Chương 319: Gặp lại người bạn nhỏ
Edit: Victo
Beta: quả nho lớn
Giang Thiên Tuyết một tay chống cằm, còn tay kia cầm chuột máy tính lướt web một cách chán nản. Chú mèo tuyết Ba Tư nằm trên đùi cô đã ngủ gật, vì cô đã ngồi trước máy tính cả tiếng đồng hồ để lướt các trang về ẩm thực và du lịch của Thượng Hải, nhưng không tìm thấy được địa điểm nào mới để cô ghé thăm. Đây là chuyện thường tình, dù sao thì cô ấy cũng có yêu cầu tương đối cao về địa điểm phát sóng trực tiếp, và cô ấy không muốn tìm một nơi ngẫu nhiên để quay, Tân Hải không phải là một thành phố lớn, nên nếu không có sự kiện gì lớn thì những cửa hàng mới lạ và thú vị sẽ không mọc lên.
Dưới bàn phím có một mảnh giấy có ghi vài dòng chữ, đó là những gợi ý của cư dân mạng nhiệt tình đưa ra, một số dòng bị bút lông đánh dấu chéo tức là cô ấy đã từng đi hoặc nơi đó không thích hợp để chuẩn bị cho cuộc phát sóng trực tiếp của cô. Cư dân mạng đã rất sốt ruột và hi vọng cô ấy phát sóng bất cứ thứ gì nhanh chóng, thậm chí có thể là phát sóng trực tiếp việc làm người tuyết tại nhà cô.
Cô buông chuột và di chuyển ngón tay từ từ xuống tờ giấy bạc, và dừng lại ở một cửa hàng tên là “ Tiệm Đồ Cổ”. Cửa hàng này cũng do cư dân mạng cung cấp, lúc đầu cô cũng không đoán được cửa hàng bán thứ gì, sau khi được cư dân mạng gợi ý mới biết đây là cửa hàng chuyên kinh doanh đồ cũ. Tuy nhiên, đồ cũ ở cửa hàng này rất hiếm, thậm chí có loại còn chưa có trên thị trường.
Thiệt tình mà nói, Thiên Tuyết biết cửa hàng này là sự lựa chọn tốt nhất của các ý kiến từ cư dân mạng, nhưng cô không đủ tiền mua đồ cũ. Cô thường đến một cửa hàng sách cũ để phát sóng trực tiếp, nhưng sách cũ khác với những đồ cũ.
Nhưng ở nhà cũng chán lắm, mẹ cứ cằn nhằn mấy chuyện không đâu, nếu cứ ở nhà thì cái lỗ tai chắc sắp điếc, Thiên Tuyết suy nghĩ hơn nửa ngày cuối cùng quyết định đi dạo một vòng xem thử.
“Tuyết Cầu, mày ở nhà ngoan ngoãn, tao đi ra ngoài một chút.” Cô bế Tuyết Cầu từ trên đùi, rồi bỏ nó xuống giường, cô cảm thấy chân mình hơi tê cứng. Tuyết Cầu dạo này nó tăng cân khá nhiều, không giống lúc mới mua, nó có phong thái của một con mèo trưởng thành.
“Meo meo.” Tuyết Cầu đi về phía cô ấy hai lần, dường như nó muốn đi dạo cùng với cô.
“Mày phải ở nhà, lông mày dễ bẩn quá. Gần đây tiệm thú cưng không mở cửa, tao không có cách nào tắm cho mày, đành chịu vậy.” Thiên Tuyết trìu mến xoa đầu Tuyết Cầu.
Cô trùm kín người bằng cách mặc một chiếc áo khoác dày, quàng khăn cổ, găng tay và mũ len, sau đó lấy chiếc ví và điện thoại di động, rời khỏi phòng ngủ.
Biết rằng bố không có ở nhà, Thiên Tuyết thoải mái đi qua phòng khách, đi ngang qua trước mặt mẹ cô.
“Trời bên ngoài đang lạnh, con đi đâu vậy?” Mẹ cô đặt điện thoại xuống và hỏi.
“Con đi dạo thôi, chớ ở nhà ngộp thở quá!” Giang Thiên Tuyết vẫy tay chào mẹ.
“Mẹ cũng phải ngoài đi dạo, nói chuyện với bạn mẹ đi chứ, đừng ở nhà hoài chán lắm”. ôô nói
“Con là đang lên giọng dạy ta à?” Mẹ cô bực bội nói
“Mẹ nghĩ con ngốc quả là không sai? Bây giờ đi dạo thì, rất dễ bị cảm lạnh! Nếu con bị cảm thì đừng gọi ta nhé, ta bảo rồi đó! ”
“Đừng lo lắng, con không thể bị cảm lạnh đâu, con mặc quần áo dày lắm, mẹ yên tâm!” Giang Thiên Tuyết vỗ nhẹ lên chiếc áo khoác, vội nói “Con đi đây, tạm biệt mẹ!”
Không đợi mẹ cô nói gì, cô đã mở cửa chạy ra ngoài.
“Thật là……ngốc mà!” Mẹ cô tức giận đến mức đập bàn, sau đó lại cầm điện thoại lên gọi điện cho ai đó.
Thiên Tuyết ngâm nga giai điệu bài hát không tên của chính cô và đã đi tới cửa khu biệt thự.
Khu biệt thự cao cấp này phải nói là rất rất rộng, nhưng nó lại yên tĩnh lạ thường. Hồ nước nhân tạo ở chính giữa khu biệt thự và bên trong hồ lá vàng trôi bồng bềnh.
Tình cờ Thiên Tuyết đi dạo trong thành phố gặp vài người lớn tuổi ra ngoài đi dạo, từ lúc bắt đầu mùa đông đến nay mọi người đều trốn ở trong nhà, mà cho dù có ra ngoài thì cũng đi xe. Không có nhiều người trẻ tuổi đi dạo quanh thành phố, thậm chí còn ít hơn những người trạc tuổi.Thiên Tuyết thấy hầu hết họ đều là những người trung niên giống như cha cô, đều là những người giàu có kiêu ngạo và độc đoán trong truyền thuyết … có lẽ có tồn tại, nhưng cô chưa từng nhìn thấy.
Ý nghĩ thoáng qua cô thấy thanh xuân của chính mình thật tẻ nhạt.
Cô liền xua tan nỗi buồn bởi sự lạc quan và vui vẻ của chính mình. Cô biết chỉ cần rời khỏi khu biệt thự và bước vào thế giới náo nhiệt này, cô sẽ không còn bị cô đơn nữa.
Ngoài ra, cô không cảm thấy ghét mùa đông, vì mùa đông là mùa cô sinh ra, là ngày sinh nhật của cô và cô có thể nhận được nhiều quà sinh nhật từ mọi người, thường thì những ngày trước và sau khi sinh nhật bố mẹ cô sẽ không ai nói về bất cứ điều gì nữa, vì vậy cô có thể có một cuộc sống thư giãn và thoải mái trong vài ngày. Nếu trời có thể tuyết thì tốt biết mấy. Cô có thể xếp một hàng người tuyết trước cửa nhà mình, giống như một dàn người bảo vệ, nó vẫn luôn là điều cô muốn làm trong mùa đông.
Bip bip bip……….!
Đang suy nghĩ thì phía sau có tiếng còi xe nghe đến chói cả tai, cô quay lại nhìn thì thấy một chiếc Mercedes đen đang từ từ chạy tới từ phía
sau. Dù sao trên đường cũng không có bất cứ thứ gì, nên cô vô thức đi giữa đường, cản đường chiếc Mercedes này.
Thiên Tuyết bước sang một bên vài bước, rồi bước ra khỏi con đường và tò mò nhìn chằm chằm vào cửa sổ phía sau màu đen của chiếc Mercedes-Benz, tự hỏi người nào đang ngồi bên trong xe, cô thấy biển số xe này rất lạ. Cô không nhớ đã nhìn thấy nó ở khu biệt thự trước đây. Đáng tiếc là tính riêng tư của cửa sổ xe rất tốt, cho dù cô có mở to mắt cỡ nào cũng không thể nhìn vào xe qua cửa sổ.
Cô bước đi, nhưng chiếc Mercedes-Benz không chạy qua mà từ từ dừng lại bên cạnh cô.
Cửa sổ xe được kéo xuống, và vì trong xe tối om nên cô không kịp nhìn thấy ai đang ở bên trong xe mà chỉ nghe thấy một tiếng hét. Đầu của một chú con chó thò ra từ cửa sổ xe và dùng lưỡi chào cô.
“Ồ, đây không phải là Thùng Cơm sao?” Cô ngạc nhiên thốt lên.
Cô thường xuyên bắt gặp chú Kim dắt nó đi dạo trong công viên, và cô đã quá quen thuộc với chú husky có tên “Thùng Cơm” này, ở tại nơi cô sống chỉ có chú husky này thôi, dù sao cũng không thể nhận sai được. Tuyết Cầu mà gặp phải Thùng Cơm thì có chuyện không hay xảy ra, chúng nó hễ thấy nhau là nhào vào đánh, nhưng điều thú vị ở đây là Tuyết Cầu lại đuổi theo đánh Thùng Cơm… Đừng nhìn Thùng Cơm mà tưởng nó mạnh mẽ gì, nó nhát như thỏ!
Ngay sau đó, cô chỉ tay vào Thùng Cơm cười phá lên: “Thùng Cơm, cái gì trên cổ mày vậy?”
Cô nhìn thấy một vật kỳ lạ quấn quanh cổ Thùng Cơm, trông giống nó như bông hoa hướng dương! Ngoại hình của Husky đã lớn, sau khi quấn thứ gì trên cổ thì thấy nó to hơn bình thường!
Thùng Cơm thò đầu ra khỏi cửa kính xe nhìn xung quanh cô không ngửi thấy mùi con mèo Ba Tư khó ưa, cho dù con mèo có mùi rất khó ngửi. Nó đang cảm thấy vui mừng khi không có con mèo đó nhưng khi câu
nói của Thiên Tuyết phát ra lại chạm vào nỗi buồn của nó, nó không kìm được mà thút thít. Nhìn cô ấy với đôi mắt buồn.
Giang Thiên Tuyết vui vẻ cười, cảm thấy nó thú vị, nhưng lại rồi không quan tâm đến tâm trạng của Thùng Cơm mà chợt nói.
Trên xe có Thùng Cơm thì chắc chú Kim phải ở đó.
“Chú Kim có ở trong không?”.
Một bàn tay to vươn ra và đẩy Thùng Cơm sang một bên. Đầu của chú Kim cũng thò ra khỏi ngoài cửa sổ ô tô và chào cô: “Chào cháu Thiên Tuyết. Chú cứ ngỡ cháu quên chú rồi chứ ! ”
“Chào buổi sáng, chú Kim.” Cô nói lời chào buổi sáng với ông ta một cách đàng hoàng, nhưng một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cô.
“Chú Kim, hôm nay chú định đi làm nghiêm túc à?” Cô tò mò hỏi.
Chú Kim sửng sốt khi nghe thấy câu hỏi của cô, “Sao cháu lại hỏi vậy? Hơn nữa, việc chú thường làm việc không nghiêm túc sao?”
“ Không cháu thấy lạ bởi vì chú không bao giờ lái xe đi làm, đây là lần đầu tiên cháu nhìn thấy chú lái ô tô đi làm đấy.” Thiên Tuyết mím miệng cười, không trả lời câu hỏi thứ hai của ông ta, bởi vì ông ta không cần trả lời chút nào. Bố của Giang Thiên Tuyết đã nói suốt về con trai thứ hai của Kim Nhị trong công ty làm ăn không đàng hoàng, nhưng chính bản thân của ông ta rõ ràng rất lo lắng về vấn đề này.
“Cháu là đang nói cái này à …” Kim Nhị thở dài đáp.
“Chuyện này dài lắm, chú sẽ nói cho cháu nghe. “Lý do rất đơn giản. Mấy ngày trước, khi chú đi công tác xa nhà trong vài ngày thì bị mất giấy tờ xe!”
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader