Chương 137: Giấc mộng thịnh thế (2)
Editor: Linh Lục
Beta: Ngân Y
“Lão Trà này, tôi rót thêm chút nước ấm nhé.” Trương Tử An xách theo ấm nước nóng, lại rót đầy nước vào ấm trà của Lão Trà.
“Phiền tiểu hữu rồi.” Lão Trà ôn hòa mà cười.
“Đừng khách sao. Cẩn thận đừng để bị bỏng.” Trương Tử An xách theo ấm cộp cộp cộp lên lầu. Lấy thính lực của Lão Trà phán đoán, hắn vào phòng bếp, sau đó một tiếng “Đinh” vang lên, đem ấm nước đặt lên mặt bàn kính.
Lão Trà đem chân trước chạm vào ấm trà, thịt lót cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ đó.
Ngày mùa thu sau giữa trưa, ánh mặt trời không hề chói mắt, gió thu nhu hòa mà không tiêu điều, hết thảy đều bình tĩnh tường hòa như vậy.
Lão Trà nheo mắt, đồng tử lóng lánh ánh sáng cao khiết.
Già rồi, chỉ thích những thứ ấm áp.
Thế giới này rất ấm áp, người thanh niên này rất ấm áp.
Đây là một thời đại quang minh mà ấm áp, mọi hắc ám dường như đều bị hoàn toàn xua tan, ít nhất là không tồn tại ở quốc gia này — thông qua TV, Lão Trà cho rằng như vậy.
Nó hơi thương cảm nhưng càng nhiều hơn là vui mừng.
Quốc thái dân an, thiên hạ đại đồng, đao thương nhập kho, ngựa phóng Nam Sơn, không phải là sở cầu cả đời của vô số chí sĩ cổ kim nội ngoại sẵn sàng đầu rơi máu chảy để đạt được sao?
Đến thời thịnh thế, còn cầu gì nữa?
Anh hùng không đất dụng võ, chưa chắc đã là một chuyện may mắn.
Lần trước cửa hàng xảy ra một xung đột nhỏ, không phải cũng hoà bình giải quyết hay sao?
Thật là một thời đại mới, quốc gia phồn vinh hưng thịnh, nhân dân an cư lạc nghiệp!
Lão Trà cảm thấy quãng đời còn lại của bản thân chính là làm một con mèo già bình phàm, cuộn tròn trên thảm điện, thưởng thức trà nóng, xem TV, lười biếng hưởng thụ tuổi già… Điều này cũng không tồi, thật sự không tồi.
Chỉ tiếc nó còn không thể rời đi cửa hàng nhỏ này, nếu không nó thật sự nghĩ đi đây đi đó nhìn một chút, bước vào thế giới xa lạ này, tự mình cảm thụ thịnh thế huy hoàng!
Lão Trà thích cửa hàng nhỏ này.
Gần như tất cả mọi người bước vào cửa hàng này đều tràn ngập tình yêu, bức thiết mong muốn tìm một người bạn vừa lòng đẹp ý mình. Khi đôi mắt của bọn họ nhìn chăm chú vào những chó mèo trong cửa hàng, lập tức sẽ mở rất lớn, theo đó tỏa ra hương vị hạnh phúc —— Trên TV gọi là kích thích tố, hoặc là hormone, bản thân nhân loại không phát hiện nhưng Lão Trà có thể mẫn cảm ngửi được.
Trương Tử An lại xuống lầu, thấy tạm thời không có khách hàng liền dựa vào ghế nằm, cầm quyển sách mà hắn vừa mua trên mạng tên《Sách tranh thú cưng quý hiếm》 bắt đầu đọc.
Lão Trà thích người trẻ tuổi tên Trương Tử An này.
Hắn là một người có nguyên tắc. Hắn giới thiệu cho khách hàng nhiều loại thú cưng khác nhau, giới thiệu ưu điểm của chúng cũng không giấu giếm khuyết điểm của chúng, điều này có đôi khi sẽ làm hắn mất khách nhưng ngay cả như vậy, khi vị khách hàng tiếp theo tới, hắn vẫn cứ làm như vậy.
Hắn là một người có nhân tâm. Hắn đưa từng con thú cưng cho các khách hàng khác nhau, dặn dò phương pháp chăm sóc chúng nó cho khách hàng, thậm chí còn ghi lên giấy đưa cho khách hàng.
Hắn là một người có mộng tưởng. Khi không có khách hàng, hắn sẽ nằm ở trên ghế nằm, vừa bị nữ vương Nafina khinh bỉ vừa mặc sức tưởng tượng ước muốn nho nhỏ của hắn —— sửa sang lại cửa hàng nhỏ này. Hắn cùng nữ vương Nafina đếm tiền, tranh luận xem còn phải tích cóp bao nhiêu tiền mới đủ chi phí trang hoàng. Hắn ngây ngô cười, rành mạch kể ra phải trang hoàng như thế nào, thứ này nên đặt ở đâu.
Đây là một thời đại mà người người có tư cách nằm mơ!
Đây là một thời đại mà mộng tưởng có khả năng trở thành sự thật!
Cho dù đối đãi với một con mèo già ăn không ngồi rồi như Lão Trà, thái độ của hắn cũng không khác gì khi đối đãi với nữ vương Nafina và Tinh Hải, thậm chí càng thêm cung kính lễ độ.
Trong người Lão Trà đã từng mấy lần dâng lên xúc động không thể nói thành lời, muốn cùng người thanh niên này kết quan hệ càng thêm sâu sắc nhưng là lại bị chính nó mạnh mẽ ngăn chặn.
Không cần thiết.
Nó nói với chính mình —— không cần thiết!
Đây là một thời đại tốt đẹp, nơi mà vương tử phạm pháp cùng tội với thứ dân.
Trên TV, cho dù là quan viên cấp cao bao nhiêu, một khi phạm vào sai lầm đều sẽ chiêu cáo thiên hạ và công khai thẩm tra xử lí, sau đó bị quăng vào đại lao.
Bản lĩnh nho nhỏ như nó, không cần lấy ra bêu xấu, chỉ làm trò cười mà thôi.
Chuyện cũ năm xưa liền theo gió mà đi đi.
“Sư tôn! Chúng tôi dựa theo phân phó của ngài ghi vào sổ toàn bộ những ID trên diễn đàn nói ngài là [Chủ Cửa Hàng To Mồm], [Chủ Cửa Hàng Quấy Rối Tình Dục] cùng [Chủ Cửa Hàng Chuyên Lừa Đảo]!” Vương Càn cùng Lý Khôn thở hồng hộc chạy vào.
“Làm tốt lắm!” Trương Tử An xoa tay hầm hè, “Vậy gọi tôi là [Chủ Cửa Hàng Đẹp Trai Không Ai Bằng] thì sao?”
“Cái này…” Vương Càn và Lý Khôn hai mặt nhìn nhau.
“Cái này có đúng không.” Trương Tử An nghiêm túc mà nói.
“Cái này không có thật…” Vương Càn cùng Lý Khôn vẻ mặt đưa đám.
Lão Trà thích bạn bè của Trương Tử An.
Cho dù là Tôn Hiểu Mộng khẩu xà tâm phật hay Tiểu Cần khiến người ta thương yêu hoặc là tiểu Tuyết tinh thần phấn chấn bồng bột hay là đôi dở hơi hay nói linh tinh này đều là những người trẻ tuổi tâm địa thiện lương.
Trong nơi ánh mặt trời quanh minh xán lạn này cũng có một vài đốm đen khiến người ta không thích.
Lão Trà không chỉ một lần cảm nhận được ác ý từ người nào đó, cũng là toát ra ác ý dưới hình thức hormone, nhân loại không thể phát hiện nhưng Lão Trà biết. Nữ vương Nafina đại khái cũng ngửi ra được, chỉ là nữ vương Nafina quá trẻ tuổi và quá cao ngạo, trải qua sự đời quá ít, đối với đạo lý đối nhân xử thế không thấu triệt như Lão Trà.
Còn về Tinh Hải… Lão Trà nghiêng đầu, nhìn phía con mèo may mắn đang chơi đùa cùng nhóm mèo con.
Lão Trà chưa bao giờ biết Tinh Hải suy nghĩ cái gì, Tinh Hải dường như luôn vô lo vô nghĩ, mỗi ngày đều trải qua vui vẻ. Nhưng Lão Trà cảm thấy đôi mắt Tinh Hải phảng phất có thể xuyên thủng hết thảy. Tinh Hải không phát hiện ác ý từ những người đó sao? Nếu không vì sao nó không nói cho Trương Tử An? Hay là… Tinh Hải đã nắm giữ hướng đi của lịch sử, biết những người đó sẽ không uy hiếp đến Trương Tử An? Cũng có khả năng này, dù sao đây là một thời đại mới văn minh hơn rồi.
Những người đó ngụy trang thành khách hàng đi vào cửa hàng, nhìn như quan sát thú cưng nhưng thật ra đang lén đánh giá bố cục và cách trang trí trong tiệm. Còn có người nào đó căn bản không đi vào trong cửa hàng, chỉ đứng xa xa quan sát, liên tục quan sát vài ngày.
Gió, hương vị hư thối tanh hôi từ người kia thổi vào mũi Lão Trà. Khí vị này nó rất quen thuộc, là hơi thở đặc hữu của những con chuột sống chui lủi trong cống ngầm.
Sao có thể?
Thời đại này đã tươi sáng như thế rồi, những con chuột đỏ mắt thị huyết đó vì sao vẫn chưa được diệt sạch?
Lão Trà không rõ, nó tình nguyện tin mình đã nghĩ sai rồi.
Có lẽ đây là “giai đoạn sơ cấp” theo lời Trương Tử An nói nhỉ, khả năng chờ mấy năm nữa, những đốm đen đó cũng sẽ biến mất theo năm tháng.
Lão Trà hy vọng như thế, nó hy vọng giấc mộng thịnh thế này vĩnh viễn không tiêu tan.
Nếu không…
Nếu thời đại này cũng không tốt đẹp quang minh như trên điện ảnh…
Nếu có người muốn đập nát phần ấm áp trong cửa hàng nho nhỏ này…
Lão Trà cúi đầu nhìn chăm chú vào móng vuốt của bản thân, nơi đó cất dấu một lưỡi dao sắc bén gần trăm năm chưa từng được sử dụng.
Anh hùng xế bóng vẫn như cũ là anh hùng.
———————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader