
Edit: Hải Yến
Beta: Quỳnh Như
Tô Li cười nói với Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo ca ca, nghe nói em chuẩn bị bán táo, đặc biệt phát giúp em công khai đó.”
Nguyên Bảo ôm mặt vào hai bàn chân nhỏ và cười toe toét.
Hành động này trực tiếp làm chảy máu mũi của hàng triệu sĩ quan xẻng trong phòng phát sóng trực tiếp, người hâm mộ bày tỏ cần phải truyền máu.
*Lúc trước mỗi lần xem Bánh Trôi live stream, tôi đều đói bụng, giờ cuối cùng cũng mua được đồ ăn như tiểu đáng yêu rồi!*
*Nguyên Bảo Nguyên Bảo, táo của cậu bán thế nào?*
*Sao tôi thấy con chó này hơi quen nhỉ, cứ như tôi đã thấy nó ở đâu rồi ý.*
*Lầu trên, từng có một bức ảnh chụp một con chó bán táo trước cửa một cửa hàng thú cưng đăng trên weibo, có phải là Nguyên Bảo không?*
Tô Li chọn câu hỏi chính và hỏi lông vàng nhỏ, “Nguyên Bảo, táo của em bán thế nào?”
Nguyên Bảo nhìn xuống, giơ một cái bìa cát tông trả lời: “5 tệ một quả, 30 tệ miễn phí vận chuyển. Không mua được không lo bị lừa, chất lượng Nguyên Bảo đảm bảo!”
*Ôi vãi, quả nhiên là nó! Trước tôi đã từng nghe nói, hình như mua táo còn được lợi ích ôm đùi!*
*Nguyên Bảo, có lợi ích đặc biệt nào khi mua sắm trực tuyến không?*
*Tôi muốn hôn hôn, ôm ôm Nguyên Bảo ah ah ah ah!*
Nguyên Bảo lần đầu tiên nhìn thẳng vào người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp, nhìn mọi người rất chăm chú, sau đó đột nhiên vươn bàn chân nhỏ của mình ra, hôn lên miệng rồi gửi cho mọi người một nụ hôn gió.
*Ah ah ah ah ah ah ah! Tôi không còn sống nữa! Ah ah ahah ah*
*Bể máu khô có dấu hiệu đang chết dần!*
Lông vàng nhỏ hét lên hai lần với chú Husky vẫn đang nhìn chằm chằm vào quả táo lớn và chảy nước dãi. Thịt Viên Rồng chết lặng nhìn ông chủ của mình, không hiểu liền kêu “Uông?”
Nguyên Bảo dạy Thịt Viên Rồng thực hiện một nụ hôn một lần nữa, sau đó vỗ đầu chú chó của mình và chỉ vào máy ảnh.
Thịt Viên Rồng học được hành động của ông chủ, ngượng ngùng thổi nụ hôn gió cho fan.
*Ôi vãi, xin chào thầy Nguyên Bảo! Thầy Nguyên Bảo vất vả rồi!*
*Có thể dạy Thịt Viên Rồng ở khu vực khó nặng nề nhất thực hiện một động tác khó như vậy. Thầy Nguyên Bảo thật lợi hại!*
*Ah ah ah! Tôi đã cướp được nụ hôn gió của thầy Nguyên Bảo rồi, tôi cũng giành được nụ hôn gió của Thịt Viên Rồng!*
Lúc này, Nguyên Bảo lại cầm một tấm bìa cứng lên và nói với mọi người:
Mua táo sẽ được tặng chữ ký của Nguyên Bảo và Thịt Viên Rồng.
*Ký cái quỷ gì thế?*
*Có phải như tôi nghĩ không? Muốn muốn muốn ah ah ah ah ah!*
Tô Li mím môi cười, hỏi lông vàng nhỏ: “Thưa thầy Nguyên Bảo, thầy có thể cho mọi người biết chuyện gì đang xảy ra với chữ ký bằng bàn chân không?”
Nguyên Bảo ngoan ngoãn gật đầu, kêu hai lần “Uông, uông” gọi Thịt Viên Rồng, Husky ngoan ngoãn đi lấy mực đã chuẩn bị sẵn đến.
Lông vàng nhỏ không vội, dùng móng tay để mở nắp mực dưới máy ảnh, sau đó nhấc bàn chân trái của mình lên và giẫm lên mực, sau đó ấn một chân lên tấm bìa cứng, để lại dấu chân của chú chó dễ thương.
Sau đó, nó lại dạy cho em Husky bước lên tạo dấu chân một cách thuần thục.
*Ah ah ah ah, thật ra tôi không thích ăn táo lắm, nhưng mà có chữ ký này, tôi cũng muốn mua một hộp ahhhh, đừng cản tôi!*
*Trước đây tôi không tin, nhưng giờ tôi mới thực sự hiểu ý nghĩa độc ác của câu thành ngữ “mua tráp lấy ngọc”*.*
*Mua tráp lấy ngọc là một thành ngữ, có từ thời Chiến Quốc của Hàn Phi Tử là “Hàn Phi Tử ngoài khu bảo tồn, phía trên bên trái”
Chỉ hộp gỗ mua về để đựng ngọc, ngọc được trả lại, ẩn dụ không đúng, thứ phụ tốt hơn thứ chính.
*Nguyên Bảo! Cậu đã quảng bá nó lâu như vậy, nhưng quan trọng nhất là địa chỉ Taobao cậu vẫn chưa tiết lộ cho mọi người nha!*
*Cậu bảo chúng tôi mua ở đâu nha? Hahahaha—— *
Nguyên Bảo ngay lập tức giơ tấm bìa cứng lên và nói cho mọi người biết tên cửa hàng của mình.
Ít phút sau, trang web cho biết hiện tại không còn hàng, nhiều người hâm mộ không lấy được táo đã quay lại phòng phát sóng trực tiếp để khóc.
Tô Li cười haha, nói đùa: “Nguyên Bảo, em đây chính là phát tài rồi nha~thời gian ngắn như thế, táo đều bán hết sạch rồi.”
Nguyên Bảo nghiêng đầu một lát, không chút do dự nhấc lên một cái bìa cứng:
Nguyên Bảo phải đi chuẩn bị xuất xưởng, tạm biệt các anh chị!
*Đừng nói lời tạm biệt, đừng! Cầu phát sóng năm ngày năm đêm! *
*Nguyên Bảo, nhớ ký tên cho mình nha!*
*Các bạn cướp táo có thể đi chậm hơn không? Như thế Nguyên Bảo còn có thể được phát sóng thêm vài phút nữa!*
*Đúng thế đúng thế, mua táo muộn mấy phút chết người sao?*
Nguyên Bảo đối với Thịt Viên Rồng kêu “Uông”, sau đó hai chú chó đồng loạt vẫy chân chào người hâm mộ trong phòng phát sóng trực tiếp.
Trước khi tạm biệt, Nguyên Bảo đặc biệt cảm ơn mọi người đã quan tâm đến công việc kinh doanh của mình, nó cẩn thận duỗi chân ra, tiến lại gần máy ảnh và chạm vào nó, như thể đang an ủi những con thú hai chân tội nghiệp ở phía bên kia màn hình không thể sờ được nó vậy.
*Tại sao tôi lại có cảm giác như được một con chó cưng nựng thế này!*
*Có một cảm giác kỳ lạ từ việc làm biếng đến việc bị làm phiền… *
*Ah ah ah không có vấn đề gì, Nguyên Bảo, xin hỏi thời gian các cậu phát sóng trực tiếp lần sau! Lần này tôi thề nhất định sẽ lấy được quả táo!*
Cô gái có má lúm đồng tiền đã tắt phát sóng trực tiếp, sờ lên đầu Nguyên Bảo và Thịt Viên Rồng, cười khen: “Các em thật là tuyệt vời~”
Tô Li tắt máy, cảm thấy nhẹ nhõm khi biết rằng Nguyên Bảo đang có một khoảng thời gian vui vẻ.
Cô nhìn về phía Hamster Lượng Lượng, cô chuột này đang tập kéo trên thanh ngang nhỏ, cười hỏi: “Lượng Lượng, em muốn tìm chủ nhân như thế nào?”
Hamster Lượng Lượng có tính cách lạnh lùng, thích làm việc riêng của mình. Tự ăn uống, tập thể dục, mạnh mẽ, ít can đảm, không thích giao tiếp với người khác.
Ngay cả cô giáo Tô, một người rất thân thiện với động vật, nó cũng không thích bám vào. Trừ khi cần thiết, Lượng Lượng chỉ một mình thoải mái trong ổ.
Mỗi khi Tô Li muốn giao tiếp với tiểu gia hỏa, cô phải dụ dỗ nó bằng những món ăn vặt nhỏ. Ví dụ như bây giờ, cô đang giơ một hạt hướng dương để hỏi hamster Lượng Lượng, nó mới để ý đến.
Hamster Lượng Lượng vừa kéo vừa làm vui vẻ nhúc nhích chóp mũi, lập tức lao đến, giống như tiểu mập mạp đi nhanh, với cái mông nhỏ.
Lượng Lượng ngoan ngoãn dang tay ra hiệu cho cô giáo Tô chuyển hạt hướng dương cho mình.
Tô Li nhẹ nhàng di chuyển hạt hướng dương trên đầu ngón tay, hỏi: “Em trước trả lời câu hỏi của chị đã.”
Cái đuôi của hamster Lượng Lượng chuyển động, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi kêu lên vài tiếng.
Tô Li không hiểu, cô nhìn Lucky nói: “Lucky, em phiên dịch đi?”
Lucky cho biết: “Lượng Lượng nói rằng cậu ấy thích yên tĩnh, chỉ cần không thường xuyên làm ảnh hưởng đến thể lực của cậu ấy thì được”.
Tô Li trong lòng có tính không ra, vươn tay sờ sờ cánh Lucky, giọng điệu rất là bất đắc dĩ, “Lucky, nếu chị rời xa em, chị còn có thể làm gì a~”
Lucky ngay lập tức trở nên rất sợ hãi, nó nhảy lên một cách khó chịu, đập cánh và kêu lên, “Cô giáo Tô, điều này có nghĩa là chị không cần Lucky nữa sao?”
“Chẳng lẽ là chị không thích Lucky ăn nhiều sao?”
“Lucky ngoan ngoãn, sau này chỉ ăn hai bát cơm thôi có được không ạ? Khi đói sẽ ăn một bát, sau năm phút chạy ăn một bát nữa…”
Tô Li: “… Lucky, em cần tìm một chủ nhân, nếu không thi trượt sẽ rất tệ đó.”
Cái đầu nhỏ của Lucky vẹo sang một bên, hét lên: “Đừng mà, đừng mà, đừng mà…”
Lúc này, một ông lão bụng bia bước vào cửa hàng thú cưng tươi cười hỏi: “Tôi muốn mua một con chim, xin hỏi ở đây có bán không?”
Khi ông lão mở miệng, có một mùi khói lá nồng nặc khiến Lucky choáng váng. Tô Li khẽ mỉm cười với ông lão, chưa kịp trả lời, Lucky đã nhìn thấy vẻ mặt ân cần của cô giáo Tô, trong lòng thầm nghĩ cô đã đồng ý rồi.
Lucky thích những đại anh hùng, không thích người béo bụng hút thuốc lá!
Trong lòng tiểu gia hoả nghĩ sai, lập tức hét ầm lên “Quắc, quắc” rồi nhảy cẫng lên như mắc bệnh tâm thần.
Nó cho rằng chỉ cần nó thể hiện một mặt ranh ma, thì ông lão nhất định sẽ không thể coi trọng mình.
Ai mà không thích thú cưng ngoan ngoãn dễ thương cơ chứ?
Ông lão thì không thích, về già thì thích những con vật nhỏ bé hoạt bát, dù có nghịch ngợm cũng không sao, trông rất vui tươi và tràn đầy sức sống.
Vì vậy, ông lão nhìn Lucky đang phát điên, cười khen: “Con chim sáo này thật là tốt, rất có khí lực. Tiệm trưởng, bán nó giá bao nhiêu?”
