Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠♠
Diện tích của cửa hàng thú cưng này không lớn lắm, chỉ có hai mặt nhưng được trang trí rất ấm áp. Lý do khiến cô gái có má lúm đồng tiền cho rằng cửa hàng này kỳ quặc là vì dưới gốc cây đa lớn trước cửa hàng thú cưng có một quầy hoa quả nhỏ.
Hàng chục quả táo đỏ như pha lê được đặt trên quầy hoa quả, quả vừa to lại vừa thơm, với mùi thơm đầy mê hoặc. Bên cạnh quầy hoa quả có một tấm bảng lớn màu trắng, trên đó viết bằng bút màu:
Nguyên Bảo bán táo…Vừa ngon lại vừa rẻ!
Chỉ 5 tệ một quả… Bán rất chạy… Đừng bỏ lỡ!
Ở dưới cùng của bảng trắng, dùng bút đỏ viết một câu – “mua táo kèm theo dịch vụ ôm đùi!”
Thực ra mọi thứ đều tương đối ổn, táo nhìn rất ngon, vừa giòn vừa ngọt, giá cả lại phải chăng, không có vấn đề gì cả. Chỉ duy nhất vấn đề ở đây là chủ nhân của quầy hoa quả, vì nó là một… Chú chó lông vàng nhỏ rất dễ thương.
Nó đang chăm chỉ dọn táo đỏ ra khỏi thùng các-tông, cơ sở kinh doanh của vị tiểu gia này mới khai trương, mỗi ngày cô giáo Tô chỉ giao cho 30 quả táo để nó bán, cũng có quy định chỉ buổi tối mới được phép dựng quầy hàng lên.
Thời gian có hạn, Nguyên Bảo một phút cũng không dám chậm trễ, động tác nhanh chóng xếp những quả táo đỏ ngay ngắn thành hàng.
Không dễ dàng gì mà có thể hoàn thành xong công tác chuẩn bị, Nguyên Bảo đứng ngoan ngoãn bên cạnh, đợi khách đến mua, nhờ vậy mà nó kiếm được rất nhiều tiền nhỏ. Trên bàn đặt một chiếc quạt nhỏ, khi không việc gì, lông vàng nhỏ đặt đầu bên chiếc quạt, để gió thổi nhẹ lông chó của nó.
Chiếc quạt nhỏ này dựa vào năng lượng vật lý mà chạy, nguồn năng lượng vật lý là chuột hamster bên cạnh tạo ra.
Chuột nhỏ đã chạy rất chăm chỉ, nó đã lên kế hoạch hết rồi. Khi chú chó nhỏ lông vàng làm việc, nó sẽ nghỉ ngơi và có thể lấy một củ cà rốt nhỏ từ túi má của mình gặm hai miếng. Nếu chú chó nhỏ lông vàng muốn thổi gió, nó sẽ bắt đầu chạy. Làm việc và nghỉ ngơi, đơn giản mà hoàn hảo.
Thực tế, vào buổi tối thời tiết không nóng, gió khá mát, không khí trong lành. Nhưng hai sinh vật nhỏ bé dễ thương này lại biểu hiện ra như thể khổ sở cực độ vì làm việc, tôi không biết tụi nó đã ký thỏa thuận riêng tư hay chưa.
Cô gái má lúm đồng tiền mang Thịt Viên Rồng đi tới, cách lông vàng nhỏ một hai mét, Thịt Viên Rồng chủ động dừng lại.
Cô gái có má lúm đồng tiền nói với Thịt Viên Rồng: “Thịt Viên Rồng, lông vàng nhỏ người mới được vài tháng tuổi, còn em đã 8 tuổi. Sợ hãi nó có chút không hợp lý?”
Cô gái có má lúm đồng tiền đảo mắt nhìn con chó của mình, rồi kéo nó đến trước mặt Nguyên Bảo. Lần đầu tiên nhìn thấy một chú chó bán táo, người đi đường đã dần dần bị thu hút.
Nguyên Bảo lập tức đứng lên khi thấy có khách đến cửa, rất nhiệt tình nói lớn “Gâu… Gâu…”
Cô gái có má lúm đồng tiền tò mò hỏi lông vàng nhỏ: “Táo bán như thế nào?”
Nguyên Bảo vươn bàn chân nhỏ của mình ra và chỉ vào chiếc bảng trắng nhỏ mà cô giáo Tô đã giúp cậu viết.
Cô gái có má lúm đồng tiền cười hỏi: “5 tệ 1 quả?”
Nguyên Bảo gật đầu.
Xung quanh bắt đầu có người thốt lên: “Nó có thể hiểu được lời nói của con người? Thật hay giả?”
Cô gái có má lúm đồng tiền lại hỏi: “Chị mua một quả táo, em giúp chị chọn quả to và đỏ được không?”
“Gâu!” Nguyên Bảo mừng rỡ, cái đuôi nhỏ bay lên, đi một vòng quanh quầy táo của mình, chọn hồi lâu, cuối cùng chọn được quả táo to nhất và đỏ nhất.
Nó dùng hai bàn chân nhỏ vỗ nhẹ vào quả táo to đã chọn và ngốc đầu lên phát ra tiếng “Gâu… Gâu…!” vào cô gái có má lúm đồng tiền đang đứng bên cạnh.
Nguyên Bảo thầm nói: “Đây là quả táo mà em chọn cho chị?”
Cô gái có má lúm đồng tiền vươn tay cầm quả táo to lên nhìn, hài lòng gật đầu: “Thật là không tồi, nhưng chị không mang theo tiền mặt thì làm thế nào?”
Cô ấy nhìn lông vàng nhỏ với vẻ khó khăn, muốn biết nó sẽ phản ứng như nào. Thịt Viên Rồng ẩn nấp sau sĩ quan xẻng của mình, tò mò nhìn người bán hoa quả kia.
Nguyên Bảo hiếm khi gặp phải khó khăn như vậy, nó chạy lại cửa hàng thú cưng bên cạnh, vì vội vàng sắp xếp quầy hàng, nó thậm chí còn quên mang theo vũ khí thu tiền của mình.
Lông vàng nhỏ với lòng tin thật lớn, cũng không sợ quả táo của mình sẽ bị trộm mất, chỉ để lại một cô chuột hamster nhỏ với sức chiến đấu là 5 để canh giữ quầy hàng.
Vài giây sau, lông vàng nhỏ chạy ra ngoài với mã QR thanh toán trên cổ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Nguyên Bảo đi về phía cô gái có má lúm đồng tiền, đứng cao rồi ra hiệu cho đối phương quét mã QR để thanh toán.
Có người trong đám đông xem cảnh tượng trước mắt mình mà không kìm lòng thốt lên: “Trời ơi, con chó này thông minh quá!”
Cô gái có má lúm đồng tiền cười nói: “Tôi thử xem nó thông minh như nào…!”
Sau cuộc trò chuyện, cô ấy ngồi xổm xuống, bật điện thoại di động và dùng Aripay quét mã QR treo trên cổ lông vàng nhỏ. Khi thanh toán, cô ấy cố tình trả 6 tệ.
Sau khi thanh toán thành công, chiếc túi nhỏ trên lưng của lông vàng nhỏ đột nhiên phát ra tiếng “Aripay nhận được 6 tệ”.
Sau đó cô gái có má lúm đồng tiền cầm quả táo định bỏ đi, vừa bước được một đoạn thì đã bị lông vàng nhỏ chặn lại.
Cô gái có má lúm đồng tiền mỉm cười đổi hướng muốn đi, kết quả lông vàng nhỏ bé lại chạy đến không chịu để cô ấy đi, lo lắng hét lên: “Gâu… Gâu gâu gâu!!!”.
Cô gái có má lúm đồng tiền ngồi xổm xuống, cười hỏi: “Tiểu gia em sao vậy?”
Nguyên Bảo nhanh chóng chạy lại quầy hoa quả của mình, luồn đầu to vào tấm rèm treo dưới quầy rồi lấy tờ một nhân dân tệ từ trong hộp tiền lẻ giấu kín chạy ra đặt dưới chân khách.
Đám đông người xem lần lượt xuất hiện và thốt lên: “Con chó này thậm chí còn biết đổi tiền! Thật lợi hại quá đi mà!!!”
“Trời ơi, nó nhất định là một con chó thông minh nhất trên thế giới rồi!”
Cô gái có má lúm đồng tiền nhặt 1 tệ dưới chân, cười sờ sờ đầu Nguyên Bảo, khen nó mấy câu rồi hỏi nó: “Trên bảng viết mua táo kèm theo dịch vụ ôm đùi là có ý gì?”
Lông vành nhỏ đầu tiên ngoan ngoãn ngồi trước mặt cô gái có má lúm đồng tiền, cúi đầu chào cô ấy, sau đó đứng dậy đến gần cô ấy, sau đó giơ hai bàn chân nhỏ lên, ôm lấy bắp chân cô ấy, còn dùng mặt cọ cọ vào cô. Có thể nói là việc bán táo là hy sinh nhan sắc mà.
Cô gái có má lúm đồng tiền không kìm được mà ôm lấy lông vàng nhỏ xoa xoa nó.: “Ahhhhhhhhhh! Trời ơi! Dễ thương quá!”
Đối với cái ôm này, sĩ quan xẻng như ta mua luôn một hộp táo đều được!
Nguyên Bảo rất thích sạch sẽ, cô giáo Tô nói chó kinh doanh không được có mùi đặc biệt, vì vậy Nguyên Bảo hiện tại rất thơm~
Chủ nhân bị một con chó khác ôm đùi, Thịt Viên Rồng lúc này không vui cho lắm, lập tức tiến tới muốn bóp chết cẩu lông vàng nhỏ kia.
Lông vàng nhỏ đã rời khỏi vòng tay của cô gái có má lúm đồng tiền, sau khi hy sinh nhan sắc của mình, nó vội vã trở về quầy hàng của mình mà không cảm thấy lưu luyến gì, có thể nói là khá tàn nhẫn.
Cô gái có má lúm đồng tiền mỉm cười, sờ đầu Thịt Viên Rồng đùa rằng: “Đồng đều là chó, em nhìn người ta kìa, đều đã biết kiếm tiền nuôi gia đình rồi đấy. Còn nhìn em xem, cả ngày chỉ biết mở tủ lạnh tìm thức ăn, tủ lạnh nhỏ em cũng không hài lòng…!”
Đơn giản là không có so sánh sẽ không có đau thương mà.
Thật đáng tiếc khi Thịt Viên Rồng hoàn toàn không hiểu sự chán ghét của chủ nhân mình, nhìn thẳng vào quả táo to trong tay chủ nhân, nhìn nhìn rồi nước miếng chảy xuống.
Cô gái có má lúm đồng tiền nhìn nó không nói nên lời, nhét quả táo to vào miệng Thịt Viên Rồng, tức giận nói: “Ăn ăn ăn, cho em ăn no luôn!”
Thịt Viên Rồng vui vẻ cầm quả táo to, chạy đến dưới gốc cây đa, cầm nó chậm rãi vẫy đuôi gặm.
Cô gái có má lúm đồng tiền bất lực nhìn con chó ngu ngốc của mình, càng nhìn càng thấy ngu ngốc, liền thấy cảnh tưởng trước mắt mà không khỏi đau lòng, chỉ bất giác quay đầu lại xem lông vàng nhỏ buôn bán mà nguôi bớt đau thương.
Đơn giản người hơn người, chó hơn chó.
Với kinh nghiệm mua táo thành công của cô gái có má lúm đồng tiền khiến ai cũng ngạc nhiên, thêm vào đó chất lượng táo ngon, giá 5 tệ cũng không đắt nên càng có nhiều người muốn mua hơn tại gian hàng nhỏ này.
Hiện trường lập tức có chút hỗn loạn, mọi người đều đổ xô mua với chủ của gian hàng là một chú chó nhỏ lông vàng, thật là một điều kỳ lạ, xem đây là hiện tượng khó có thể bắt gặp lần thứ hai trong đời.
Mỗi người xung quang cứ chen nhau hỏi vài câu, Nguyên Bảo nào từng gặp tình huống như thế đành nhìn và ngây người tại chỗ.
Tô Li vẫn luôn đứng trước cửa của cửa hàng thú cưng nhìn bé cẩu lông vàng nhỏ đang chạy tán loạn, cũng không qua giúp. Cứ vui vẻ xem cho đến khi Nguyên Bảo chạy đến chỗ cô giáo Tô vừa khóc vừa lấy đầu cọ cọ bắp chân cô.
Tô Li lúc này mới chịu nở một nụ cười nói với Lucky: “Đi giúp em Nguyên Bảo kiểm soát một lúc đi nào…!”
Tiểu Bàn Thu nhảy lên vai cô giáo Tô nói: “Lucky làm ~”
Sau đó, nó bay đến bảng trắng cạnh quầy táo và hét lên: “Mời xếp hàng rồi mua! Mời xếp hàng rồi mua!”
Những người xem đều vô cùng ngạc nhiên, chỉ mỗi chú chó bán táo cũng đủ làm bàn dân thiên hạ phải liêu xiêu mà giờ lại có thêm Tiểu Bàn Thu một chú chim sáo nữa điều khiển hiện trường…
May mắn thay có sự giúp đỡ tuyệt vời của Lucky khách có mặt tại hiện trường tự động xếp thành hàng dài.
Những người phía sau vẫn chưa biết phía trước có chuyện gì đã xảy, nhiều người qua đường tò mò hỏi: “Chuyện gì vậy? Tại sao mọi người lại xếp hàng?”
Một người tốt bụng trả lời: “Trước mặt đang bán hoa quả. Một quả táo giá 5 tệ, quả vừa to vừa đỏ. Nghe nói rất ngon…!”
Người trong cuộc thấy đối phương hồi lâu không nói, liền trợn mắt giải thích: “Táo không có vấn đề gì đâu, bán táo là một chú chó, một chú chó lông vàng nhỏ đáng yêu đó mới chính là trọng điểm ở đây đấy!”
Người qua đường hoàn toàn không tin: “Chú chó làm sao mà bán táo được? Tôi không đọc nhiều sách, cậu đừng lừa tôi.”
Người trong cuộc tiến lên phía trước, vừa trả lời: “Tin hay không thì tùy, không tin anh có thể lên phía trước thì biết thôi, đó là một chú chó thông minh, thật sự hiếm gặp, chủ nhân của nó chắc chắn đã rất đặt tâm để huấn luyện nó.”
“Chỉ cần anh mua một quả táo, anh có thể nhận được dịch vụ ôm đùi từ lông vàng nhỏ. Chỉ có 5 tệ một quả táo. Tôi nói thực ra tôi chỉ muốn trải nghiệm cảm giác được một chú chó ôm mà thôi!”
—————————————–