![[GCMTTH]Chương 17: Xâm nhập (17) Gacho1toathanhhoang](https://thitranbuontenh.com/wp-content/uploads/2021/06/gacho1toathanhhoang.jpg)
Vân Sâm từ ban công đi vào chung cư, hiện tại thời tiết sáng sủa, trong phòng cũng có ánh mặt trời đầy đủ.
Chung cư trống vắng quạnh quẽ, vị trí ngóc ngách vì ánh mặt trời không chiếu tới nên còn lưu lại chất lỏng màu đen, xem ra buổi tối nơi này vẫn là chỗ quỷ mị thích nhất.
Như Tiểu Phá Thành nói, nơi này không giống Trung Châu, vào ban ngày bên trong kiến trúc không có quỷ mị ngủ say.
Si quỷ duy nhất chiếm cứ chung cư đã chết, có thể yên tâm lớn mật hành động rồi.
Nhưng Vân Sâm vân di chuyển cẩn thận như cũ.
Cẩn thận chưa bao giờ là sai.
Đồ vật hữu dụng trong chung cư không nhiều lắm, tòa nhà đổ nát, cửa sổ tả tơi, rất nhiều vật phẩm bị gió mưa ánh nắng ăn mòn, mất đi công dụng vốn có.
Từ lầu bốn mới bắt đầu tốt hơn chút, miễn cưỡng có thể nhặt được một ít đồ vật hữu dụng.
Thí dụ như ghế nhựa mốc meo, chai bia rỗng, một xấp túi mua hàng trong siêu thị, xe đẩy nhỏ vân vân.
Vật phẩm nhật được vừa lúc có thể chất lên xe đẩy.
Xe đẩy từ hai cái bánh xe cùng một cái túi tạo thành, bánh xe đã không quá linh hoạt.
Vân Sâm đạp mấy đá mới có thể bôi trơn để nó di chuyển, trong lòng cô không thể không khen ngộ một câu, trước mạt thế có rất nhiều đồ vật chất lượng cao, xem chừng vài thập niên nữa vẫn có thể sử dụng.
Cô đẩy xe kéo nhỏ xuống lầu, bước chân có chút xóc nảy.
Vừa rồi khi bị si quỷ kéo xuống ở trên mái nhà, cô nắm được dây thừng, không cẩn thận bị thương chân phải, xương cẳng chân vẫn đang đau âm ỉ.
Cũng may không có thương tổn đến xương cốt, nếu không hiện tại cô chẳng thể đi dường.
Cướp đoạt xong lầu bốn, đến lầu ba.
Vân Sâm trộm nhìn lớp da người treo trên cửa sổ một lát, tinh tế quan sát trong phòng có dấu vết bẫy rập hay không.
Sau khi xác nhận không có chi tiết gì khả nghi, cô mới tiến vào trong phòng, nhiệt độ không khí lập tức giảm xuống.
Một nửa căn phòng đều là chất lỏng đen xì do quỷ mị để lại, mùi hương gay mũi xông vào người khiến đôi mắt phát đau.
Vân Sâm nhanh gọn đi qua mấy phương hướng, cầm lấy cung bán tự động, cưa điện, cưa bình thường, xẻng quân dụng, búa đập tường……
Cô mở túi siêu thị ra, quét sạch một đống phi tiêu của ống xì đồng trên bàn dụng cụ.
Khi chuẩn bị đi, cô phát hiện dưới bàn dụng cụ có một chiếc rương khoảng ba mươi cm.
Cô mở rương ra, bên trong là một chiếc túi nhựa và vài trang giấy.
Trên giấy là chữ viết cô quen thuộc.
Phía dưới rương có cái gì, cô không thấy, trực tiếp để yên trong rương mang đi luôn.
Tới tầng dưới cùng, phía sau cầu thang lầu một, có cái khóa đóng lại tầng hầm ngầm, ổ khóa rỉ sắt nhìn sơ qua đã rất lỏng lẻo.
Trên cửa có một dấu hiệu bị phai màu, là hình tia chớp.
Vân Sâm đem đồ vật trên người đẩy ra ngoài chung cư trước, để Tiểu Phá Thành giữ chúng, xách theo búa trở lại cầu thang lầu một, phá vỡ khóa cửa tầng một.
Bên trong tối đen, ập vào là hương vị ẩm mốc.
Vân Sâm ấn xuống đèn pin trong tay, ánh đèn tản ra chiếu sáng tầng hầm ngầm.
Thiết bị lắp đặt trên mặt đất đập vào mi mắt của Vân Sâm, đây là phòng điện dự phòng của chung cư.
Vân Sâm nhìn máy phát điện lớn nhỏ trong tầng hầm ngầm, cô không hiểu nhiều lắm về máy phát điện, nhưng cô biết mình có thể mang đi những cái trên mặt đất và không có đường dây liên kết nào..
Có lẽ thứ này cô tạm thời không dùng được, nhưng cô nhất định phải có được.
Thời mạt thế ai cũng sẽ không ghét bỏ tài nguyên của bản thân nhiều.
Tiểu Phá Thành nhìn Vân Sâm khiêng ra ba cái đồ vật bằng sắt, sắc trời có xu hướng đen đi, một bên anh dựa theo Vân Sâm dặn dò dùng dây leo cuốn lấy mấy cái đồ bằng sắt kia, một bên thúc giục Vân Sâm.
Vân Sâm: “Đừng nóng vội, ánh mặt trời còn chút nữa mới xuống núi, chút nữa chúng ta chỉ cần nhanh chút, sẽ trở về kịp.”
Cô cột một đống dụng cụ vào đai lưng, tay trái một cây búa, tay phải một cái cưa điện, đi phía sau Tiểu Phá Thành.
“……”
Hình như có tiếng vang gì đó di chuyển.
Vân Sâm đột nhiên dừng lại, cô hỏi Tiểu Phá Thành: “Anh có nghe được cái gì không?”
Tiểu Phá Thành mờ mịt mà nhìn về phía Vân Sâm, lay động dây leo.
Nghe lầm sao?
Vân Sâm lại đi hai bước, dừng lại, nhìn quét bốn phía, cô xác thật nghe thấy âm thanh kỳ quái.
Ở nơi nào?
Tất cả mọi chỗ đều thấy bình thường, chỉ trừ một chỗ ——
Vũng thịt thối bên kia.
Tiểu Phá Thành thấy thiếu nữ đi đến trước bãi thịt nát, ngồi xổm xuống nhăn mày nín thở, hay tay mò mò đám thịt thối, làm như đang tìm kiếm đồ vật gì.
Cô kiếm được cục đá màu đỏ trong bãi thịt thối.
Cục đá kia khiến anh cảm thấy bất an.
Vân Sâm giơ cục đá, âm thanh lưu động liền biến mất.
Trên mặt đất thịt thối thấm ra chất lỏng màu đen dính dính, hương vị lưu huỳnh nồng thêm, cuối cùng chậm rãi hòa vào mặt đất, một chút cũng không để lại.
“Đây là cái gì?” Vân Sâm lau sạch cục đá, đang muốn làm Tiểu Phá Thành xem, lại phát hiện dây leo cách cô rất xa, cô hỏi: “Ngươi sợ hãi cái này sao?”
Tiểu Phá Thành lay động dây leo.
Đồng thời anh cũng chú ý tới, sau khi lấy cục đá màu đỏ ra khỏi bãi thịt nát kia mới hoàn toàn biến mất ……
Nếu Vân Sâm không phát hiện cục đá, vậy chẳng phải si quỷ có thể tiếp tục ngưng tụ sao?
Vân Sâm cũng nghĩ đến điểm này, sống lưng cô lạnh toát.
Trong tay đột nhiên trở nên mềm mềm đinh đinh, cô vừa cuối đầu thì thấy, cục đá chảy ra chất lỏng màu đen trên người quỷ mị, dính lên tay cô.
“Nha.”
Cô kinh hô, ném cục đá xuống mặt đất.
Cục đá lăn xuống mặt đất.
Nó trở nên tinh khiết rực rỡ, như là một khối đá quý màu đỏ tỉ lệ chuẩn.
Tiểu Phá Thành ngốc lăng.
Lúc này, tảng đá kia khiến anh thấy rất thích.
Vô cùng ấm áp.
“Anh thích nó sao?” Vân Sâm nghĩ trăm lần cũng không ra, cô bỏ cục đá vào trong túi, nói: “Vậy chúng ta trở về nghiên cứu.”
Cô cùng Tiểu Phá Thành chạy về trong nhà.
Sắc trời vừa lúc đen lại, quỷ mị đúng giờ xuất hiện.
Vân Sâm thở phào một hơi: “Vừa lúc về đến nhà.”
Vì trước đây Tiểu Phá Thành phẫn nộ, nơi này biến thành một bãi phế tích.
Vân Sâm kinh ngạc phát hiện, mầm củ cải của cô đã xanh tươi trở lại, không khỏi cảm khái nói: “Sinh lực củ cải thật là ngoan cường.”
Cô dùng phế tích vốn có cung phụng một chút, Tiểu Phá Thành vận dụng năng lượng thành thị bắt đầu khôi phục nơi đây.
Đầu tiên là từ phòng lát gạch, gió vẫn cuốn quanh những vật dụng.
Lần này cơn lốc không có thổi đến Vân Sâm, dây leo đã tạo thành kén xanh bảo vệ cô ở bên trong, che đến kín mít.
Vân Sâm vuốt ve vách trong hơi lạnh của dây leo, khóe miệng nhịn không được tươi cười.
Cô xuyên qua cành khe hở nhìn về phía quỷ mị bên ngoài.
Sau khi Tiểu Phá Thành tăng trưởng, phạm vi hơi thở thành thì bao trùm lại rộng ra không ít.
Từ phạm vi hơn hai trăm mét, biến thành hiện tại ước chừng vượt qua sáu trăm mét vuông, quỷ mị cách cô rất xa.
Phòng gạch đá đã được phục hồi lạị như cũ.
Dựa theo lúc trước, Tiểu Phá Thành hẳn là đã tiêu hao hết năng lượng thành thị, cần nghỉ ngơi một ngày mới có thể tiếp tục kiến tạo.
Nhưng hôm nay, anh còn xây xong tường rào, mới héo héo mà ghé vào trên vai Vân Sâm, cành lá nhẹ nhàng cọ lên gương mặt cô.
Vân Sâm nói: “Vất vả.”
Dây leo lắc lư trái phải, giống như đuôi chó lắc lắc.
Vân Sâm đem vật tư sưu tập hôm nay đặt ở ngoài phòng, dù sao nơi này chỉ có cô là nhân loại, không lo người khác trộm đi.
Còn đồ vật tìm thấy trong phòng si quỷ, cô không muốn trực tiếp mang vào nhà, dự định lấy nước nóng tiêu độc một lúc sau mới mang vào.
Trước khi vào nhà, cô nghiên cứu máy phát điện một chút.
Đây hẳn là máy phát điện chạy bằng dầu diesel, đáng tiếc trên tay cô chỉ có một thùng dầu hoả, hai loại dầu này cũng không phổ thông.
Vân Sâm giương mắt nhìn mấy phát điện một lát, hối hận lúc trước còn học ở Trung Châu, không có nghiêm túc nghe tri thức về điện.
Cô lẩm bẩm nói: “Trước kia nghe nói cơ chế điện một pha ba pha rất đau đầu, một chút cũng chưa nghe, cảm giác căn bản sẽ không có tác dụng…… Ai.”
Nửa câu đầu Tiểu Phá Thành một chút cũng không hiểu, anh chỉ biết Vân Sâm rất uể oải, liền vươn dây leo an ủi cô.
Vân Sâm rất nhanh đã sinh long hoạt hổ, đốt lửa nấu cơm.
Cô xa xỉ nướng hết toàn bộ thỏ hoang, còn lấy ra một khối bánh nén khô.
Bánh nén khô đã quá hạn, nhưng mùi vị chưa biến chất, đã rất lâu cô không ăn qua món chính, miệng đặc biệt thèm, nhịn không được ăn nửa khối.
Chỉ cần ngày mai không tiêu chảy, bánh quy là có thể tiếp tục ăn.
Ăn xong bữa tối, cô chạy đến ngoài phòng, đôi tay giơ lên cái rương nói: “Anh xem hôm nay tôi lại phát hiện bảo bối, nhật ký mới của Đỗ Quyên tỷ!”
Nói xong, cô lại ghét bỏ ném cái rương xuống, lấy toàn bộ đồ vật bên trong ra đem vào nhà, chuẩn bị đến trên giường chậm rãi xem.
Mở ra cửa phòng cục nhân thành thị, thấy rõ cảnh tượng bên trong, tươi cười trên mặt cô lập tức cứng đờ.
“Cái gì đây.” Vân Sâm chỉ vào đồ vật bên cạnh cục nhân thành thị: “Nơi này sao có cái động lớn như vậy?”
Tiểu Phá Thành nhìn trời.
Vân Sâm hung tợn trừng anh, hít sâu một hơi, chống nạnh rống giận.
“Chuyện! Này! Là! Như! Thế! Nào! Vì sao dưới giường của tôi lại có một cái động lớn, tôi còn dám ngủ nữa sao?”
Dưới khí thế thiếu nữ ép hỏi, lúc này Tiểu Phá Thành mới ấp úng giải thích.
Khi anh tức giận, đã điều động dây leo ngầm, không biết vì sao, sau khi dây leo di chuyển, nơi đó lại xuất hiện cái động rất sâu, anh vốn định trực tiếp tu bổ, nhưng như vậy sẽ để lại tai họa ngầm, tùy thời đều có khả năng sụp đổ.
Anh nhớ rõ Vân Sâm có nói qua, nếu không muốn sống trong lo lắng, thì lộ hẳn nơi nguy hiểm ra ngoài!
Còn tu chỉnh bên cạnh nó đặc biệt tinh tế, tính toán cho Vân Sâm một kinh hỉ.
Không nghĩ tới Vân Sâm tức giận……
Vân Sâm thấy Tiểu Phá Thành ở bên kia chọc chọc hai cành cây, cô đỡ trán.
Này không phải là kinh hỉ, mà là kinh hách.
Nhật ký Lý Đỗ Quyên trong tay nhất thời không rảnh để xem, tất cả tâm tư đặt lên chuyện trong nhà đột nhiên xuất hiện một cái động.
Đường kính cái động chừng một mét, vừa sâu vừa đen, thấy không rõ đáy.
Vân Sâm làm cây đuốc đơn giản, ném xuống dưới.
Ánh sáng hồng chiếu rọi bên trong động, lộ ra một chút hình dáng dây leo cắm rễ dưới mặt đất, , ánh lửa một đường xuống phía dưới, thiêu đốt một lát liền tắt.
Vân Sâm thấy trước lúc cây đuốc tắt, bên trái cái động có một thông đạo.
Cô hỏi Tiểu Phá Thành.
Tiểu Phá Thành tỏ vẻ thông đâọ bên trái rất ngắn, bị đất chắn lại.
Bởi vì là ngầm, đồ vật anh cảm giác được không nhiều lắm, nhìn không tới, phạm vi hơi thở thành thị bao trùm chỉ có phía trên mặt đất.
Căn cứ tốc độ và thời gian cây đuốc rơi xuống, Vân Sâm phán đoán cửa động này ước chừng có chiều sâu khoảng bốn mét rưỡi đến năm mét.
Cô mãnh liệt yêu cầu Tiểu Phá Thành đổi võng của mình sang một bên, cho dù là ai ngủ trước cái động này, đều sẽ không ngủ được.
Tiểu Phá Thành ủy khuất mà di dời võng.
Vân Sâm ngủ ở phía sau anh, đôi mắt hạt đậu của anh không thể nhìn trực tiếp Vân Sâm…… Cục nhân thành thị cũng không thể động hoặc là xoay người.
Vân Sâm làm một hàng rào giản dị vây quang cửa động, phòng ngừa tình huống bất ngờ.
Cô ngồi xếp bằng ở trên võng, đèn dầu treo trong cọng dây leo thẳng, chiếu sáng trang nhật ký trong tay cô.
Các dây leo khác dựa vào cô, nghe cô đọc nội dung nhật ký.
“…… Năm nay là 2017 hay là 2018, hay là 2019? Tôi cũng không thể phân rõ nữa, tôi vẫn không tìm được bà ngoại.”
“Đêm qua tôi gặp một người đàn ông rất kì quái, anh ta không bị quỷ mị công kích, tôi ẩn nấp rất khá, nhưng anh ta phát hiện. Ban ngày tới doanh địa tìm tôi, tôi vô cùng xác định không có lưu lại bất luận tung tích gì bên ngoài, năng lực dò tìm của người này so với tôi còn tốt hơn.”
“Anh ta nói bản thân rất bội phục tôi, không nghĩ tới thành thị phía Đông còn có nhiều người sống sót như vậy, anh ta là một tên nói nhiều, tôi không bỏ được anh ta, luôn bị bắt xem ảnh người nhà anh ta, nghe anh ta khoe người nhà của mình.”
“Tôi nói anh ta flag rồi, người nói ra như vậy sau này sẽ không thể gặp lại người nhà.”
“Anh ta cười rất vui vẻ, nói anh ta sống vô nghĩa lâu như vậy, hiện tại muốn làm chút chuyện có ý nghĩa.”
“Ta hỏi chuyện ý nghĩa là cái gì.”
“Anh ta nói đợi con của mình lớn lên sẽ dẫn đến công viên chơi.”
“Đã rất lâu tôi không có nói chuyện với người khác, tên này rất có ý tứ, khiến tâm tình của ta trở nên sáng sủa. Sau đó anh ta rời đi, hy vọng vẫn còn sống đi.”
“Lại nói tiếp tôi giống như chưa từng bắt gặp anh ta ăn cái gì, anh ta là nhân loại sao? Hay là do tôi quá mức tịch mịch, ảo tưởng ra nhân loại mà thôi?”
Vân Sâm dựa vào dây leo, hỏi: “Anh nói Đỗ Quyên tỷ thật sự nhìn thấy người này sao, không bị quỷ mị công kích cũng không cần ăn cái gì, rất có khả năng là do cô ấy ảo tưởng. Tôi nghe mẹ nói con người khi ở trong hoàn cảnh áp lực thời gian dài không thể giải toa sẽ dễ bị vẫn đề tâm lý.”
Tiểu Phá Thành sờ sờ đầu tóc mềm mại của cô, phát ra âm tiết: “A ha!”
“……” Vân Sâm trầm mặc, lật tiếp một trang.
“Năm 2020, mùa thu, sáng sủa”
“Cho tới nay, tôi đều đang tự hỏi một vấn đề, quỷ mị đến từ nơi nào? Ban đêm chóng nó đột nhiên xuất hiện, ban ngày bỗng nhiên biến mất, ban ngày chúng nó sẽ ở nơi nào?”
“Tôi và chúng nó giao thủ không ít, tôi có một suy đoán, tốn nửa năm đi nghiệm chứng.”
“Tôi phát hiện, chúng nó đến từ dưới lòng đất.”
—————————————–