Trong giây tiếp theo, Lucky đã làm một việc mà trước đây nó chưa từng làm, đủ để biến nó thành đứa trẻ đầu gấu.
Nó vội vàng, hét lên: “Lucky bán 5 triệu! 5 triệu—–”
Sau đó, nó bay thẳng lên đỉnh đầu của ông lão, kéo theo một đám baba*
*Baba: mấy đồ linh tinh bẩn bẩn, phân chim.
Bản thân vừa đắt tiền vừa không thích sạch sẽ nên chắc chắn bây giờ ông ấy sẽ không thích Lucky đâu nhỉ? Thằng nhóc thầm nghĩ trong lòng như vậy đó.
Tô Li: “…”
Ông lão: “…”
Hiện trường yên lặng đến lạ lùng trong hai giây, Tô Li sau đó rất xấu hổ vội vàng lấy khăn tắm và khăn ướt, vội vàng chạy tới, vừa xin lỗi vừa giúp ông lão sắp xếp lại.
Cô nghiêm khắc nói với Lucky: “Sao tự nhiên em lại bất cần thế? Em quay mặt vào tường nghĩ đi!”
Có một số người không nghĩ bị chim đậu sẽ xui xẻo, nhưng việc thay quần áo hay gội đầu không phải là vấn đề lớn.
Nhưng một số người lại không nghĩ như vậy, họ cho rằng nếu bị một con chim nào đó va phải thì sẽ gặp tai họa.
Rõ ràng, ông lão bụng bia là một trong số những người này, cộng với việc già đi, sẽ luôn chú ý đến những điều như vậy trong tiềm thức.
Thà tin tưởng là có còn hơn không có.
Ông lão tính tình rất tốt, cũng không có tức giận với Tô Li hay Tiểu Bàn Thu, mà vội vàng rời đi, định đi chùa lễ bái giải xui.
Sau khi ông lão rời đi, Tô Li mặt đen lại, giáo dục Lucky, “Em làm sao vậy? Thật không lịch sự chút nào, bình thường chị dạy em như này sao?”
Lucky đau lòng phân minh: “Lucky không thích ông ấy, ai bảo cô giáo Tô tùy tiện muốn bán Lucky?”
Tô Li: “…Em không thích chẳng lẽ chị còn có thể ép buộc em à?”
Cô thở dài, tháo nhẫn cưới đặt cạnh bồn rửa tay, sau đó bắt đầu rửa tay bằng nước rửa tay.
Khi nghĩ rằng vị khách vừa nãy bị tấn công khi mới bước vào, trong lòng cô có chút tức giận.
Đừng nhìn Tiểu Bàn Thu bình thường đáng yêu, kín kẽ nghịch ngợm, tính nết thì có chút tinh quái, nếu không vừa ý chúng sẽ tấn công bạn bằng vũ khí sinh hóa.
Ai đã biến nó thành động vật trực tràng đây, bạn thậm chí còn không thể tức giận.
Đúng lúc này, Lucky bay đến hét lên: “Thật sao? Cô giáo Tô thật sự không ép Lucky đi tìm chủ nhân sao?”
Kết quả là nó chưa dừng lại thì nó đã giẫm phải chiếc nhẫn cưới trên bồn rửa mặt, trượt chân suýt ngã.
Mà chiếc nhẫn cưới của Tô Li…
Rất không may, rơi thẳng xuống cống…
Rất tiếc ~
Lucky nghiêng đầu nhìn cô giáo Tô một cách thận trọng.
Tô Li nhẫn nhịn chịu đựng, mặt đen lại, chỉ vào phòng khách, lớn tiếng nói: “Em lăn khỏi đây cho chị–”
Lucky hét lên, vỗ cánh bay ra ngoài vừa đi vừa hét lên, “Cô giáo Tô là đồ ngốc——”
Ý định ban đầu của Tô Li là để nó bay đến phòng khách, đừng có ở đây cản đường.
Lucky nghĩ rằng cô giáo Tô sẽ đuổi nó đi. Vì vậy, Lucky, nó tự mình bỏ nhà đi trước.
—————————————–