Renault đối với người có giá trị, có tài năng, luôn luôn ưu ái hơn nhưng dù có ưu ái đến đâu, anh cũng sẽ không nghĩ đến chuyện sẽ cõng người ta chạy.
Vậy nên, xem xét tình hình thực tế, cả hai bên đều lùi một bước, Gia Tam từ trong những lựa chọn do Renault đưa ra lấy được gợi ý, đề nghị cậu có thể chui vào trong túi, nhưng hy vọng có thể ló đầu ra.
Renault đồng ý, móc ra một cái túi da cá, mở túi ra.
Túi da cá không phải là vật dụng không gian, chỉ là một cái túi đủ chắc chắn. Da cá vẫn là da của con quái ngư mà anh bắt được lần trước, làm ra hai túi, một lớn một nhỏ, túi lớn chứa Gia Tam hoàn toàn không thành vấn đề.
Gia Tam cũng không bắt bẻ lại nhiều, suy xét đến việc Renault vốn là con người, nếu như hoán đổi vị trí, cậu cũng sẽ tuyệt đối không để cho bất kỳ ai cưỡi lên người mình, cho nên cậu cũng không nhắc lại điều này.
Mầm Non lúc này lại càng không dám tùy tiện mở miệng “kiến nghị”, ngoan ngoãn đợi ở trong túi quần áo Gia Tam, vờ như mình chỉ là một viên đá.
Vì vậy, phía lưng bên phải của con quái thú nhiều ra một cái túi da cá, có một đứa trẻ đứng bên trong, hai tay vịn vào miệng túi, vừa hay chỉ để lộ ra một cái đầu.
Cũng là do Renault cũng đủ cao, cái túi lớn một mét kia treo ở trên người anh cũng không có vẻ gì là trói buộc, ngược lại bởi vì bên trong một đứa trẻ mà có cảm giác rất buồn cười
Renault là người quan tâm đến ánh mắt của người khác sao?
Anh không phải, Gia Tam cũng không phải.
Rời khỏi sân, bên ngoài chính là đường phố bằng phẳng, mặt đường ở đây là loại đường bê tông trộn sỏi rất đặc trưng, có chức năng mát xa lòng bàn chân tự nhiên.
Gia Tam mở to hai mắt đánh giá tòa thành phố ngầm này. Người đi lại trên đường không ít, còn có trẻ nhỏ chạy tới chạy lui, từ người lớn đến trẻ em mang hình dáng con người thuần túy, nhưng cũng có hình dáng quái vật.
Có một đứa trẻ nhìn thấy cậu, chỉ vào cậu cười hi hi ha ha với đồng bọn, nhưng cũng không đến vậy xem hay theo theo. Người trưởng thành chỉ nhìn họ một chút không đánh giá gì thêm, người dân sống ở đây theo bản năng biết người nào có thể trêu trọc, người nào không.
Bầu trời của thành phố ngầm vậy mà lại cũng xám xịt giống như bên ngoài kia, không nhìn thấy được lớp đất phía trên.
“Đó là ma thuật của thành chủ, có thể làm cho người dân thành phố sống dưới lòng đất lâu dài mà không có vẻ áp lực.” Giọng Renault vang lên trong đầu cậu.
Gia Tam dùng giọng bình thường hỏi anh: “Nhiều hộ dân ở đây không phải là con người.”
“Ừ, Thần Lạc Tinh rất rộng lớn, là nơi sinh sống của nhiều loại chủng tộc có trí tuệ, thông thường bọn họ sẽ phân chia địa bàn để sinh sống, nhưng khi bị đày xuống vùng đất tội ác cũng không có quy luật, phần lớn những người này chỉ có thể lưu lạc đến nơi nào thì sinh sống ở nơi đó. Một số người bình thường mới đến đây không thể chấp nhận, cũng rất sợ, nhưng thời gian dài cũng thành thói quen, thoạt nhìn cậu có vẻ không sợ dị thú?”
Anh đây ngay cả ác ma cũng đã gặp qua vài tên rồi, dị thú thì tính là cái gì, miễn là chúng không làm hại tôi, không cắn tôi, tôi đều có thể làm bạn.
Đúng rồi, “Vậy cũng có ác ma và vong linh sống ở đây không?”
“Chính xác mà nói ác ma không được xem là dân bản địa ở Thần Lạc Tinh, bọn chúng là một đám người nhập cư trái phép, vì đi săn linh hồn thú mà chạy loạn khắp nơi, hầu hết bọn chúng rất nhạy cảm với các khe nứt không gian, chỉ cần chúng cảm nhận được bên kia có vô số linh hồn tồn tại, lập tức sẽ tìm mọi cách để sang bên kia. Mà đồ ăn yêu thích nhất của bọn họ chính là linh hồn sa đọa, vùng đất tội ác…quả thật chính là một cái kho chứa thức thức ăn ngon được chuẩn bị sẵn cho chúng nó, sao chúng có thể không đến cho được? Vong linh, những linh hồn chết vì uất hận và không thể chết an ổn khắp nơi đều có.”
Gia Tam bật cười, nghe cách nói của Renault thì ác ma nghe có vẻ không đáng sợ chút nào, mà ngược lại hơi giống một kẻ càn quét thức ăn, vả lại còn là một loại thợ săn thần bí.
“Nghe giọng điệu của anh, hình như anh không ghét ác ma?”
“Không thể nói ghét hay không ghét, chỉ là sinh vật có trí tuệ ở thế giới khác mà thôi. Nhưng cậu phải cẩn thận khi gặp chúng, ác ma khiến cho những sinh vật có trí tuệ khác chán ghét, không chỉ vì chúng thích cắn nuốt linh hồn, mà càng vì chúng rất giỏi dụ dỗ những sinh vật có trí tuệ khác sa ngã và khuếch đại bóng tối trong lòng bọn họ. Mà vong linh cũng sẽ dùng chính oán khí của mình lây nhiễm cho những sinh vật bình thường, dẫn đến sự mất cân bằng cảm xúc của những sinh vật bình thường, vì thế họ làm ra rất nhiều chuyện khiến họ sẽ vô cùng hối hận sau khi tỉnh dậy, nghiêm trọng thì chính bản thân họ cũng sẽ sa đọa thành vong linh. Cậu phải nhớ kỹ, mất đi thân xác không có gì ghê gớm, nhưng khi cậu mất đi cả linh hồn thì đến Thần cũng không thể cứu nổi.”
Gia Tam thấy ấm áp trong lòng, Renault mang lại cho cậu một cảm giác bất đồng với người trong gia đình nhà họ Gia, người nhà họ Gia là người thân và người nhà, là đối tượng cậu cần phải quan tâm bảo vệ và sắp xếp sinh hoạt, là trách nhiệm cũng là nơi cậu gửi gắm tình cảm. Mà Renault lại giống như là một người dẫn đường cũng như một người bảo vệ hơn, mang đến cho cậu cảm giác an tâm mãnh liệt như lưng dựa núi lớn.
Kiếp trước cậu cũng có người nhà, nhưng cha mẹ qua đời sớm, lúc cậu lên lớp mười một cả hai đều không còn, cậu đau buồn quá mức, làm cái gì cũng không nổi, sau lại càng là tự mình lưu đày, mơ màng hồ đồ mà sống qua một hai năm. Đến khi không thi đỗ đại học, cậu khóc lớn ở trước mộ của cha mẹ, khóc xong thì cảm thấy không thể vẫn cứ sống những ngày tháng như vậy nữa nên lại một lần nữa tỉnh táo lại, sau đó cậu hình thành thói quen cô độc và sống tự lập.
Cho nên sau khi cậu đi vào thế giới mới có thể quý người nhà họ Gia như vậy, cũng tình nguyện coi bọn họ như cha mẹ thân sinh. Con trai nuôi lớn chờ báo hiệu mà mẹ cha lại không còn, chỉ có người từng mất đi cha mẹ mới có thể cảm nhận được tiếc nuối và đau buồn sâu sắc.
Mà Renault lại là loại hình cậu chưa bao giờ từng được tiếp xúc trong thực tế, nên rất mới mẻ.
Gia Tam lại nghĩ tới chú Đông, cậu và người chú Đông vô cùng đẹp kia thực ra mới chỉ gặp qua một lần, nhưng đối phương lại cho giúp đỡ cậu không ít, lại vì cậu mà đưa ra quyển trục ma pháp cơ sở, để cậu có thể học được ma pháp làm ra quả cầu nước, vì thế mà cậu không bị vừa đến vùng đất tội ác đã bị chết khát, càng khiến cho cậu vì thế mà kết bạn được với Mầm Non và Renault.
Đối với chú Đông, trong lòng Gia Tam tràn ngập cảm kích, sau này có cơ hội nhất định cậu phải báo đáp đối phương. Nhưng cảm giác chú Đông đem lại cho cậu càng giống như là một trưởng bối yêu thích tiểu bối, nhìn thấy tiểu bối gặp nạn thì tiện tay giúp một phen. Cậu có thể coi Renault như bạn bè, như anh em, nhưng lại không có cách nào coi chú Đông người cùng thế hệ.
“Có phải linh hồn của cậu từng chịu tổn thương hay không?” Renault là một lão đại có trách nhiệm, nếu đã tỏ ý muốn dạy ma pháp cho cậu bé, thì đương nhiên phải hiểu cậu hơn, nhằm phục vụ cho công tác khai triển giáo dục tốt hơn.
“Cái gì?” Gia Tam kinh sợ, theo thói quen che ngực lại, lại nói tiếp từ khi đi vào vùng đất tội ác, hình như cậu vẫn chưa cảm nhận được Gia Tam nhỏ nguyên bản, nhưng cậu lại thầm biết đối phương đối phương bây giờ rất an toàn. Cùng Renault lập khế ước cũng là cậu, linh hồn của Gia Tam nhỏ nguyên bản cũng không có xuất hiện.
Viên hồng phấn nhìn cậu bé nào đó đang cuộn lại ngủ yên dưỡng hồn trong ổ nhỏ, ẩn chứa công danh.
Tựa hồ Renault không có chú ý tới sự bất thường của Gia Tam, chỉ nói lại sự thật: “Linh hồn của cậu tuy rằng hoàn chỉnh, nhưng độ thực thể không cao, quanh thân có hư ảnh, này đều cho thấy hồn thể của cậu từng bị thương, nhưng mà có rất nhiều khả năng khiến cho linh hồn bị thương, chính bản thân cậu không biết được cũng không lạ, về sau cậu không ngại có ý thức học tập một chút loại thuật pháp cố hồn, dưỡng hồn, những cái này đối với cậu có chỗ tốt rất lớn. Mặt khác, tinh thần lực cao hay thấp cũng có quan hệ trực tiếp nhất tới hồn thể của cậu, hai cái hỗ trợ lẫn nhau.”
Gia Tam nghe giảng.
Renault lại hỏi một ít vấn đề ma pháp thường thức và hoàn cảnh cuộc sống trước kia của cậu…, đại khái hiểu rõ chi tiết của cậu bé.
“Cậu hẳn là không thích kiểu giảng dạy lý thuyết ngầm nga buồn tẻ đi.” Renault nói chính là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là câu khẳng định.
Gia Tam cười mỉa, thừa nhận. Cậu là người thích không động đậy, thích suy nghĩ điển hình, bảo cậu cầm sách vở ngâm nga một ngàn lần, còn không bằng bảo cậu trực tiếp thực hành mấy lần.
Renault: “Nếu cậu không thích, tôi cũng sẽ không ép cậu.”
Cở sở cần phải vững, nhưng không cần phải nói ra, này chỉ làm cho đứa trẻ không thích học thấy áp lực lớn. Renault chưa từng nhận học trò, nhưng thủ hạ qua tay anh dạy dỗ cũng đếm không xuể, nghìn người nghìn loại tính cách, anh có thể cứng rắn áp đặt, cũng có thể tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, tất cả đều phải xem tâm tình của anh.
Bây giờ tâm trạng của anh không tệ, quyết định lựa chọn vế sau.
“Thuật quả cầu nước của cậu sử dụng không tệ, sử dụng thuật pháp cùng loại hẳn cũng không khó. Không phải nói đi đường rất đau khổ sao, tôi dạy cho cậu một thuật giày nước, đây là một cái mẹo nhỏ, vô cùng đơn giản, cậu chỉ cần gọi ra hai quả cầu nước, để chúng nó lần lượt kề sát vào lòng bàn chân cậu, hơn nữa phải bảo đảm chúng nó giữ nguyên liên tục không ngừng, không biến mất là.”
Renault đem nội dung thuật pháp trực tiếp truyền vào đầu Gia Tam trong.
“Cậu có thể ở trong túi thử trước, vừa hay dẫm hỏng nước cũng sẽ không lãng phí, có thể giúp cậu tái sử dụng lại lần nữa. Còn nữa muốn nắm giữ thuật pháp này có một bí quyết nhỏ, trước tiên cậu tự suy nghĩ một chút, không thể nghĩ ra được thì tôi lại nói cho cậu.”
Renault thật sự hiểu được một chút tính cách của Gia Tam, biết cậu là kiểu người không chịu thua, đợi lúc cậu thật sự không nghĩ ra được tới xin anh, Gia Tam chắc hẳn là sẽ thử đi thử lại thuật pháp này vô số lần bằng tất cả khả năng của cậu.
Gia Tam hoàn toàn không phát hiện ra Renault “Dụng tâm hiểm ác”, vừa nghe sau này đi đường có thể không cần trực tiếp dẵm lên mặt đá sắc nhọn, lập tức hừng hực hứng thú mà vùi đầu ngay vào thuật giày nước.
Renault còn vô cùng thân thiết vô cùng trách nhiệm mà nói cho cậu: “Kinh nghiệm nghiên cứu ma pháp của tôi chính là, gặp phải thuật pháp không quá dễ dàng giải thích thì đem nó tách ra, xem nó được tạo thành từ những bộ phận công năng nào, từng cái phải thực hiện như thế nào. Mà cái gọi là ma pháp, chính là lấy ma lực làm nguồn năng lượng, tập trung lại cùng kích thích các loại nguyên tố làm chúng nó xuất hiện hiệu quả mình cần. Đương nhiên, bản chất của ma pháp là tất cả tìm tòi nghiên cứu, mà hiểu được nguyên tố và ma lực chỉ là khởi điểm.”
Gia Tam trong đầu tự động đổi sang thành: Ma lực chính là điện, chú ngữ và thủ thế (động tác tay) ma pháp chính là một đôi tay vô hình, các loại nguyên tố chính là đại diện của các nguyên tố hoá học.
Renault lại nói tiếp một ít thường thức cơ bản, vì để giải thích cho Gia Tam nên lấy ví dụ thực tế.
Như thế Gia Tam càng dễ nghe hiểu, dựa theo lời Renault nói, biểu hiện của ma pháp cũng có thể chia làm hai phần chính dựa trên hai mặt hóa học và vật lý: Một phần là phản ứng hoá học sinh ra giữa vật chất với vật chất, giống như phản ứng sinh ra lửa. Còn một phần còn lại là thâm nhập thay đổi cấu trúc nguyên tố, giống như phản ứng hạt nhân.
Gia Tam học vật lý và hóa học cũng không tệ lắm, nên hiểu mặt này cũng rất nhanh, nhưng thật ra Renault lại khá bất ngờ.
Thứ anh vừa nói là một đạo lý lớn, vì sợ cậu bé cảm thấy buồn chán, chẳng qua anh cố ý nói rất dễ hiểu rồi, nhưng khi cậu bé phân tích cho anh nghe lại giải thích đầu cuối rõ ràng.
Gia Tam thậm chí hỏi anh: “Như vậy sự phát triển của ma pháp cho tới ngày hôm nay, hẳn là có rút ra quy luật nào đó nhỉ? Ví dụ như đều phát hiện ra những nguyên tố này? Nguyên tố cấu thành những vật chất đó? Loại vật chất nào với loại vật chất nào trải qua phản ứng như thế nào sẽ sinh ra biến đổi như thế nào? Loại năng lượng không nhìn thấy như ma lực có phải có phương pháp xuất ra càng tốt phải không? Còn về khe hở không gian là nguyên lý gì? Ma pháp thời gian lại là nguyên lý gì? Linh hồn lại là gì nữa?”
Renault:…Anh sai rồi, nhóc con này chỉ là không thích học bằng cách ghi nhớ, chứ cậu không ngu ngốc một chút nào. Phương pháp dạy học phải thay đổi thôi!
Học sinh tốt cũng sẽ kích thích dục vọng dạy học của thầy giáo.
Trong lòng Renault lúc này đang có một ngọn lửa hừng hực cháy, thề phải nghĩ ra cho cậu bé một phương pháp giáo dục tốt nhất. Thậm chí anh thay đổi luôn ý tưởng ban đầu —— ban đầu anh tính định tìm một trường học ma pháp an toàn chút rồi vứt người vào đó, nhưng bây giờ anh không nghĩ như vậy nữa, tài liệu tốt không thể lãng phí, tư chất của Gia Tam như vậy, nên mài giũa cho tốt, hoàn cảnh quá mức nhàn hạ chỉ biết kìm hãm cực hạn tư tưởng của cậu cũng khiến cậu kém đi.
Mà về phần tinh thần lực yếu kém của Gia Tam này, ban đầu anh tính trực tiếp thiết lập một trận pháp bảo vệ và dưỡng hồn trên hồn thể của cậu bé, nhưng hiện tại anh cũng không nghĩ như vậy nữa, đem cá cho người không bằng dạy người bắt cá, trận pháp cần lập, phương pháp cũng phải dạy.
Cái gọi là tư chất tốt, đầu tiên là nhìn ma nguyên và tinh thần lực, thứ hai là xem ngộ tính. Có vài người học ma pháp chỉ biết vế đầu mà không hiểu tại sao, cũng không muốn theo đuổi miệt mài, loại ma pháp sư này thành tựu cả đời cũng sẽ không quá cao, rất nhiều người thăng cấp đến Ma Đạo Sư rồi lại không tăng được nữa, muốn đi lên tiếp, mà tư duy không thay đổi, cơ bản là không có khả năng.
Ma nguyên của Gia Tam sinh động, tinh thần lực yếu một chút, nhưng nhận thức của cậu đối với ma pháp có tư duy mềm trời sinh hơn nữa rất giỏi rút ra tổng kết quy nạp, cũng chỉ mới tiếp xúc với ma pháp không bao lâu mà cơ hồ có thể chạm đến bản chất của ma pháp, có được một học sinh ma pháp như vậy một, chỉ cần không chết, thành tựu trong tương lai đương nhiên không thể đo được.
Renault có chút hưng phấn, thậm chí anh muốn nhận Gia Tam làm học trò, nhưng rất anh đã ngăn lại cái ý tưởng này—— anh bận quá, đặt nền móng cho cậu bé, thỉnh thoảng chỉ dẫn là được rồi, cái tên thầy giáo chính thức vẫn nên nhường cho người khác thôi.
Sự hưng phấn của Renault hoàn toàn không truyền lại cho Gia Tam, thế cho nên Gia Tam hoàn toàn không biết vài lời vừa rồi của mình khiến Renault “Kinh ngạc”, nếu không cậu nhất định sẽ bái tạ các vĩ nhân Trái Đất: Cảm ơn tri thức mà mọi người đã nghiên cứu! Cảm ơn mọi người đã truyền bá giáo dục và phổ cập tri thức, cảm ơn!
Tuy nói hệ thống trí thức Trái Đất cũng không thể giải thích hoàn toàn hệ thống tri thức ma pháp thế giới này của Thần Lạc Tinh, nhưng có ngàn vạn vĩ nhân giúp cậu nắm chắc cơ sở, Gia Tam đã phải nắm rất nhiều tiện nghi so với dân bản xứ Thần Lạc Tinh, ít nhất tư tưởng của cậu được đả thông rất nhiều.
Hơn nữa tư tưởng của Gia Tam cũng không phải cố định hóa, đã có thể tiếp nhận duy vật, thì cũng có thể tiếp nhận duy tâm, đối với những điều không thể giải thích cũng không bài xích, càng sẽ không cho rằng đó là không hợp lý. Lúc sau ở dưới sự giáo dục có hệ thống của Renault, cậu bắt đầu đi từ chỗ bản thân mình hiểu được trước, lúc này mới coi như chân chính bước lên con đường ma pháp —— dưới con mắt siêu cấp đại năng như Renault, chỉ học mấy cái ma pháp nhỏ như này nhưng không được coi là bước lên con đường ma pháp.
Có thầy dạy và không có thầy dạy dù sao cũng không giống nhau!
Gia Tam nắm vào cạnh túi, trong đầu nghe Renault truyền dạy, cảm thán nói.
Đầu tiên không có thầy dạy, có khả năng cậu sẽ học lung tung, đông một búa tây một cây gậy. Nhưng có người thầy hiểu được cậu quy hoạch giúp cậu , cậu sẽ phát hiện con đường phía trước vô cùng rõ ràng.
Renault kiến nghị cậu tu cả ma- võ, đồng thời kiêm tu giả kim thuật và phân loại ma thực, ma thực tăng tính chủ động công kích. Còn về phương diện nâng cao tinh thần lực và củng cố linh hồn, thì thông qua ma lực phương pháp thiền định để tăng lên.
“Ban ngày, cậu tập luyện xen kẽ giữa thuật pháp ứng dụng và võ thuật, buổi tối, thì cậu dùng phương pháp thiền định thay cho việc ngủ, nó có thể giúp cho chất lượng giấc ngủ của cậu càng tốt. Trước khi cậu đến trường học ma pháp học tập chế biến ma thực, những việc khác đều có thể hoãn lại một chút, chỉ có phương pháp thiền định cần phải nhớ kỹ cũng như phải hiểu rõ, mới có thể tự nhiên mà tiến vào trạng thái thiền định. Còn nữa bất cứ kiến thức gì mà tôi dạy cho cậu, đều không thể nói cho những người khác.” Renault nghiêm túc nói.
“Vâng.” Gia Tam hứa hẹn.
Renault lại nói: “Giới ma pháp coi trọng sự công bằng trong giao dịch, tuy chúng ta đã ký kết khế ước hợp tác, nhưng những kiến thức mà tôi truyền thụ này cũng không bao gồm ở trong nội dung giao dịch, tôi có thể cho phép cậu tạm thời ghi nợ, cậu có thể nghĩ cho kỹ, xem sau này trả lại cho tôi như thế nào.”
Gia Tam cảm thấy vấn đề này rất công bằng, anh em ruột tính toán rõ ràng, chính vợ chồng còn có hai tài khoản (ngân hàng), đương nhiên cậu không thể bởi vì Renault đối tốt với cậu, mà lấy không lợi ích từ Renault.
“Mấy ngày nay, cậu học xong thuật giày nước trước đi đã, thuật thiền định buổi tối tôi lại dạy cho cậu. Đằng trước là chợ giao dịch, khá là loạn, cậu nhìn thấy cái gì cũng không cần nói lung tung.”
“Ừm!” Lúc Gia Tam đồng ý là đồng ý một cách thật tình, cậu cũng thật sự không muốn gây phiền phức cho Renault.
Cho đến khi cậu thấy được bên trong chợ giao dịch là cái dạng gì.
Vừa rồi trên đoạn đường đi lại đây, hai bên đường đều có phòng ốc, còn có cống thoát nước hai bên đường, các loài sinh vật có trí tuệ đi qua đi lại, những đứa trẻ chạy tới chạy lui, không có đột nhiên nhảy ra án mạng ám sát, không có người hô to cứu mạng, càng không có người đánh nhau bên đường, tất cả đều nhìn như một đường phố thị thành bình thường.
Nhưng sau khi đi vào chợ giao dịch…
Ngoài cửa chợ giao dịch có một đội ma pháp sư và đấu khí võ giả tạo thành chiến đội, những con người siêu phàm này đều mặc trang phục thống nhất có chứa huy hiệu của thành phố Biển Chết, chẳng qua ma pháp sư mặc chính là áo choàng thường thấy, quần áo của người võ giả linh hoạt hơn nhiều, trên người còn có áo giáp da hoặc khôi giáp.
Cũng có không mặc quần áo, nhưng đây là sinh vật có trí tuệ phi nhân hình, nhưng nơi nơi nào đó trên người bọn họ nhất định cũng có huy hiệu của thành phố, hoặc là ở bao cổ tay hoặc là ở tay cầm vũ khí…
“Dân tự do một…hai người,” chiến sĩ phụ trách kiểm tra ra vào nhìn thấy Gia Tam duỗi đôi tay nho nhỏ đến trước mặt hắn, tạm ngừng một chút, cầm một ma khí luyện kim có tác dụng rà quét, quét qua vòng định danh trên cổ tay cậu, tiếp tục nói: “Phí vào bàn trong chợ giao dịch, một lần giao dịch trả hai trăm ma tinh. Không có ma tinh có thể dùng vật phẩm thế chấp, giao nước giảm 50.”
Gia Tam nghĩ, này đại khái tương đương với giao thuế mậu dịch kinh tế, bởi vì giao dịch bên trong không thể kiểm soát, nên trực tiếp thu luôn thuế phí cố định.
Chiến sĩ nhắc nhở bọn họ: “Nếu có giao dịch đơn lẻ hoặc tổng cộng giao dịch vượt quá một vạn ma tinh, xin hãy đến nơi đây nộp thuế giao dịch bổ sung, nếu như phát hiện trốn thuế lậu thuế, sẽ trừng phạt nghiêm khắc, ngoại trừ phạt tiền, còn thời gian lao dịch. Tình huống nghiêm trọng nhất sẽ hủy bỏ vòng định danh. Anh có con nhỏ, không suy nghĩ cho bản thân thì cũng phải suy nghĩ cho con nhỏ, nhớ lấy không được trốn thuế lậu thuế, hi vọng các người buôn bán vui vẻ tại thành phố Biển Chết.”
Gia Tam:… Này đúng thật là nhân viên thu thuế có trách nhiệm nhất mà cậu từng gặp.
Renault nộp hai trăm ma tinh, để chiến sĩ quét mã số trên vòng định danh của anh vào trong thẻ giao dịch, nhận thẻ giao dịch đưa cho cậu bé trong túi cạnh sườn, xúc tua dài thuận tiện đáp lên bên cạnh cổ của đứa trẻ, nhìn qua thì thật quỷ dị, nhưng tính uy hiếp và bảo vệ thì không cần nói cũng biết.
Gia Tam tiếp nhận thẻ giao dịch hiểu ngầm mà treo nó lên một cái cần câu bằng xương trống, lại nói, mấy cái cần câu bằng xương trên người của Renault này thật sự rất tiện lợi.
Hai người bước vào chợ.
Bên trong chợ rất đông vui, vừa đi vào là nghe được những thanh âm ồn ào, Gia Tam cảm thấy hơi gần gũi.
Renault phổ cập thường thức cho cậu: “Người bản địa thường sẽ không đến chợ này mua bán, chỗ bọn họ thường hay đi là những sạp hàng nhỏ do dân bản xứ mở. Cũng có những khu buôn bán nhỏ, phí vào bàn ở đó chỉ cần hai mươi ma tinh. Tới nơi này, một lần giao dịch ít nhất phải từ một ngàn ma tinh trở lên, một vạn ma tinh trở xuống. Còn có khu giao dịch lớn, chỗ đó thì dựa theo mưca giao dịch mà nộp thuế, tra xét rất nghiêm ngặt, dân tự do phải nộp hai lần thuế, rất không có lãi. Nói chung là, người đến chợ giao dịch cỡ trung là nhiều nhất.”
Gia Tam hiểu, dân trong thành có cửa hàng bán lẻ, mà nơi này là chợ bán sỉ loại nhỏ.
Ngay sau đó, đầu tiên cậu thấy được thịt được trở một loạt trên dây thừng.
Những miếng thịt đó nhìn qua như là mới vừa giết không lâu, toàn bộ nội tạng bị lấy ra, không có đầu, da thịt bị căng ra trưng bày.
Từ hình thể những miếng thịt đó xem, hẳn là loại động vật nào cũng có, có hai cái nhìn như…
Gia Tam sợ hãi biến sắc! Hình dạng và tự chị kia nhìn thế nào cũng đều giống con người!
“Renault!”
“Hử?” Renault đang tìm đối tượng giao dịch thích hợp, anh tính bán nước, mua ít nguyên vật liệu nấu ăn rồi nhanh chóng rời đi.
“Anh nhìn bên đó, đó có phải hay không…” Một chữ cuối cùng, Gia Tam như thế nào cũng không nói nên lời.
Renault như cảm nhận được thứ đứa trẻ chỉ chính là cái gì, nghiêng đầu qua nhìn, giọng vững vàng nói: “Cậu không nhìn lầm đâu, chính là thứ cậu cho rằng.”
Gia Tam siết chặt nắm tay, không thể tin nổi nói: “Sao lại có thể công khai bán ở đây…? Không có người nào quản sao?”
“Ai quản? Quầy thịt kia của hắn, có một nửa là sinh vật có trí tuệ, nhưng cậu nhìn xem quầy của hắn vẫn buôn may bán đắt.”
Renault nói không sai, trước quầy thịt kia có rất khách đang hỏi mua, tên chủ tiệm kia thì đang lớn tiếng khoe khoang thịt nhà mình tươi như thế nào.
Mà ở ngay bên cạnh quầy thịt, lại có một quầy bán vật sống, vật sống hoặc bị nhốt ở trong lồng, hoặc bị trói ở trên bàn đá, những vật sống này có thể bán cả cũng có thể bán một phần.
Gia Tam chứng kiến thấy đã có người nhìn trúng một con quái thú nhỏ trong lồng sắt, chủ tiệm kéo ra con quái thú nhỏ đang gào khóc không thôi kia, một đao đã chặt bay chân nó, miệng vết thương tùy tiện dán lại rồi lại nhét về lồng sắt, mà cái chân kia đã bị bán cho một vị khách.
Gia Tam muốn nôn.
“Cứu mạng! Ai tới cứu cứu tôi với! Tôi tình nguyện làm nô lệ, cái gì tôi cũng tình nguyện làm! Chỉ cần có thể cứu tôi với! Cầu xin các người! Tôi không muốn chết đâu!”
Có tiếng kêu khóc cầu xin truyền đến, giọng nghe rất trẻ, nhưng Gia Tam không tìm thấy đối phương, nơi này có thể phát ra tiếng người không chỉ là người, còn có sinh vật không những có thể sử dụng thanh âm nói chuyện.
“Ha, vị các hạ này, có muốn mua trái cây chủng đá cho con trai ngài không ? Chỉ cần hai mươi ma tinh là có thể mua được rồi, hương vị vô cùng ngon luôn, có thể ăn trước. Nhóc con, đây, nếm thử xem!” Một người đầu cá thấp bé đột nhiên chạy đến bên cạnh Renault, vươn cao tay đến chỗ Gia Tam, trên tay hắn bưng một cái hũ miệng ngắn, bên trong chứa nước…, trái cây cắt thành miếng nhỏ, thoạt nhìn rất ngon miệng.
Hai mươi ma tinh? Rẻ như vậy? Mầm Non không phải đã từng nói trái cây của nó một trăm ma tinh một quả sao?
Gia Tam còn chưa từ chối, Mầm Non trong túi cậu đã lớn tiếng kêu lên: “Không được ăn! Mấy tên lừa đảo này luôn dùng cái chiêu này, nói là hai mươi ma tinh có thể mua được, hoàn toàn không phải là mua cả quả, mà là miếng nhỏ người mới ăn, người ăn rồi thì bọn họ sẽ quấn lấy người bắt người trả ma tinh, bởi vì bọn họ không có bảo cho người ăn thử.”
Tên người đầu cá thấp bé nghe thấy giọng nói từ trong túi truyền ra, hừ lạnh một tiếng, không chờ Renault đuổi đã tự chạy.
Gia Tam bị đánh lại xoa, lửa giận thoáng vơi một chút, nhưng cậu vẫn không thể chấp nhận trong chợ công khai bán sinh vật có trí tuệ, còn đối xử tàn nhẫn như vậy, bán lén cũng không được!
“Renault, việc như vậy thật sự không có người quản sao?”
“Nơi này là vùng đất tội ác.” Renault nói, vì để cậu bé không bị ảnh hưởng quá nhiều, anh thậm chí nói thêm một câu: “Bị ném đến nơi này phần lớn không phải loại người tốt đẹp gì, bao gồm cả tôi cũng thế. Cậu có thể coi tất cả những chuyện bọn họ phải chịu là sự trừng phạt cho việc họ đã từng làm chuyện xấy.”
“Nhưng thật sự tất cả người nơi này đều nên chịu tra tấn như thế sao? Ví dụ như anh và tôi, ví dụ như những người đó là người sinh sống ở đây thì sao?” Ở trong lòng Gia Tam, cậu coi sinh vật có trí tuệ cũng như là con người.
“Bụp!” Trên bàn đá bên cạnh, một quái nhân gầy yếu đến da bọc xương ngã trên mặt đất, bên cạnh hắn, một người đàn ông trong khỏe mạnh hơn một chút giơ cánh tay lên cao.
Vây quanh bàn đá vang lên tiếng hoan hô, có không ít người hô hào báo giá với người đàn ông đánh thắng kia.
Mà quái nhân gầy yếu kia cũng bị người mua, người mua hắn lôi quái nhân đi, trở về quầy hàng của mình, ngay lập tức ném hắn vào lồng sắt có con mãnh thú đói khát đến hai mắt đỏ ngàu.
Con thú đói vừa thấy có đồ ăn đi vào, lập tức nhào tới.
Bên kia truyền đến tiếng vui đùa của trẻ con.
Gia Tam quay đầu lại, hy vọng có thể nhìn thấy một chuyện gì đó tươi đẹp, kết quả lại nhìn thấy một đám sinh vật nhỏ bé có cánh bị nhốt trong lồng sắt bị đám trẻ con lấy phi tiêu chọc chơi.
Những sinh vật nhỏ kia bay tới bay lui vô cùng linh hoạt, mỗi lần bị đâm trúng đều sẽ phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như tiếng cười “Ha ha ha”, chúng nó còn sẽ khóc, nước mắt bị cái mâm bên dưới thu lấy, đây là một loại nước trong thiên nhiên.
Đám trẻ con vô cùng thích loại trò chơi này, một lần chơi mất năm ma tinh, bọn họ cũng tình nguyện. Mà loài sinh vật nhỏ bé có thể lấy nước mắt làm nước uống này, một con chỉ cần ba trăm ma tinh, có không ít những đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi mua.
Nhưng các phụ huynh cảm thấy loài sinh vật nhỏ bé này không dễ nuôi sống, hơn nữa nước mắt cũng không đủ nhiều, làm thịt ăn lại càng ít, phần lớn đều không tình nguyện mua.
Thương nhân cũng không bảo gì, cười hì hì để đám trẻ chơi trò chơi phi tiêu một lần năm ma tinh, sinh vật nhỏ này ông ta nuôi nhiều, nước trong mỗi ngày thu hoạch được cũng đủ cho ông ta sinh hoạt.
Cơ thể Gia Tam đang phát run, đối với tình huống cậu nhìn thấy quả thực không thể nhịn được nữa. Cậu không biết những người này đều đã từng làm chuyện xấu gì, ở dưới tình huống không có oán hận trực tiếp, cậu coi những người làm tra tấn kia như người xấu, đáng sợ nhất chính là những đứa trẻ đó nhìn thấy những chuyện tàn nhẫn này đã thành thói quen, tất cả đều không để bụng.
Mà lần này trải qua hết thảy, có ảnh hưởng cực lớn đối với Gia Tam, dẫn đến việc sau này cậu cho dù có đối diện với người có lại xấu xa, lại hận đến mấy cũng sẽ không tra tấn dư thừa, mà là trực tiếp giết chết cho xong chuyện.
Cố tình lúc này đây lại có người đi qua bên cạnh bọn họ, đột nhiên nhìn thấy Gia Tam đang trong túi chỉ lộ ra một cái đầu với hai tay, hỏi Renault: “Các hạ, nhóc con này anh bán không?”