Chương 145: Biển xanh vang một tiếng cười
Editor: Lam Liên
Beta: Ngân Y
Bảy chiến binh cầu vồng bị mấy tiếng mèo kêu bất ngờ làm hoảng sợ nhưng sau khi định thần lại liền lập tức chỉ vào Lão Trà mà cười.
“Con mèo quái quỷ gì mà mặc cả áo khoác và đội nón trúc vậy!”
“Không ngờ chủ tiệm còn tốt bụng như vậy, nuôi cả con mèo già sắp không đi nổi này!”
“Con mèo này tới để làm trò cười sao?”
“Chủ nhân sắp bị đánh, mày tới đây là để giúp hắn sao? Yên tâm đi, tao sẽ đánh cả mày và hắn!”
Trương Tử An buông di động xuống, ánh mắt nhìn bọn họ giống như đang nhìn bảy cỗ thi thể, hắn thở dài nói: “Tôi khuyên mấy người giờ chạy nhanh đi còn kịp đấy. Sau này đừng bảo tôi không nhắc trước!”
Bảy chiến binh cầu vồng đương nhiên là sẽ không tin hắn, bọn chúng nghe vậy còn cười vang:
“Mày có phải là thằng ngốc không? Bảo bọn tao chạy ư? Tại sao bọn tao phải chạy? Bởi vì con mèo già này sao?”
“Loại mèo này muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, tao cũng không biết đã đá chết bao nhiêu con rồi đấy!”
Trương Tử An gật đầu, “Thiên đường có lối các người lại không đi, địa ngục không cửa lại cố đâm đầu vào. Nếu các ngươi cứ một mực không chịu giác ngộ như vậy thì tôi cũng không còn gì để nói.”
Tóc vàng cười nói: “Sắp chết đến nơi rồi mà mày còn ở đấy mạnh miệng! Nói thật với mày khách hàng của bọn tao chỉ mua một cánh tay của mày nhưng vừa rồi thấy mày mạnh miệng nên giờ tao muốn lấy cả một chân của mày, để xem từ nay về sau mày còn dám mạnh miệng trước mặt Kim gia nữa không.”
Lão Trà hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào ấm trà đang bốc khói, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc cho ấm trà ngon này, chỉ có nhân nghĩa và hương trà là không thể cô phụ.”
Bảy chiến binh cầu vồng nghe thấy Lão Trà lại kêu hai tiếng, có chút không hiểu tại sao.
Tóc đỏ dùng khuỷu tay chọc chọc tóc vàng, “Em nói này Kim gia, sao con mèo này kêu rợn người vậy nhỉ?”
Tóc vàng khinh thường đẩy hắn ra, “Vớ vẩn! Con mèo nào mà kêu lên chẳng rợn người?”
Trương Tử An đột nhiên nói xen vào: “Thật ra… Nó đang nói chuyện.”
Bảy chiến binh sửng sốt một chút sau đó lại ôm bụng cười ầm lên, cười đến chảy cả nước mắt.
“Mèo đang nói chuyện? Mày bị tâm thần à?”
“Có khi là bị chúng ta dọa phát điên rồi không…”
Tóc vàng lau khóe mắt cười nói: “Ha ha ha! Mày bảo nó đang nói chuyện? Con mèo mặc áo khoác này đang nói chuyện sao? Vậy mày nói xem nó đang nói gì? Không phải là xin tha mạng đấy chứ?”
Trương Tử An rất nghiêm túc mà trả lời: “Nó nói: Các ngươi cùng nhau lên đi, nó đang vội.”
“Gì?” Bảy chiến binh cầu vồng lại sửng sốt một lần nữa.
Tóc vàng dùng côn nhị khúc chỉ về phía Trương Tử An: “Tiểu tử có phải mày đang coi thường Kim gia…”
Lời còn chưa dứt, Trương Tử An dùng điều khiển từ xa tắt đèn đi.
“ĐM! Cắt điện hả?”
“Con mẹ nó ai tắt đèn đấy!”
Ngay lúc đèn vừa tắt bốn chân của Lão Trà đã giẫm lên sàn nhà, thân thể phi lên nhanh như tia chớp, hai con mắt màu vàng lóe lên như ánh điện.
Tốc độ của Lão Trà không bằng Nafina, nhanh nhẹn không bằng Nafina, lực đạo cũng không bằng Nafina nhưng nó có kỹ năng đặc biệt, đó là kỹ năng võ thuật đã được tinh luyện bởi vô số bậc thầy trong suốt hơn 2000 năm.
Loại kỹ năng này được người nước ngoài gọi là công phu còn người Trung Quốc gọi là võ thuật!
Thị lực của mèo ban ngày không bằng người nhưng vào ban đêm…
Trong màn đêm đen nhánh, cùng một con mèo biết võ thuật hỗn chiến, Trương Tử An nghĩ thôi cũng cảm thấy đau trứng!
Mèo mà biết võ thuật thì ai cũng không ngăn được đâu!
Nafina khinh thường nhìn hắn bằng đôi mắt màu xanh lục: Giả làm người tốt làm gì! Đèn này không phải do ngươi tắt sao?
Mắt người từ trong sáng bất ngờ chuyển vào tối sẽ tiến vào trạng thái nửa mù, cái gì cũng không nhìn thấy, nhắm lại trong chốc rồi mở ra là được nhưng mà bảy chiến binh cầu vồng làm gì còn có thời gian để nhắm mắt!
Cũng may không phải là tối hoàn toàn, đèn ở bên đường và đèn ở cửa hàng đối diện vẫn có thể chiếu vào nhưng bất ngờ từ sáng chuyển sang tối vẫn làm cho bọn họ rối loạn!
“A!” Trận náo loạn này bắt đầu bằng một tiếng hét thảm.
“Bảo các người chạy đi, các người lại không nghe.” Trương Tử An không chê chuyện ầm ĩ ngồi lại xem náo nhiệt, hắn cầm lấy di động, từ album nhạc bật bài hát《Biển xanh một tiếng cười》, phát nhạc nền cho Lão Trà lên sân khấu.
Anh hùng đương thời cũng chỉ có lão Trà mới xứng với bài nhạc nền rung động đến tận tâm can này.
【Biển xanh vang tiếng cười —】
【Rì rào đôi bờ sóng —】
Ngay lúc mắt bảy chiến binh cầu vồng đang tối sầm vì đèn tắt thì Lão Trà đã xông đến trước bọn họ, eo hơi cong, móng vuốt đạp mạnh xuống sàn nhà, sửa hướng từ vọt thẳng về phía trước sang nhảy thẳng đứng. Đúng lúc tránh thoát được côn nhị khúc của tên tóc vàng đang vung vẩy lung tung.
Người đầu tiên chịu đòn là tên tóc xanh lá.
Hắn nắm chặt gậy kim loại trong tay, đôi mắt mê mang, đồng tử không có tiêu điểm chứng tỏ hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với bóng tối.
Ngay lúc hắn chưa kịp phản ứng lão Trà đã tung ra một chiêu “Nhật tự trùng quyền” hung hăng đánh vào ngay giữa mũi của hắn!
Phụt!
Tóc xanh lá kêu lên một tiếng thảm thiết, mũi hắn xẹp hẳn xuống, máu loãng pha lẫn nước mũi, nước bọt và nước mắt thi nhau chảy xuống.
Đầu hắn bay đầy sao, cả người như đang ở giữa mây, dưới chân mềm như bông không đứng vững.
Ngay sau đó, lão Trà từ trên không trung phi xuống đá một cước vào ngực hắn, trực tiếp đá hắn ra ngoài cửa, bùm một tiếng ngã quỵ trên mặt đất không bò dậy nổi.
【Mặc chìm nổi tùy theo cơn sóng, chỉ ghi nhớ ngày hôm nay —】
Lão Trà mượn lực của cú đá này đổi hướng phi lên trên không trung, bay đến ngang hông của tên tóc đỏ, thuận thế dùng “Tam tiêu chỉ”, hai móng khép lại đánh liên tục về phía trước ba lần!
May mắn là Lão Trà không hạ tử thủ đã thu móng lại nếu không thì trên bụng của tên tóc đỏ phải có tới 6 cái lỗ!
Mỗi nam nhân đều muốn có 6 múi hoặc 8 múi cơ bụng, nhưng còn 6 cái lỗ thì e là chẳng ai muốn đâu…
Đây cũng không phải là do lão Trà muốn hạ thủ lưu tình, thực tế là nó rất muốn đem bọn chuột nhắt giết một người để răn trăm người, chỉ là nó đã xem qua tin tức, sợ sau khi giết sẽ mang phiền toái đến cho Trương Tử An.
Ngay cả như vậy tên tóc đỏ cũng không thể chịu nổi, 6 chiêu liên kích nhanh như gió, mạnh như sét này của Lão Trà đều đánh vào các huyệt vị quan trọng trên bụng của hắn!
Khuôn mặt của hắn lập tức trở nên vặn vẹo, eo cong xuống như con tôm, ôm bụng ngồi xổm xuống đất, đau đến không kêu nổi.
Lão Trà đã nhảy xuống đất, trực tiếp quay cổ tay tạo thành chiêu “Phục cổ sát cổ tay”, móng vuốt đập thẳng vào yết hầu của tên tóc đỏ!
Lần này trực tiếp đánh tên tóc đỏ ngã ra mặt đất, lăn vài vòng ra ngoài cửa hàng, chẳng kịp thở trước khi dừng lại.
【Trời xanh buông tiếng cười —】
【Nhìn thế gian xô bồ tấp nập —】
Lúc này còn lại năm chiến binh cầu vồng mắt cũng đã khá thích ứng được với ánh sáng mờ ảo, mê mang đánh giá tình huống xung quanh mình.
Đm! Bọn họ vừa nhìn thấy liền sợ ngây người!
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, bảy chiến binh kết nghĩa kim lan đã nằm sấp xuống hai người.
“Là ai làm?”
“Là ai?”
“Có giỏi thì ra đây cho tao!”
Bọn họ lập tức hô to gọi nhỏ để khuếch trương thanh thế.
Bởi vì di động Trương Tử An sáng lên do phát nhạc nên ánh mắt của bọn họ theo bản năng đều tập trung ở phương hướng kia.
“Tiểu tử thúi, có phải mày giở trò quỷ gì hay không…” Tên tóc tím cũng xách theo một cái gậy kim loại chỉ về phía bóng người mơ hồ bên di động quát!
Lời còn chưa dứt, hắn cảm giác được có một bóng đen lướt qua khóe mắt mình.
Ngay sau đó chiếc gậy kim loại hắn đang giơ lên nặng xuống.
Sao lại thế này?
Hắn không nghĩ ra là thứ gì, chỉ thấy một cái bóng đứng trên gậy của hắn.
Là chim sao?
Nhưng mà… Chim có hai con mắt như vậy sao?
Lão Trà lấy thế Kim Kê Độc Lập đứng vững trên chiếc gậy, gió thổi không động, mưa tạt không lay, từ cực động biến thành cực tĩnh, lại từ cực tĩnh biến thành cực động!
Nó xoay nửa người, mượn lực ly tâm đá ra một chiêu “Hoành căng cước”!
Tóc tím đang há mồm muốn nói cái gì đó thì đã cảm nhận được một chiếc chân mèo có lông xù xù nặng nề rơi trên mặt mình!
Lần này có thể nói là thảm hơn rất nhiều so với tóc xanh lá, tóc xanh lá tốt xấu gì cũng chỉ tổn thất mỗi cái mũi mà hắn tự hào còn tím thì cả mũi lẫn răng cửa một phát diệt toàn quân! Cả mặt lẫn miệng đều là máu! Hắn thất tha thất thểu ngã về sau, lúc ngã ra cửa còn bước hụt bậc thang, cộc một tiếng đập đầu xuống vỉa hè, bất tỉnh nhân sự.
【Kẻ thắng người thua chỉ có trời biết rõ —】
Ngay sau khi Lão Trà xuất chiêu “Hoành căng cước” vào mặt tên tím thân thể nó cũng nhảy khỏi cây gậy xoay tròn bay lên không trung, vạt áo khoác ngoài nhẹ nhàng tung bay, tựa như thiên ngoại phi tiên!
Tóc xanh lam lo lắng ngay từ đầu nên sau khi phát hiện sự tình không ổn đã lui về sau mấy chiến binh khác, mượn thân bọn họ bảo vệ cho chính mình. Lá gan của hắn nhỏ nhất trong bảy chiến binh cầu vồng, đánh không dám đánh, chạy cũng không dám chạy. Hắn liên tục nhìn ra ngoài cửa hàng, mong có vị tiên nhân nào đi ngang qua cứu hắn.
Lần cuối cùng hắn nhìn ra ngoài thì thấy tên tóc xanh bị đánh bay ra nên hoảng sợ quay đầu lại, hai mắt của hắn đột nhiên tối sầm, hai chiếc chân xù xù nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn.
Lão Trà đã tính toán phương hướng tốt ngay từ khi đánh tên tóc tím. Nó từ trên không trung rơi xuống, không sai một li mà rơi xuống ngay trên đầu tên tóc xanh, trong nháy mắt hai chân trước của nó ôm lấy đầu tóc xanh vặn sang, đồng thời mượn lực lấy đầu gối của mình đánh xuống.
“Xuyên kiều thủ” thêm “Tất pháp”!
Khi đầu gối đánh trúng mặt tên tóc xanh, Lão Trà cũng buông lỏng tay ra.
Tên tóc xanh như người mẫu quảng cáo dầu gội đầu trong TV mà vung đầu từ thấp đến cao, cả người đều bị cú đánh từ đầu gối này đập xuống đất đồng thời mấy chiếc răng cửa cũng bung ra theo. Sau khi hắn rơi xuống đất còn lăn thêm mấy vòng mới văng ra ngoài cửa hàng, bất tỉnh nhân sự.
【Giang sơn vang tiếng cười —】
【Mặc kệ mưa giông bão táp —】
Hai tay Lão Trà ấn xuống đầu tóc xanh mượn lực bay lên không trung một lần nữa, mục tiêu lần này là tên tóc cam.
Ngoại trừ Trương Tử An thì trong tiệm chỉ còn ba người đứng phân biệt là tóc cam, tóc đen và tóc vàng.
Trương Tử An ở chỗ sâu nhất trong cửa hàng khá tối còn ba người kia ở gần cửa tiệm nên sáng hơn một ít, bởi vậy từ góc của Trương Tử An có thể nhìn khá rõ quỹ đạo ra tay của Lão Trà.
Hắn là một bên xem một bên nhe răng há miệng hít khí lạnh, nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau rồi!
Lão Trà ra tay, không phải đánh vào mặt thì đánh vào bụng, chỗ nào mềm thì đánh chỗ đó, chỗ nào giòn liền đánh chỗ đó, chỗ nào đau thì đánh chỗ đó. Gì mà đánh người không mất mặt chứ?
Mới đầu hắn cho rằng lão Trà là bộ binh, sau lại cảm thấy là kỵ binh, giờ thấy thì, trời ạ! Đây xác thực là không quân rồi. Các kỹ năng nhảy lên, phi lên giống như vận động viên thể thao vậy!
Nhìn sang Nafina cũng thấy nó đang xem đến ngây cả người, há hốc không khép nổi miệng.
Quả nhiên dè dặt làm người yếu ta nhược, chủ tâm mặc hắn điên cuồng!
Lão Trà không giận thì thôi, một khi đã giận lên thì quả thực là xác ở mọi nơi, máu chảy thành dòng…
Ai không phục đều treo lên đánh!
Còn Tinh Hải thì nó lại chẳng ngạc nhiên chút nào trước màn biểu diễn của Lão Trà, nó còn buồn chán mà duỗi eo.
【Sóng lớn rút đi bao chuyện hồng trần thế tục —】
“Đừng hoảng hốt! Tựa lưng đứng sát vào nhau!” Tóc vàng rống lớn!
Tóc vàng quả nhiên là thủ lĩnh của nhóm này, đối mặt với tình thế quỷ dị như vậy vẫn giữ được một ít bình tĩnh.
Thật ra hắn cũng hoảng lắm rồi, chỉ là ngoài mặt cố gắng bảo trì trấn định thôi, trong lòng còn đang đem tiểu tử Thanh Nhân kia mắng đến máu chó phun đầy đầu, cái gì mà không có thú cưng nguy hiểm chứ? Giờ hắn gặp một con rắn hổ mang, bạch tuộc đốm xanh hay bạch tuộc viền xanh cũng còn lâu mới đáng sợ như vậy!
Tóc cam và tóc đen vừa nghe thấy vậy liền chạy nhanh về phía tóc vàng dựa sát vào nhau.
“Kim gia… Em muốn về nhà……” Tên tóc cam vừa chạy vừa khóc.
Giây tiếp theo, hắn khóc không ra tiếng nữa bởi vì cổ hắn bị một cái đuôi xù xù quấn lấy. Lúc mới quấn cái đuôi rất mềm nhưng ngay sau đó nó trở nên cứng như một vòng sắt.
Tóc cam mở to hai mắt, miệng há lớn, hắn muốn hô hấp nhưng không khí làm thế nào cũng không vào phổi được. Hắn ném côn trong tay xuống, liều mạng kéo vòng sắt trên cổ ra.
Lão Trà ở sau hắn giơ chân lên bổ một chưởng vào gáy sau đó buông đuôi ra, đạp một cước vào lưng tên tóc cam đang mềm oặt, trực tiếp đá hắn ra ngoài cửa hàng.
【Gió mát nở nụ cười —】
【Mà như chìm trong bể tịch liêu —】
【Hào hùng năm xưa còn vương lại một vạt nắng chiều —】
Đen không thèm chú ý đến mặt mũi và nghĩa khí huynh đệ nữa, hắn chạy ra ngoài, một bên vẫy tay một bên gào khóc: “Cứu mạng! Mau báo cảnh sát đi! Nơi này có người muốn giết người!”
Kêu cũng vô dụng thôi, tín hiệu di động đều bị bọn họ chặn hết rồi.
Tóc vàng vừa thấy cũng nóng nảy, “Đm lúc phế vật! Nuôi tốn cơm!”
Lúc này điểm chết chính là phân tán, nếu hai người lưng tựa lưng hợp lực nghênh địch thì có lẽ còn có thể chống đỡ trong chốc lát. Nhung bọn họ vốn dĩ chỉ là đám băng đảng ô hợp, thời điểm thuận buồm xuôi gió thì không có gì để nói nhưng một khi gặp họa thì chính là thân ai nấy lo.
Thấy đen sắp chạy ra đến cửa, chỉ còn một bước.
Lão Trà từ không trung rơi xuống, hai con ngươi vàng rực cùng hai mắt hắn giao nhau, có thể thấy cả ảnh ngược của chính mình trong đồng tử đối phương. Đen nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình chẳng khác gì quỷ, không chỉ có tóc mà cả mặt cũng bị dọa cho xám đen.
“Chân thẳng”!
Lão Trà giơ một chân lên tung ra một cú đá, từ dưới đi lên dứt khoát đá vào cằm tên tóc đen.
Tầm nhìn của đen lập tức từ phía trước biến thành trần nhà, hai mắt chằm chằm, trợn ngược lên trời. Cả người hắn như say rượu lảo đảo mấy bước rồi lăn ra ngoài cửa hàng làm bạn cùng mấy huynh đệ khác.
Chiếc ghế dựa trước quầy thu ngân bị đá văng xuống, ngã chổng vó trên mặt đất.
Lão Trà nhẹ nhàng đáp xuống một chân của cái ghế dựa, Kim Kê Độc Lập, dù bận mà vẫn ung dung đối diện với tên tóc vàng còn sót lại.
【Muôn dân buông tiếng cười —】
【Chẳng còn nỗi cô liêu —】
【Hào khí năm xưa vẫn còn ẩn trong nét cười ngây ngốc —】
Trương Tử An thấy còn thừa một tên, lập tức trở nên kiêu ngạo.
“Đến đây! Phóng ngựa lại đây!”
Hắn khoa tay múa chân tạo ra tư thế hạc trắng sải cánh!
Tóc vàng thấy sáu huynh đệ của hắn tất cả đều quang minh chính đại nằm liệt giữa đường thì lập tức quyết định hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, đem côn nhị khúc trong tay ném đi, “Em đầu hàng!”
Trương Tử An hoàn toàn thất vọng, “ĐM không có tiền đồ! Bổn đại gia còn chưa ra tay mà!”
Nafina: “…”
Lão Trà: “…”
Tinh Hải cao hứng nói: “Tử An thật lợi hại!”
Trương Tử An lệ chảy ròng ròng! Quả nhiên vẫn là Tinh Hải đáng yêu nhất!
Tóc vàng gió chiều nào theo chiều ấy, vội vã xin khoan dung nói: “Đại ca à, em cũng chỉ là tên chạy vặt, sống cũng không dễ dàng gì, đại ca tạm tha cho em lần này đi? A, còn nữa, tiền của anh…”
Hắn móc hết túi trái lại móc sang túi phải, bới móc nửa ngày mới móc ra một đống tiến nhăn nhúm, từ một đồng đến một trăm đồng đều có, tất cả chất thành đống nằm trên mặt đất, hắn cười nói: “Ngại ghê, tiền tiêu mất một ít rồi nhưng mà đại ca yên tâm, em nhất định sẽ trả lại, một xu cũng không thiếu cho anh!”
Lão Trà mở miệng nói: “Bắt tặc bắt vương. Hỏi hắn xem ai là chủ mưu?”
Trương Tử An tạm dừng nhạc nền, hỏi: “Là ai phái anh đi làm mấy việc này? Mau nói ra tôi đảm bảo sẽ không đánh chết anh.”
Tóc vàng khó xử nhìn hắn, lại quay sang nhìn lão Trà, “Này… Làm gì cũng có luật lệ… Đại ca anh đừng…”
Lão Trà vung áo khoác ngoài, tóc vàng lập tức sửa lời nói: “Là Thanh Nhân!”
Trương Tử An sửng sốt, tên quái gì lạ vậy?
Hắn truy hỏi: “Cái gì Thanh Nhân với Hồng Nhân chứ?”
Tóc vàng đã nói thì cũng dứt khoát nói hết ra, “Là Thanh Nhân, hẻm Thanh Nhân… Bọn em cũng không biết tên thật của người kia, mọi người đều gọi hắn là Thanh Nhân.”
Trương Tử An nhìn thoáng qua lão Trà, thấy nó không nói gì liền tự chủ trương truy hỏi, “Thanh Nhân rốt cuộc là ai? Hắn làm gì?”
Tóc vàng cầu xin nói: “Không phải em không nói mà là em thật sự không biết! Thanh Nhân mở văn phòng cố vấn ở hẻm Thanh Nhân. Hắn nhận mối làm ăn từ bên ngoài sau đó đem mối làm ăn kia giao cho chúng em làm…”
Đm! Thanh Nhân mở văn phòng cố vấn ở hẻm Thanh Nhân…
Đm đọc líu cả lưỡi?
Trương Tử An chỉ vào mũi mình, “Tôi là mối làm ăn sao?”
Tóc vàng ho khan một tiếng, “Cái này…”
Lão Trà khẽ gật đầu, “Được rồi, hắn đã vô dụng.”
Trương Tử An chỉ ra ngoài cửa hàng nói: “Cút đi.”
Tóc vàng mừng rỡ, không ngờ mình còn có thể đứng dậy mà rời đi nên lập tức chạy.
Đáng tiếc, hắn mới vừa chạy ra đến cửa lão Trà đã phi tới từ phía sau, hai chân đá vào sau khuỷu chân của hắn.
Bang!
Tóc vàng lập tức quỳ gối xuống đá hoa trên lối đi bộ, đầu gối rất nhanh đã thành một mảnh xanh tím.
Còn chưa đợi hắn thảm thiết kêu ra tiếng, lão Trà đã bổ thêm một nhát vào sau cổ hắn.
Lại thêm một vị nằm liệt giữa đường!
Bảy chiến binh cầu vồng giờ đây đã bị diệt toàn quân!
Lão Trà thảnh thơi trở vào trong tiệm, ngồi lại trên thảm điện của nó, cúi đầu nhấp một ngụm trà.
“Trà ngon! Độ ấm vừa phải!”
Không ngờ là khả năng chịu đòn của tên tóc vàng khá là mạnh, ăn một chưởng của Lão Trà mà chỉ choáng váng chưa ngất.
Trương Tử An vừa thấy có cơ hội đánh chó rơi xuống nước thì đương nhiên không thể buông tha. Hắn nhảy nhót chạy tới ngồi xổm xuống, thổi hơi vào ngón giữa của tay phải sau đó búng mạnh vào trán tên tóc vàng.
Tóc vàng trợn ngược hai mắt, thực sự lăn ra bất tỉnh.
Trương Tử An lắc lắc tay, “Đầu cứng quá.”
Hắn đứng lên, tùy ý nhìn quét mắt một cái liền bị dọa sợ tới mức hít hà một hơi.
Lão Trà à, không đùa chứ? Sao ngài có thể hay như vậy!
Bảy chiến binh cầu vồng thân thể xụi lơ trên mặt đất, bày ra hai chữ “Nhân” và “Nghĩa” trước cửa tiệm.
————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader