Vân Sâm chôn nai con xuống mộ, cô xem đối phương như bằng hữu, si quỷ ăn người chính vì biết điểm này, cho nên mới ra tay với nó.
Khi thiếu nữ vùi lấp mảnh đất cuối cùng, cô nhẹ giọng nói: “Tôi phải hủy diệt thân thể của nó, đó chính là người âm thầm đi vào sân của ta, quan hệ giữa chúng tôi chỉ có một bên được sống. Hiện tại tôi đang ở thế bị động, vì thế cần rất nhiều tin tức về tên đó.”
Tiểu Phá Thành ở bên người cô, vẫn luôn không tiếng động.
Bây giờ trong nhật ký của Lý Đỗ Quyên, chỉ có nội dung về bên ngoài của si quỷ ăn người.
Vân Sâm cất giữ nhật ký, nói cho Tiểu Phá Thành quyết định của cô.
“Ngày mai ban ngày, tôi muốn tiến vào tòa nhà cao kia.”
Dây leo lập tức múa loạn lên, si quỷ là loại có thể hoạt động vào ban ngày, nếu Vân Sâm gặp nguy hiểm làm sao bây giờ?
Chỗ ngã ba đường gần như là phạm vi hoạt động cực hạn của anh, lỡ như xảy ra chuyện, vậy anh căn bản không thể giúp Vân Sâm làm cái gì.
Vân Sâm phân tích: “Tôi cho rằng si quỷ này hành động vào ban ngày có chút hạn chế, hôm đó sau khi dẫm trúng bẫy rập, nó không có lập tức tới trả thù, một là khả năng tính cách cẩn thận, nhưng từ hành động hôm nay đưa nai con tới, cho thấy nó cũng không phải cái loại tính cách này. Nếu tôi đoán không lầm, ngày đó trời sắp sáng, nó muốn chạy về ‘ cứ điểm ’ trước hừng đông. Ở ngã ba đường, nó chỉ tấn công tầm xa, mà không phải là đi ra bắt ta.”
Tiểu Phá Thành vẫn không đồng ý kế hoạch của Vân Sâm, tiến vào bên trong tòa nhà, cũng chính là chủ động bước vào địa bàn của si quỷ ăn người, là hành vi tự chui đầu vào lưới.
Vân Sâm lại lần nữa phỏng đoán: “Si quỷ có thể bám vào người, chúng nó có thể hoạt động vào ban ngày, có phải là nhờ vào túi da nhân loại hay không, ngăn cản ánh mặt trời cho chúng nó, mà si quỷ kia đã lọt vào vật chứa bị hư hao, năng lực yếu đi rất nhiều ……”
Nói đến hiện tại, đó chỉ là Vân Sâm tự mình phỏng đoán.
Tiểu Phá Thành vốn định khuyên Vân Sâm, chỉ cần ở trong phạm vi an toàn của anh là được, nhưng mà……
Anh thấy trong tròng mắt thiếu nữ đang nóng lòng muốn thử.
Anh âm thầm thở dài, tôn trọng ý nguyện của đối phương.
……
Vân Sâm mang hết công cụ lên, đi đến trước ngã ba đường.
Chung cư sáu tầng ở giữa giao lộ thảm thực vật, một bộ phận mái nhà đã sụp đổ, cô vô cùng cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định không có bẫy rập cùng cơ quan kích phát, cô mới tiến vào tòa nhà.
Cửa sắt rỉ sét tòa nhà mở ra, lầu một bị cỏ dại cùng bụi cây bao trùm.
Đây là các tòa nhà trong chung cư, các cửa phòng đều mở rộng ra, bên trong phòng là một mớ hỗn độn, vết máu trên tường đã biến thành màu nâu thẫm.
Có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh lúc trước nhân loại chạy tán loạn bị quỷ mị xé nát.
Trái tim Vân Sâm bang bang nhảy lên, tay chân lạnh lẽo, cô biết tự mình hành động rất mạo hiểm, nhưng là cô muốn làm như vậy.
Cô không muốn ngồi im chờ chết.
Tầng một chung cư có ba căn nhà, si quỷ ăn người ở căn giữa của tầng ba.
Vân Sâm mới tới gần thang lầu, đã nghe thấy mùi lưu huỳnh gay mũi, chất lỏng dinh dính màu đen có thể thấy được trên thành cầu thang, không cần nhìn cô cũng biết kim la bàn đang đong đưa.
Trong chung cư rất tối, cô phải dùng đèn pin mới nhìn được.
Vân Sâm mang theo một chiếc đèn pin có thể lắc trong một phút và chiếu sáng trong mười phút, cùng với một đèn dầu làm công cụ chiếu sáng.
Cô cẩn thận đi lên từng tầng, si quỷ ăn người không có bố trí bẫy rập trong tòa nhà, thiết bị cảnh báo cũng không có.
Nghĩ đến cũng đúng, quỷ mị là thợ săn con người, chúng nó không cần lo lắng cái gì.
Nhân loại tìm tới cửa chính là tự tìm đường chết.
Vân Sâm đến lầu ba, mùi lưu huỳnh càng thêm nồng đậm, cô ngồi xổm đi về phía trước, từ thang lầu có thể nhìn thấy căn nhà ở giữa.
Vách tường nơi này bị phá vỡ, nơi Vân Sâm đang ngồi vừa vặn là lỗ hổng có ánh mặt trời chiếu qua.
Cửa lớn ba căn nhà tầng ba mở ra, si quỷ mất đi cánh tay phải và đùi phải đang đứng ở cửa, nhìn chằm chằm cô.
Trong nháy mắt, hô hấp Vân Sâm cứng lại, thiếu chút nữa cô đã la lên, nhưng cô không có.
Si quỷ ăn người vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Là đang ngủ say sao?
Cô thấy si quỷ ăn người đang đứng trong phòng bị ánh mặt trời bao phủ, chỉ có nó là trú trong một góc âm u, cô nhân tiện đáng giá một phen.
Quá khủng bố.
Cả người hư thối, tanh hôi đến mức tới chỗ cô còn có thể ngửi được, dưới chân có cắm một cây xà beng làm chân mới, phía cuối đầu của cây xà beng hơi xéo, cánh tay phải được khâu lại bằng dây sắt và dây cung tự động, trên cung không có mũi tên.
Vân Sâm bất chấp ghê tởm, cô đang tự hỏi, quỷ mị ngủ say có bừng tỉnh hay không, khả năng thừa dịp lúc này làm tổn hại hoàn toàn thân thể si quỷ có bao nhiêu lớn?
Không thể đánh cuộc.
Một khi đánh cuộc thua bỏ mạng chính là bản thân.
Phòng ốc phía sau si quỷ, có xương cốt nhân loại, trên cửa treo da người hoàn hảo, mỗi cái đều sạch sẽ, khác hoàn toàn với hoàn cảnh dơ bẩn bên trong phòng.
Lấy chiến lợi phẩm làm vinh dự sao……
Vân Sâm chậm rãi xuống lầu, cô cần chuẩn bị kế hoạch kỹ càng hơn, bảo đảm thân thể si quỷ tổn hại hoàn toàn.
Cuối cùng cô nhìn thoáng qua si quỷ, ánh mắt đột nhiên rùng mình.
Góc độ cây xà beng thay đổi!
……
Lúc cô xuống lầu, khóe miệng si quỷ thong thả giơ lên, lộ ra một nụ cười kinh dị.
Đáng tiếc, con mồi quá cẩn thận, không có chủ động đi qua đây, chỉ cần lúc ấy cô gần một chút nữa…
Vân Sâm rời đi tòa nhà, dây leo chờ đợi bên ngoài lập tức quấn lấy cổ tay cô.
Tiểu Phá Thành thấy Vân Sâm bình yên vô sự trở về, nặng nề thở ra, anh cũng hiểu được cảm giác lo lắng “Lo lắng” đến tột cùng là như thế nào.
Vân Sâm ngẩng đầu, bàn tay che ở trước mắt, híp lại nhìn về phía chung cư.
“Sáu tầng lầu ít nhất cao hai mươi mét, cũng đủ để đè dập nát một khối thân thể hư thối đi.”
Cô đi đến trước ngôi mộ, đào ra lắc tay bằng răng người đeo lên, đây là một phần trong kế hoạch.
Trở về phòng lát gạch, tường rào cao lớn lập tức khiến Vân Sâm có cảm giác an toàn, hai chân cô nhũn ra, trong nháy mắt đi vào cửa sắt thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.
Tiểu Phá Thành vội vàng đỡ cô, làm sao vậy?
Vân Sâm nói: “Lúc tôi đi lên lầu nó liền ở cửa tầng ba nhìn chằm chằm, vẫn không nhúc nhích, tôi cho rằng nó đang ngủ say, quan sát thật lâu, nhưng khi xuống lầu, tôi phát hiện góc độ cây xà beng thay đổi, ánh mắt của tôi tại phương diện này vẫn luôn luôn tốt. Lúc ấy nó căn bản không có ngủ say, mà là tỉnh, cứ nhìn tôi như vậy.”
Tiểu Phá Thành càng nghĩ càng thấy ớn, anh ôm lấy Vân Sâm, hy vọng cô không cần mạo hiểm nữa.
Vân Sâm thả lỏng, cô nói: “Tôi cũng xác định một chút, nó sợ ánh sáng, tôi nghĩ tới nghĩ lui nó không công kích tôi dưới hoàn cảnh như vậy là vì lý do này, lúc ấy tôi bị ánh mặt trời chiếu, nó không có cách nào tới đây.”
Vân Sâm dùng nhánh cây nhiều lần vẽ trên mặt đất: “Một lần sói xám một lần lộc hoang, hẳn là đều tới từ ban đêm, buổi tối tôi không có biện pháp rời đi thành thị, thời gian đối phó nó chỉ có ban ngày, tôi không tính toán dẫn nó ra tới, tôi cho rằng cũng dẫn không ra, tôi muốn giải quyết nó tại nơi đó.”
Nhánh cây của cô dừng ở lầu sáu chung cư: “Liền tại tầng này, nó hẳn là không phát hiện tôi chú ý tới nó tỉnh ——”
Dây leo bắt lấy cánh tay thiếu nữ, khiến cô ngừng nói chuyện.
Sính sống trong phạm vi bảo vệ của anh, không tốt sao?
Anh sẽ chậm rãi lớn lên, hơi thở thành thị bao trùm cũng sẽ chậm rãi rộng ra…… Vì sao còn muốn đi mạo hiểm?
Vân Sâm nắm lấy dây leo: “Có nó tồn tại, rất nhiều hành động của tôi đều bị hạn chế, mặc kệ là hướng ra ngoài thăm dò, hay là tìm kiếm vật tư, trước sau phải lo lắng đề phòng.”
“Tôi sống ở Trung Châu lo lắng đề phòng thật lâu, cảm giác này rất thống khổ.” Vân Sâm ngồi xổm xuống, cầm lấy cành dán lên trên mặt: “Thật ra tôi là người nhát gan, khi kế hoạch này xuất hiện trong đầu ta, tôi đã suy nghĩ, vì sao bản thân sẽ nghĩ ra kế hoạch này, tôi đâu có dũng khí như vậy…”
Cô giương mắt nhìn về phía dây leo, trong mắt như có tinh quang lập loè.
“Là anh cho tôi dũng khí, tôi không muốn trở thành người được thành thị che chở.”
Dây leo co rúm lại, ngay sau đó anh nghe thấy đối phương nói: “Tôi muốn cùng anh đứng chung một chỗ, cùng nhau lớn lên!”
Tiểu Phá Thành rất khó hình dung cảm giác chua xót lúc này..
Anh cảm thấy cao hứng, lại muốn khóc thút thít, không muốn đối phương lâm vào nguy hiểm, muốn trở nên lợi hại hơn……
Anh vươn dây leo, gắt gao ôm lấy thiếu nữ.
Nếu đây là chuyện em muốn làm, ta sẽ ở phía sau duy trì đến cuối cùng……
*
*
Đêm khuya tĩnh lặng, quỷ mị ồn ào.
Qủy mị khập khiễng đến gần nơi có hơi thở nhân loại, nó nhìn tường vây cao lớn, từ trên mặt đất nhặt lên rất nhiều cục đá, đứng ở chỗ sườn núi cao phía xa, ném đi.
Hòn đá chuẩn xác đụng vờ kính pha lê.
“Răng rắc ——”
Vân Sâm đột nhiên bừng tỉnh, cô nhìn cửa kính rách nát, cùng với hòn đá trên mặt đất.
Si quỷ ăn người là thợ săn ưu tú, nó chưa từng xem Vân Sâm là đối thủ, tất cả những gì nó làm là để trêu đùa con mồi.
Thẳng đến con mồi không có chỗ trốn, nó mới có thể chậm rãi hưởng thụ.
Vân Sâm trở mình tiếp tục ngủ, làm lơ si quỷ công kích, chỉ có nghỉ ngơi thật tốt mới có sức thực hiện kế hoạch.
Ban ngày Vân Sâm đi đến ngã ba đường quen thuộc, biết si quỷ ban ngày cũng sẽ không ngủ say, cô sửa hướng đi khác.
Từ bên ngoài tòa nhà, cô nương theo các phòng khác nhau bò lên chung cư, quen thuộc nắm giữ toàn bộ địa hình ở đây, cùng với bố trí bẫy rập mịt mờ ở tầng cao nhất.
Chung cư là nơi dây leo Tiểu Phá Thành vô pháp đến gần, mỗi ngày anh chỉ có thể run sợ nhìn Vân Sâm linh hoạt như thằn lằn leo lên.
Ban đêm, ssi quỷ ăn người vẫn luôn tới bên ngoài phòng lát gạch khiến cho Vân Sâm bối rối, buổi sáng ở bên ngoài luôn có thi thể, trên thi thể không có độc, Vân Sâm đưa cho chó hoang ăn qua, chó hoang trở nên rất cường tráng.
Si quỷ ăn người nghĩ Vân Sâm ăn béo, thiệt tình thực lòng.
Mỗi ngày vào ban đêm, si quỷ ăn người sẽ ném cục đá từ bên ngoài, nhánh cây, thi thể chim hư thối, đầu con khỉ ……
Vân Sâm càng thêm trấn định, si quỷ ăn người đang khiêu khích cô.
Thủ đoạn quá kích để khiến cô tức giận, để cô rời khỏi thành thị cho nó xuống tay.
Nó giống như cho rằng cô rời thành thị để tìm kiếm an toàn, không có phát hiện cô động tay chân trên chung cư.
Tiểu Phá Thành lần đầu tiên cảm nhận được bất lực.
Nguyên nhân anh ra đời chính là để bảo vệ nhân loại thoát khỏi quỷ mị, nhưng hiện tại, thế nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn quỷ mị công kích vào thành thị mà chẳng làm gì được.
—— Cho đến khi si quỷ ném cây đuốc vào tường vây, hoả tinh bắn cánh tay của Vân Sâm.
Trong chốc lát cánh tay thiếu nữ bị nhiễm vệt đỏ.
Trong phạm vi lực lượng thành thị của anh bao trùm, cô bị thương.
Kén xanh mở ra, cục nhân bên trong trắng tinh như ngọc biến thành màu đen, đôi mắt hạt đầu biến thành hai đường thẳng.
Vân Sâm chỉ thấy quá cục nhân biến thành màu hồng nhạt, chưa bao giờ thấy qua nó biến thành màu đen.
“Ầm vang ——”
Gạch rạn nứt, mặt đất nơi cục nhân thành thị sụp đổ, dây leo kích động.
Cây xanh nơi hơi thở thành thị bao trùm toàn bộ khô héo, sấm sét ầm ầm, phòng lát gạch cùng tường vây trong nháy mắt mắt sập thành phế tích.
Dây leo tạo thành lá chắn che trên đỉnh đầu của của Vân Sâm, cô thấy cách đó không xa, cành cây như rắn độc nhắm đến si quỷ ăn người.
Đâm thủng bả vai của nó, mang ra một mảnh thịt thối, dây leo cố định tứ chi, lúc sắp hoàn toàn xé nát nó, ánh sáng hồng trong khí đen bỗng nhiên tràn ngập……
Các dây leo bỗng chốc mất đi phương hướng, khó có thể khống chế, chỉ có thể trơ mắt nhìn si quỷ đào tẩu.
Tiểu Phá Thành tựa hồ trở nên càng thêm phẫn nộ.
Vân Sâm thấy quỷ mị thét chói tai ở bốn phía càng cách xa ra.
Phạm vi thành thị bao trùm bỗng nhiên to hơn gấp bốn lần.
Cục nhân thành thị trở về màu trắng, dây leo nhìn một đống cảnh tượng tiêu điều, đứng tại chỗ không dám động đậy.
Phòng ở sụp, si quỷ cũng chạy.
Anh thấy thiếu nữ phá lệ trầm mặc, nghĩ nghĩ, chỉ có thể tranh công nói phạm vi hơi thở thành thị bao trùm rộng hơn, khoảng cách như vậy sau này si quỷ không thể công kích tường vây nữa.
Thì ra phẫn nộ có thể khiến anh lợi hại không ít, chỉ là đột nhiên có loại cảm giác rét lạnh từ trong ra ngoài.
Nhưng về sau phạm vi Vân Sâm sinh hoạt sẽ lớn hơn!
Anh đứng tại chỗ quơ chân múa tay.
Chính là người trước mắt lại rơi lệ.
“Không cần dùng phương thức phẫn nộ này, hơi thở thành thị bao trùm ít cũng được, si quỷ uy hiếp tôi cũng được……” Vân Sâm lau nước mắt, nhỏ giọng khóc nức nở: “Tôi hy vọng anh có thể vui vẻ mà lớn lên, tôi hy vọng nhân loại mang đến cho anh cao hứng cùng sung sướng, mà không phải căm hận cùng phẫn nộ.”
Tiểu Phá Thành ngốc lăng tại chỗ.
Ấm áp xua tan rét lạnh.
Khi đó anh thấy, quả nhiên là ánh sáng.
**
Ngày hôm sau, Tiểu Phá Thành ủy khuất đi phía sau Vân Sâm, nhìn cô hùng hùng hổ hổ tìm kiếm công cụ trong phế tích, thở cũng không dám thở mạnh.
Vân Sâm ngửa mặt lên trời thét dài: “Si quỷ khốn khiếp, ta muốn ngươi chết!”
Tiểu Phá Thành vừa muốn múa may dây leo, liền thấy thiếu nữ liếc qua đôi mắt hình viên đạn.
Tứ chi anh lập tức cứng lại, có thể nói khuôn mẫu quân nhân.
Vân Sâm tìm kiếm ra tất cả công cụ, gần như trang bị đến tận răng, dẫm lên ánh mặt trời đang sáng lên, đi tới ngã ba đường.
Đêm qua si quỷ ăn người bị dây leo gây thương tích, thiết kế trên mái nhà cô đã gần xong.
Trên đường, ánh mắt cô trở nên sắc bén.
Nhân lúc nó bị thương, lấy mạng của nó!
—————————————–