Chương 343: Cúc nở hoa
Edit: An
Beta: quả nho lớn
Người Trung Quốc mà muốn đến Mỹ thì phải đối mặt với một ngưỡng thị thực khá là phức tạp. Đặc biệt là dân lang thang, thất nghiệp như Trương Tử An. Nhân viên cấp thị thực hoàn toàn có lý do để nghi ngờ hắn đến Mỹ sẽ làm một người không có hộ khẩu và ở lại nơi đó luôn không về. Đương nhiên, Trương Tử An là sẽ không thừa nhận bản thân là dân thất nghiệp lang thang. Việc buôn bán của hắn được nhà nước công nhận. Hơn nữa, hắn cũng là người nộp thuế đầy đủ. Sao có thể là…
Trương Tử An và Richard đến lầu hai thương lượng trong chốc lát. Sau đó, cả hai trở lại lầu một rồi thẳng thắn đem trở ngại trong lòng mình nói với hai vợ chồng Tim và Lauren. Hắn có thể đi làm thị thực, nhưng có thể thành công hay không, cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Hai vợ chồng Keller cũng là lần đầu tiên nghe đến chuyện này, dù sao người Mỹ đến Trung Quốc cũng rất dễ.
Thật ra Lauren có một đề nghị:“ Jeff, anh xem thế này được không nhé. Là chúng tôi sẽ lấy danh nghĩa ‘Blue Peak’ gửi cho anh thư mời, mời anh đến Mỹ tham dự CFA Tour nhé?”
Trương Tử An suy nghĩ, ngợi khen gật đầu, Richard cũng vô cùng phối hợp: “Nghe qua có vẻ là một ý kiến hay!”
Thật vậy, việc lấy danh nghĩa cá nhân để lấy được thị thực đi Mỹ tương đối khó nhằn, nhưng nếu được một cơ quan nào đó của Mỹ gửi thư mời thì việc xin thị thực cá nhân sẽ bớt khó khăn hơn nhiều.
Nhưng mà trước hết, cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên của Trương Tử An cần phải gia nhập CFA mới được. Từ đây mới có thể tham gia CFA Tour được, Blue Peak mới có thể gửi thư mời cho hắn, mọi chuyện sẽ không rối ren nữa.
Gia nhập vào CFA rất đơn giản, chỉ cần tốn khoảng mấy chục đô la mà thôi.
Còn sau khi đến được Mỹ rồi, có muốn tham gia CFA Tour hay không… Hắn tạm thời chưa quyết định được, đến đó hẵng hay. Nhưng nếu là thời gian thư thả thì có thể tham gia một chút để mở mang tầm mắt.
Cuộc đàm phán đã hoàn tất, Tim ra ngoài cửa hàng gọi điện cho Ellen, bảo anh ta nhanh chóng lấy danh nghĩa Blue Peak viết một phần thư mời dự thảo, sau đó fax về đây. Ellen ở đầu dây bên kia vô cùng rối rắm, Tim không thể không từng bước một chỉ anh ta phải làm như thế nào. Vì thế, dưới nền tuyết trắng xóa, những người qua đường bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông ngoại quốc cao to đứng đối diện cửa hàng thú cưng liên tục hét lên với điện thoại của mình.
Lauren nhìn Trương Tử An cười đầy áy náy, ý bảo chồng cô tính tình nóng nảy như vậy. Cô nhìn đám mèo con đang chơi đùa trong nhà, đột nhiên nói: “Đúng rồi, Jeff, tại sao chỗ này của anh không có con giống trong video… Gì nhỉ, mèo mướp đen phải không? Anh bán hết rồi phải à?”
Từ “ mèo mướp đen” được phiên âm nên Trương Tử An có thể nghe hiểu được. Hơn nữa, kết hợp với thần thái và ngữ khí của Lauren, hắn cũng đoán được kha khá, lập tức gật đầu.
Richard nói: “Đúng vậy, Lauren, quả thật là bán hết cả rồi. Mèo mướp của cửa tiệm vô cùng được yêu thích. Cũng như mèo Ragdoll vậy, cung không đủ cầu.”
Lauren có chút tiếc hận mà thở dài, “Tiếc thật…”
“Sao thế Lauren? Nếu cô cần được giúp đỡ, cứ việc nói.” Richard hỏi.
Lauren giải thích: “Tôi đã từng nghe về chuyện của mèo mướp và CFA, cảm thấy thật đáng tiếc làm sao. Anh cũng biết trung tâm của bọn tôi chủ yếu là gây giống cho mèo Ragdoll. Nhưng mà gần đây hai vợ chồng chúng tôi cảm thấy như đã đến thời kì nút thắt cổ chai. Trên tiền đề đảm bảo bọn chúng không giao phối cận huyết thì rất khó để tăng độ tinh xảo về vẻ bề ngoài của Ragdoll hơn nữa. Vậy nên chúng tôi có ý định mở rộng chủng loại gây giống. Ban đầu chúng tôi đã nhắm đến mèo rừng Na Uy. Nhưng mà sau khi xem video, chúng tôi cũng có ý định tương tự đối với mèo mướp.”
Trương Tử An nghe cô thường xuyên nhắc tới “ mèo mướp” thì đại khái cũng biết vlog của Tống Bạch cũng có chút tác dụng. Trương Tử An ra hiệu cho Richard, ý bảo nó cứ việc đáp ứng.
Richard nói: “Xin yên tâm, nếu chúng ta đã trở thành đối tác, tôi đương nhiên vui vẻ trợ giúp trong khả năng của mình, mèo mướp kia cứ để cho chúng tôi lo.”
Lauren đang định cảm ơn thì thấy lại có hai người từ cửa bước vào.
Vương Càn và Lý Khôn ra vẻ nghi ngờ nhìn chằm chằm Tim đang gọi điện thoại. Bọn họ lập tức đến bên cạnh Trương Tử An, nói nhỏ: “Sư tôn, hai người nước ngoài này là sao vậy? Chẳng lẽ giới tu chân Mỹ đã nóng lòng muốn ra tay với ngài??
Trương Tử An xem nhẹ lời nói ngớ ngẩn của cả hai: “Trình độ tiếng Anh của hai cậu ra sao?”
“Ể…Miễn cưỡng có thể coi ở cấp 4. Nói 666 bằng tiếng Anh khi sư tôn chiến đấu cũng không thành vấn đề…” Vương Càn thành thật trả lời.
“Hai người này là bạn ngoại quốc của tôi. Nam là Tim, nữ là Lauren, cả hai là vợ chồng. Bọn họ không hiểu tiếng Trung. Lát nữa hai cậu đưa bọn họ đến khách sạn làm thủ tục đặt phòng, sắp xếp ổn thỏa rồi thì về đây.” Trương Tử An phân phó.
“Còn việc dọn dẹp sáng nay thì sao đây?” Lý Khôn hỏi.
“Cái này thì không vội, cứ làm theo những gì tôi nói. Đúng rồi, có khả năng hai ngày nữa tôi phải qua Mỹ một chuyến, dự là sẽ không lâu đâu. Trong mấy ngày này, tôi sẽ đưa chìa khóa cửa hàng cho hai người giữ. Hai người cứ chờ sáng sớm và buổi tối dọn dẹp tí là được.” Hắn cần phải sắp xếp chuyện này ổn thỏa. Bằng không khi hắn qua Mỹ, cửa tiệm thú cưng không ai chăm lo, chờ đến lúc hắn trở về thú cưng đều chết sạch…
“Ơ? Sư tôn muốn đi Mỹ?” Vương Càn và Lý Khôn nghe thế đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên “Là bay qua ư?”
“Ừ, hẳn là phải bay qua…” Trương Tử An nói cho có lệ. Tuy rằng có lẽ là “Bay qua” trong miệng bọn họ cũng không phải là “Bay qua” mà hắn muốn nói đến.
Lý Khôn trao đổi ánh mắt với Vương Càn. Ý cậu ta là muốn Vương Càn mấy ngày này để ý đến tin tức quốc tế một tí, nếu Mỹ xảy ra việc gì lớn, không chừng là do sư tôn bọn họ ra tay…
Vương Càn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa lúc Tim nói chuyện điện thoại xong, bước vào, Trương Tử An chỉ vào Vương Càn và Lý Khôn, Richard phối hợp nói: “Đây này là nhân viên của tôi. Hai người đường xa vất vả, tôi cho bọn họ đưa hai người đến khách sạn, từ từ bàn chuyện cũng không muộn.”
Lauren và Tim thật sự vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ. Bọn họ cũng chỉ dựa vào ý chí kiên trì mà chịu đựng đến tận bây giờ. Cả hai ở nơi đất khách quê người, lại không hiểu tiếng Trung, nghe vậy thì vô cùng biết ơn sự chu đáo của Trương Tử An.
Trương Tử An lấy ô dự phòng trong tiệm đưa cho bọn họ, tránh cho quần áo cả hai ướt nhẹp vì tuyết.
Trình độ tiếng Anh của Vương Càn và Lý Khôn cũng coi là ổn. Tuy rằng phát âm không quá chuẩn, nhưng vốn từ vựng cũng không thiếu, miễn cưỡng cũng có thể giao tiếp bình thường với hai vợ chồng nhà
Keller. Bọn họ chào Trương Tử An rồi tiễn hai vợ chồng nọ ra cửa đón taxi, dặn xe chở hai người đến khách sạn họ đã đặt từ trước.
Chờ đến khi bọn họ rời khỏi, Trương Tử An nhận được hồi âm từ Tôn Hiểu Mộng. Thời gian tin nhắn được gửi đến đã cách hiện tại khoảng nửa giờ.
Tôn Hiểu Mộng: Lúc nãy lo tiếp khách hàng quá. Mấy bức ảnh này tôi đều xem qua hết rồi. Báo cáo chẩn bệnh không có vấn đề gì, là thật hết. Tất cả đều từ cơ quan có thẩm quyền của nước Mỹ
Trương Tử An: Là thật à? Vậy thì tôi an tâm rồi.
Tôn Hiểu Mộng: Tôi còn thấy được giấy chứng nhận huyết thống của mèo Ragdoll. Anh muốn mua mèo á? Còn mua trực tiếp từ Mỹ cơ?
Trương Tử An: Còn chưa ra quyết định cuối cùng. Nhưng mà có thể là mấy ngày nay tôi phải đến Mỹ một chuyến. Nếu như cửa hàng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, Vương Càn và Lý Khôn sẽ tìm cô nhờ hỗ trợ.
Tôn Hiểu Mộng: Chờ đã! Anh đi Mỹ ấy, tôi đến giúp anh chăm sóc Richard và Tinh Hải, thấy được không? Giúp anh bớt lo lắng thôi! Còn anh muốn đi luôn không về cũng mặc kệ!
Trương Tử An: …Tỉnh giùm tôi đi cô nương, tôi vất vả lắm mới được ra nước ngoài một lần. Chắc chắn sẽ đưa tụi nó đi chơi cùng mà.
Tôn Hiểu Mộng: Đưa tụi nó theo á? Anh không sợ phiền hay sao?
Trương Tử An: Không sợ. Tóm lại cô không cần phải lo cho tụi nó, tôi đi mấy ngày sẽ về.
Sau khi hắn báo tin này xong, lại thấy Richard yên tĩnh đến lạ thường, giống như đang suy tư chuyện gì vậy.
“Mày làm sao vậy? Câm rồi à?” Hắn nói lời bông đùa, “Có phải tưởng tượng đến viễn cảnh được ra nước ngoài lập tức kích động đến nỗi không nói được thành lời không?”
Richard hiếm hoi mà không đùa giỡn, nó hỏi: “Bổn đại gia cũng được đi Mỹ, đúng không?”
“Đúng vậy.” Trương Tử An cảm thấy câu hỏi của nó thật ngốc nghếch. Không mang nó đi cùng, hắn coi như mù luôn, chả làm được việc gì nữa.
“Vậy thì bổn đại gia cũng muốn lên máy bay, không thì đừng trách bổn đại gia nói ra mấy lời ngươi không muốn nói. Như là tỏ tình với anh bạn Tim đô con.” Richard nghiêm nghị uy hiếp.
Nó khép hai cánh lại, dùng cánh nhọn khua khua kéo ra một đoạn ngắn, “Trước khi tỏ tình nha, cúc hoa của ngươi lớn như vầy.”
Sau đó nó kéo dài khoảng cách ra chừng một nắm tay, “Sau khi tỏ tình á, cúc hoa của ngươi sẽ lớn như này nè!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader