Chương 239: Nhà chim Phượng Minh
Editor: Nguyễn Quyên
Beta: Ngân Y
Sau khi đọc xong tin này, Trương Tử An mới để ý sự kiện này được phát vào năm 2009, đã là một tin rất cũ rồi. Hắn thoát khỏi trình duyệt, có chút nhìn thẫn thờ đàn chim nhanh như gió lướt qua phía sau. Bây giờ cô bé 4 tuổi ấy có lẽ đã thành thiếu nữ, bệnh viêm phổi và hen suyễn đó đã chữa khỏi chưa, có để lại di chứng gì không? Điều quan trọng nhất là cô đã thoát khỏi bóng ma chim bồ câu để lại cho mình chưa, đã có thể lần nữa nghênh đón ánh mặt trời rực rỡ chưa?
Hắn nghĩ cũng có thể. Lúc đó cô mới 4 tuổi, trẻ con rất dễ quên. Đôi khi chúng ta cần phải quên đi những kỉ niệm tồi tệ và khủng khiếp để tiến về phía trước.
Trương Tử An nhìn Quách Đông Nhạc đang ngồi ở ghế phụ, từ hàng ghế sau chỉ có thể nhìn thấy gó má của anh ta, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt căng thẳng, hắn không nhìn ra được tâm trạng của anh lúc này là gì. Mẹ anh cũng đã quên nhưng là quên hết, dù là chuyện tốt hay xấu, tất cả đều quên, quên đến không thể nhớ lại được.
Woooo —
Kèm theo tiếng còi, đàn chim bồ câu lại lướt qua đầu bọn họ, tắm mình trong ánh mặt trời khiến con người bỗng nhiên khao khát tự do một cách mãnh liệt.
“Thật đáng ghét!” Jamie lẩm bẩm.
“A, tôi không nói anh!” Cô xin lỗi Trương Tử An, “Phân chim lại dính trên xe, tức thật!” Cô chỉ vào thứ màu trắng xanh dính trên kính chắn gió phía trước…
Trương Tử An mỉm cười, “Đúng là xui xẻo nhỉ.”
“Ai nói không? Không biết hôm nay làm sao nữa, đám bồ câu này giống như cứ bay trên đầu chúng ta không chịu đi ấy, trên người anh có đồ ăn ngon à?” Cô nói đùa.
“Tôi không có.” Trương Tử An vỗ nhẹ vào túi, tỏ vẻ mình vô tội.
“Haha, có lẽ là do nước hoa mới hôm nay của tôi đấy!” Cô cười đắc ý.
Để tránh hiểu lầm, cô nhanh chóng chỉ vào một lọ nhỏ đặt phía trên bảng điều khiển trung tâm, “Không phải nước hoa của tôi, là nước hoa mới của xe.”
“Ồ.” Trương Tử An cười phối hợp.
Đàn bồ câu trên trời rốt cuộc cũng từ bỏ đuổi theo, lượn vài vòng liền bay đi, theo tiếng còi du dương hướng tới nơi nào đó bay mất.
Trương Tử An nhìn theo dấu vết của chúng đến khi biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.
“Đúng rồi, Nhà chim Phượng Minh có nuôi bồ câu không?” Hắn quay lại chủ đề chính lần nữa.
Cô suy nghĩ một chút, trả lời một cách không chắc chắn: “Hình như chưa thấy qua bồ câu, bên đó nhiều nhất là vẹt, màu sắc sặc sỡ khiến người nhìn hoa cả mắt.”
Quách Đông Nhạc mở mắt, “Có vẹt mẫu đơn không?”
“Ừm…” Cô nhanh chóng liếc nhìn Quách Đông Nhạc, từ lúc lên xe đến giờ anh ta chưa nói câu gì, người đàn ông này giống một ông chú quân nhân đẹp trai, hơn nữa còn toát ra khí chất ưu buồn, hẳn anh ta rất được lòng các cô gái nhưng tại sao từ nãy đến giờ cô lại không để ý đến anh ta nhỉ?
“Xin lỗi, tôi không rõ về các loại vẹt lắm nên cũng không thể phân biệt được đâu là vẹt mẫu đơn.” Cô áy náy đồng thời trong lòng đoán người này mới là chủ cửa hàng thú cưng thực sự hoặc là bạn của anh ta nên bị anh ta kéo đến giúp.
Quách Đông Nhạc lại nhắm mắt.
Jamie lè lưỡi, giống như hiểu được nguyên do, tuy người đàn ông này đẹp trai nhưng anh ta lại trầm tính và rất lạnh lùng. Mặc dù nhân vật nam chính đẹp trai và lạnh lùng kiểu này rất được yêu thích trong tiểu thuyết mà cô cũng đã từng chết mê chết mệt với nó một thời, nhưng thực tế… đó không phải là gu của cô.
“Các anh định đến mua chim thì hẳn phải tìm hiểu trước qua rồi nhỉ?” Cô nhìn thẳng phía trước nói, “Trước đây tôi cùng từng chở khách qua đây mua chim, họ toàn nói mấy thuật ngữ tôi nghe không hiểu gì cả.”
“Cái này… Miễn cưỡng biết một chút.” Trương Tử An thật sự chưa có nghiên cứu nhiều về vẹt, nói ra lại sợ lộ hỏng kiến thức.
Cô cho rằng Trương Tử An chỉ đang khiêm tốn thôi, dù sao hắn cũng là chủ cửa hàng thú cưng nên chắc biết mọi thứ về thú cưng đúng không?
“Sắp tới rồi.” Cô nhìn chằm chằm phía trước nhắc nhở, tốc độ xe dần dần chậm lại, sau khi cẩn thận quan sát gương chiếu hậu, cô mới xoay người lái xe rời khỏi đường cái.
Trương Tử An rướn cổ nhìn lên trước, trước mặt hắn là một tòa nhà lớn bằng phẳng lấp lánh ánh nắng ban mai.
Cách khu đô thị khoảng 30 km, không có khu dân cư, chỉ có cây xăng, chợ đầu mối vật liệu xây dựng quy mô nhỏ và vài dãy nhà kho gần đó. Xa xa là những cánh đồng dang dở đang nghỉ đông, cuối chân trời là những ngọn núi trập trùng, vì đã là cuối thu nên đồng cỏ ở đây khô héo khiến cảnh vật hiện ra trông rất hoang vắng.
Khi đã tới gần, cảnh quan tòa nhà lớn hiện ra rõ ràng hơn. Vẻ ngoài của nó không có gì thu hút mấy, cũng như bao tòa siêu thị khổng lồ khác với những hàng mái vòm hình bán nguyệt bao phủ, nhìn từ xa trông giống một nhà kính trồng rau trong nông trại. Mái vòm được làm bằng khung hợp kim nhôm và kính cường lực vừa đẹp vừa chắc chắn.
“Đây là Nhà chim Phượng Minh sao?” Trương Tử An xác nhận
Quách Đông Nhạc cũng mở mắt, lấy ánh mắt nhà thiết kế soi mói đánh giá mái vòm pha lê.
“Đúng, nhìn xem, không phải nó được viết rõ ở đó sao?” Nữ tài xế chỉ tay về phía cửa tòa nhà nói.
Bốn ký tự lớn màu đỏ được khảm ở lối vào của tòa nhà — Nhà chim Phượng Minh, ngoài ra cũng có một dòng ký tự tiếng Anh nhỏ tương ứng bên cạnh dòng tiếng Trung — PHOENIX_HOUSE.
Xung quanh nhà chim, những bụi cây thường xanh bao quanh đem cả một vùng hoang vắng bỗng tràn trề sức sống.
Khi xe dừng ở cửa tòa nhà, Trương Tử An mới nhận ra quy mô của tòa nhà này lớn hơn so với vẻ ngoài, vì xung quanh không có các tòa nhà lớn khác để so sánh nên sinh ra ấn tượng nơi này khá nhỏ.
Trương Tử An và Quách Đông Nhạc xuống xe, cảm ơn tài xế.
Trước khi lái xe đi, cô còn đặc biệt vẫy tay với Nafina và Tuyết Sư Tử.
Hai người đứng ở cửa một lúc, thấy không ai ra đón, đành phải tự mình đi về phía cửa ra vào.
Lối vào là cửa kính trượt với một lớp rèm vải ở giữa, bên trong còn có một cánh cửa giống như vậy, khi mở cánh cửa thứ hai, một âm thanh rất ồn ào đột nhiên vang lên bên tai, như thể đột nhiên bước vào một cánh rừng nhiệt đới tràn đầy sức sống!
Từ tứ phương tám hướng truyền đến đủ loại âm thanh!
Phần phật!
Rất nhiều loài chim đủ màu sắc bay nhanh trên đầu.
Bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, theo bản năng hạ thấp người xuống, Trương Tử An cũng thuận lấy tay che đầu.
Nafina và Tuyết Sử tử gặp biến không sợ hãi, khinh thường liếc họ một cái, chăm chú nhìn vào đám chim đang bay.
Một nhân viên mặc đồng phục màu xanh nhạt thấy họ liền bước nhanh đến, “Xin chào, tôi có thể giúp gì được cho hai người?” Mặc dù đang hỏi bọn Trương Tử An nhưng ánh mắt người kia vẫn dán chặt vào Nafina và Tuyết Sư Tử, mang theo mèo đến nhà chim chứng tỏ mấy người này cũng không bình thường.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN