Người kia đã không thể coi là con người.
Chỉ là một thi thể thối rữa mà thôi.
Da thịt trên mặt bị rách làm đôi, trên xương trắng là giòi bọ lúc nhúc, chân trái mất hẳn từ giữa đùi, thay thế là một cây xà beng chống đỡ.
Nửa người trên coi như hoàn hảo, nhưng cũng phủ đầy vết bầm xanh tím, lở loét chảy mủ.
Dùng một thân thể tàn tạ như vậy, nó vẫn có thể hoạt động linh hoạt, tay phải cầm một cây dao chặt xương, vòng lắc trên cổ tay theo bước đi phát ra tiếng vang.
Nửa bên mặt còn sót lại nở một nụ cười hưởng thụ.
Rất nhanh, trong chiến lợi phẩm của nó sẽ có thêm một chiếc răng mới.
Con mồi cần trải qua giai đoạn nướng chín, huyết nhục mới càng thêm mỹ vị.
Dây leo đi theo con mồi quá vướng bận —— sắc mặt nó đột nhiên trầm xuống, giòi bọ rơi ra, bước chân nhanh hơn, chỉ cần bố trí xong bộ phận cuối cùng của bẫy rập, thì cho dù là đồ vật kia cũng không ngăn cản được nó!
Nó kéo chân xà beng để lại một vệt dài trên đất, lại dùng dao chặt thịt bị lá cây vùi lấp, rồi thâm nhập vào rừng trúc.
Nó đi ngang qua dây leo trên mặt đất , lại hồn nhiên không hay biết.
Cành chậm rãi đuổi kịp, leo lên một cây cao, lẳng lặng mà quan sát kịch vui sắp trình diễn.
Diễn viên chính, tạm thời liền cho là si quỷ ăn thịt người.
Đạo cụ sư, Vân Sâm.
Anh cùng cây xanh gần đây là khán giả xem kịch vui hay nhất này.
Si quỷ ăn thịt người dừng chân, nhạy bén nhận ra cơ quan của nó khác với ban đầu.
Dưới ánh trăng, giữa hai cây đại thụ hiện lên một đường trong suốt, như ẩn như hiện, nếu vô ý sẽ bỏ qua.
Cơ quan của nó bị kẻ khác động tay chân, nếu nó tiếp tục đi về phía trước, liền sẽ dẫm vào cơ quan.
Nó nghiêng đầu nhìn về phía rừng trúc u ám, nơi đó sẽ bắn ra vũ khí công kích nó.
Xem ra đồ ăn thông minh hơn một ít so với tưởng tượng của nó.
Nó khẽ động cơ mặt, vẫn là quá non, đối với nó mà nói, cơ chế kích phát quá mức rõ ràng.
Nhưng thịt mềm thơm ngon, dư vị sảng khoái……
Nó đi vòng qua cơ quan bị thay đổi, chuẩn bị dỡ bỏ tiến hành sửa lại lần thứ hai.
Trên cành cây nhẹ nhàng đong đưa, diễn viên chính rốt cuộc vào chỗ, màn che sân khấu kéo ra ——
Không tốt!
Si quỷ ăn người nhìn mặt đất dưới chân bị lún xuống, ý thức được đây mới là bẫy rập.
Dây câu cá kia là dụ nó đi hướng này, giảm bớt phòng bị .
“Hô hô hô ——”
Gai nhọn từ trên đỉnh đầu rơi xuống!
Không phải một cây, mà là một loạt cây trúc đã mài nhọn!
Nếu không né, thân thể của nó sẽ lập tức bị cắm thành con nhím.
Nó phỏng đoán phạm vi cây trúc lan đến, nhanh chóng di động sang bên cạnh, tránh né cây gậy trúc.
Nhưng nó lại trúng cái bẫy khác.
Dây leo quấn quanh chân trái buộc chặt xà beng, bên cạnh truyền đến âm thanh cơ quan bị kích phát, chỉ thấy một tấm lưới khổng lồ làm bằng dây leo được nâng lên bởi bốn sợi dây trong suốt dưới những chiếc lá rụng.
Mà nó lọt vào ở giữa.
Tiểu Phá Thành kinh ngạc cực kỳ, thì ra dáng vẻ cuối cùng của cơ quan Vân Sâm làm là như thế này, trách không được cô cần nhiều dây leo như vậy, còn cần anh giúp đỡ bày biện.
Si quỷ ăn người liền sử dụng cây dao chặt xương trên tay, ý đồ chém đứt dây đằng.
Trong nháy mắt dao chặt xương chạm vào dây leo, khí đen tràn ngập chất lỏng sền sệt rơi vào đống lá rụng.
Suy đoán đối phương là quỷ mị, lúc này đã được chứng thực.
Nó ra sức chém dây leo.
Năm lần bảy lượt.
Vô luận nó dùng sức như thế nào, dây leo vẫn kiên cố như cũ.
Đó là dây leo của Tiểu Phá Thành, mặc dù bóc ra không lâu, nhưng vẫn ẩn chứa lực lượng thành thị, sao có thể là đồ vật nó dễ dàng chém đứt.
Nó không rõ bản thân đã hao phí trong cái võng chết tiệt này bao lâu.
Không thể lâu hơn nữa……
Con mắt si quỷ ăn người nửa bên mặt bị hỏng hung hăng trừng mắt nhìn dây leo, trong miệng nó giống như đang nhấm nuốt đồ vật gì đó, hai tay đồng thời nắm lấy dao chặt xương, trong khí đen ẩn ẩn lộ ra ánh sáng màu hồng.
Chặt xuống thật mạnh!
“Ca ——”
Dây leo theo tiếng mà đứt!
Một số dây leo bị gãy, lưới lớn bị phá hủy, si quỷ ăn người thoát khỏi trói buộc, rồi lại rơi vào cái bẫy tiếp theo cũng là cuối cùng.
Bóng tối trước bình minh là khó đoán nhất.
Si quỷ ăn người cho rằng lưới dây leo khổng lồ đã là cái cuối cùng, không nghĩ tới ngay sau đó trên trời giáng xuống cái rìu mới là chiểu cuối.
Lưỡi dao trên rìu đã rỉ sắt, nhưng vẫn là lưỡi dao.
Từ chỗ cao rơi xuống, lưỡi rìu nghiễn cắm vào trên mặt đất, cán gỗ và lưỡi rìu đã tách ra dưới tốc độ cao.
Chiếc rìu đã hoàn thành nhiệm vụ của nó.
Nửa cánh tay cùng dao chặt xương đều rơi xuống đất.
Trời dần sáng.
Si quỷ ăn người nhìn thật sâu vào phương hướng phòng lát gạch.
Nó không chút do dự mà quay người rời khỏi rừng trúc, biến mất ở cuối ngã ba đường.
……
Tiểu Phá Thành đem kết quả báo cho Vân Sâm.
Vân Sâm đợi một đêm, sau khi đợi được tin tức, cô nhẹ nhàng thở ra, đồng thời trong lòng cũng lo lắng lên.
Dùng thân thể hư thối của nhân loại hành động, là si quỷ không sai, biết thiết lập bẫy rập, ném con mồi cho cô, không chừng chính là si quỷ ăn người trong nhật ký của Đỗ Quyên tỷ.
Bị một si quỷ ngay cả Đỗ Quyên tỷ cũng cảm thấy phiền phức theo dõi cũng không phải là chuyện tốt……
“Thân thể nó đã hư thối, đã mất một chân, hiện tại lại mất một tay.” Vân Sâm ngồi ở cửa bậc thang, nhìn thái dương dần dần dâng lên, ra quyền hưng phấn nói: “May mắn xem ra đứng về phía chúng ta, chỉ cần thân thể nó hoàn toàn hủy hoại, vậy không cần lo lắng nó uy hiếp nữa.”
Tiểu Phá Thành hiếm khi không phụ họa theo, cành của anh hạ xuống, rầu rĩ không vui. Vân Sâm nói: “Làm sao vậy?”
Tiểu Phá Thành miêu tả trong khí đen có ánh sáng hồng một phen.
Anh chỉ phương hướng quỷ mị chưa hoàn toàn tiêu tán, lại tới gần đống lửa tàn lưu hỏa tỉnh, ám chỉ khí đen vẽ thành hình vòng tròn, bao quanh đống lửa.
Vân Sâm hoảng hốt: “Si quỷ kia còn biết phun lửa sao? Trách không được nó có thể tránh thoát cái lưới kia, si quỷ trong nhật ký của Đỗ Quyên tỷ biết phun lửa, chẳng lẽ tình báo phải đổi mới sao?”
Tiểu Phá Thành đem dây đằng bỏ vào đống lửa.
Ngọn lửa đã tàn, nhưng vẫn nóng như cũ, sẽ đốt thực vật.
Vân Sâm vừa muốn kinh hô, liền thấy dây leo một chút biến hóa đều không có, cô nói: “Thì ra anh căn bản không sợ lửa, vậy lúc trước khi đốt lửa vì sao anh phải tránh dưới áo khoác của ta?”
Tiểu Phá Thành: “……”
Anh lập tức dời lục chú ý của Vân Sâm về phía si quỷ.
Hao phí nửa ngày, cuối cùng thiếu nữ mới hiểu ý anh, trong khí đen của quỷ mị chứa một lực lượng anh chưa từng gặp qua, có thể triệt tiêu lực lượng thành thị, do đó mới có thể chặt đứt dây leo của anh.
Tiểu Phá Thành đột nhiên ý thức được, không thể nói chuyện thực sự rất phiền phức.
Khi nào anh mới có thể nói chuyện giống nhân loại?
Kén xanh lớn.
Tin tức của Tiểu Phá Thành khiến trong lòng Vân Sâm nổi lên sóng gió.
Thành thị chính là chỗ lánh nạn nhận loại tránh né quỷ mị, nếu quỷ mị có được lực lượng chống chọi lại thành thị, như vậy nhân loại nên làm cái gì bây giờ?
Mặc kệ hít sâu bao nhiêu lần, cảm giác sợ hãi do chuyện này mang đến cũng không thể giải trừ.
Khi ánh mặt trời lên đỉnh, sự ấm áp liền xua tan khí lạnh trên người Vân Sâm, cô thả lỏng tâm tình nói: “Nếu nó có thể triệt tiêu lực lượng thành thị, vậy phải trực tiếp vọt vào bắt tôi mới đúng, không cần thiết cố ý ở rừng trúc chế tác bẫy rập. Đương nhiên, chúng ta cũng cần suy tính đến tình huống xấu nhất.”
Vân Sâm nâng lên một đống dây leo, ôm ở trước mặt dùng sức cọ cọ: “Mặc kệ kết quả như thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt thì tốt rồi.”
“Ba ~”
Hoa nhỏ nở rộ.
……
Vân Sâm thừa dịp thời điểm ánh mặt trời lên đến đỉnh, đi qua rừng trúc.
Một mảnh thảm trạng.
Bẫy rập chỉ còn một cái không có kích phát, cô thu hồi dụng cụ có thể tái chế nhét vào hầu bao, tầm mắt dừng lại, bên trong đống dây leo thật sự là một cánh tay người.
Hư thối, tanh hôi, không thể nhận dạng , gần như là một bãi thịt nát.
Dao chặt xương được bảo dưỡng rất khá, xem ra si quỷ kia còn có đá mài dao không tồi, cô dùng lá cây bao lại dao chặt xương, chú ý tới lắc tay trong bãi thịt nát.
Cô theo bản năng nhíu mày.
Đó là một chuỗi lắc tay toàn bộ được làm từ hàm răng hàm sau của nhân loại, rất dễ dàng phân biệt.
Nàng dùng dao chặt xương nâng lên lắc tay, đi đến ngôi mộ lúc trước, trộn ở phía dưới.
Cô tìm viên đá khác và đặt nó lên, nhưng lại không biết viết cái gì.
“Nguyện các ngươi an giấc ngàn thu.”
Đây là đang làm cái gì?
Cành tới gần hòn đá, Tiểu Phá Thành tò mò đặt câu hỏi.
Cây cổ thụ trong nghĩa địa vẫn được giữ nguyên, Vân Sâm đứng dậy giải thích nói: “Cửu Châu có câu nói là ‘ xuống mồ an bình ’, không chỉ vì để người chết an giấc ngàn thu, cũng là vì làm người sống an tâm, đây là xuất phát từ tâm tình được an ủi.”
“Người sau khi chết, đem thi thể chôn dưới đất gọi là ‘ thổ táng ’, ở một mức độ nhất định có thể bảo toàn thi thể. Sau khi tiến vào xã hội hiện đại, việc trực tiếp đem thi thể chôn ở trong đất sẽ gây ô nhiễm môi trường, cũng liền có ‘ hoả táng ’, hoả táng là thi thể nhân loại đốt thành tro cốt, lại chôn ở dưới mộ, được bạn bè thân thích tưởng niệm.”
Tiểu Phá Thành nghe rất nghiêm túc, an giấc ngàn thu, an tâm, tưởng niệm……
Anh hình như có thể hiểu được ý nghĩa càng sâu.
Vân Sâm đột nhiên cười xấu xa nói: “Mẹ tôi trước kia đã nói, trước khi thổ táng, trong lịch sử nhân loại từng có ghi chép ‘ thực táng ’, phân chia thân thể người chết cho người cùng tộc.”
Tiểu Phá Thành khiếp sợ, nhân loại lợi hại như vậy sao?
Anh duỗi dài cành, bộ dáng còn muốn tiếp tục nghe chuyện xưa.
Vân Sâm thấy hoàn toàn không dọa đến Tiểu Phá Thành, cô sờ sờ mũi của mình nói “Lần đầu tiên tôi nghe được cái này, sợ tới mức vài ngày không ngủ, lo lắng người khác ăn ta.”
Tiểu Phá Thành cúi đầu nhìn nhìn dây leo của mình, giơ cành lên.
Vân Sâm: “…… Xác thật không ai muốn ăn thứ này.”
Bọn họ trở lại phòng lát gạch.
Vân Sâm ném dao chặt xương ngoài phòng lát gạch, bên trong hàng rào, tạm thời xem như sân của bọn họ.
Đồ ăn cũng đủ, tạm thời cô không cần đi săn thú, nhiều thịt cô cũng không có cách ướp để lâu, chờ đến khi gần hết lại bổ sung.
Cô rót một chậu nước, lấy khăn lông, định đi đến chỗ cục nhân thành thị.
Kén xanh mở ra, quang mang so với ngày xưa mãnh liệt rất nhiều.
Vân Sâm híp mắt đánh giá bánh bao, nói: “ Hình như anh lại trưởng thành hơn một chút.”
Cành đong đưa, Vân Sâm làm ướt khăn lông, chà lau cục nhân.
Mỗi ngày đều có thể chà ra một tầng màu xám của thành thị, rõ ràng ngày thường gió không thổi đến, ánh mặt trời cách xa làm sao mà dơ được?
Vân Sâm nghĩ trăm lần cũng không ra, xoa xoa, tay cô cứng đơ.
Cảm giác dưới tay không đúng lắm, sần sùi, hình như có vết lõm.
Vân Sâm nhìn kỹ, xác thật là vết lõm, cô lập tức lui về phía sau hai bước, quan sát chỉnh thể cục nhân thành thị.
Vết sâu không chỉ ở một chỗ.
Thành thị to bằng bàn tay đã cao hơn nửa người của cô, mở to hai mắt hạt đậu, lẳng lặng mà ngồi trên dây leo.
Vân Sâm có chút muốn dùng “Duyên dáng yêu kiều” để hình dung.
Hình dạng thành thị giống như bánh bao cũ là, nhưng thêm những vết lõm kia……
Vân Sâm bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra anh không phải bánh bao, là nụ hoa sao?”
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng “A”.
Thiếu nữ ngốc lăng đứng tại chỗ.
Vân Sâm: “Anh, vừa rồi anh phát ra âm thanh sao?”
Tiểu Phá Thành: “A……”
Vân Sâm: “!”
—————————————–