăm chỉ, đơn giản mà nói là không có liêm sỉ.
Khi nhận xét như vậy xuất hiện, Tô Li dứt khoát bước ra, đứng bên cạnh Nguyên Bảo, mỉm cười thông báo: “Phiên bản giới hạn hôm nay chỉ có 30 quả táo. Mọi người đã ăn quả táo này đều biết rằng nó rất ngon. Mỗi quả 5 tệ là một món hời.”
Tô Li: “Một ngày chỉ bán 30 quả táo, chú chó cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi. Nếu không tính chi phí, thực sự không thể kiếm được nhiều tiền, vì vậy không có cái gọi là cách để bẫy tiền của mọi người.”
Nói xong, Tô Li quay lại cửa hàng thú cưng để thu dọn đồ đạc, có Lucky ở đó, nếu như phát sinh việc ngoài ý muốn nó cũng có thể thông báo kịp thời.
Lại nói, khả năng tự bảo vệ của những học sinh do cô giáo Tô dạy phải gọi là lợi hại. Trong đội quân quét mã QR để thanh toán, có một dì béo mà khéo léo, dì ấy mua hai quả táo và đưa cho Nguyên Bảo một đống tiền.
Những đồng tiền vương vãi trên bàn, lông vàng nhỏ chỉ cần liếc mắt là đã lập tức lao tới trước người dì béo, ngăn bà ta rời đi. Vẻ mặt của dì béo có chút luống cuống, nhưng vẫn giữ ý tứ, cố ý cười rất hiền: “Tôi không thích bị chó ôm, dịch vụ ôm đùi của cậu thì bỏ qua đi nha, không sao, câụ về đi.”
Nói xong cô ấy nhặt quả táo muốn rời đi, nhưng vừa đi được một bước, lại bị lông vàng nhỏ chặn lại.
Nguyên Bảo hét lên: “Gâu——”
Mặc dù thân hình của lông vàng nhỏ không lớn, dù sao cũng chỉ mới vài tháng tuổi, thân hình vẫn chưa lớn lên chút nào, nhưng giọng của nó lại đặc biệt lớn, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều khách.
“Lông vàng nhỏ, có chuyện gì xảy ra?”
“Tại sao lại ngăn cản khách không cho rời đi?”
“Chẳng lẽ giống như cô gái trước, dì béo này cho quá nhiều tiền?”
“Tôi cảm thấy không giống chuyện đó, ngươi không thấy biểu hiện của lông vàng nhỏ rất nghiêm túc sao?”
“Chính là, chạy về tìm tiền dường như cũng không có ý tứ đó.”
Sắc mặt của dì béo lúc đó trông không được tốt, nghiêm nghị quát Nguyên Bảo: “Con chó này ngươi muốn làm cái gì thế? Ta cũng không phải không đưa tiền cho ngươi. Chẳng lẽ ngươi còn muốn cắn ta? Chủ nhân của ngươi đâu? Gọi cô ấy đến nói chuyện!”
Lucky tức giận nhảy lên bảng, nó hét lên: “Tiền đưa chưa đủ! Tiền đưa chưa đủ!”
Đám đông người xem đột nhiên nhận ra rằng họ đã nhìn thấy hành động kiếm tiền của lông vàng nhỏ trước đó và mọi người đều biết khả năng toán học của anh chàng nhỏ bé này và tính cách của nó.
Vì vậy, mọi người đều đổ ánh mắt nghi ngờ về phía dì béo đó. Cùng với biểu hiện không muốn để dì béo kia rời đi của Nguyên Bảo, nó đã thể hiện đầy đủ ý nghĩa: “Ôi trời, dì béo này đưa tiền chưa đủ.”
Dì béo mặt đỏ bừng, la lên: “Tao đưa đủ rồi! Con chó này là tự tính sai. Các người có thực sự tin rằng con chó giỏi hơn tôi về môn toán không?”
Lucky lập tức bay lên đỉnh đầu Nguyên Bảo để giúp đối tác nhỏ của mình, kiên quyết đáp trả: “Chỉ đưa 9 tệ thôi! Chỉ 9 tệ thôi!”
Những vị khách có thiện ý liền gom những đồng tiền trên bàn, đếm rồi nói với mọi người: “Thật là chỉ có 9 đồng thôi…”
Dì béo vẫn không chịu thua, lập tức nói lại: “Con chó tự tay đánh rơi một đồng, liên quan gì đến tôi!”
Những người khách xếp hàng phía sau dì béo lập tức vạch trần lời nói dối của bà ta: “Lông vàng nhỏ căn bản không có dựa vào sát bàn chút nào. Nó chỉ liếc nhìn đồng xu trên bàn đã thấy thiếu một đồng. Vội đã chạy ngăn cản cô lại rồi. Tôi thật sự nhìn rất rõ!”
Lucky bay qua đầu dì béo, vòng qua vòng lại cô ấy, vừa bay vừa hét lớn: “Đồ xấu xa tham lam món hời nhỏ nhoi, không biết xấu hổ! Không biết xấu hổ!”
Thực ra dì béo chỉ có 9 đồng trong túi, nhưng dì muốn mua hai quả táo. Nghĩ rằng dù sao con chó cũng không thể đếm được, còn những người khác cũng không thể đếm rõ ràng một đống xu, nên định tranh thủ một chút.
Bây giờ cô ấy đã bị lộ ra, dì béo đỏ mặt, cô ấy có chút khó xử và cũng không thể rời khỏi hiện trường ngay. Những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán:
“Không có điện thoại di động à? Không biết có thể quét mã QR bù vào 1 tệ tiền lẻ sao?”
“Nếu không có đủ tiền, vậy chỉ nên mua một quả táo thôi!”
“Thật là xấu xa, thậm chí còn muốn lợi dụng cả một con chó nữa!”
“Mấy năm nay, có người còn không bằng chó…”
Cuối cùng, dì béo không chịu được sức ép của dư luận, lại đặt quả táo lên bàn, giật lấy 9 đồng rồi bỏ chạy một cách khổ sở. Khi thấy dì béo đã bỏ đi, mọi người mới bình tính lại sau sự cố vừa rồi.
Đó không chỉ là chú chó lông vàng nhỏ đã có khả năng tính toán đến trong nháy mắt, mà còn có cả Tiểu Bàn Thu – một con chim sáo có khả năng nói nhanh như đại bác.
Nghe nói chúng đều là động vật nhỏ ở cửa hàng thú cưng bên cạnh, mọi người đều cho rằng đây không phải là cửa hàng thú cưng bình thường mà rõ ràng là một cái hang quái vật siêu nhiên!
30 quả táo nhanh chóng được bán hết sạch, khách đến sau chưa kịp thưởng thức cái ôm tình tứ của chú chó thì đành ngậm ngùi ra về.
Nhiều khách hàng đã chụp ảnh kinh nghiệm mua hàng của họ và đăng lên mạng. Không lâu sau, lông vàng nhỏ bán táo trở nên nổi tiếng một cách khó hiểu. Và tin chắc đến nay thì không có động vật nhỏ nào đi ra từ cửa hàng thú cưng mà không phải là người nổi tiếng trên mạng cả.
Cửa hàng thú cưng của Tô Li đơn giản là nơi tạo ra những ngôi sao xuất sắc nhất mà nhiều công ty môi giới không thể sánh bằng. Đêm hôm đó, Tô Li lấy ra một cuốn sổ nhỏ, giúp Nguyên Bảo ghi lại các tài khoản.
Giá một quả táo là 3 tệ, tổng cộng mua 30 quả táo, tiêu hết 90 tệ.
Bán là 5 tệ một quả táo, bán được 30 quả, tổng cộng là được 150 tệ.
Tô Li hỏi lông vàng nhỏ: “Nguyên Bảo, em tự đếm xem đã kiếm được bao nhiêu tiền?”
Nguyên Bảo nghiêng đầu suy nghĩ, chỉ dựa vào tính nhẩm, cuối cùng lại cao hứng xoay tròn mà kêu “gâu gâu gâu”, Nguyên Bảo lại chợt cao hứng.
Lucky quạt cánh và vui vẻ giúp bạn học phiên dịch: “Nguyên Bảo nói rằng nó kiếm được 60 tệ, trong đó 10 tệ sẽ được chia cho Lucky và 10 tệ cho Lượng Lượng!”
Tô Li liền không vui, ghé vào tai lông vàng nhỏ phàn nàn: “Còn chị đâu? Còn có lão đại của em? Ai đã giúp em viết bảng trắng, ai giúp em mua táo, và ai đã giúp em làm gian hàng?”
Lông vàng nhỏ hét lên: “Gâu Gâu Gâu” rất hoành tráng.
Lucky lập tức đồng thanh giải thích: “Nhà giàu Nguyên Bảo nói rằng cậu ấy cũng sẽ chia 10 tệ cho cô giáo Tô và 10 tệ cho lão đại.”
Cuối cùng, lông vàng nhỏ được 20 tệ, mặt hàng này chưa bao giờ nhận được số tiền lớn như vậy trong đời rồi. Vị tiểu gia nhà ta mang theo số tiền khổng lồ 20 tệ của mình, đánh rắm chạy đến một cái lọ nhựa trong suốt, đó là con heo đất hoàng gia của nó.
Nguyên Bảo nhét tiền vào heo đất, rồi ôm heo đất cất vào cũi, quyết định lúc nào đi ngủ cũng ôm lấy tiền cùng nhau ngủ, điều này có thể khiến những giấc mơ về đêm nồng nặc mùi tiền, không thể may mắn hơn làm điều đó.
Tiểu gia Nguyên Bảo hạnh phúc nép vào ổ chó với con heo đất quý giá của mình và nhắm mắt đầy mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.
Hôm nay thật sự là một ngày đầy ý nghĩa.
…
Khi đi dạo chơi ngoài ý muốn được ăn quả táo to, Husky rất vui vẻ, đi phía sau cùng chủ hóng gió, nó rất hoạt bát.
Trở lại căn hộ, cô gái có má lúm đồng tiền đổ đầy nước vào bồn tắm, đóng cửa và định đi vệ sinh trước, sau đó tắm cho Thịt Viên Rồng.
Cô gái nhỏ có má lúm đồng tiền: “Thịt Viên Rồng, chuẩn bị đi tắm rửa nha!”
Nghe thấy tiếng chủ nhân gọi, Thịt Viên Rồng lập tức lao xuống lầu và chạy về phía phòng tắm. Sau đó, nó đâm sầm vào cửa phòng tắm, thả mình vào những vì sao.
Thịt Viên Rồng đứng dậy với vẻ mặt thất thần, lắc đầu vì vừa nãy va vào cửa, va vào mấy cái liên tiếp, tư thế có chút khá miễn cưỡng đi lại.
Cô gái có má lúm đồng tiền nhìn con chó bị chính mình làm cho đến dỡ cười dỡ khóc, thấy nó không có ý định buông tha, vội vàng rửa tay mở cửa phòng tắm, tức giận dạy dỗ nó: “Cậu cái đồ ngốc này, đầu của cậu không đau sao? Không biết đợi tôi ở cửa một chút à?”
Vẻ mặt của Thịt Viên Rồng khó hiểu, nghiêng đầu nhìn kỹ cửa phòng tắm, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Nó lại đập mạnh vào mặt dưới cửa phòng tắm, và háo hức muốn thử lại.
“Cậu điên à!?”
Cô gái có má lúm đồng tiền vội ngăn con chó ngu ngốc của mình muốn tự sát lại, cô không hiểu nổi nó lại phải đập cửa cố chấp như vậy, chẳng lẽ tên này đã vào hàng ngũ mất trí nhớ rồi sao?
Vốn dĩ Thịt Viên Rồng của chính mình đã rất ngốc, bây giờ không phải càng ngốc hơn sao?
May mắn thay, cô gái có má lúm đồng tiền rất mạo hiểm, cô tò mò quan sát kỹ cánh cửa phòng tắm và tự hỏi điều gì đã thu hút chính chú chó của mình chơi trò chơi gõ đầu như điên vậy.
Sau đó, cô phát hiện ra một chi tiết kỳ lạ. Chỉ thấy rằng dưới cửa phòng tắm, một cánh cửa dành cho chó đã được mở ra!
Nhưng không biết vì sao cửa con chó lại bị đóng đinh chết, còn dán giấy dán tường để che đậy. Cô gái có má lúm đồng tiền chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, cô ôm khuôn mặt to đầy lông của chú chó của mình và hỏi nó rất nghiêm túc: “Thịt Viên Rồng, sao cậu biết ở đây có cửa dành cho chó!?”
—————————————–