
Chương 36: Đánh cược vui vẻ
Edit: tieutamgia
———————————————————————-
Sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Trương Tử An mở cửa tiệm ra, không khí mát mẻ bên ngoài tràn vào, mồ hôi cũng dần biến mất. Mở danh bạ, hắn gọi điện thoại cho Tôn Hiếu Mộng.
“Qua đây tôi mời cô ăn bữa cơm.” Hắn nói.
“Ha” có thể tưởng tượng được đầu bên kia điện thoại đang giật mình.
“Đúng vậy, lái xe tới.” Hắn nói xong, không để đối phương hỏi, liền dập máy.
Phòng khám thú ý Linh Dũ cùng với cửa hàng thú cưng Kỳ Duyên nằm tại hai đầu nam bắc đường Trung Hoa, cũng chỉ cách nhau có mấy trăm mét. Một lát sau đã thấy xe Tôn Hiếu Mộng dừng ở cửa ra vào.
Xuống xe, vẻ mặt cô tràn đầy nghi vấn, “Hôm nay mặt trời mọc đăng Tây chắc, tên quỷ hẹp hòi như anh lại mời tôi đi ăn sao.”
Trương Tử An tỏ vẻ bị tổn thương, “Vốn là hàng xóm với nhau, muốn cải thiện quan hệ, mời cô ăn bữa cơm tính là cái gì..”
“Đừng có làm ra cái bộ dạng này! Anh có việc cứ nói thẳng, nếu không bữa cơm này tôi không dám ăn!” Tôn Hiểu Mộng không tin hoa ngôn xảo ngữ của anh.
Trương Tử An cười mỉa, “Đã như vậy… Hôm nay cô có về nhà mẹ đẻ không”
“Nhà mẹ đẻ” Tôn Hiểu Mộng đã lâu chưa trải qua cảm giác này, cô cũng chưa kết hôn, sao lại về nhà mẹ đẻ !
“Dưỡng Trực Tràng,” Hắn nhắc nhở.
“Anh muốn làm gì?”
“Mượn xe của cô một lát, đương nhiên tiền xăng là tôi trả.”
“Cha tôi so với anh còn keo kiệt hơn. Trại chăn nuôi của ông ấy đã bán thú cưng đi thì không đổi trả!” Cô nói.
Hắn kỳ quái hỏi “Tại sao phải trả lại hàng?”
“Chỗ này của anh không có khách, tôi thấy anh cũng sắp đóng cửa ra đường rồi đấy.” Cô rất nghiêm túc, “ Nếu như anh để lại Tinh Hải cho tôi nuôi, tôi có thể năn nỉ cha tôi, cho anh trả lại thú cưng bán không hết.”
“…Hóa ra cô nghĩ thế này! Thật đáng tiếc, làm cô thất vọng rồi, trừ tiểu hamster tặng kèm kia, những con khác đều bán hết rồi. Hôm nay tôi muốn đi nhập hàng mới đấy,” Hắn nói.
“Nói khoác, sao hôm trước tôi qua thấy mèo Xiêm cùng Samoyed vẫn còn ở đây, một ngày anh có thể bán được hai con?” Tôn Hiểu Mộng bày ra vẻ mặt không tin.
Theo bảng chi tiêu của cả nước mà nói, một cửa hàng thú cưng có chạy quảng cáo, một tháng cũng chỉ có thể bán được hai trăm con thú cưng, trong đó hơn nửa còn là thú cưng giá rẻ, từ mười mấy đồng đến mấy trăm đồng cũng tính cả rồi.
Tôn Hiểu Mộng đầu tiên cho là Trương Tử An nhắm vào thị trường thú cưng đắt tiền, cửa tiệm ban đầu bán cả thú cưng giá rẻ là để mở rộng danh tiếng. Coi như là anh nhắm vào thị trường thú cưng chất lượng cao, nhưng anh không tuyên truyền, không phát quảng cáo, ai có thể biết tời anh đây?
Trên thực tế, mỗi cửa hàng thú cưng mới mở đều bị lỗ, có cửa hàng dần dần có lãi, có cửa hàng yên lặng đóng cửa đổi sang kinh doanh cái khác, có cái đi đến đường ngang ngõ tắt… Là con gái của chủ trại chăn nuôi, việc này cô thấy nhiều rồi.
“Không tin cô vào mà xem.” Trương Tử An chẳng muốn giải thích, trực tiếp mời cô vào cửa xem.
Tôn Hiểu Mộng bán tín bán nghi, đi vào trong tiệm nhìn qua, thấy tủ trống không.
Trương Tử An tìm sổ ghi chép hóa đơn từ quầy thu ngân đưa cho cô. Cô nhận lấy đọc qua, “Samoyed cũng 3000… Mèo Xiêm 4000… Ngày… Tất cả đều là ngày hôm qua…”
Trương Tử An hãnh diện, “Tôi thấy vận khí của tôi thay đổi rồi.” Hắn đếm trên đầu ngón tay , “Một ngày bảy nghìn, mười ngày bảy vạn, một tháng hai mươi vạn…”
Tôn Hiểu Mộng im lặng, ném trả sổ hóa đơn lại cho anh, “Được rồi được rồi, tưởng mình hay ho lắm à, cũng không biết mình họ gì sao. Chẳng qua là dẫm phải cứt chó thôi, ít khoác lác lại! Như vậy đi, chúng ta đánh cược, bắt đầu từ ngày mai liên tục trong vòng bảy ngày, mỗi ngày anh đều bán được một con, tôi mời anh một bữa cơm trưa, trái lại nếu anh không làm được…”
Trương Tử An vốn tưởng rằng cô muốn nói mời cô ăn một bữa cơm trưa, hoặc là đem Tinh Hải cho cô nuôi, kết quả cô lại nói là: “Nếu anh làm không được,anh liền đến phòng khám thú y của tôi làm nhân viên quét dọn một ngày đi. Cửa hàng anh được dọn sạch thế này, tôi thấy anh rất có thiên phú làm nhân viên quét dọn đấy… Thế nào, có dám đánh cược hay không ?”
Giống Trương Tử An, phòng khám bệnh của Tôn Hiểu Mộng cũng chỉ có mình cô, vừa chữa bệnh vừa dọn dẹp, không nỡ bỏ tiền thuê nhân viên quét dọn, cũng là tương đối vất vả.
Hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể chấp nhận được!
Thắng có thể hời được bữa cơm trưa, thua thì cùng lắm chảy ít mồ hôi, có lời không lỗ!
“Đánh cược!” Hắn nói.
Khóa cửa tiệm lại, hai người đi ăn sáng cùng uống sữa đậu nành xong, liền đi tới trại nuôi dưỡng.
Có Tôn Hiểu Mộng đi cùng, cả hai không cần qua bàn tiếp đãi, mà là trực tiếp đi tìm cha cô.
Ánh mắt Trương Tử An xem xét, có thể thấy nơi này cũng không buôn bát tốt lắm, nhưng dọc đường đi, chứng kiến tất cả so với lần đầu đến còn thấy quạnh quẽ hơn, rất nhiều phòng gây giống đều trống không, nhân viên công tác cũng đăm chiêu. Người ngoài như hắn còn nhìn ra, Tôn Hiểu Mộng đương nhiên cũng có thể nhìn ra, từ khi bước vào đây, cô vẫn cúi đầu bước đi.
Tôn Hiểu Mộng chịu lái xe dẫn anh đến không hề chỉ vì quan hệ hàng xóm, mà cô muốn vì sự nghiệp của cha mình mà bỏ ra chút nỗ lực, cho dù chỉ có thể bán thêm vài con thú cưng cũng tốt rồi…
Những trang trại nuôi dưỡng chất lượng kém trên thị trường không phải là ít, thậm chí còn rất nhiều. Nguyên nhân là do chủ trại không từ thủ đoạn để kiếm lợi nhuận, cuối cùng lại làm mất đi sự tín nhiệm của người mua. Mà một khi sự tín nhiệm mất đi thì làm sao có thể lấy lại được nữa.
Thế nhưng Trương Tử An cũng không thể thay đổi chuyện gì, chí ít là ở hiện tại. Phải lo được thân mình thì mới lo được chuyện thiên hạ. Việc bây giờ hắn phải làm là kinh doanh cho tốt cửa hàng của mình, không nhập hàng ở mấy trại nuôi dưỡng mờ ám. Đây là chuyện duy nhất hắn có thể làm được vào lúc này.
Tôn Nghi Niên đang đứng trước lồng sắt cho thú cưng ăn, chủ trại chăn nuôi mà lại đang làm công việc của nhân viên.
“Cha, có khách tới.” Tôn Hiểu Mộng hướng Trương Tử An chép miệng, “Con tiện đường đưa anh ta tới.”
Tôn Nghi Niên nghe vậy liền lập tức đứng thẳng người lại, giữa đường còn khựng lại một chút, tựa hồ eo có chút vấn đề, phát ra một tiếng “Ự..”, nhờ Tôn Hiểu Mộng đi tới đỡ ông, ông mới đứng thẳng sống lưng lên được. Trên mặt ông hằn đầy những nếp nhăn, mái tóc cắt gọn gàng đã điểm bạc nhiều hơn.
“Mấy con thú cưng hôm trước bán hết rồi à?” Tôn Nghi Niên lên tiếng hỏi.
“Cháu bán hết rồi, trừ mỗi con hasmter kia thôi ạ. Lần này cháu tới để lấy thêm hàng.” Trương Tử An nói.
Tôn Nghi Niên cũng không nói nhiều, trực tiếp vung tay. “Cháu tự mình chọn đi.”
Hắn vẫn như lần trước, đầu tiên chọn một con mèo Xiêm và Samoyed, mèo Anh lông ngắn ngoài dự đoán lại rất được ưa thích nên chọn hai con, giá ba loại thú cưng này đã chứng minh được độ giàu có những khách hàng của hắn. Dạo quanh một vòng, hắn cuối cùng chọn một con mèo Ba Tư. Tất cả thú cưng đều khoảng ba đến năm tháng tuổi.
Thực ra hắn rất không muốn chọn mèo Ba Tư vì lông nó quá dài, thường xuyên cần được chải chuốt, hơn nữa giá lại quá đắt, xứng đáng với danh hiệu mèo quý tộc, nếu lâu bán được sẽ rất tốn thời gian của hắn. Chỉ là để kiếm đủ bay con đánh cược, cũng như hiểu thêm về thị trường, hắn mới lựa chọn nó.