Chương 4
Lần đầu tiên ông lão cười ra tiếng: “Đương nhiên không phải rồi. Đương nhiên nếu như mà cậu muốn, thì chúng ta cũng có thể thử xem, tôi nhớ là ở chỗ này của tôi vẫn còn một khế ước triệu hoán ác ma nữa đó, tôi vẫn luôn không nỡ bỏ ra dùng, lần này có lẽ……”
“Dừng! Vậy ông định lấy tôi để làm thí nghiệm gì?”
“Đây là bí mật của tôi, dựa vào nội dung của khế ước, cậu không cần biết nó là gì đâu.” Ông lão cường ngạnh cự tuyệt.
Gia Tam không quan tâm ông ta, cậu đoán: “Ưu điểm lớn nhất của thân thể này của tôi chính là dung hòa huyết mạch cùng với đề cao phải không? Nhưng mà ông không cần tôi sinh con cùng với dị chủng sinh con, vậy thì ông muốn trực tiếp dung hòa tứ chi thân thể hoặc là máu tươi khí quan các thứ của những chủng tộc khác lên cơ thể này của tôi à? Ông có phải là muốn thí nghiệm trừ việc sinh sản ra, thì người mang huyết mạch Hạ quốc thuần chủng có thể trực tiếp biến dị hay không à?”
Ông lão ngậm chặt miệng, ý bảo cậu chú ý quan sát Gia Song đi.
Một mắt Gia Tam nhìn về phía Gia Song, thấy ông vẫn thống khổ như trước, nhưng mà cơ thể ông dùng mắt thường cũng có thể thấy được là đang chuyển biến tốt hơn, rồi lại đặt phần lớn tâm tư của mình lên việc suy đoán nội dung thí nghiệm mà lão sẽ làm.
“Vẫn còn một khả năng khác nữa, chính là ông trực tiếp rút máu của tôi để làm thuốc dung hợp? Không phải là ông muốn làm chính mình biến dị đấy chứ? A! Tôi nhớ ra rồi, ông nói nội tạng của tôi đều bị tổn hại cả rồi, mà thí nghiệm của ông có thể giúp tôi khôi phục lại đúng không? Ông già à có phải là ông muốn cấy ghép nội tạng của một dị chủng nào đó vào người tôi phải không?”
Ông lão quay người đi, giả vờ như không nghe thấy gì hết.
Gia Tam có rất nhiều phỏng đoán khác nhau, ông lão cũng không đáp lại.
Trong lòng ông ta đang nghĩ mình có nên cưỡng chế tên tiểu tử khó chơi này thực thi khế ước không nhỉ, rồi đột nhiên lão lại nghe được một loại từ ngữ mà ông nghe không hiểu.
“Ngầu!” Mắt Gia Tam bừng sáng, “Ông già à, có thể cấy ghép cho tôi tim của rồng, phổi của người cá, mắt của tinh linh, cánh của người chim, còn có cái gì của tộc người nhân mã kia không? Rồi lại cho tôi dạ dày của hỗn độn nữa! Da thì cũng thay bằng da của rồng cho rồi, xương có phải là cũng phải thay luôn không? Ông có hàng tốt nào muốn giới thiệu cho tôi không?”
Ông lão cuối cùng cũng mở miệng rồi, “Tôi nghe không hiểu cậu đang nói cái gì cả.”
Gia Tam cười lạnh, “Những lời tôi vừa nói đều là những từ ngữ thông dụng, ông sao có thể nghe không hiểu được chứ.”
“Hỗn độn là gì? Là ma thú đặc biệt của người Hạ quốc các cậu à?”
“.…..Đúng vậy.”
“Huyết mạch của người Hạ quốc cũng không phải là vạn năng, nhưng mà cái hướng mà cậu vừa nói cũng rất thú vị, đợi đến khi một loại dung hợp thành công rồi, tôi sẽ thử dung hợp nhiều loại hơn. Cảm ơn đã kiến nghị nhé, nếu như thành công, tôi sẽ đặc biệt ghi chú đóng góp này của cậu vào trong sách của tôi. Được rồi, cha cậu cũng đã khôi phục như người bình thường rồi, cậu có thể gọi ông ta dậy được rồi.”Ông lão cũng thật sự lôi giấy bút ra ghi lại linh cảm của mình xuống.
Mà khi ông vừa mới dứt lời thì Gia Song cũng mở mắt ra.
“Tiểu Tam?” Gia Song nghi hoặc kêu ra tiếng.
Gia Tam: “……”
Cậu căm hận cái nhũ danh này của mình, nửa tháng trước cậu khó khăn lắm mới khiến người nhà thay đổi cách gọi, nhưng mà Gia Song cũng vừa mới tỉnh, đầu óc vẫn còn hồ đồ liền gọi luôn cái tên thân mật này ra rồi.
“Xin hãy gọi tôi là Gia Tam, cha à.”
Gia Song bật cười, “Thật là không biết sao con lại đột nhiên trở nên lắm chuyện như vậy nữa, nếu như không phải là con vẫn còn nhớ những chuyện trước kia, bao gồm cả những động tác nhỏ cùng với đồ ăn mà con thích không thay đổi……”
Đó là kết quả mà tôi cố ý mô phỏng lại đó, Gia Tam mặt không biểu tình nói: “Nói lại lần nữa, tôi không có bị ác ma nào nhập cả, cũng không có bị ác ma mê hoặc. Chỉ là Gia Tam trước kia quá nhát gan, quá thất vọng với thế giới này, cậu ấy đã tự giấu mình đi rồi, mà tôi chính mà một cậu ấy mới.”
Có lẽ là Gia Tam quá thản nhiên, cho nên ba người nhà họ Gia cũng không nghi ngờ gì, họ cũng không phải hoàn toàn không biết Gia Tam bị người ta bắt nạt, mẹ Gia cũng dạy con trai rằng bị bắt nạt thì phải đánh trả lại, không cần cố kị gì nhiều. Nhìn sự thay đổi hiện tại của Gia Tam, chỉ cho là cậu là vì bị bắt nạt quá ác rồi nên mới hạ quyết tâm thay đổi tính cách thôi, chỉ có điều là thay đổi quá triệt để, nên mới khiến cho cả nhà cảm thấy xa lạ.
Nhưng trong lúc bất giác họ vẫn cảm nhận được khí tức của Gia Tam vẫn tồn tại, khi Gia Tam đứng trước mặt họ, họ vẫn có thể cảm giác được phần lưu luyến bịn rịn cùng vơi sự tin cậy sâu đậm ấy, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất mà đến bây giờ họ cũng không nghi ngờ Gia Tam.
“Phải, phải, cha hiểu mà. Con bây giờ rất tốt, cho dù chỉ là đeo thêm một cái mặt nạ mới, nhưng ít nhất thì như vậy cũng có thể tự bảo vệ mình, nhưng mà con cũng đừng có không đếm xỉa gì mà chạy ra ngoài đánh nhau với người ta nữa, mẹ và bà con đều rất lo lắng cho con. Cái thôn này không hoan nghênh chúng ta, chúng ta cũng có thể rời đi bất cứ lúc nào, con không cần nghĩ quá nhiều.” Gia Song thở dài, quay đầu lại, âm điệu đột nhiên lại thay đổi: “Đây là đâu vậy? Người kia là……”
Hô hấp của Gia Song cũng bắt đầu trở nên dồn dập hơn.
“Xuỵt, đừng sợ, đừng kích động, nào, cùng tôi hít sâu một cái đã.” Ấn tượng của Gia Tam đối với người cha rẻ tiền này cũng được.
Người đàn ông này sau khi trải qua nỗi đau khi vợ mình bán rẻ thân xác để nuôi sống cả gia đình, rất nhanh đã lấy lại được tinh thần, cũng không oán trời trách đất hận thiên mắng địa, càng không có đẩy hết những cảm xúc tiêu cực lên người vợ mình, mà là rất tích cực nói: có lẽ cũng sẽ có đàn ông hoặc phụ nữ nào đó cũng thích cái kiểu nằm im không động như tôi thế này thì sao, để tôi cũng làm chút chuyện gì đó có thể đóng góp cho gia đình này đi.
Mẹ Gia Tam đương nhiên là không thể nào để cho chồng của mình cũng phải chịu sự khuất nhục cùng với đau đớn này được, nhưng mà có lời này của chồng, ít nhất thì bà cũng không cảm thấy bản thân mình rất đê tiện và dơ bẩn nữa.
Nhưng mà như vậy cũng không chứng minh rằng đàn ông sẽ không đau khổ, không bi thương, không phẫn hận. Gia Tam cũng từng thấy ông lét lút rơi nước mắt, từng thấy ông cố gắng khiến cho tứ chi của mình động đậy sau lưng mọi người, thấy ông nhịn uống nước, không ăn quá nhiều đồ ăn, chính là vì sợ mình lại mang thêm phiền phức đến cho gia đình, thấy ông vì an ủi vợ mà nhỏ giọng hát cho bà nghe, tuy rằng ông hát rất khó nghe.
Người đàn ông này luôn tỏ ra thoải mái, ngược lại còn khuyên bảo người nhà, thường xuyên kể những câu chuyện cười rất khoa trương cho người nhà nghe, cố gắng để bản thân không trở thành đám mây đen trong nhà, cũng có lẽ là vì sự cố gắng của người đàn ông ấy, mà quan hệ giữa mẹ với bà nội của Gia Tam tốt như hai mẹ con ruột vậy, hai người phụ nữ cùng chống đỡ cho nhau, khuyên bảo nhau, dùng tất cả những thứ mà họ có thể làm được, khiến gia đình này trở nên càng ấm áp tốt đẹp hơn.
Gia Tam vốn là lớn lên ở trong một gia đình như vậy, có lẽ cậu chịu quá nhiều ảnh hưởng của cha mẹ, cho dù là có gặp phải rất nhiều khó khăn đau khổ, trong lòng cậu vẫn luôn lương thiện lạ lùng.
Tên nhóc này lúc trước khi đến cái thôn này, vốn dĩ là cũng tràn đầy hi vọng về cuộc sống tràn ngập những điều tốt đẹp, cũng có một trái tim mềm mại nguyện ý dung hợp lại với mọi thứ xung quanh.
Nhưng cũng có lúc không phải bạn cứ lương thiện là có thể đổi lại được sự yêu thích cùng với tôn trọng của người khác, ngược lại trong mắt một số người thì lương thiện cùng với dễ nói chuyện chính là dễ bắt nạt.
Đây cũng là điều kiện mà Gia Tam tiếp nhận nguyên Gia Tam, cũng là nguyên nhân mà sau khi đón nhận toàn bộ kí ức của cậu ấy, sẽ vô cùng phẫn nộ, sẽ không quan tâm đến thân thể của mình mà chạy ra ngoài tìm người báo thù.
Một đứa trẻ tốt như vậy, lại chỉ vì lớn lên không giống lắm với những đứa trẻ khác trong thôn, chỉ vì nhìn trông nhỏ gầy, chỉ vì là người từ bên ngoài đến, chỉ vì có mẹ làm công việc hèn hạ, chỉ vì cậu không có một người cha có thể chắn gió che mưa cho mình……
Liền bị đám trẻ con cũng không lớn tuổi lắm như mình bắt nạt đến mức không cả bằng một con chó!
Muốn phá hủy một con người rất dễ dàng, đặc biệt là một đứa trẻ vẫn đang trong thời kì trưởng thành.
Sự ác ý của trẻ con, vốn dĩ chính là một trong những loại ác ý lớn nhất trên thế gian này, đặc biệt là khi sự ác ý của chúng được người lớn cố ý dung túng cùng bao che.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Gia Tam đối đãi với những người dân trong thôn như một tên lưu manh ác ôn vậy.
Thôn dân chán ghét cậu, cậu càng chán ghét những người dân này hơn. Chán ghét đến mức hận không thể giết hết họ!
Nếu như không phải bệnh tình của Gia Song khiến họ tạm thời không thể di chuyển được, thì Gia Tam đã thúc giục cả nhà rời đi từ lâu rồi.
Cũng là vì cái nguyên nhân này, mà nguyên Gia Tam dù cho là có chịu hết tất cả uất ức, cũng tận lực không đề cập nó với người nhà, bị thương rồi thì cũng chỉ nói là mình không cẩn thận trong lúc chơi đùa mà thôi. Bởi vì nguyên Gia Tam cũng biết, cha cậu không thể chịu được nỗi khổ khi xóc nảy được nữa, mà nơi có thể chấp nhận những người không có chứng minh thân phận như họ cũng cực ít.
Giống như thôn Liệp Nhân này có thể để họ xây nhà ở ngoài thôn, trong thôn còn có một thầy thuốc, hoàn cảnh xung quanh cũng không quá nguy hiểm, địa điểm bí ẩn, còn có thể “kinh doanh” nữa, nơi đây quả thực là rất thích hợp với họ.
Cho nên nguyên Gia Tam mới nhẫn nhịn, vì người nhà của mình, vì một lát an bình, cậu đã trả giá bằng cả sinh mệnh của mình! Mà trước khi ở đây, cậu cũng đã bị ngược đãi tròn một năm trời rồi.
Gia Tam đến tìm ông lão này, một phần là vì muốn chữa trị thương thế trong người mình, một phần cũng là vì muốn nhanh chóng chữa khỏi bệnh cho cha mình nữa. Cho dù chỉ là để chữa khỏi bệnh cho Gia Song để ông có thể chịu được gian khổ đường dài thôi cũng được, cậu thật sự là rất muốn rời khỏi cái thôn này rồi.
Nhưng cậu cũng sẽ không thể cứ đơn giản như vậy mà rời khỏi đây được, thế thì cũng dễ dàng quá cho người trong thôn này rồi.
Cho dù là cậu phải đi, thì cậu cũng phải để lại cho cái thôn này một kỉ niệm sâu đậm chứ, để họ đến khi chết đi cũng không có cách nào quên được có một đứa trẻ tên Gia Tam!
Trong đầu Gia Tam nghĩ đến chuyện này, sắc mặt lại vẫn rất bình tĩnh, còn dẫn dắt Gia Song, để ông tự ý thức được sự thay đổi của cơ thể mình.
Cơ thể của Gia Song đang run rẩy.
Run rẩy?! Tứ chi cùng với tay chân của ông vậy mà lại đang run rẩy!
Gia Song muốn nắm tay lại nhưng lại không thành công, ông muốn ngồi dậy, lại càng không được, nhưng ông cảm nhận được rồi, ông cuối cùng cũng một lần nữa cảm nhận được tứ chi của mình rồi!
Nước mắt trong mắt người đàn ông trào ra.
“Đông đông.” Tiếng gõ cửa vang dội đột nhiên vang lên trong căn phòng dưới tầng hầm này.
Sau đó một một giọng nói rõ ràng không biết truyền tới từ đâu: “Dược sư đại nhân tôn kính ơi, cho hỏi ngài có ở nhà không vậy ạ? Kẻ hèn này có một chuyện rất quan trọng muốn báo cho ngài biết, liên quan đến chủ nhân của lãnh địa này……”
Ông lão không vui phát ra một tiếng hừ mạnh, quyết định đợi chút nữa lên trên khởi động trận pháp, khiến cho đám người muốn đến làm phiền ông kia đến cửa lớn cũng không đến gần được.
Ông lão bảo Gia Tam thành thật đợi ông, rồi lên trên.
Ông lão vừa đi, Gia Song lại đột nhiên thấp giọng nói với Gia Tam: “Cơ thể của cha… Cha không biết con đã làm gì, con à. Nhưng chuyện này chắc chắn là không đúng đâu! Mau rời khỏi đây đi, con trai của cha, chạy nhanh đi! Rời khỏi cái thôn này, chạy xa khỏi chỗ này! Nhìn vào đống đồ trong căn hầm này xem, ông già này chắc chắn không phải là một thầy thuốc bình thường đâu, cho dù ông ta có hứa với con cái gì đi chăng nữa, con cũng đừng có tin, nhanh rời khỏi đây đi! Không cần quan tâm bọn ta, cha mẹ con và bà con nữa chúng ta sẽ có cách thoát thân thôi, có còn nhớ cha đã từng nói với con là nếu như mình lạc nhau rồi thì gặp mặt ở đâu không? Con đến đó chờ chúng ta đi, con trai à, chạy nhanh đi!”