Chương 188: Tinh linh trong lớp học
Editor: Lem
Beta: Ngân Y
Trương Tử An suy nghĩ một chút đồng ý, “Được, ba câu hỏi đổi ba câu hỏi.”
Thầy Vệ đẩy kính mắt, “Cậu ta tên Trương Húc, lúc trước học ở đây, là học trò của tôi, nghe nói cậu ta đang buôn lậu hai đường. À đúng rồi, tôi là Vệ Khang — không phải thuốc Dạ dày Vệ Khang nha.”
“Buôn lậu hai đường?” Trương Tử An giật mình. Trong ấn tượng của hắn, thanh niên mặc áo khoác là người có tiền có của, còn là niềm hi vọng to lớn của các siêu diễn đàn, làm sao có thể buôn lậu? Vả lại buôn lậu cái gì? Hơn nữa tên nhóc này lại cùng một họ với hắn…
“Buôn lậu hai đường là tôi gọi cậu ta như thế.” Thầy Vệ giải thích, “Tên nhóc Trương Húc kia chuyên thu thập một ít thú cưng hiếm có sau đó bán cho nhà giàu của các nước, kiếm lợi nhuận từ chênh lệch giá, đây không phải buôn lậu hai đường thì là gì?”
“Cụ thể là sao?” Trương Tử An khó hiểu hỏi.
“Tôi cũng không rõ, nghe nói các phú hào cùng phú nhị đại rất thịnh hành nuôi các loại động vật quý hiếm như để thể hiện giá trị cùng phong cách riêng.” Thầy Vệ không quá chắc chắn, “Theo lời cậu ta nói, đối với các phú hào mà nói, vật vừa hiếm vừa đắt như xe thể thao giá trên trời, mô hình, nữ minh tinh này nọ thì không tính là hiếm lạ, đơn giản đối với họ mà nói có thể sử dụng tiền để giải quyết thì đó không phải vấn đề. Nhưng động vật cực ký quý hiếm thì không giống thế, càng hiếm có thì càng quý giá, có một số động vật cho dù cậu là phú khả địch quốc (tài sản nhiều đến mức có thể so sánh với cả quốc gia) cũng không có được.”
Trương Tử An đột nhiên hiểu được vì sao thanh niên mặc áo khoác bằng lòng ra giá cao để mua Nafina, hóa ra là muốn mua đi bán lại kiếm lời.
“Về việc cậu ta tới đây làm gì… Cái này có liên quan tới cậu. Cậu ấy nói với tôi có người có mèo Ai Cập cổ đại, hỏi tôi mèo Ai Cập cổ đại có thể xuất hiện ở chỗ nào. Tôi nói loại mèo này sớm đã tuyệt chủng, đi nơi nào tìm được đây?” Thầy Vệ đánh giá Trương Tử An nói.
“Sau đó thì sao? Tôi vừa nghe ông nói khảo sát gì đó?” Trương Tử An hỏi tới.
Thầy Vệ thở dài, “Không biết cậu ta nghe từ đâu biết tôi muốn đi Ai Cập khảo sát thực tế, đến đây nhờ tôi tiện thể tìm tung tích mèo Ai Cập cổ đại, nói là tìm được cậu ta sẽ mua lại với giá cao — không phải đang nói giỡn sao? Cho dù là mèo mù vớ phải cá rán, thật sự tìm được mèo Ai Cập cổ đại thì chính phủ Ai Cập sao có thể để tôi mang ra nước ngoài được chứ?”
Điều đó là sự thật. Mèo Ai Cập cổ đại đối với chính phủ Ai Cập mà nói chính là quốc bảo.
“Vấn đề của cậu đã hỏi xong rồi nhỉ? Xong rồi đến tôi.” Thầy Vệ đưa ra vấn đề ông quan tâm nhất, “Mèo Ai Cập cổ đại của cậu là từ đâu mà có? Theo tôi biết loại mèo này đã sớm tuyệt chủng.”
Trương Tử An hỏi lại: “Ông không nghi ngờ người kia đang gạt ông à? Hoặc là hắn nhận nhầm thì sao?”
Thầy Vệ cười ha ha, “Sao có thể nhầm được? Đó là công cụ kiếm cơm của cậu ta mà. Thành tích học tập trong khoa của tiểu tử kia rất tốt, đáng tiếc…” Ông tiếc nuối lắc đầu.
“Quên đi, cậu mau nói cho tôi biết, mèo của cậu là từ đâu mà có?” Thầy Vệ vội vàng hỏi.
Trương Tử An đương nhiên không thể nói thật, “Nói thật cho ông biết…. Tôi nhặt được trên đường.”
Thầy Vệ nổi giận!
“Nói xạo! Trên đường có thể tùy tiện nhặt được mèo Ai Cập cổ đại à? Cậu cho là tôi ngu hả!”
“Tin hay không tùy ông.” Trương Tử An chỉ có thể nói dối đến cùng, “Hơn nữa ông dựa vào đâu chắc chắn rằng không có khả năng đó? Người ta có thể nhặt được mấy trăm vạn trên đường tại sao lại không thể nhặt được mèo Ai Cập cổ đại chứ?”
Thầy Vệ á khẩu không trả lời được.
Hắn nói thế không sai, tất cả chẳng qua đều là vấn đề có thể hay không.
Trương Tử An nhìn nhìn thời gian hiển thị trên di động, thúc giục nói: “Vấn đề cuối cùng là gì? Mau mau hỏi, tôi còn có việc!”
Thầy Vệ đột nhiên vỗ đùi, “Cậu có muốn trở thành nghiên cứu sinh của tôi không? Chỉ cần cậu đáp ứng, bất kể là cuộc thi hay luận văn, tôi đều sẽ giúp cậu giải quyết!”
Ha ha, ông nghĩ thật hay, cho rằng tôi không biết ông có mục đích gì ư? Khiến tôi thành nghiên cứu sinh của ông, ông có thể danh chính ngôn thuận mà nghiên cứu Nafina.
Trương Tử An liếc mắt liền hiểu rõ ý đồ của ông, từ chối nói: “Thật xin lỗi, ông mời người cao siêu khác đi!”
Nói xong hắn cũng không quay đầu lại mà ra khỏi phòng.
Lão Trà cũng rời đi ngay sau.
Tầng này còn vài phòng học chưa tìm. Hắn vẫn dựa theo trình tự phòng học từ lớn đến nhỏ tìm xem, lần này không ngoại lệ, tìm hết mấy phòng học nhỏ phía sau, đẩy cửa bước vào một phòng học có bậc thềm lớn.
Phòng học này đang có giờ học, số lượng học sinh không nhiều lắm, chỉ chiếm một nửa chỗ ngồi, phần lớn tập trung ở dãy phía trước, đằng sau sắp xếp thưa thớt, có mấy đôi tình nhân ngồi dính nhau xà nẹo cùng với mấy người hôm nay đi học bù — hắn cố ý tìm, không thấy bóng dáng của Vương Càn và Lí Khôn. Lại nói hắn đúng là không hỏi qua bọn họ học chuyên ngành gì nhưng mà không sao cả, dù sao bọn họ trong đầu toàn tu với tiên.
Thời điểm hắn đẩy cửa vào, vài sinh viên ngẩng đầu nhìn, lập tức mất hứng.
Trương Tử An tìm một vị trí cuối lớp tốt nhất ngồi xuống, giơ di động về phía bậc thềm trong phòng quét một vòng, vẫn không tìm được tung tích của tinh linh. Hắn không ngay lập tức rời đi mà dự định ngồi lại nghỉ ngơi một chút.
Hắn đang thất thần, trên thềm bục giảng, giáo viên đang giảng bài nâng cao âm lượng.
“Các bạ bên kia im lặng một chút, đang trong giờ học!”
Trương Tử An nghiêng đầu vừa thấy, hóa ra là phía trái phòng học có một nhóm nữ sinh, thanh âm thì thầm của các nàng càng ngày càng lớn, quấy rầy đến những người khác nghe giảng, ngay cả giáo viên cũng không thể nhịn được nữa.
Nhóm nữ sinh nháy mắt ra hiệu nhau, tạm thời ngậm miệng.
Vừa nhìn như vậy, Trương Tử An phát hiện trong phòng học này tỉ lệ nữ sinh khá cao, gần như tám phần là nữ sinh, nam sinh ít ỏi lác đác, nam sinh không có bạn gái đều bị dồn về góc phòng học…
Đây là khoa gì thế? Đoán chừng chắc là khoa xã hội nhỉ.
Hắn nhìn về màn khấu trên bục giảng, trên màn chiếu ppt hiện dòng: 《Hán ngữ hiện đại I》.
À, hóa ra đây là hệ tiếng Trung, chả trách…
Hơn nữa 《Hán ngữ hiện đại I》 là khóa học căn bản, hẳn là năm nhất nhỉ? Nhìn gương mặt các em gái ở đây đều rất ngây ngô trẻ con, phần lớn người ở đây đều chăm chú nghe giảng cùng ghi chép, chỉ có nhóm nữ sinh kia lộ vẻ trưởng thành cùng kiêu ngạo.
“Phương diện từ ngữ: Ngữ tố Hán ngữ lấy đơn âm tiết làm cơ sở, cũng phổ biến sử dụng từ gốc ghép lại thành từ mới. Song âm tiết chiếm ưu thế.” Thầy giáo đối chiếu ppt nghiêm túc giảng bài.
“Phương diện ngữ pháp: So với ngữ hệ khác, thiếu chặt chẽ về biến đổi hình thái. Trong từ loại Hán ngữ cùng thành phần câu không tồn tại quan hệ đối ứng đơn giản. Trong phương pháp cấu tạo câu Hán ngữ cùng với phương pháp cấu tạo nhóm từ không chia rẽ. Có lượng từ phong phú.”
Tuy thầy giáo này giảng nghiêm túc nhưng lại rất nhàm chán, âm thanh hầu như không có nhịp điệu lên xuống, giống mấy bài hát ru con khác khiến người nghe buồn ngủ. Không ít sinh viên đang nghe giảng mí mắt đã đánh nhau, gắng gượng để không ngủ mất.
Trương Tử An không có hứng thú với việc học tiếng Trung, hắn ngáp một cái, nâng mông lên khỏi ghế, chuẩn bị rời đi.
“Thầy, em có một câu hỏi.”
Đúng lúc này, một thanh âm trung tính vang lên.
Xoạt một cái, toàn bộ mọi người trong phòng học đồng thời quay đầu lại, nhìn về phía cuối phòng học nơi phát ra âm thanh — Trương Tử An.
Trương Tử An vừa vặn đứng thẳng thân thể. Xem ra những người khác thấy, hắn chính là có câu hỏi mới đứng lên.
Một đàn cừu chạy gấp qua trong lòng hắn!
Trương Tử An cả mặt đều tái rồi.
ĐM! Ai đang đùa vậy?
Lão Trà cũng âm thầm kinh hãi. Nơi phát ra thanh âm đúng là gần đây nhưng với năng lực âm thanh của nó lại không cách nào định vị vị trí chính xác!
Trong phòng học có rất nhiều người hơn nữa cửa vẫn luôn đóng, mùi phức tạp vô cùng, không thể phân biệt.
Nó không rõ có nguy hiểm hay không, hơi phân vân có nên hiện thân ra không.
Trương Tử An trái lại vô cùng bình tĩnh, đây rõ ràng là một trò đùa nhưng không có tác dụng với hắn, cần phải lên chiêu mới xứng.
“Bạn học này, tôi rất vui khi cậu chủ động đặt câu hỏi nhưng lần sau sẽ tốt hơn nếu nhắc lại sau khi bài giảng kết thúc. Nếu bây giờ cậu đã hỏi thì tôi sẽ trả lời giúp cậu.” Thầy giáo dựa vào bệ giảng nói.
Thầy giáo này không tức giận mà ngược lại còn có chút vui vẻ, dù sao ở trên bục đơn độc mà ở dưới ngủ gà ngủ gật cảm giác cũng không tốt lắm.
“Lấy ‘chủ ngữ’ làm ví dụ, các ngôn ngữ khác thường dùng danh từ làm chủ ngữ nhưng Hán ngữ phức tạp hơn nhiều, trừ danh từ ở ngoài, số từ, danh từ phương vị, động từ thành phần, tính từ thành phần, thậm chí là cụm giới từ đều có thể làm chủ ngữ. Để tôi dẫn chứng hai câu — ‘Nghe giảng, các bạn làm được không?’ Ở câu này động từ làm chủ ngữ; ‘Trên bức tường là một dãy bàn’ Còn câu này cụm giới từ ‘Trên bức tường’ làm chủ ngữ. Giải thích như vậy cậu đã hiểu được chưa?”
Trương Tử An hoàn toàn không có tâm tình nghe ông giải thích cái gì, tiếp theo có phải còn giảng một chút ‘hồi hương đậu’ chữ “Hồi” có bao nhiêu cách viết không? Hắn cầm di động thông qua camera chiếu loạn khắp nơi.
Lão Trà tìm không thấy nơi phát ra âm thanh, bởi vì nguồn phát ra âm kia thanh nhất định là một tinh linh, chỉ có thể thông qua 《Thợ săn sủng vật》 mới có thể nhìn thấy.
Phía trước, không có.
Bên trái, không có.
Bên phải, không có.
Phía sau là tường, càng không có.
Những chỗ này trước đó hắn đã tìm một lần, như vậy…
Hắn giơ máy lên, nhìn phía trên, đối diện với đôi mắt ti hí của kẻ trộm.
Trên đầu hắn, một con vẹt lớn đứng ở quạt điện treo tường, vẻ mặt mưu kế đạt được một bộ dạng nhếch miệng trừng mắt nhìn hắn.
【Trò chơi nhắc nhở】: Xác nhận mục tiêu —— chim biết nói.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader
LINK DONATE ỦNG HỘ DIỄN ĐÀN