Chương 150: Hiệp khách hành (Thượng )
Editor: Linh Lục
Beta: Ngân Y
Hai con mèo hoang đang giằng co trên đầu tường, một con là mèo hoa màu cam, một con khác là mèo trắng, hai con đều là mèo đực.
Không biết là con nào xâm lấn lãnh địa hay chỉ là oan gia ngõ hẹp, chúng nó cách nhau không đến một mét, cong lưng, lông toàn thân dựng đứng, đuôi dựng thẳng, lộ ra răng nanh, không con nào chịu nhường con nào.
“Grừ!”
“Grừ!”
Tiếng kêu lúc này của chúng nó không đáng yêu một chút nào, rất sắc nhọn, như là tiếng khóc của trẻ con vào ban đêm lại như là lệ quỷ khóc thét, nghe cực kỳ rợn người.
Mèo hoa dò ra một chân trước, để lên trán mèo trắng, như là muốn đẩy đối phương lùi lại.
Mèo trắng cũng không phản kích, chỉ là tiếng kêu càng thêm chói tai, cũng không kiên nhẫn mà vẫy đuôi.
Từ hình thể mà nói, mèo trắng lớn hơn một chút, bởi vậy đối với sự khiêu khích của mèo hoa, nó có vẻ càng thêm cường thế.
Mèo hoa co rúm thu móng vuốt lại, dường như hơi khiếp đảm, tiếng kêu cũng không dồn dập như vừa rồi.
Đúng lúc này, hai cái lỗ tai của chúng nó gần như đồng nghe được một thanh âm quái dị.
Tạch!
Tạch tạch!
Tạch tạch tạch!
Mèo đều rất tò mò, dưới ảnh hưởng của lòng hiếu kỳ, chúng nó tạm dừng giằng co, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Xào xạt!
Tiếng gió từ vạt áo xoẹt qua!
Mèo hoa và mèo trắng đều hoảng sợ, ngẩng đầu, muốn tìm kiếm kẻ xâm lấn mới.
Trăng tròn như mâm, một thân hình mạnh mẽ màu đen như cầu vồng lướt qua đỉnh đầu chúng nó.
Ánh trăng chiếu bóng đen của kẻ xâm lấn lên đầu tường, kẻ xâm lấn ấy mặc áo khoác ngoài và đỉnh đầu đội nón trúc!
Là người sao?
Mèo hoa và mèo trắng há to miệng, đầu chuyển động theo bóng đen, không hẹn mà cùng nghĩ trong lòng.
Nhưng nhân loại sẽ nhanh nhẹn như vậy sao?
Hay là mãnh thú nào đó chưa từng gặp qua?
Cửa sổ từ tầng ba một tòa nhà gần đó bị đẩy ra, một chiếc dép lê rách bị ném ra, nện vào vách tường, xoay vài vòng rồi lăn xuống đất.
“Kêu la cái gì! Phiền chết đi được! Đừng kêu nữa! Cút đi!” Một giọng nữ nói.
Một giọng nam nói: “Ai nha, kêu thì kêu thôi, em còn không cho mèo kêu à?”
Giọng nữ như phát hiện điều gì, kinh ngạc nói: “Anh mau tới đây, đó là cái gì? Hình như là một con mèo đang bay!”
Giọng nam cũng đi đến bên cửa sổ, “Cái gì? Làm gì có cái gì đâu!”
Giọng nữ tức giận nói: “Anh tới chậm rồi! Còn gì nữa đâu mà xem!”
Hai con mèo đã ném kẻ xâm lấn ra sau đầu, tiếp tục giằng co, dò ra chân trước đánh đẩy đối phương.
Đại chiến căng thẳng.
……
Lão Trà nhảy lên không trung, ở điểm cao nhất tìm chỗ dừng chân.
Hô —— hút —— hô —— hút ——
Hơi thở dư thừa ở trong cơ thể của nó cuồn cuộn không dứt mà tuần hoàn lưu chuyển.
Mỗi lần rơi xuống đất lại nhảy lên, đều sẽ phát ra một tiếng “Tạch”, đó là tiếng móng vuốt của nó ma sát với mặt đất.
Phóng qua nóc nhà nhọn, phóng qua nhà phẳng, phóng qua nóc nhà tròn, phóng qua nóc nhà trang bị pin năng lượng mặt trời, phóng qua nóc nhà có phòng phơi quần áo……
Lão Trà dường như lại trở lại những năm tháng đỉnh cao tuổi trẻ, khuôn mặt những người bạn cũ ngày xưa lần lượt hiện lên trước mắt nó, chỉ tiếc những đồng bạn đã từng vào sinh ra tử đều đã qua đời, chỉ còn lại một mình chiến đấu hăng hái.
Rầm!
Lão Trà dừng trên một tấm gạch đỏ ở một mái hiên nọ, nhưng khối gạch đỏ này mặt ngoài nhìn vẫn tốt kỳ thật đã nứt rồi, dưới tác dụng lực rơi xuống đất của Lão Trà, lập tức vỡ vụn.
Thân thể Lão Trà mất đi cân bằng, từ nóc nhà ngã xuống.
Nó lợi dụng cái đuôi điều chỉnh trọng tâm, lộn một vòng trước khi rơi xuống đất, đưa ra một chân chống lại vách tường.
Ba vết cào sắc nhọn lập tức hiện lên trên tường, vụn gạch bay tán loạn.
Chờ nó chạm chân đến mặt đất, nó lại lần nữa nhảy lấy đà, một lần nữa nhảy đến nóc nhà. Thân hình như một đầu ngón tay khuấy đảo ánh trăng, tạo nên gợn sóng.
Trong phòng có nam nhân lẩm bẩm một câu: “Trên nóc nhà có tiếng gì thế? Chuột à?”
Một giọng nữ nôn nóng nói: “Đừng động, tiếp tục!”
Lão Trà đứng nhìn ở trên nóc nhà, hình như đã cách hẻm Thanh Nhân không xa.
Từ khi ra khỏi cửa hàng thú cưng, nó đã đi một đường thẳng tắp.
Giữa hai điểm, đường thẳng là ngắn nhất, ra quyền cũng thế, đây là định luật trung tuyến của Vịnh Xuân
Đây là lần đầu tiên Lão Trà rời đi cửa hàng thú cưng, còn hơi không thích ứng với hoàn cảnh.
Ở niên đại của nó, ánh sáng mạnh nhất vào ban đêm chỉ có ánh trăng, chỉ cần mang lên nón trúc là có thể tiêu trừ sự ảnh hưởng từ ánh trăng. Nhưng ở thời đại này, ban đêm nơi nơi đều là ánh sáng mạnh, đặc biệt là đèn ô tô, mỗi lần đi qua đều khiến đôi mắt nó cảm thấy khó chịu.
Âm thanh cũng vậy.
Trước kia vào canh giờ này thì mọi thanh âm đều im lặng, mà cuộc sống về đêm ở đô thị hiện đại thì chỉ vừa mới bắt đầu, nơi nơi đều là ồn ào náo động, cười vui, khóc thút thít và tiếng ồn ào không dứt bên tai.
Hương vị.
Trong không khí tràn ngập rất nhiều hương vị nó chưa bao giờ ngửi qua.
Cồn, hương liệu, son phấn, vôi, bê tông, mùi xăng thiêu đốt thật ghê tởm, khiến mùi gió thoải mái từ hàng trăm năm trước biến thành một nồi lẩu thập cẩm.
Hương vị như thế xa lạ mà quái dị, nó không biết liệu nó có mang đến nguy hiểm hay không.
Từ trong TV, nó biết thời đại này có camera theo dõi, hơn nữa nó cũng từng hỏi Trương Tử An, hắn chỉ vào camera trên quầy thu ngân để giải thích.
Ở trong quá trình nhảy lên, nó tận lực né tránh phạm vi quay chụp của camera.
Có vài camera rất ẩn nấp, nó không nắm chắc tránh được tất cả.
Cơ mà cho dù bị chụp được, ai sẽ để ý một con mèo chứ?
Nó nhớ tới người tên Thịnh Khoa đã từng tiến vào trong tiệm, ánh mắt hắn khá sắc bén, chắc là tương đương với đầu mục bắt người (người cầm đầu nhóm chuyên đi tầm nã, bắt người) trong quá khứ. Hắn nhìn như chỉ đi dạo một vòng trong tiệm nhưng thật ra đã khắc ghi tất cả trong đầu.
Chỉ tiếc dù hắn có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một phàm nhân. Tư duy của hắn chịu giới hạn trong thời đại, chịu giới hạn trong kinh nghiệm, chịu giới hạn trong huấn luyện đã từng được tiếp nhận, dù như thế nào cũng không thể liên hệ mọi chuyện đã xảy ra tối nay với một con mèo.
Hiệp, không dùng võ vi phạm lệnh cấm.
Hiệp khách và đầu mục bắt người trước nay đều là người cùng đường.
Nó biết không phải tất cả đầu mục bắt người đều là hạng người vô năng chỉ làm để kiếm cơm ăn nhưng bọn họ bị quản chế với giới luật và nội quy, hành sự cổ hủ lại không có hiệu suất, luôn bị quản chế với cấp trên, là một cây kiếm hai lưỡi, có thể đối phó với hại dân hại nước, cũng có thể đối phó với hiệp khách.
Nói bất đồng, không tương vì mưu.
Tiếu ngạo giang hồ, khoái ý ân cừu, là hiệp khách.
Lão Trà cúi đầu nhìn chăm chú hai móng vuốt không gì phá nổi của mình, ở thời đại hoàn toàn mới này chỉ có chúng nó vẫn như cũ khiến nó cảm thấy an tâm.
Nó biết rõ bản thân đã không còn là con mèo già đã từng làm bạn bên cạnh Diệp Vấn. Lực tín ngưỡng thêm vào giúp nó đạt được cương cân thiết cốt, tuy rằng không thể giống Tinh Hải can thiệp tương lai, không thể giống nữ vương Nafina hiệu lệnh đàn mèo nhưng nó vốn dĩ chính là một hiệp khách, không cần can thiệp tương lai, không cần hiệu lệnh đàn mèo.
Người chướng mắt, chỉ cần một trảo xé rách là được.
Lão Trà lại nhảy dựng lên, trong ánh trăng tròn lưu lại một bóng hình màu đen.
———————
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader