Chương 98: Mèo nhân nghĩa.
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Nhân nghĩa là gì? Quên mình vì nghĩa, xả thân vì nghĩa!
Tống Giang cùng chú Lưu Hoàng không có tài cán gì nổi bật nhưng mà vẫn có thể thống trị một phương, chính là dựa vào lấy đức phục nhân (lấy nhân đức thu phục lòng người), chính là dựa vào nhân nghĩa! Chưa biết “Thủy Hử Truyện” và “Tam Quốc Diễn Nghĩa” chân thực bao nhiêu nhưng ít nhất có thể chứng minh Trung Quốc cổ đại rất coi trọng hai chữ ‘Nhân nghĩa’.
Vạn ác dâm cầm đầu, trăm thiện hiếu đi trước. Trừ bỏ chữ ‘Hiếu’ lớn hơn trời, chữ ‘Trung’, chữ ‘Hiếu’ rất khó có thể đạt được cả hai, thì hai chữ ‘Nhân’ và ‘Nghĩa’ liền đứng cao hơn tất cả, chúng là hai đức tính được kính trọng nhất thời Trung Quốc cổ đại.
Tỉ mỉ mà ngẫm một chút, nhà nước càng tôn sùng ‘Nhân’, mà người dân lại tôn sùng ‘Nghĩa’, đây là bởi vì chữ ‘Nghĩa’ luôn đi cùng với ‘Tạo phản’….
Có thể tạo ra ba chữ ‘Mèo nhân nghĩa’ này, sao có thể là hạng người vô danh được?
Đây là tinh linh thứ ba hắn nhìn thấy, hơn nữa là thú cưng chủng loại quý hiếm đầu tiên hắn nhận được. Con mèo lượng tử của Schrodinger – Tinh Hải, thuần túy chỉ vì tín ngưỡng cùng tin tưởng mà được tạo thành, không thể phân chia chủng loại; mèo vàng của Cleopatra đệ thất – Nafina, là mèo Ai Cập 2000 năm trước, người hiện đại chưa thấy bao giờ, cũng không thể phân chia chủng loại.
Mà con mèo trước mắt này, Trương Tử An lần đầu tiên nhìn thấy nó liền xác nhận được chủng loại, là một con mèo vằn (mèo mướp) Trung Hoa không thể sai được, rất giống với “Mèo nhân nghĩa” của Trung Quốc.
Nhưng mà thú vị chính là nó còn mặc một thân áo khoác ngoài màu xám, đầu đội nón trúc.
Bởi vì nó đội mũ trúc, Trương Tử An không thể nhìn thấy mặt nó, cũng không có quay chụp được hình ảnh HD không che của nó!
Nó nằm theo kiểu “Nông dân cuộn”* bên cạnh lò lửa trên mặt đất, giống như đang sưởi ấm, cũng tựa như đang ngủ gật.
*Kiểu cuộn 2 chân trước dưới người
Trương Tử An hướng phía nó bước hai bước, lại gần một chút quan sát.
Đây là một lão miêu khoảng 10 tuổi, bộ lông đã không còn sáng bóng cũng không còn dày rậm, ngực bụng lộ ra cũng không có cơ bắp, chòm râu mềm còn có chút quăn.
Mèo trên cơ bản sống lâu cũng chỉ vào khoảng 14 năm, nuôi ở trong nhà, hình thể thon thả, mèo đã triệt sản thì có thể sống lâu hơn một chút, một con mèo 10 tuổi không hề nghi ngờ chính là một con mèo già.
Nó tựa như không hề phòng bị, chỉ cần đi qua kéo mũ trúc của nó ra là có thể bắt được luôn.
Thời điểm Trương Tử An muốn làm như thế, đột nhiên nhớ đến thông báo của trò chơi – cưỡng ép bắt thú cưng này có thể mang đến nguy hiểm cực cao.
Cởi mũ của nó xuống có tính là “cưỡng ép” không nhỉs? Hắn không chắc chắn, vừa nghĩ đến mấy chữ “Hy sinh vì nghĩa, sát nhân thành nhân”, hắn đã không dám thử rồi, cứ luôn cảm thấy sau gáy rét căm căm…..
Tiểu Tuyết lên tiếng bắt chuyện với hắn: “Ông chủ, đến bên này ngồi đi! Ông chủ, tôi muốn uống nước trà!”
Nữ chủ cửa hàng và phục vụ đều vì cái xưng hô kỳ quái này mà liếc mắt nhìn hắn, không hiểu hai người bọn họ là kiểu quan hệ gì.
Phục vụ cầm thực đơn đi qua, “Quý khách muốn dùng gì ạ?”
Giang Thiên Tuyết tay trái tiếp nhận thực đơn, tay phải giơ di động quay chụp loại và giá cả trên thực đơn.
Kênh livestream nháy mắt bùng nổ!
“Đệt! Rẻ nhất là trà hoa nhài cùng trà hoa hồng cũng đến 388 tệ một bình!”
“Phần bánh trà rẻ nhất là 588 một phần!”
“Đại hồng bào 988! Bích Loa Xuân 888!”
“Thiết Quan Âm một bình 1288! Cực phẩm Thiết Quan Âm 1888 một bình!”
“Nếu ấm trà mà to như chậu nước thì tôi còn chấp nhận….”
“Khóc! Về sau ngay cả trà cũng uống không nổi nữa….”
“Trà này có phải uống thì sẽ thành tiên không?”
[Sở ngọc dung chỉ] tặng hai con cua nước nhắn lại: “Tiểu Tuyết dùng nó đi uống trà đi.”
[Chiêm thị người gỗ] tặng một con cua nước nhắn lại: “Cảnh sát thường trực mời tiểu Tuyết uống trà.”
[Dân bản xứ Tân Hải] tặng năm bàn chân gấu nhắn lại: “Muốn uống thì cứ uống.”
“Sặc! Thổ hào xuất hiện rồi!”
“Cảnh sát nhân dân là thật hay giả vậy?”
[Dân bản xứ Tân Hải] “Không phải thổ hào, là dân bản xứ!”
Tiểu Tuyết chỉ vào thực đơn nói với phục vụ: “Cho một phần trà bánh cùng Cực phẩm Thiết Quan Âm.”
“Được, 2888, mời trả tiền trước, tiền mặt, quẹt thẻ, chuyển khoản đều có thể.” Phục vụ quán gật đầu.
Giang Thiên Tuyết chuyển khoản 2888.
“Xin hãy chờ một lát.” Phục vụ nâng cao giọng: “Cực phẩm Thiết Quan Âm và một phần trà bánh!”
“Được!” Nữ chủ cửa hàng đáp.
Phục vụ đi vào trong bếp, hình như còn kiêm luôn đầu bếp.
Nữ chủ cửa hàng cầm hai bình nước khoáng Fiji, rót ầm ầm vào ấm nước trên quầy.
Kênh livestrean có người lên tiếng.
[Trà Đạo]: “Tục ngữ nói, khí vi trà chi phụ, thủy vi trà chi mẫu (đồ pha trà như cha, nước pha trà như mẹ). Mấy cái bình kia có thể phân biệt là hũ bạc, hũ đồng, hũ sắt và hũ gốm, dựa theo loại trà mà khách hàng chọn để nấu nước.”
“Mong đại thần chỉ giáo!”
“Xem livestream còn có thể học hỏi thêm kiến thức mới, quá hời rồi!”
“Thỉnh giáo đại thần, mấy loại hũ này thì có gì khác nhau thế? Tôi mà biết thì sau này sẽ đi ra ngoài khoe khoang nha!”
