Chương 204: Thăm dò
Editor: Táo
Beta: Ngân Y
Thẳng đến khi Trương Tử An tắt điện thoại, Thịnh Khoa vẫn đang sững sờ nhìn ống nghe.
Vừa lúc có một cảnh sát cấp dưới đi qua lấy tài liệu, thấy anh như vậy không khỏi lo lắng hỏi han: “Đội trưởng Thịnh, xảy ra chuyện gì sao? Nhìn sắc mặt anh kém quá, cơ thể khó chịu sao? Tôi gọi điện thoại cho chị dâu được không?”
Vị cảnh sát này cảm thấy rất lạ, lúc nãy đội trưởng Thịnh còn bình thường, sao vừa tiếp xong một cuộc điện thoại lại giống như mất hồn vậy chứ?
“Không, không có gì.” Thịnh Khoa dụi dụi mắt, “Cậu nói xem, có phải người nào có bản lĩnh thì tính tình đều kì dị không?”
Cảnh sát không biết đội trưởng Thịnh sao lại hỏi điều này, có lẽ là có liên quan với cuộc điện thoại vừa nãy, cậu ta nghĩ nghĩ, cẩn thận nói: “Cũng có thể.”
Thịnh Khoa chỉ muốn tìm người tùy tiện nói một câu, mục đích đã hoàn thành, anh liền đứng lên phân phó: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, nếu có việc thì gọi điện cho tôi.”
“Vâng, anh yên tâm.” Cảnh sát đáp ứng nói.
Thịnh Khoa đội mũ kepi lên, bước nhanh ra khỏi văn phòng, hướng về bãi đỗ xe dưới tầng mà đi.
……………
Trương Tử An cúp điện thoại, nói với Nafina và lão Trà: “Tôi đi ăn sáng một chút, cùng nhau qua đường đi, nhớ cẩn thận một chút.”
Hắn đi ở phía trước, quan sát xe cộ trái phải, rất nhanh đã qua đến bên kia đường cái, lấy ví tiền ra nói: “Cho một bát mỳ hoành thánh.” Sau đó trả luôn tiền nợ trước đó cùng với tiền hoành thánh.
Dì Lý cùng chú Lý vội vã chạy đến tiếp hắn ngồi xuống.
“Trương đại sư, cậu định ra ngoài à?” Dì Lý đã chú ý hắn từ khi đóng cửa cuốn, bình thường Trương Tử An đến ăn cơm cũng sẽ không đóng cửa, đóng cửa chứng tỏ rằng hắn có việc phải rời đi.
“Vâng, có việc phải đến trung tâm một chuyến.” Trương Tử An tùy ý đáp.
“Ồ… Mang theo cả mèo đi cùng à?” Dì Lý ngẩn ra.
“Đúng, mang cả mèo theo.” Trương Tử An không giải thích nhiều.
Nafina đã ăn rất no rồi nhưng khi ngửi được mùi hoành thánh cũng không nhịn được nhìn qua.
Chú Lý tay chân nhanh lẹ, vài giây đã làm ra một bát mỳ hoành thánh, giống như làm phép vậy.
“Này, con mèo này có phải cũng muốn ăn không? Có cần dì chuẩn bị thêm điểm tâm không?” Dì Lý bê bát mỳ hoành thánh cho Trương Tử An, nhìn Nafina hỏi.
“Không cần cho nó. Lúc nãy nó đã ăn đồ nướng no rồi, vả lại nó cũng không ăn mì được, sẽ rất khó tiêu hóa.” Trương Tử An đổ một ít giấm vào bát, thời tiết lạnh nên lại thả thêm chút ớt, cầm lên đũa dùng một lần bắt đầu ăn.
Nafina trừng mắt liếc hắn một cái, miễn cưỡng quay người đi không nhìn bát hoành thánh.
Lão Trà nhàn nhã dùng thuật ẩn thân đi bộ chung quanh, ngửi ngửi một ít mùi lạ, ngẫu nhiên còn nhảy lên đầu tường khắp nơi đánh giá.
“Đúng rồi, con mèo đội nón trúc với con mèo nhỏ đen trắng đâu? Sao không thấy tụi nó? Có phải bị bỏ lại trong cửa hàng không?” Dì Lý nhìn về phía cửa hàng thú cưng.
“Vâng, chúng nó ở lại trong tiệm rồi.” Trương Tử An rất nhanh ăn xong một bát mỳ hoành thánh, toàn thân cũng ấm dần lên. Hắn buông đũa, cầm lấy giấy ăn lau miệng.
“Trương đại sư, ăn thêm một bát nữa đi. Ngồi ngồi trong tiệm thì không nói, phải đi ra ngoài thì nên ăn nhiều một chút, cậu còn trẻ, một bát mỳ hoành thánh này cũng chỉ no được buổi sáng.” Dì Lý khuyên nhủ.
Trương Tử An vỗ vỗ bụng: “Cháu hiểu mà, nếu là bình thường cháu nhất định sẽ ăn thêm bát nữa nhưng bữa trưa hôm nay có người mời cơm, cháu phải giữ bụng lại để ăn nhiều một chút.”
“À…” Dì Lý không nói gì, trong lòng còn cho là Trương đại sư đang nói đùa.
“Được rồi, cô chú làm việc tiếp đi, cháu đi trước.” Trương Tử An đứng lên, “À đúng rồi, cửa hàng cả hai người sao rồi?” Hắn nhìn về phía cửa hàng hoa quả cách đó không xa, tấm biển “Nhượng quán” trên cửa đã được lấy xuống.
“Tất cả đều tốt, rất thuận lợi.” Dì Lý thành thật cười nói, “Qua một thời gian nữa là có thể khai trương, đến lúc đó mong Trương đại sư ủng hộ nhiều hơn.”
Trương Tử An phất phất tay với họ, chú Lý bên trong dù đang bận rộn trăm việc cũng dừng lại vẫy tay với hắn.
Đi đến bên đường, Trương Tử An ngoắc một chiếc taxi.
“Chú ơi, có thể mang mèo lên xe không?” Hắn chỉ vào Nafina hỏi.
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, “Không đại tiểu tiện trong xe là được. Nếu đi bậy trong xe, cậu phải bồi thường.”
“Yên tâm, không thành vấn đề.”
Trương Tử An mở cửa sau xe, ý bảo Nafina và lão Trà vào trước sau đó đóng cửa lại, mình thì lên ngồi vào ghế phó lái.
Tài xế có chút kinh ngạc, không quá yên tâm hỏi: “Cậu không ngồi đằng sau trông nó sao?”
“Không cần, nếu làm bẩn xe của chú, cháu sẽ chịu trách nhiệm rửa sạch cho.” Trương Tử An cam đoan.
Đã nói như vậy, tài xế cũng không nói gì thêm nữa, “Đi đâu?”
“Tòa nhà Viễn Hoa.”
Hiện tại là buổi sáng cuối tuần, rất nhiều người đều ngủ nướng, trên đường không có bao nhiêu xe, taxi rất nhanh đã tới tòa nhà Viễn Hoa. Trương Tử An thanh toán tiền xe, mở cửa xe phía sau ra cho Nafina và lão Trà xuống. Tài xế cũng xuống xe, cẩn thận kiểm tra xem phía sau có bị bẩn hay không, xác nhận không có vấn đề gì liền lái xe rời đi.
“Lão Trà, cảm giác thế nào?” Trương Tử An thăm dò hỏi lão Trà.
Đây là lần đầu tiên lão Trà được đi trên phương tiện giao thông hiện đại, cảm giác tương đối mới lạ, nghe vậy nói: “Không tồi, chỉ là mùi bên trong có chút nồng.”
“Là mùi xăng, xe taxi này là loại rất cũ, kiểu mới thì mùi sẽ nhạt hơn.” Trương Tử An tỏ vẻ hiểu, “Cũng may ngài không say xe.”
Tòa nhà Viễn Hoa cao 20 tầng, do là cuối tuần nên bãi đỗ xe dưới tầng có rất ít xa.
Trương Tử An ngẩng đầu nhìn lên, chợt nghe cách đó không xa có người kêu tên hắn.
“Trương tiên sinh! Bên này!”
Hắn theo hướng âm thanh nhìn sang, đúng là đội trưởng Thịnh đang gọi hắn, bên cạnh còn có một chiếc xe cảnh sát.
“Đội trưởng Thịnh, làm phiền anh quá! Cuối tuần còn gọi anh đến.”
Trương Tử An đi qua, hướng Thịnh Khoa xin lỗi. Sở dĩ hắn hẹn hôm nay vì hôm nay là cuối tuần, các văn phòng công ty trong tòa nhà đều nghỉ, rất tiện để tìm manh mối. Mặt khác bởi vì hôm nay tòa nhà ít người, Tinh Hải cũng có thể an tâm chơi đùa. Chẳng qua là phải chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của Thịnh Khoa, Trương Tử An cũng ít nhiều cảm thấy áy náy nhưng hắn sẽ không vì thế mà thỏa hiệp tiền bạc, đây là nguyên tắc.
“Không sao, không sao.” Thịnh Khoa tiến lên nghênh đón, “Thật ra anh gọi tới rất đúng lúc, vừa rồi tôi còn đang ở cục tăng ca.”
“Vất vả cho anh rồi, anh đúng là người bận rộn, cuối tuần còn phải tăng ca.” Trương Tử An ân cần nói.
Sau khi hai người đến gần nhau, Thịnh Khoa tỏ vẻ nhiệt tình hoan nghênh, vươn tay tới Trương Tử An, Trương Tử An cũng bắt tay với anh ta.
Bàn tay tiếp xúc nhau, Thịnh Khoa liền chú ý tới cách Trương Tử An kiềm lực tay, cũng không giống tay trói gà không chặt như người thời nay, hơn nữa so với những đặc công võ thuật cao siêu kia, tuy rằng tay họ rất lớn, rất mạnh mẽ nhưng lại có cảm giác thô ráp như cầm khúc gỗ, mà bàn tay Trương Tử An giống hệt người thường lại mơ hồ có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong đó.
Quả nhiên là có công phu trong người, xem ra không phải là giả, Thịnh Khoa nghĩ thầm.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN