“Lão đại, rốt cuộc sao lại thế này? Thời gian của khế ước lần này sao lại dài như vậy?” Mấy con Linh Dương nhìn thấy ánh sáng của khế ước biến mất, lập tức xô lại hỏi.
Renault vung tay lên, đẩy tất cả bọn họ ra xa bàn làm việc.
Mấy con Linh Dương cười mỉa, hiện tại năng lực chúng nó tự thao túng được đúng là rất kém cỏi, cũng chỉ Gốc Cây còn tốt hơn một chút, có rễ cây có thể trợ giúp lão đại làm được chút chuyện, ba con khác bây giờ đều là phế vật và đồ liên lụy.
Đám Linh Dương còn tưởng rằng Renault không cho bọn họ lại gần là sợ động vào đồ trên bàn làm việc, trên thực tế chỉ là Renault không muốn để cho bọn họ biết vừa rồi anh đã trải qua những gì.
Mầm non vừa kích động lại sợ hãi, lá chồi non hướng về phía Gia Tam hoảng đến độ muốn rơi xuống.
Gia Tam nhìn thấy Mầm non bị rễ cây bắt lấy, hơi xấu hổ. Câu nói kia chính là Mầm non yêu cầu thêm vào, tuy nói là vì muốn tốt cho mình, nhưng nếu cậu đứng trên lập trường của Renault, vậy tuyệt đối chính là sống sờ sờ mà tức chết!
Nghĩ mà xem, người ta là kẻ mạnh dưới sự cầu khẩn của bạn- một kẻ yếu kém, đồng ý ký khế ước công bằng với bạn, cũng vô cùng dễ tính mà sửa đi điều khoản bất lợi với kẻ yếu trong khế ước, dưới tình huống như vậy, kẻ yếu dù không có mang ơn đội nghĩa, ít nhất cũng không thể hại người ta đi?
Kết quả thì sao? Kẻ yếu lại là kẻ khốn nạn kẻ lừa đảo người đầy âm mưu, vậy mà lại lợi dụng lỗ hổng của khế ước muốn nghịch chuyển mạnh yếu, còn tưởng nô dịch kẻ mạnh, nào còn có điều khoản nào vô sỉ như điều khoản di dời thương tổn kia.
Nếu cậu là kẻ mạnh, cho dù tình nguyện phải chịu trừng phạt linh hồn phân liệt, cũng phải làm cái tên hại mình phải chết!
Cũng là Renault rộng lượng, tin tưởng rằng cậu không có ý hại anh, còn ký với cậu một bản khế ước phải nói là vô cùng không có lời.
Nhớ đến trước đó cậu còn tưởng rằng Renault muốn lợi dụng khế ước bẫy mình, nhưng sự thật lại là… Gia Tam mặt đỏ như đít khỉ.
Renault vẫy tay, Mầm non thoát khỏi những chiếc rễ cây, bay lên tới, vẫn luôn bay đến trước mặt Renault.
“Gia Tam, cứu mạng!” Mầm non thét chói tai.
Renault vung tay, Mầm non rốt cuộc không phát ra âm thanh. Đồng thời Renault bố trí một kết giới đơn chỗ bàn làm việc, bốn con đối diện chỉ có thể nhìn thấy bọn họ, lại không nghe thấy bọn họ đang nói cái gì.
Gia Tam ho khan, “Lão đại, chuyện này là Sư Vương không đúng, đúng là nên giáo huấn nó. Chỉ là… Làm chủ nhân của nó, hơn nữa xét đến cùng người được lợi là tôi, tôi tình nguyện thay nó nhận hết thảy sự tức giận và trừng phạt của anh, tôi cũng tình nguyện bồi thường… anh đừng tức giận, tôi biết tôi bồi thường như nào cũng không đủ, nhưng nhất định tôi sẽ làm theo đúng ước định, đem tất cả đều chia sẻ với anh, cùng anh đồng thời gánh vác trách nhiệm, hơn nữa nhất định tôi sẽ cẩn thận bảo vệ anh! Tôi… thật ta tôi rất giỏi ngưng tụ nước trong, tuyệt đối không chỉ một ngày hai thùng.”
Renault cũng không tức giận, cũng không cười nhạo Gia Tam, khi anh nghe được một câu cuối cùng, thậm chí trong mắt anh nổi lên một tia ý cười, nhưng anh vẫn rất bình tĩnh mà nói: “Ai phạm sai, người đó phụ trách, không cần phải thay thế, thay thế thì giáo huấn cũng không có tác dụng.”
Mầm non lo lắng, đây là có chuyện gì? Nếu khế ước thành công, lúc này đại quái thú hẳn nên nghe theo ý chủ nhân mới đúng!
Gia Tam thừa nhận Renault nói đúng, về lý thì đúng, mà về tình thì Mầm non vì cậu mới làm “chuyện xấu” như vậy, nếu cậu bỏ mặc Mầm non, tự bản thân cậu sẽ khinh thường chính mình. Mà Renault muốn xử phạt Mầm non, sẽ không nghĩ để cho người khác chịu thay, về lý thì cũng không có vấn đề gì.
Làm sao bây giờ?
Gia Tam lại không nghĩ ngợi cái loại vấn đề phức tạp này, chỉ có thể xin Renault: “Lão đại, xin anh giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho Mầm non cái mạng, sau này tôi nhất định sẽ dạy bảo nó một trận, không cho nó lại đi hại người một nhà.”
Renault không vui, lấy giọng dạy bảo trẻ con mà bảo: “Nó hôm nay vì cậu mà lừa gạt tôi, ngày mai lại có thể vì cậu mà lừa gạt kẻ mạnh khác. Hôm nay, cậu có thể xin tôi tha cho nó, vậy ngày mai cậu có thể cầu xin kẻ mạnh khác khác tha cho nó hay không? Hay là cậu định cứ đi sau chùi đít cho nó thế mãi, thậm chí không tiếc bồi thường sinh mạng của bản thân rồi lại thêm một vào một vài giá trị khác? Nhưng cậu đừng quên, bây giờ một nửa của cậu đã thuộc về tôi, lúc cậu đang bồi thường rất có thể sẽ tổn hại đến ích lợi của tôi. Càng đừng nói, chúng ta xem như trói buộc lẫn nhau, về sau hành vi của kẻ lừa đảo này cũng sẽ bị tính lên đầu tôi, cậu bảo tôi giữ nó lại, là để tôi
có thêm càng nhiều kẻ thù khó chơi sao?”
Gia Tam lập tức nói với Mầm non: “Mau nói về sau mày sẽ không lại lừa người nữa, nói mày đã chịu dạy bảo rồi, nói mau!”
Mầm non không chút do dự mà lớn tiếng kêu: “Lão đại tôi sai rồi! Sau này tôi cũng không dám nữa!”
Hu hu, Thần Hắc Ám trên cao, khế ước mạnh như vậy mà vẫn chưa thể khống chế được đại quái thú này, nó làm sao lại dám bẫy anh ta nữa? Chủ nhân à, người cũng quá vô dụng! Cuối cùng Mầm non lại không nhịn được mà oán giận nho nhỏ một chút.
Renault giống như thầy giáo dạy dỗ học sinh, hỏi đứa trẻ này: “Cậu cảm thấy nhận sai là có thể thay cho việc phạt?”
Gia Tam cứng đờ, đương nhiên cậu không cho rằng nhận sai là có thể thay cho việc phạt, nếu thật sự có thể như vậy, thì trên đời này đã không còn người tốt, cái giá cho việc phạm tội quá thấp, mọi người không muốn bị bắt nạt, chỉ có thể cùng đi làm người xấu.
Renault lại nói: “Nếu cậu là đại pháp quan, dưới trường hợp đứa Chủng tộc Đá này đã có chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, tội danh cố ý hại người đã thành lập, vậy cậu muốn phán quyết và trừng phạt như thế nào?”
Gia Tam thấy vấn đề ngược lại lại bị ném cho cậu, lập tức xoa ngón tay, nếu là Renault phạt, cậu là người nhà còn có thể giúp Mầm non xin giảm tội, nhưng nếu cậu biến thành thẩm phán xử kiện, chẳng lẽ cậu phải làm việc tư sao?
Gia Tam ngẩng đầu nhìn Renault, lại lần nữa tỏa ra u oán: Lão đại, có phải anh hiểu tôi quá rồi hay không? Mới có thể bắt chuẩn nhược điểm của tôi như vậy?
Renault cũng dùng ánh mắt trả lời: Con người của cậu thật sự chẳng có chút chiều sâu gì cả, vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Gia Tam giận. Đây là khích lệ sao? Nhất định là không phải!
Mầm non nghe thấy đại quái thú nói đem quyền trừng phạt mình giao cho chủ nhân của mình, lập tức cảm thấy tìm được đường sống trong chỗ chết, cho rằng nhất định sẽ không có việc gì.
Nhưng Gia Tam về mặt tình lý sẽ giúp người một nhà, nhưng nếu đặt cậu vào vị trí thẩm phán, nhất định cậu sẽ để bản thân cố gắng hết sức công bằng minh bạch, bởi vì khi bạn làm người cầm quyền mà bắt đầu giẫm đạp lên pháp luật pháp quy, như vậy về sau bạn cũng đừng nghĩ lại dùng những quy tắc này đi đốc thúc người khác, bao gồm cả cấp dưới của bạn.
Cậu có thể dễ dàng tuyên bố với Mầm non: Mày có tội, lần này có thể tha thứ cho mày, nhưng lần sau không được phép tái phạm nữa.
Nhưng nếu cậu làm như vậy, lại có khác gì với Mầm non nói hai câu “Tôi sai rồi” sau đó lại không có việc gì?
Renault rất muốn nhìn xem rốt cuộc đứa trẻ này sẽ làm như thế nào, là bao dung, là phạt nhẹ, hay là nên làm như thế nào thì làm như thế đó.
Anh nhìn đôi mắt và biểu cảm của đứa trẻ, có lúc sẽ cảm thấy cậu ấy cũng không phải trẻ con thật sự, nhưng linh hồn của cậu ấy lại thật chỉ là một đứa trẻ, cái này làm cho phán đoán của anh có chút mơ hồ.
Nói như vậy, xâm chiếm thân thể và linh hồn người khác, ở dưới trạng thái linh hồn, hoặc là ở trong thế giới tinh thần lực, nhất định sẽ biểu hiện trạng thái chân thật nhất ra ngoài, tuy nói việc này cũng có thể làm giả, nhưng rất khó giấu diếm được lực phán đoán của anh.
Gia Tam đứng tại chỗ xoay hai vòng, quyết định chơi xấu, ngẩng đầu nói với Renault: “Lão đại, ở chỗ chúng tôi mà phá án ấy, những người có quan hệ với bị cáo đều bị nghi ngờ, càng không cho phép thẩm phán đưa ra kết luận. Tôi tự nhận bản thân không có cách nào lý trí như vậy, cho nên bị cáo này tôi không thẩm được cũng không bỏ được!”
Renault ra dấu khen ngợi đứa trẻ, không ngốc đến nỗi chui vào bẫy, còn biết không giải quyết được thì tìm đường khác, miễn cưỡng có thể để người của cậu theo, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, cần phải dạy dỗ mạnh tay.
“Nếu vậy, cậu xác định muốn giao quyền phán quyết trừng phạt cho tôi?” Renault hỏi.
Gia Tam không nhìn Mầm non, gật đầu. Cậu quyết định chờ có nội dung trừng phạt rồi lại xem xem thế nào mà giúp Mầm non giảm hình phạt.
Nhưng! Renault không cho Gia Tam thời gian xin xỏ, cũng không cho Mầm non bất cứ cơ hội cầu cứu nào, xúc tua của anh như tia chớp lướt qua rễ của Mầm non.
Ngày lập tức Mầm non chỉ còn lại trơ trọi phần đá, bộ phận mọc trên mặt mất hết!
Mầm non dại ra, một lát sau đột nhiên phát ra tiếng khóc cực kỳ thảm thiết: “A a a! Đau quá! Đau chết tôi mất!”
Renault lúc này mới chậm rì rì mà nói với Gia Tam: “Tội chết có thể miễn tội sống khó tha. Những hình phạt khác đối với Chủng tộc Đá cũng chẳng có ý nghĩa lớn lao gì, duy chỉ có hai hình phạt sẽ làm nó cảm thấy đau khổ, một cái là phần còn lại của chân tay bị cụt, một cái khác là cấm nước, nhưng nếu là vế sau, nhất định cậu sẽ trộm cung cấp cho nó, như vậy cũng chỉ dư lại một sự lựa chọn, phần còn lại của chân tay bị cụt.”
Mầm non còn đang khóc.
Gia Tam đau lòng, vội trấn an nó: “Rất đau hả? Làm thế nào mới có thể giúp mày giảm bớt đau đớn?”
Mầm non khụt khịt: “Không có cách nào, vốn dĩ tôi có thể tự làm giảm đau, nhưng đại ma vương rót ma lực vào miệng vết thương của tôi, không cho miệng vết thương của tôi khỏi hẳn, đau quá, Tam Tam cứu tôi.”
Phần còn lại của chân tay bị cụt, đúng là hình pháp lớn nhất đối với Chủng tộc Đá chúng nó, việc này tương đương với con người bị chém mất tứ chi, lại bị sống sờ sờ mà rút mất xương cột sống, Chủng tộc Đá cũng không phải thuần thực vật, cảm giác đau đớn của nó cũng không thể thua gì động vật!
Gia Tam cầu xin mà nhìn về phía Renault.
Renault thiếu chút nữa là bị hại biến thành nô lệ sao có thể nhẹ nhàng tha cho kẻ chủ mưu hại anh?
“Nếu cậu lại tiếp tục vì nó mà xin tôi, vậy khổ hình cũng không chỉ mười năm, mà là một trăm năm.” Renault lạnh lùng nói.
“Mười năm?! Này có phải quá dài rồi hay không?” Gia Tam không biết Mầm non có bao nhiêu đau đớn, nhưng nghĩ đến có thể làm hình phạt, nhất định sẽ không dễ chịu, lập tức lại nói điều kiện với Renault: “Không phải cầu xin, tôi dùng nước trong và đồ ăn san tội cho nó có được không?”
Trong lúc Renault phân thần truyền âm với Mầm non đồng thời cũng nói với Gia Tam: “Có thể. Trừ số lượng đã quy định, thêm một bình thì giảm bớt một ngày thi hành án, không tính chia ra làm.”
“Được!” Gia Tam lập tức đồng ý.
Sau khi Mầm non nghe được đại quái thú uy hiếp cũng không dám hu hu hu, chịu đựng đau đớn nói dối chủ nhân: “Tôi, thật ra tôi cũng không phải đau lắm, hức hức hức, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cái gì cả.”
Renault nhận được bảo đảm của Mầm non, anh hạ cấm chế trong cơ thể đối phương, đối với nội dung thực tế của bản khế ước kia, một chữ Mầm non cũng đều không nói nên lời, bèn ném Mầm non cho Gia Tam.
Mầm non khóc hu hu mà nhỏ giọng cáo trạng, đem đau đớn bản thân cảm nhận được đều nói cho Gia Tam, còn đặc biệt miêu tả đến giống như bị ngũ mã phanh thây, khiến cho Gia Tam vô cùng áy náy.
Trước khi Renault mở kết giới ra, bỗng nhiên hỏi Gia Tam: “Nếu người làm ra phán quyết không phải tôi, cậu vẫn sẽ giao quyền xử phạt Chủng tộc Đá cho người khác sao?”
Gia Tam lập tức lắc đầu, “Đương nhiên sẽ không. Tôi tin tưởng lão đại anh nhất định sẽ cho ra quyết định công chính nhất!”
“Vậy sao?” Renault cười như không cười: “Nếu tôi là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không giao quyền xử trí đồng bọn, thân hữu của mình cho người khác, mặc kệ đối phương có đáng giá tín nhiệm bao nhiêu.”
Gia Tam trừng mắt thật lớn, vô cùng lớn tiếng mà nói: “Cho nên anh đây là đang dạy tôi bênh vực người mình sao? Vậy mà làm tôi còn tưởng rằng anh là công chính đại đại!”
Renault không biết nói gì: “Cậu mong nhận được công chính với người sống ở vùng đất tội ác, đầu óc bị hỏng rồi hả? Đi ra ngoài đừng có nói là quen biết tôi, bây giờ cút hết ra ngoài cho tôi. Còn nữa nếu cậu muốn gánh vác trách nhiệm với tôi, vậy sau nhiệm vụ cho bốn con bên ngoài kia ăn no giao cho cậu.”
Gia Tam: “Ờ, được, hả?”
Ai tới nói cho cậu, cậu chỉ là muốn bán nước mà thôi, vì sao bây giờ lại biến thành phải nuôi gia đình? Hơn nữa có phải con chồng trước hơi bị nhiều quá rồi không?
Gia Tam đưa mắt nhìn nhau với bốn đứa con chồng trước bên ngoài kết giới.
Nhóm con chồng trước: Nhìn biểu cảm của thằng nhóc này vừa khom lưng lại vừa cầu xin lão đại, nhất định là ăn lỗ nặng ở trong khế ước, nói không chừng đã biến thành nhóc nô lệ của lão đại. Dám không nghe lời, kết cục tương lai của nó sẽ như tên Chủng tộc Đá bị trừng phạt kia. Ha ha! Lão đại của chúng ta thật lợi hại, ngay cả khế ước công bằng cũng lách luật được!
Người đá bỗng nhiên cúi đầu nhìn chân của mình, trước đây ngón chân của nó đều liền vào nhau, gắn với bàn chân hình thành một hòn đá, nhưng bây giờ ngón chân nó hình như tách ra. Thật giống như có một người thợ không nhìn thấy vừa rồi đã chạm khắc ra ngón chân nó.
Kết giới biến mất.
“G-rào!” Nửa con sói đột nhiên nhào về hướng Gia Tam, phát ra tiếng gầm rú khát vọng. Nó vẫn muốn ăn tiếp,đồ ăn vừa nãy ăn ngon quá, từ sau khi nó đến nơi này lại chưa từng ăn được đồ ăn ăn ngon như vậy, mấy món ăn “độc lạ” của lão đại ai ăn thì người đó biết!
Hơn nữa sau khi ăn xong (đồ ăn của Gia Tam), nó cảm thấy đầu óc cả ngày mơ hồ đã tỉnh táo không ít.
Gia Tam giang tay, ôm lấy nửa con sói vào đầy cõi lòng.
Nửa con sói ban đầu muốn đè nhóc con xuống, không nghĩ tới sức lực của nhóc con còn rất lớn, trọng lực cũng ổn định.
Renault thấy lông của nửa con sói bay đến bàn làm việc, ngay lập tức phất tay ném cả nhóc con và nửa con sói tới góc tường đối diện.
Linh Dương cười lớn tiếng.
Rễ cây của Gốc Cây leo lên bàn làm việc, chấm chút nước mực, viết mấy chữ ở trên mặt bàn.
Renault nhìn đến, ngưng mắt nhìn, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Linh Dương và Gốc Cây.
“Mày lại đây.” Renault túm Linh Dương lại, duỗi tay cảm nhận ma lực dao động trong cơ thể và trạng thái linh hồn của đối phương.
Đều rất sinh động, thậm chí có thể nói là sinh động đến khác thường. Hơn nữa không biết có phải là ảo giác của anh hay không, da lông của Linh Dương thoạt nhìn hình như sáng bóng hơn trước kia không ít?
Lại nhìn Gốc Cây, trước ngày hôm nay, một lần nó chỉ có thể rút ra một cái rễ cây, nhưng bây giờ nó đang rút ra hai cái, một cái vừa rồi mới viết chữ cho anh xem, còn có một cái đang liều mạng cọ ấm sàng, thề muốn hấp thu sạch sành sanh đồ ăn trong ấm.
Gốc Cây quả nhiên là con giảo hoạt nhất trong bốn con, ba con còn lại chỉ sợ cũng vẫn còn chưa phát hiện.
Cuối cùng Renault nhìn về cậu nhóc đang bị nửa con sói quấn lấy, có lẽ khế ước và bạn đời mà anh cho rằng có hại, hình như cũng không phải xấu như vậy?
Nếu không phải nhóc đó còn quá nhỏ, thì việc có bạn đời mang dòng máu thuần nước Hạ cũng là chuyện không tồi.
Không sai, khi Gia Tam trích máu, Renault đã cảm nhận được huyết mạch của đối phương. Huống chi trạng thái linh hồn của Gia Tam chính là tóc đen mắt đen, vừa nhìn đã biết chính là người mang dòng máu vô cùng thuần nước Hạ.
Một người mang dòng máu vô cùng thuần nước Hạ cực kỳ hiếm thấy tại thời điểm hiện tại, có thể ở vùng đất tội ác ngưng tụ ra được một lượng lớn nước trong, lại có thể làm ra ma thực giúp tăng hiệu quả, nhìn thế nào cũng thấy đây là người được chọn làm bạn đời tốt nhất ở vùng đất tội ác.
Nếu để mấy tên thành chủ với nhóm quái vật độc hành nào đó biết đến sự tồn tại của Gia Tam, đại khái Gia Tam vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến việc rời khỏi vùng đất tội ác, càng đừng nghĩ xuất hiện trước mặt người khác.
Bỗng nhiên cảm thấy giá trị may mắn của nhóc con này cũng thật cao, vậy mà lại có thể gặp phải anh, còn có thể sống sót mà gặp được Chủng tộc Đá, rồi lại gặp lại được anh cũng tìm kiếm sự bảo vệ từ anh.
Đối với nhóc này là may mắn, nhưng với anh mà nói… nói không chừng anh thật sự tự tìm về cho mình một cái phiền toái to đùng.
Đây là yêu cơ họa quốc mà, chính là cái kiểu có thể gây ra chiến tranh thế giới.
Lại nghĩ đến nguyên nhân ban đầu xuất hiện vùng đất tội ác này, Renault ngửa đầu, khứu giác gần như không có của anh, ngửi được hương vị của vận mệnh.
“Gia Tam, lại làm một chút, tôi cũng muốn nếm thử.” Renault thu lại bàn làm việc, rồi lại ném ra hai củ khoai đá.
Gốc Cây bắt được khoai đá, nạo đi lớp vỏ ngoài, lại cuốn lấy một cái dao xương, bắt đầu thái lát khoai đá.
Renault có thể dựa vào năng lực của mình làm được hết tất cả, nhưng anh cũng không muốn cho bốn đứa này cảm thấy chúng nó là phế vật là liên lụy, cho nên có việc gì có thể để bốn đứa nó làm, từ trước đến nay anh đều sẽ giao cho chúng nó đi làm, dù cho tự bản thân anh làm sẽ càng nhanh hơn.
Gia Tam rất vất vả đẩy nửa con sói ra, “Được được, vừa hay tôi cũng đói bụng.”
Vừa nãy vốn cậu cũng không ăn nhiều lắm, sau khi trải qua một lần kết khế ước, bụng đã trống rỗng.
Thấy Renault chỉ lấy ra hai củ khoai đá, Gia Tam lại không nhịn được hỏi anh: “Ngay cả anh cũng không lấy được cái gì ăn sao?”
Renault không quá muốn thừa nhận chuyện này, nhưng sự thật là như thế, anh cũng không có cách nào phản bác.
“Lão đại là vì chúng ta, hoàn toàn không tồn được ma tinh, không có ma tinh thì không đổi được đồ ăn nước uống. Ở vùng đất tội ác phàm là nơi nào có tài nguyên phong phú đều bị chín mươi chín tòa thành chiếm lĩnh. Thật ra lão đại có thể dùng bạo lực cướp lấy, nhưng mà ngài ấy cần phải hành tẩu nơi nơi tìm kiếm đồng bọn của chúng ta, còn phải kiếm tới rất nhiều vật phẩm chữa trị và trị liệu cho chúng ta, nếu bị chín mươi chín tòa thành từ chối thông quan, chuyện ngài ấy muốn làm sẽ lại trở nên rất phiền phức.”
Linh Dương thở dài. Nó cho rằng Gia Tam trở thành bé nô lệ của Renault, rồi thấy thái độ của Renault cũng như là coi Gia Tam như người một nhà, bèn đem bí mật cũng không tính là bí mật nói ra.
Gia Tam hiểu rõ, càng thêm khâm phục Renault, “Như vậy sao, lão đại, có thể hỏi anh đã đến nơi này đã bao lâu rồi không? Chúng ta có khả năng trực tiếp chiếm lĩnh một địa bàn hay không?”
Bởi vì chiếm tiện nghi? Cậu bức thiết muốn làm một ít việc vì Renault.
Renault trong hình người ngồi bên cạnh đống lửa, một bên đầu gối co lên, một cánh tay đăt lên trên đầu gối, “Ba trăm linh chín năm. Không phải tôi không thể chiếm lĩnh một địa bàn, nhưng chiếm được địa bàn lại phải bảo vệ nó, nhưng tôi chỉ có một mình. Có lẽ cậu sẽ hỏi tôi vì sao không chiêu mộ người vào?”
Gia Tam gật đầu, cả ánh mắt đều tràn đầy tò mò, đưa cho anh một quả cầu nước.
Renault cười, đưa quả cầu nước vào trong miệng.
Gia Tam vậy mà lại cảm thấy Renault xấu xí cười rộ lên rất đẹp, cũng cười theo một cái, đồng thời ôm bình chén vào ngồi xuống bên cạnh Renault.
Thật ra cậu không cần phải chen, bốn con kia tuy rằng gần gũi với Renault, nhưng cũng không thân đến mức dựa sát gần anh, mà ngược lại, Renault lại đây, bọn nó đều tự động nhường ra một khoảng trống.
Renault không có đuổi nhóc con đi, giải thích nói: “Thành chủ chín mươi chín tòa thành đều là những người rất lợi hại, siêu phàm; bọn họ hoặc là sống từ nơi này, hoặc là thời gian đến thế giới này đều lâu hơn tôi, bọn họ trong những năm tháng lâu dài đó trải qua vô số lần chiến đấu mới xác lập nên chín mươi chín tòa thành hiện tại, cũng thật vất vả mới thành lập được một ít quy tắc để mọi người đều tuân thủ. Đối với những cường giả đến sau, bọn họ thông thường sẽ áp dụng hai loại phương thức mua chuộc hoặc chèn ép.
Tôi như vậy, bọn họ không cách nào mua chuộc cũng không cách nào chèn ép được, bèn áp dụng thái độ mặc kệ. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài, nếu một khi tôi lộ ra răng nanh, lộ ra một chút ý muốn xâm chiếm địa bàn của bọn họ, muốn viết lại quy tắc bọn họ đã thành lập, thì bọn họ sẽ liên hợp lại cùng đối phó tôi. Tôi cũng đủ mạnh, nhưng còn chưa mạnh đến mức có thể là địch của toàn bộ vùng đất tội ác. Hơn nữa theo như lời bọn họ, tôi có uy hiếp. Tôi tới nơi này không phải muốn xưng bá, mà là muốn tìm được đồng đội và cấp dưới thất lạc của mình. Đây là tôi nợ bọn họ, tôi cần phải làm được.”
Gia Tam cảm thán: “Lão đại anh nhất định là người rất có chuyện xưa.”
Bọn Linh Dương phát ra tiếng cười. Lão đại của chúng nó đương nhiên là có chuyện xưa rồi, bên ngoài không biết có bao nhiêu truyền thuyết về ngài ấy. Nhưng mà không biết 300 năm qua đi, những cái truyền thuyết bên ngoài đó đã biến thành cái dạng gì rồi. Nhưng mà có vị kia ở, truyền thuyết cho dù có chút sai lệch, cũng sẽ không sai quá nhỉ?
Renault cũng cong cong khóe môi, “Tôi không nhận người, là bởi vì tôi không có thời gian đi xem những người đó là tình nguyện trung thành tôi, hay là thám tử của người khác. Đồng thời, tôi cũng không muốn mấy kẻ lòng dạ khó lường đó lợi dụng danh nghĩa của tôi đi làm gì đó, làm lão đại một phương nhưng không có nhàn đâu, thuộc hạ đi đào hố, cậu phải chịu trách nhiệm đến lấp hố.”
Nói xong anh lại nói với Gia Tam: “Nếu không phải xác định cậu là người mới, lại đúng là có chút giá trị, tôi cũng sẽ không dễ dàng thu nhận cậu.”
Gia Tam có chút giá trị vì chứng minh giá trị của bản thân, ngay lập tức ngưng tụ ra một vại nước cho tất cả mọi người, cũng lặng lẽ đưa hai quả cầu nước vào trong túi cho Mầm non, còn trực tiếp pha cho nó một ít bột ngọt siêu cấp vào trong nước.
Oán khí trong lòng Mầm non hơi vơi đi một chút —— người nhìn xem lão đại quái vật đối với thuộc hạ của mình thật tốt, nhưng chủ nhân người lại đem tôi giao cho người khác xét xử, có biết cái gì gọi là bênh vực người mình hay không?
Gia Tam áy náy quyết định về sau đối với người một nhà phải biết bênh vực nhiều hơn một chút, dù cho phải trừng phạt cũng phải tự bản thân mình làm, không xuống tay được cũng phải làm!
Mầm non hấp thu phần nước của mình, có chút say mê. Kỳ quái, miệng vết thương của nó hình như không còn đau như vậy?
“Cái túi nhỏ cậu đeo trên thắt lưng đựng cái gì vậy? Tài liệu ma pháp?” Renault bất thình lình hỏi.
“Gì cơ?!” Gia Tam hoảng sợ, tay run lên,
suýt nữa thì bột ngọt siêu cấp cậu mới đổ ra đã rơi xuống đất, “Không, à, đúng vậy, là tài liệu ma pháp.”
Renault thấy cậu ngay cả nói dối cũng sẽ không nói, lắc đầu, không tiếp tục dò hỏi nữa, ai mà không có một ít bí mật?
Đám Linh Dương cũng đều cười ha ha. Thật là một tên nô lệ ngu ngốc!
Gia Tam thấy Renault không còn truy hỏi, nhẹ nhàng thở ra.
Khi Gia Tam đang nấu nồi cháo khoai đá mới, Renault tuyên bố với mọi người: “Chúng ta có nước, nhưng còn thiếu đồ ăn. chín mươi chín tòa thành kiểm soát hạt giống đồ ăn thật sự nghiêm ngặt, muốn lấy tới rất khó. Tôi dự định đến dã ngoại tìm kiếm, có sự hấp dẫn của nguồn nước cũng đủ nhiều mà nói, những hạt giống chôn ngầm đó hẳn là sẽ nảy mầm.”
Mầm non vì tỏ vẻ bản thân cũng là hữu dụng, lập tức nhỏ giọng kêu lên: “Tôi biết nơi nào có hạt giống khoai đá đang ngủ say.”
“Lập công chuộc tội?” Renault nghiêng đầu.
“Đúng vậy, lập công chuộc tội!” Mầm non vừa nghe đến còn có thể giảm hình phạt, lập tức vui vẻ.