
Chương 35: Kỹ thuật trạch sửa máy tính
Editor: Quy Nguyệt
———————————
“Cách nào?” Triệu Kỳ không biết có cách giải quyết nào, nhưng mà vẫn muốn nghe.
“Chờ chút.” Thi Thi cầm di động, mở danh bạ ra, tìm một dãy số và gọi.
“Hello! Tiểu Lưu ca!”
Điện thoại vừa được kết nối, Thi Thi cũng lại tự động chuyển thành giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại.
“Đúng vậy, tiểu Lưu ca, là em, Thi Thi ạ!”
“Ừ… Đúng rồi, tiểu Lưu ca, có chuyện muốn nhờ anh giúp một chút… Không, máy tính em không bị hỏng, là thế này, anh biết diễn đàn Vọng Hải Các của thành phố mình không? Có mấy cái ID trên diễn đàn rất đáng ghét mắng em, bắt nạt em, tiểu Lưu ca có thể tra giúp em vị trí của bọn họ không? Ừm… Em cũng không định làm gì, chỉ là muốn biết… Phạm pháp?”
Thi Thi lạnh lùng, “Có phải là anh làm không được không? Vậy em đi tìm a Nhân ca giúp!”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh hoảng loạn cầu xin.
“Ừm? Vậy được, em sẽ cho anh một cơ hội, lát nữa em gửi mấy cái ID đó cho anh, em gác máy trước!”
Triệu Kỳ nhìn cô cạn lời, “Ai thế?”
Giọng Thi Thi trở về bình thường, nói, “Còn có thể là ai? Tiểu Lưu bộ phận kỹ thuật đấy.”
“À.” Triệu Kỳ ngẫm nghĩ, không có ấn tượng với người này lắm, “Có phải anh ta có ý với cậu không?”
“Một tên trạch nam, thì có ý gì chứ.” Thi Thi bĩu môi khinh thường, “Muốn kết bạn với tớ mà cũng không dám giáp mặt nói chuyện, vẫn phải gửi mail nội bộ công ty cho tớ.”
“Cậu cũng đừng có đùa giỡn với người ta, thật đáng thương.” Triệu Kỳ khuyên nhủ.
“Sao tớ có thể chơi hắn được, máy tình của tớ mà hỏng còn phải nhờ anh ta sửa đấy.” Thi Thi cười xấu xa nói.
Chỉ trong chốc lát, di động Thi Thi vang lên, địa chỉ IP hoàn chỉnh tương ứng với mấy cái ID trên diễn đàn xuất hiện, tất cả đều cùng một cái, hơn nữa vị trí của địa chỉ IP này cũng được ghim trên bản đồ điện tử tại một khu vực, chính xác đến tên đường và tiểu khu.
“Đm! Thật lợi hại!” Triệu Kỳ lè lưỡi, “Người ta rất có bản lĩnh, cậu còn không nhanh bắt lấy? Đừng có suốt ngày ôm mộng tưởng hão huyền với tổng tài nữa!”
“Chính vì thế nên mới làm người khác ghê tởm được không? Lỡ như tên trạch nam này lại phát triển theo hướng điên cuồng theo dõi thì thảm…” Thi Thi mặt đầy đau khổ nói.
Cô gọi điện lại.
“Cảm ơn anh nha, tiểu Lưu ca, em quả nhiên không nhìn lầm anh mà… Ừm, có thể, hôm nào đó anh mời em đi ăn nha, không được ăn Mạch Tất Khẳng đâu đấy… Ừm, em gác máy đây.”
Triệu Kỳ cứ ngỡ mình nghe nhầm, tỏ vẻ không hiểu rõ logic quan hệ này lắm, “Anh ta giúp cậu làm việc, còn muốn mời cậu đi ăn?”
“Đương nhiên, tớ cho anh ta cơ hội mời tôi ăn cơm! Anh ta còn phải cảm ơn tớ đấy!” Thi Thi tỏ vẻ “cậu nghĩ sao”.
“Mạch Tất Khẳng là cái gì?”
“McDonald, Pizza Hut và KFC đó. Trạch nam đó mời khách luôn là đi đến những nơi đó.” Thi Thi thúc giục, đừng nói linh tinh nữa, nhanh làm chuyện của cậu cho xong đi, chúng ta còn phải đến quán cà phê đấy!”
Triệu Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, “Thôi đi, mặc kệ cậu.”
Cô tìm trên bản độ điện tử “Chuỗi cửa thú cưng Phồn Tinh”, trong phạm vi của thành phố này tìm được hai kết quả, một cái là cửa hàng kinh doanh trực tiếp Phồn Tinh ở phía Tây thành phố, cái còn lại là cửa hàng nhượng quyền Phồn Tinh ở phía Đông, Thi Thi đối chiếu với bản đồ trên di động, vị trí của thủy quân là ở cửa hàng nhượng quyền kia.
Lần này chứng cứ rất xác thực.
Sau khi xử lí những thông tin riêng tư một chút, cô đem những chứng cứ đó gửi lên diễn đàn dưới dạng hình ảnh, bao gồm mấy cái ID của thủy quân ứng với địa chỉ IP và định vị bản đồ.
Lúc này diễn đàn nổ tung, số lượng trả lời tăng lên với tốc độ điên cuồng!
“F*ck! Mỹ nữ thế mà lại là một kỹ thuật trạch?”
“Nói có sách mách có chứng, lệnh người tin phục!”
“Quả nhiên là thủy quân Phồn Tinh, cạn lời!”
“Phồn Tinh tiếp tục ra tẩy trắng kìa! (icon mặt cười)”
“Điện tín Trung Quốc tỏ vẻ cái nồi này tôi không đội!”
Cũng có người tương đối bình tĩnh cẩn thận trả lời: “Cái này…tùy tiện tung ra địa chỉ IP và vị trí người ta, hình như không tốt lắm?”
“Đúng vậy, đây xem như là xâm phạm quyền riêng tư cá nhân nhỉ?”
Triệu Kỳ trả lời: “Bọn họ là công ty, không phải cá nhân, nếu như cá nhân nói tôi cũng sẽ không tức giận, IP là IP công ty, địa chỉ cũng là địa chỉ công ty.”
Rất nhiều người ủng hộ Triệu Kỳ: “Sao lại không thể tức giận? Dám làm mà không cho người khác nói à?”
“Là đàn ông thì đứng ra thoải mái hào phóng thừa nhận đi, đừng như rùa đen rút đầu!”
“Phồn Tinh ra mặt đối chất đi, sao lại rụt đầu?”
“Quản trị diễn đàn đâu? Sao còn chưa xử lý mấy cái ID thủy quân đó?”
Nói cũng lạ, sau khi việc này càng ngày càng nghiêm trọng, admin quản lý khu thú cưng hình như biến mất gần hết.
“Admin sẽ không nhận tiền Phồn Tinh nhỉ?”
“Cũng không chắc!”
“Chặn đường kiếm tiền của người ta như giết cha mẹ…”
Thi Thi nhiều lần thúc giục Triệu Kỳ đến quán cà phê, Triều Kỳ tắt bài đăng của mình, nhìn thoáng qua giao diện trang chủ của khu thú cưng, rất nhiều người chia sẻ lại, công khai lên án Phồn Tinh, trong đó còn có một cái “Bị Phồn Tinh hố, mọi người cùng nhau bảo vệ quyền lợi”.
“Chuyện sẽ không ầm ĩ thêm đâu nhỉ?” Mọi chuyện tới giờ, Triệu Kỳ nghĩ mà sợ.
Cô chưa kịp nhìn kỹ, cho Lan Lan ăn uống đầy đủ, sau khi trang điểm sơ, đã bị Thi Thi lôi kéo vội vàng rời khỏi nhà, đi thẳng đến quán cà phê mới khai trương.
……
Ngày hôm sau, sáng chủ nhật, lại là một ngày thoải mái mới mẻ.
Cửa hàng do chính mình mở nên không có cái chuyện tốt đẹp nghỉ đông nghỉ hè thứ Bảy Chủ Nhật, một tuần bảy ngày, tất cả đều là thời gian buôn bán, đặc biệt là thứ Bảy Chủ Nhật, là những ngày buôn bán cao điểm trong cả tuần. Nguyên nhân vì ngày thường ban ngày những người đi dạo phố đa phần là người giả và trẻ nhỏ có khả năng chi tiêu thấp, chỉ có cuối tuần mới là thời gian thuộc về những người trẻ tuổi.
Trương Tử An cũng là người trẻ tuổi, không nhắc đến thời đại học, công việc sau này dù cuối tuần nhất định phải ngủ nướng. Sau khi trở về thành phố Tân Hải kinh doanh cửa hàng thú cưng, hắn đã hình thành thói quen dậy sớm, tới 6 giờ sáng thì không cách nào ngủ được nữa.
Rửa mặt xong, đi xuống lầu một, khó có một hôm nhàn rỗi như hôm nay, không cần phải dọn phân nước tiểu của mấy con thú nhỏ, ít nhiều hơi tịch mịch. Nhưng mà chuyện cần làm cũng còn rất nhiều.
Đầu tiên nhân dịp thú cưng ít đi, quét tước toàn bộ, lau chùi, sau đó tiêu độc, việc này không thể làm qua loa được.
Sau đó là lau kính, tưới nước cho cây tử đàn.
Tiếp đến, bổ sung những đồ dùng cho thú cưng đã bán đi từ kho chứa đồ. Mấy thứ này trước đây do cha mẹ mua, nhà kho còn dư lại không ít, tạm thời không cần mua thêm.
Cuối cùng, hắn dọn quầy trưng bày trong phòng kho lầu hai xuống dưới, tính cả lúc trước là ba cái, một lần nữa sắp xếp lại, khu trưng bày sủng vật xếp thành hình móng ngựa.
Tất cả mọi chuyện đều do một mình hắn làm, vừa là ông chủ vừa là nhân viên, ký thật mệt hơn rất nhiều so với đi làm. Nhưng mà lợi ích tương ứng là áp lực nhỏ, không giống như trước đây cần phải luôn xem sắc mặt của sếp, nói cách khác chính là thân thể mệt mỏi nhưng mà tâm tình nhẹ nhàng.
Cùng các thú cưng ngốc nghếch ở chung sớm chiếu, những mối quan hệ trở nên đơn giản mà rõ ràng, không cần phải suy xét nội bộ văn phòng lục đục với nhau, không cần lo âu quan hệ cấp trên cấp dưới, mỗi buổi tối đầu dính gồi lập tức ngủ, trách không được nhiều người mơ ước mở một cửa hàng thú cưng.
Sau khi dọn dẹp ổn thỏa, hắn cũng đổ ít mồ hôi, nhưng cảm giác toát mồ hôi cũng không tệ, vì đây là tự mình đổ mồ hôi, vì cửa hàng của mình đổ mồ hôi, vì nhà mình đổ mồ hôi, còn gì tuyệt vời hơn thế?