
Chương 31: Bán mèo Xiêm
Edit: Lam Liên

———————————————
Lưu Văn Anh bế con gái Nguyệt Nguyệt lên, đưa Nguyệt Nguyệt đến gần tủ trưng bày thủy tinh quan sát mèo Xiêm.
“Nguyệt Nguyệt, con thích con mèo này không?”
Mèo Xiêm trời sinh độ dính người cực cao không thể bỏ qua cơ hội như vậy, chỉ hận không thể theo lỗ thông gió chui ra, bổ nhào vào ngực người tuyển tận tình làm nũng.
Mèo Xiêm mặt rất nhỏ, con mắt vừa lớn vừa tròn, vốn rất đáng yêu, mà mèo con thân hình nhỏ nhắn xinh xắn lại có thể đem ấn tượng đầu tiên phát huy tới cực hạn. Đặc biệt mèo Xiêm có miệng mũi màu đen kéo dài về trán, qua hốc mắt về sau nhạt dần phân nhánh thành hai bên trái phải và trên cùng. Nhìn kĩ giống như một cây đinh ba màu đen, khiến nó thoạt nhìn vừa lanh lợi vừa đáng yêu.
Lưu Văn Anh có chút lo lắng, bởi vì ngày đó gặp Triệu Kỳ trong thang máy, Nguyệt Nguyệt nhìn trúng con mèo Anh lông ngắn kia, nếu đổi thành mèo Xiêm, liệu Nguyệt Nguyệt có thích không?
Sự thật chứng minh, Cô đã có chút đánh giá thấp khả năng đứng núi này trông núi nọ của trẻ con, Nguyệt Nguyệt lập tức mặt mày hớn hở, hướng về mèo Xiêm vươn bàn tay nhỏ, “Mèo! Mèo!”
Các lỗ thông gió trong kính của tủ trưng bày có đường kính khoảng năm centimet, đối với bé gái bốn năm tuổi mà nói, có thể dễ dàng đem ngón tay mà với vào. Không đợi Lưu Văn Anh phản ứng, bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Nguyệt đã thò một nửa vào bên trong lỗ thông gió.
Mèo Xiêm lập tức nhào tới.
Lưu Văn Anh đang muốn kêu lên sợ hãi, đã thấy mèo Xiêm vươn đầu lưỡi nhỏ ra, không ngừng liếm láp ngón tay của Nguyệt Nguyệt, khiến Nguyệt Nguyệt cười khanh khách không ngừng.
“Ha ha, ngứa! Mèo!”
Lưu Văn Anh hoàn toàn yên lòng, cô giờ mới hiểu được vì sao Trương Tử An nói trẻ con và mèo Xiêm cùng trưởng thành sẽ rất vui vẻ.
“Tôi mua con mèo này!”
Cô đưa ra quyết định nhanh chóng.
Tuy rằng trên mặt tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng kỳ thật Trương Tử An cũng rất vui vẻ, bán đi thú cưng kiếm được tiền chỉ là một trong những nguyên nhân, một nguyên nhân khác là mong muốn cho mèo Xiêm tìm được một mái nhà chân chính, không cần tiếp tục ở lại chỗ tạm thời tại cửa hàng thú cưng.
Tiếp theo đây, làm sao để hòa nhập vào gia đình mới, trở thành một thành viên của gia đình mới, tất cả đều phải dựa vào biểu hiện của bản thân mèo Xiêm. Nhưng mà Trương Tử An rất có lòng tin, dù sao hắn biết rõ mèo Xiêm đã có bao nhiêu nỗ lực để giành được sự lựa chọn của chủ nhân. Lần trước Triệu Kỳ lựa chọn mèo Anh lông ngắn, khiến nó hơi chán nản, nhưng sự thật chứng minh nó đã rất nhanh phấn khởi lên, chỉ mới mấy ngày đã tràn đầy tinht thần, dù nó tới nơi nào đều sẽ được hoan nghênh.
Một bên khác, cách vách Samoyed vô cùng lo lắng, mắt nhìn thấy các bạn hàng xóm của mình liên tiếp được chọn đi, nó gấp đến độ đứng lên ngồi xuống. Nhưng là khách hàng muốn mèo, cho dù nó hiện tại muốn đi phẩu thuật thẩm mỹ cũng đã muộn. . .
Lưu Văn Anh cũng là chọn chuyển khoản bằng Alipay.
Trương Tử An thấy doanh thu 4000, lại nhớ đến hai giờ trước tiêu phí hết 3888 cho nhẫn kim cương, trong lòng hơi hơi động.
Hắn tiến vào thanh thú cưng của trò chơi, ấn vào mèo cầu tài.
Con mèo màu vàng kim óng ánh vẫn còn ở bên trong chơi đùa với nhẫn kim cương sáng long lanh không biết mệt.
【 Trò chơi nhắc nhở 】: Thú cưng thuộc tính
【 Tên thường gọi 】: Mèo cầu tài
【 Độ quý hiếm 】: Sử thi / truyền thuyết cấp
【 Đặc thù 】: Xuân tới ta không mở miệng, con mèo nào dám lên tiếng
【 Lai lịch 】: Chưa giải khóa
【 Tên thật 】: Chưa giải khóa
Trùng hợp vậy sao? Vừa mới nhận được mèo cầu tài, liền vừa lúc bổ sung vào ngân sách thâm hụt?
Không đúng. Hắn xua tán ý nghĩ này, nhẫn kim cương là một khoản tiêu phí thực sự, mà giá của mèo Xiêm còn phải trừ đi giá nhập hàng mới xem như là có lợi nhuận, rõ ràng trước mắt vẫn là trạng thái lỗ vốn mà.
Lưu Văn Anh đột nhiên vỗ trán một cái, “Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên! Ông chủ, hàng xóm tôi còn nói cô ấy còn mua một số đồ dùng cho thú cưng, còn có đồ ăn cho mèo sữa tắm gì đó, tất cả những đồ dùng mà cô ấy đã lấy, tôi cũng muốn lấy một bộ như vậy.”
Trương Tử An đương nhiên rất vui, vật đụng dành cho thú cưng lợi nhuận cũng rất cao, hơn nữa những vật này giúp cho chủ nhân thuận tiện hơn, cũng có thể cho thú cưng thoải mái, có thể nói là một công ba việc.
“Được rồi, không có vấn đề! Nhưng mà đồ vật hơi nhiều, cũng hơi nặng, Nếu chị không tiện mang đi, tôi có thể đem gửi cho chị qua bưu điện, được không?” Hắn hỏi.
“Được, được!” Lưu Văn Anh bây giờ đã đối với ông chủ trẻ tuổi rất tin tưởng, miệng đáp ứng.
“Cái kia, phí vận chuyển. . .” Trương Tử An.
“Tôi biết rồi, phí vận chuyển đúng không? Cô hàng xóm cũng nói với tôi ông chủ rất tốt chỉ có cái là quá keo kiệt. . .” Lưu Văn Anh vui vẻ liền thuận miệng nói, lời vừa ra khỏi miệng mới phát giác không đúng, xấu hổ cười.
Trương Tử An vốn rất cảm kích Triệu Kỳ, bây giờ cũng thấy hơi xấu hổ. Hắn quyết định lát nữa lên wechat tìm cô tính toán chuyện cô ấy nói xấu mình, hơn nữa còn muốn tính tiền lãi. . .
Trời xanh trên cao! Hắn vừa mua cho một con mèo cái nhẫn kim cương 3888 tệ, trên thế giới này còn ai hào phóng hơn hắn được sao? Không nói nữa, lòng đang nhỏ máu, để tôi yên lặng một chút. . .
Hắn lấy mèo Xiêm trong tủ trưng ra, bỏ vào túi đựng mèo, giao cho Lưu Văn Anh.
“Mèo của chị đây, cầm cẩn thận.”
Nguyệt Nguyệt từ bên cạnh đưa tay qua, “Nguyệt Nguyệt giúp mẹ cầm!”
Lưu Văn Anh cao hứng hôn lên khuôn mặt của Nguyệt Nguyệt một cái, “Nguyệt Nguyệt thật ngoan! Nặng! để mẹ cầm đi!”
“Ah, còn có cái kia. . .” cô ở trong không trung khoa tay múa chân vẽ một hình chữ nhật, “Hàng xóm của tôi còn nói là cậu có viết hướng dẫn nuôi mèo. . .”
Trương Tử An liền đi tới quầy thu ngân, hắn đã sao ra rất nhiều bản hướng dẫn, từ trong tệp rút ra một tờ, đặc biệt bên trên còn dùng bút khoanh tròn mấy lưu ý quan trọng, rồi lấy cả hóa đơn hợp đồng bán thú cưng, giao lại cho cô.
“Trẻ con sức đề kháng yếu, cùng mèo sớm chiều ở chung, nhất định phải chú ý vệ sinh khử trùng. Khử trùng chia làm hai loại trong cơ thể và ngoài cơ thể, trong cơ thể cần cân nhắc tuổi của thú cưng, thể trọng cùng trạng thái thân thể, điều chỉnh lượng thuốc cho phù hợp. Với người mới nuôi mèo, lần đầu tiên không có nắm chắc, có thể đến phòng khám thú y vừa xem vừa học.”
Hắn nghĩ nghĩ, quyết định bán cái nhân tình nho nhỏ này cho Tôn Hiểu Mộng, “Ở cuối cửa Bắc của đường này, có phòng khám thú y Linh Dũ, là người quen của tôi mở, cô ấy kỹ thuật không tệ, cẩn thận tỉ mỉ, thu phí cũng hợp lý, chị có thể định kỳ đưa mèo đến đó tiến hành kiểm tra sức khỏe.”
Hắn cực kỳ hài lòng với việc giới thiệu của mình, nó có thể đổi về tiền điểm tâm mấy hôm rồi đấy?
Lưu Văn Anh nghe vậy, liên tiếp gật đầu, ghi nhớ lời hắn nói.
Cô cũng muốn kết bạn với nick Wechat của Trương Tử An, cái gì không biết thì sẽ hỏi hắn.
Lúc này, cô mới nhớ tới Đặng Khiết cùng đến mua mèo, hiện tại con mèo duy nhất bị mình mua đi rồi, thật sự là có chút xấu hổ.”Ai nha, để cô đứng xem nãy giờ. . .”
Đặng Khiết hào phóng khoát khoát tay, “Không có việc gì, tôi không vội, sớm hai ngày muộn hai ngày không sao cả. Này, cô cũng đừng ở lại lâu, mang mèo về trước đi, con bé xem ra đã có chút mệt mỏi, mau về nhà sớm nghỉ đi.”
“Đặng tỷ, thật sự là xin lỗi, vậy tôi đi trước vậy.” Lưu Văn Anh thấy đối phương cũng là người sảng khoái, vì thế cũng không làm kiêu, cùng Đặng Khiết trao đổi wechat, hẹn về sau liên hệ, rồi một tay nắm Nguyệt Nguyệt một tay xách túi đựng mèo rời đi trước.
“Vậy bây giờ chị dự định mua gì đây?” Trương Tử An hỏi Đặng Khiết.
—————————————–
Blog: Thị Trấn Buồn Tênh
Facebook: Thị Trấn Buồn Tênh
Group FB Tìm EDITOR và BETA – Hỗ trợ tìm RAW
Group FB Thị Trấn Buồn Tênh – Nhóm dành cho Reader