Diễn viên đoàn phim “Tiên Sơn Viện” phần lớn là người trẻ tuổi, cùng quay trong thời gian dài đều có tiếp xúc qua lại. Mọi người đều biết Trịnh Lỗi nấu ăn giỏi, Công Tây Kiều lúc rảnh rỗi thích nằm chôn trên ghế ngủ, nữ chính Mễ Nguyệt sợ béo nhưng lại thích ăn đồ ngọt còn Triệu Diệc Côn thì bơi rất giỏi.
Trong đoàn phim nhiều thanh niên luôn rất náo nhiệt cho nên thường thường ba năm người thành một nhóm đi ra ngoài ăn cơm. Tuy đạo diễn và người đại diện lúc nào cũng nhắc nhở họ chú ý hình tượng nhưng món ngon gần thành phố điện ảnh quả thực quá nhiều, không chú ý một cái là lại có người chạy ra ngoài lén ăn lén uống.
“Hôm nay em đi cân, phim còn chưa quay xong đã béo lên 5 cân rồi. Người đại diện của em nhìn chỉ số cân nặng xong mặt mũi tái mét.” Mễ Nguyệt đối diện với nồi lẩu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt hít một hơi thật sâu, có vẻ đấu tranh dữ dội, “Đợi phim hơ khô thẻ tre em nhất định sẽ bị anh ấy áp giải đi tập gym.”
“Anh thấy em gầy mà.” Trịnh Lỗi sắn tay áo nhúng thịt bò ngũ hoa, “Không cần giảm nữa đâu.”
“Không có cách nào, vì có thể lộ mặt trước ống kính thêm một chút, chúng ta phải gầy thật là gầy.” Nói đến đây, Mễ Nguyệt ghen tỵ nhìn Trịnh Lỗi và Công Tây Kiều một cái, “Hai người các anh ăn hết cái này đến cái kia, sao không thấy béo lên tí nào vậy?”
Công Tây Kiều nghe vậy chỉ cười, tiếp tục vớt thịt từ trong nồi ra, im lặng ăn.
Mễ Nguyệt nhìn nhìn họ, do dự chốc lát mới nói: “Có thông tin sắp tới Tịch thị sẽ bỏ ra số tiền lớn đầu tư quay một bộ điện ảnh đề tài tu chân, hai người nghe qua chưa?”
Bàn tay nhúng thịt của Trịnh Lỗi thoáng ngừng lại, sau đó nhìn Mễ Nguyệt: “Anh không thấy người đại diện nhắc tới chuyện này.”
“Bởi vì đang trong giai đoạn kế hoạch nên em cũng chỉ nghe được một chút thôi.” Mễ Nguyệt cũng coi như bạch phú mỹ trong giới, trong nhà có chút tài sản, nhà bà ngoại lại có chút quan hệ với thượng tầng giới giải trí cho nên mới thu được tin đồn như vậy. Mà bởi có quan hệ thân thiết với mấy người trong đoàn phim nên mới đem chuyện này nói ra.
Nhà quyền quý như Tịch thị, đầu tư quay phim điện ảnh cũng chỉ như trò đùa. Ai biết vị gia chủ Tịch gia có phải là đọc một bộ tiểu thuyết tu tiên rồi tức khắc quyết định tìm người quay phim điện ảnh chơi không chứ?
Kẻ giàu có, không thiếu tiền mà chỉ thiếu hứng thú. Đối với đám nghệ sĩ mà nói đây là cơ hội trời cho, nhưng đối với tầng lớp bọn họ thì chỉ là một trò chơi có chút thú vị mà thôi.
Cho nên Công Tây Kiều nghe đến tin này cũng chẳng cảm thấy có gì đặc biệt. Anh vớt quả trứng chim cút dưới đáy nồi ra, lăn trong đĩa dầu một vòng, bình tĩnh ăn hết. “Hai người có hứng thú với bộ phim đó sao?”
Mễ Nguyệt cười khan hai tiếng: “Có hứng thú cũng không được. Có thể tham gia đóng phim bom tấn nhất định đều là đại thần. Một diễn viên tuyến hai tuyến ba như chị, đến cả vai phụ cũng không dám nghĩ tới.”
Mấy người đều biết chuyện này quá mơ hồ cho nên nói nói cười cười liền bỏ qua.
“Trịnh Lỗi, anh sao vậy, em thấy cả tối anh chẳng ăn gì cả.” Dùng bữa xong Mễ Nguyệt quan tâm nhìn Trịnh Lỗi, “Có phải trong người không khỏe không?”
“Không sao, chỉ hơi mệt thôi.” Trịnh Lỗi cười uể oải.
Mễ Nguyệt thông cảm gật gật đầu, gần đây đạo diễn Chu vì để cho bộ phim có thể chiếu trước Tết nên vẫn luôn đẩy nhanh tiến độ. Có lúc họ thậm chí phải quay đến tận nửa đêm.
Bây giờ đã vào thu, vì để quay ra cảm giác tiên khí họ đều phải mặc trang phục đẹp đẽ xuất trần, đẹp từ tập một đến tập cuối. Nhưng trên thực tế họ chỉ có một cảm giác đó chính là lạnh! Đặc biệt là có một số ngoại cảnh quay ở núi rừng, loại cảm giác lạnh thấu tim gan lạnh muốn bay lên trời quả thực là nhắc cũng không muốn nhắc.
Nếu nói họ khổ thì Công Tây Kiều còn khổ hơn. Hai tháng gần đây vẫn luôn chạy qua chạy lại giữa hai đoàn phim. Bây giờ “Anh Vợ Đại Nhân” cuối cùng cũng quay xong, anh mới có thời gian cùng mọi người ăn ăn uống uống.
Từ cái tên “Anh Vợ Đại Nhân” đã biết đây là một bộ phim hài kịch điển hình. Chỉ là khoảng thời gian Tết âm lịch vẫn luôn là chiến trường tranh đoạt của các bộ điện ảnh lớn. “Anh Vợ Đại Nhân” vốn đầu tư không nhiều, nghe nói quay đến phần sau tài chính thiếu hụt còn phải nhờ Công Tây Kiều cầm tiền tới trợ giúp. Cho nên bộ điện ảnh đó Công Tây Kiều không chỉ là vai nam hai mà còn là một trong những nhà đầu tư.
Bởi vậy mới nói, làm đạo diễn thì nên tìm kiểu diễn viên như Công Tây Kiều. Vừa có diễn xuất vừa giàu có, lại còn hào phóng rộng rãi. Nếu quay đến phần sau mà thiếu tiền cũng không cần lo lắng đoàn phim không chống đỡ nối.
Cảm nhận của Mễ Nguyệt về Công Tây Kiều rất tốt. Cái này không liên quan đến bề ngoài mà là vì lời nói cử chỉ lúc bình thường của Công Tây Kiều. Mặt mũi đẹp quả thực dễ khiến người ta nảy sinh ấn tượng tốt từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tình cảm yêu mến thực sự lại phải nhờ vào sự tích góp qua từng ngày.
Trên người Công Tây Kiều dường như mang theo một loại ưu nhã trời sinh, làm cho lúc anh nhìn ai đó, người đó sẽ cảm thấy mình là duy nhất trong mắt anh. Anh sẽ lịch sự mở cửa giúp phụ nữ, sẽ vô cùng tự nhiên mà giúp các cô gái trong đoàn phim cầm vật nặng. Hơn nữa bất kể đối tượng có bề ngoài thế nào, địa vị ra sao.
Có một số nam nghệ sĩ ngoài mặt cũng rất ga lăng nhưng không thể thoát được hai chữ “cố ý”. Công Tây Kiều lại không như thế. Loại ga lăng này của anh như khắc vào xương, từng câu nói từng hành động đều khiến người ta thấy thoải mái dễ chịu. Đến cả bác gái đưa cơm cũng cực kỳ tốt với Công Tây Kiều. Bằng chứng là mỗi lần đều phát cho anh phần hoa quả tráng miệng nhiều hơn so với người khác.
Bạn nói xem loại con trai này đáng lý phải là kẻ địch chung của toàn bộ đàn ông đúng không nhưng Công Tây Kiều lại lần nữa thay đổi nhận thức của Mễ Nguyệt. Có thể là vì anh quá biết cách cư xử cho nên tất cả diễn viên nam trong đoàn phim đều có quan hệ tốt với anh, phát hiện được cái gì ăn ngon chơi tốt đều không quên gọi Công Tây Kiều. Mà Công Tây Kiều cũng không bao giờ qua loa, cùng đám người kia cũng có thể chơi chung một chỗ.
Đối tượng tiếp nhận của “Tiên Sơn Viện” phần lớn là người trẻ tuổi cho nên tốc độ lan truyền trên mạng rất nhanh. Diễn viên trong đoàn phim đêm khuya rảnh rỗi lại đăng lên vài tấm ảnh ăn uống lên weibo, dùng cách này hành hạ dạ dày của đám cú đêm.
Không giống các nghệ sĩ một nửa đăng ảnh đồ ăn một nửa đăng ảnh selfi, Công Tây Kiều toàn dùng chỗ không góc chết mà chụp đồ ăn. Dưới ảnh anh chụp, món ngon bảy phần liền biến thành mười phần, khiến một đám fan kêu gào ầm ĩ. Đương nhiên cũng có một số người tạo thành sở thích mới, chính là Kiều Nhà Giàu có phải là lại đổi điện thoại không.
Mỗi lần chỉ cần có điện thoại mới ra là họ lại có thể nhìn thấy tên điện thoại dưới weibo của Công Tây Kiều cũng đổi theo. Cho nên Công Tây Kiều còn có một danh hiệu khác, là “Cuồng Điện Thoại”.
Đương nhiên họ không biết rằng cuồng điện thoại chân chính không phải Công Tây Kiều mà là mẹ anh.
Công Tây Kiều cúi đầu đem ảnh chụp đồ ăn ngày hôm nay đăng lên weibo, thấy bình luận bên dưới toàn oán giận phẫn nộ, cười cười cất điện thoại, quay đầu nhìn Triệu Diệc Côn co đầu rụt cổ chạy tuốt xuống cuối cùng, vẫy vẫy tay chào hỏi cậu ta: “Tiểu sư đệ, lại chơi với sư huynh đi.”
Triệu Diệc Côn vừa thấy nụ cười trên gương mặt Công Tây Kiều liền sợ thót tim. Nghĩ Triệu Đại Thiếu mình ở trong giới giải trí tuy không coi là xưng vương xưng bá gì nhưng cũng có thể coi là tung hoành ngang dọc, nào biết lại đụng phải một đóa hoa bá vương đội lốt hoa sen trắng.
Ngày đầu tiên khởi quay đã bị diễn xuất của đối phương nghiền ép rắm cũng không dám thả không nói, những ngày sau đó càng thêm nước sôi lửa bỏng. Chỉ cần cậu ta ở trong đoàn phim làm chuyện gì quá đáng là lập tức bị Công Tây Kiều “chăm sóc đặc biệt”. Hết lần này tới lần khác đến cả người đại diện Tôn Tường cũng thực sự nghĩ là anh đang giúp cậu ta mà không phải là có ý đồ khác.
Sống hơn hai mươi mấy năm cuối cùng Triệu Diệc Côn cũng hiểu cái gì gọi là thất bại và nghẹn nín. Bây giờ chỉ cần thấy Công Tây Kiều cười với mình là cậu ta lại sợ, đến cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Anh Kiều, có chuyện gì ạ?” Cậu ta không hề muốn gọi “anh” tí nào nhưng mồm miệng không nghe lời, lúc nào cũng nhanh hơn não.
“Không có gì, ngày mai anh với cậu có cảnh quay, rất hao tốn thể lực cho nên hôm nay cậu ngủ sớm một chút, đừng bơi nữa, biết chưa?” Công Tây Kiều cười cười giải thích.
Mấy người bên cạnh nghe thấy câu này đều thi nhau xúc động nói, xem Kiều thiếu kìa, tâm địa thật tốt, đối với playboy như Triệu Diệc Côn mà cũng quan tâm như thế.
“Em biết rồi, anh Kiều.”
Đêm nay xác định mất ngủ mẹ nó rồi.
Công Tây Kiều biết một chút kiếm thuật. Tuy so với thi tiên Lý Bạch còn chẳng xứng xách giày nhưng dùng để quay phim thì đã đủ.
Bao nhiêu lần Triệu Diệc Côn láo lếu là bấy nhiêu lần bị Công Tây Kiều dằn mặt. Ví dụ như lúc quay phim, dùng chiêu thức nhìn như cực kỳ nhẹ nhàng đánh cho cậu ta đau thấu tim gan.
Chính Triệu Diệc Côn cũng không hiểu được, đối phương rõ ràng nhẹ tay như vậy, làm sao có thể khiến cậu ta đau đến như thế.
Thảm nhất là lần nửa tháng trước cậu ta thuê người tới dạy dỗ Công Tây Kiều. Kết quả tối hôm đó anh không ra khỏi khách sạn, người cậu ta thuê không có cơ hội ra tay. Đến ngày hôm sau cậu ta liền bị anh tiến hành một trận đấu kiếm giữa phim trường.
Ngày hôm đó quay xong, đạo diễn Chu liên tục khen ngợi dáng vẻ đau đớn của cậu ta diễn rất đạt, không hề bị giả tí nào.
Triệu Diệc Côn về kêu than với Tôn Tường là mình bị Công Tây Kiều hành hạ, nhưng Tôn Tường chỉ cười ha ha.
Tất cả người trong đoàn phim đều thấy động tác của Công Tây Kiều thực tế rất nhẹ nhàng chừng mực, hơn nữa trên người cậu ta hoàn toàn không có vết thương. Nói Công Tây Kiều ra tay ác độc, ai tin?
Mấy lần như thế, cảm giác bị cả thế giới quay lưng lại làm Triệu đại thiếu cuối cùng cũng biết học ngoan. Thậm chí mỗi lần nhìn thấy Công Tây Kiều đều cúp đuôi gọi một tiếng anh Kiều, tỏ rõ lòng kính phục của mình.
Công Tây Kiều rất hài lòng với sự khéo léo của Triệu Diệc Côn, cười gật gật đầu. Thế mới nói phú nhị đại hung hăng càn quấy có gì đáng sợ đâu, dạy dỗ thêm mấy lần là được.
Đời trước những kẻ coi thường anh, mắng anh sau lưng còn trị được, huống chi là playboy không thiếu thứ gì chỉ thiếu đánh.
Một tháng sau “Tiên Sơn Viện” quay xong, Công Tây Kiều về đến nhà ăn chơi phè phỡn mấy ngày trời. Công ty quản lý Sâm Hòa nhận được một lời mời casting khiến họ rất bất ngờ.
Thư mời này từ đài truyền hình quốc gia gửi tới. Gần đây đài truyền hình quốc gia có kế hoạch quay một bộ phim đề tài yêu nước. Các vai chính đều đã chọn xong rồi, chỉ còn dư lại một nhân vật hoa kiều mới về nước.
Nhân vật này có thật trong lịch sử, sinh ra trong gia đình quyền quý lại được tiếp nhận giáo dục hiện đại ở nước ngoài. Bởi vì năng lực xuất chúng rất được coi trọng nhưng vì lòng mang tổ quốc, cuối cùng y vẫn trở về quê nhà.
Nếu chỉ nói như vậy, nhân vật này không khó tìm diễn viên. Tiếc là người này còn có một đặc điểm, đó chính là cực kỳ đẹp trai. Đến cả ảnh đen trắng trong sách giáo khoa lịch sử cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của y. Nghe đồn lúc ở ngoại quốc, người này đã khiến rất nhiều người đẹp sinh lòng ái mộ, sau khi trở về quê hương rồi lại có càng nhiều mỹ nữ động lòng hơn, đủ thấy vị danh nhân này đẹp trai đến mức nào.
Công Tây Kiều có thể nhận được thư này ngoại trừ khí chất của anh phù hợp còn có một nguyên nhân quan trọng khác, đó chính là đôi mắt và lông mày của y rất giống với vị danh nhân kia. Cho nên đài truyền hình quốc gia từ trước đến nay nổi tiếng nghiêm khắc mới gửi thư mời đến giải trí Sâm Hòa.
—————————————–
Chủ nhà ơi chương 14,15 bị đảo với nhau hay s ấy bạn.
à, cái này bị lỗi, có gì bạn nhấn vào DS chương để nhấn vào chương 15 đọc tiếp nhé, mình sẽ sửa lỗi này, rất mong bạn thông cảm ạ