[Trà Đạo]: “Đại thần thì không dám nhận, trà đạo là một dòng chảy dài (ý nói lịch sử lâu đời), tôi cũng chỉ là nắm được căn bản. Nói ngắn gọn, thiết hồ đề vận, ngân hồ đề hương (hũ sắt thì đề cao ‘âm thanh’, hũ bạc đề cao ‘hương thơm’). Hũ sắt thích hợp cho các loại trà lên men nặng như hồng trà cùng trà Phổ Nhĩ; mà hũ bạc có thể sát trùng, làm mềm chất nước, thích hợp để lên men Thiết Quan Âm cùng trà xanh lên men nhẹ. Thiết kế của hũ sắt kia thật tuyệt, hẳn là do các lão nhân xứ Phù Tang làm ra. Hũ đồng tôi dùng khá ít, không dám bình luận, nghe nói tổng thể cũng giống như hũ sắt. Hũ gốm thích hợp với băng sơn tuyết thủy…. Với tình huống trong nước bây giờ, tôi sợ là kim loại nặng trong hũ gốm sẽ vượt quá tiêu chuẩn nhưng hũ gốm người kia dùng nhất định là hàng cao cấp, tôi đoán nước dùng để nấu hẳn là nước khoáng núi Côn Lôn. Ngoài ra, trà rang của tỉnh Vân Nam cũng dùng hũ gốm để nấu.”
“Đại thần xin nhận một lạy!”
“Nói như vậy thì xem xét việc vận chuyển từ đất bằng lên đây làm gia tăng thế năng trọng lực, người ta ra giá nước trà 388 là đúng, thật sự không tính là quá đắt…. Đáng tiếc tôi vẫn như cũ uống không nổi.”
“Học bá lầu trên cũng nhận một lạy!”
“Đậu má! Quán trà này cũng quá cao tay rồi! Vẫn nên thành thành thật thật dùng ấm điện để pha trà thôi….”
“Tôi vốn tưởng rằng ông chủ thu 300 đồng để tự mình tắm cho mèo đã rất xấu xa, không nghĩ tới cửa hàng này còn xấu xa hơn cửa hàng kia!”
Còn có một ít người xem đề nghị nói: “Tiểu Tuyết, mau đưa thực đơn này cho ông chủ cửa hàng kia đi, nhớ rõ ống kính phải nhắm ngay mặt hắn nha, chúng tôi muốn làm meme!”
“Lầu trên cô thật hèn hạ, cơ mà tôi thích!”
“Ha ha! Đồng ý! Nhìn hắn lần này khoe khoang thế nào!”
“Theo thói quen trước đây, hắn hẳn là phải chọn trà hoa nhài rẻ nhất.”
Ngay cả người bình thường không tặng quà thì sẽ không mở miệng như [Dân bản xứ Tân Hải] cũng hiếm thấy mà phụ họa nói: “Đúng! Làm cho xú tiểu tử kia thèm một chút! Con mẹ nó tôi không tin không trị được hắn!”
Giang Thiên Tuyết thấy mọi người muốn chỉnh Trương Tử An thì cũng cực kỳ cao hứng, không muốn làm mọi người mất hứng, liền mời mọc Trương Tử An: “Ông chủ, anh muốn uống cái gì? Ở đây có thực đơn.”
Trương Tử An một lòng một dạ đặt ở việc làm thế nào bắt được con mèo nhân nghĩa kia, cô mời hai ba lượt mới chầm chậm đi tới.
Phục vụ từ bếp đi ra mang theo một bàn điểm tâm tinh tế cùng hoa quả khô lên, đặt trên bàn sau đó hỏi: “Quý khách này muốn dùng gì vậy?”
Toàn bộ kênh livestream đều chờ xem Trương Tử An bị chọc như thế nào, ngay cả ở văn phòng tổng tài tập đoàn Giang thị xa xôi, Giang Thiên Đạt cũng đem công việc dồn hết sang bên, hưng trí bừng bừng chờ xem Trương Tử An bẽ mặt.
Trương Tử An tiếp nhận thực đơn tùy ý liếc qua, lạnh nhạt nói: “Một ly nước lọc, thêm đá.”
——————————-
-Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader